Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Chương 76
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
Sau khi kể xong chuyện về sen ngũ sắc, Lâm Thiên dẫn họ đi tham quan quanh hang động đó. Rồi cậu còn dẫn họ ra xem vườn rau mà Lão Trương trồng. Tuy bây giờ không còn cây rau nào ở đó nhưng hai cây táo ở góc vườn vẫn cho ra quả đều. Cậu vươn tay hái cho mỗi người một quả.
“Mọi người ăn thử đi! Táo này là do Lão Trương trồng đấy!”
Hải Thâm vừa nhận được táo liền cắn một miếng rõ to. “Ngon!” Cậu ta vừa nhai vừa nói. “Táo này ngọt hơn táo bình thường nhiều! Lại còn giòn và mát nữa!”
Nghe cậu ta nói vậy, Hiểu Manh cũng cắn một miếng, vừa ăn vừa gật đầu đồng tình. “Ừm, táo này ngon thật đấy. Quả to thế này ăn hết chắc no cả ngày mất.”
“Ừm, ngon thì mọi người cùng ăn đi. Tí về thì vặt một ít mang về.” Nhìn hai người họ ăn ngon lành, cậu cũng thấy vui. Quay sang thấy hắn vẫn cầm quả táo mà chưa ăn miếng nào, cậu ngạc nhiên hỏi. “Anh không thích ăn táo sao?”
“Không! Tôi đợi cậu cùng ăn.” Nói rồi hắn dùng tay bẻ đôi quả táo ra đưa cho cậu một nửa. Thấy cậu cứ nhìn mình, hắn nhìn đi chỗ khác rồi nói. “Ăn đi, mình tôi ăn không hết!”
“Ồ, vậy tí tôi vặt một ít cầm về Tân Lập sau vậy.”
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ trong hang động xong, bốn người đi ra thì sắc trời đã ngả màu rồi.
“Chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi!”
Cả bọn vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về.
Vừa về đến cổng đã ngửi thấy mùi thức ăn bay khắp nơi. Hiểu Manh chạy ngay vào hít hà bàn đầy thức ăn.
“Oa! Nhiều món ngon quá!”
Nghe thấy tiếng động, Lưu Hạnh đi ra nhìn cả bọn rồi cười giục. “Mấy đứa mau đi rửa chân tay rồi ra ăn cơm đi. Cơm canh xong rồi chỉ đợi mấy đứa thôi đó.”
“Vâng, chúng cháu đi ngay đây ạ!” Cả bọn đồng thanh rồi cùng nhau đi rửa chân tay.
Lâm Thiên rửa chân tay xong thì xách đồ vào trong bếp. “Còn món nào cần bê ra không để con dọn ra cho, ba với cô chú ra ngoài ngồi đi ạ!”
“Chỉ còn mỗi nồi cá kho trên bếp kia nữa là hết rồi. Mấy đứa vào rừng chơi cả buổi chắc cũng đói rồi, con mau cất đồ rồi ra ngoài ngồi đi, còn nồi này để ba mang ra là được.” Lâm Thái nhìn cậu cưng chiều rồi đi lại xem nồi trên bếp.
Lâm Thiên nghe ba cậu nói vậy cũng nhanh chóng đi cất đồ rồi lấy mấy quả táo vặt trong rừng ra cắt bỏ vào đĩa rồi bê ra bàn.
“Mau ngồi xuống ăn cơm đi mấy đứa!” Lưu Hạnh chỉ tay vào ghế ra hiệu cho mấy người ngồi xuống. Cả bọn ngồi xuống rồi vui vẻ ăn cơm.
Sau bữa tối, Hiểu Manh theo gia đình Hải Thâm về nhà cậu ta, còn Thiên Minh thì ở lại nhà cậu.
Lâm Thái gọi cậu vào phòng. “Tiểu Thiên à, con sang phòng con sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Minh, còn con thì sang đây ngủ với ta.”
“Vâng, con biết rồi ba.” Cậu đang định đi thì ông nói thêm. “Giường của ba tuy nhỏ nhưng hai cha con ta nằm vẫn vừa, không thể để cho bạn con không thoải mái được.”
“Vâng ba, giờ con đi sắp xếp ngay đây ạ. Ba nằm nghỉ ngơi trước đi, lát con quay lại.”
Nói rồi, cậu trở về phòng mình sắp xếp xong xuôi thì dẫn hắn vào. “Anh Minh, tối nay để anh chịu thiệt thòi ngủ ở nơi như này rồi. Ở đây tuy không có chăn ấm đệm êm như nhà anh nhưng nằm vẫn thoải mái.”
Nãy giờ hắn đã quan sát hết một lượt căn nhà này, thấy ở đây chỉ có hai phòng ngủ nên thắc mắc. “Đây có lẽ là phòng cậu đi? Tôi ngủ đây rồi thì cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi sang phòng bên cạnh ngủ với ba tôi, anh không phải lo cho tôi.” Cậu chỉ tay sang phòng bên cạnh cười nói.
“Người có tuổi thường khó ngủ, cậu ngủ ở đấy không sợ ba cậu mất ngủ sao?”
“Anh nói cũng có lý, vậy tôi ra ghế ngoài kia ngủ cũng được. Dù sao tôi cũng là người dễ ngủ.”
Lâm Thiên quay người rời đi thì bị hắn giữ lại. Hắn chỉ tay về phía giường. “Chỗ này một mình tôi nằm cũng không hết!” Thấy cậu như chưa hiểu, hắn nói thêm. “Cậu có thể ngủ ở đây, không phải ra kia ngủ ở trên ghế.”
“Thôi, không cần đâu, tôi cứ là ra ghế ngủ đi, anh là khách nên để anh một mình trên giường cho thoải mái!”
Thấy cậu từ chối rồi định đi như vậy, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu. “Cậu là sợ tôi ngủ cùng cậu không thoải mái hay cậu sợ cậu ngủ cùng tôi thì tôi sẽ làm gì cậu? Hửm?!!”
Nghe tiếng hắn ở gần bên tai, cậu giật bắn mình, lùi lại sau một bước. “Anh nói chuyện thì cứ nói, không cần phải ghé sát vào tai tôi để nói như vậy đâu. Người ngoài nhìn vào không biết lại nghĩ chúng ta đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì không dám để người khác biết!”
“Ừm! Vậy tối cậu định ngủ ở đâu?” Hắn đứng thẳng dậy nhìn cậu rồi gật gật đầu.
“Nếu anh không thấy phiền, thì tôi có thể ngủ ở đây cùng anh. Dù sao, hai người đàn ông với nhau, cũng không thể xảy ra vấn đề gì.” Nói rồi cậu quay người đi ra ngoài. Anh nằm nghỉ ngơi chút đi, tôi qua nói với ba một tiếng, rồi sẽ quay lại!"
“Được, tôi chờ cậu!”
“Mọi người ăn thử đi! Táo này là do Lão Trương trồng đấy!”
Hải Thâm vừa nhận được táo liền cắn một miếng rõ to. “Ngon!” Cậu ta vừa nhai vừa nói. “Táo này ngọt hơn táo bình thường nhiều! Lại còn giòn và mát nữa!”
Nghe cậu ta nói vậy, Hiểu Manh cũng cắn một miếng, vừa ăn vừa gật đầu đồng tình. “Ừm, táo này ngon thật đấy. Quả to thế này ăn hết chắc no cả ngày mất.”
“Ừm, ngon thì mọi người cùng ăn đi. Tí về thì vặt một ít mang về.” Nhìn hai người họ ăn ngon lành, cậu cũng thấy vui. Quay sang thấy hắn vẫn cầm quả táo mà chưa ăn miếng nào, cậu ngạc nhiên hỏi. “Anh không thích ăn táo sao?”
“Không! Tôi đợi cậu cùng ăn.” Nói rồi hắn dùng tay bẻ đôi quả táo ra đưa cho cậu một nửa. Thấy cậu cứ nhìn mình, hắn nhìn đi chỗ khác rồi nói. “Ăn đi, mình tôi ăn không hết!”
“Ồ, vậy tí tôi vặt một ít cầm về Tân Lập sau vậy.”
Sau khi sắp xếp lại mọi thứ trong hang động xong, bốn người đi ra thì sắc trời đã ngả màu rồi.
“Chúng ta mau về thôi, trời sắp tối rồi!”
Cả bọn vui vẻ thu dọn đồ đạc rồi lên đường trở về.
Vừa về đến cổng đã ngửi thấy mùi thức ăn bay khắp nơi. Hiểu Manh chạy ngay vào hít hà bàn đầy thức ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oa! Nhiều món ngon quá!”
Nghe thấy tiếng động, Lưu Hạnh đi ra nhìn cả bọn rồi cười giục. “Mấy đứa mau đi rửa chân tay rồi ra ăn cơm đi. Cơm canh xong rồi chỉ đợi mấy đứa thôi đó.”
“Vâng, chúng cháu đi ngay đây ạ!” Cả bọn đồng thanh rồi cùng nhau đi rửa chân tay.
Lâm Thiên rửa chân tay xong thì xách đồ vào trong bếp. “Còn món nào cần bê ra không để con dọn ra cho, ba với cô chú ra ngoài ngồi đi ạ!”
“Chỉ còn mỗi nồi cá kho trên bếp kia nữa là hết rồi. Mấy đứa vào rừng chơi cả buổi chắc cũng đói rồi, con mau cất đồ rồi ra ngoài ngồi đi, còn nồi này để ba mang ra là được.” Lâm Thái nhìn cậu cưng chiều rồi đi lại xem nồi trên bếp.
Lâm Thiên nghe ba cậu nói vậy cũng nhanh chóng đi cất đồ rồi lấy mấy quả táo vặt trong rừng ra cắt bỏ vào đĩa rồi bê ra bàn.
“Mau ngồi xuống ăn cơm đi mấy đứa!” Lưu Hạnh chỉ tay vào ghế ra hiệu cho mấy người ngồi xuống. Cả bọn ngồi xuống rồi vui vẻ ăn cơm.
Sau bữa tối, Hiểu Manh theo gia đình Hải Thâm về nhà cậu ta, còn Thiên Minh thì ở lại nhà cậu.
Lâm Thái gọi cậu vào phòng. “Tiểu Thiên à, con sang phòng con sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho A Minh, còn con thì sang đây ngủ với ta.”
“Vâng, con biết rồi ba.” Cậu đang định đi thì ông nói thêm. “Giường của ba tuy nhỏ nhưng hai cha con ta nằm vẫn vừa, không thể để cho bạn con không thoải mái được.”
“Vâng ba, giờ con đi sắp xếp ngay đây ạ. Ba nằm nghỉ ngơi trước đi, lát con quay lại.”
Nói rồi, cậu trở về phòng mình sắp xếp xong xuôi thì dẫn hắn vào. “Anh Minh, tối nay để anh chịu thiệt thòi ngủ ở nơi như này rồi. Ở đây tuy không có chăn ấm đệm êm như nhà anh nhưng nằm vẫn thoải mái.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nãy giờ hắn đã quan sát hết một lượt căn nhà này, thấy ở đây chỉ có hai phòng ngủ nên thắc mắc. “Đây có lẽ là phòng cậu đi? Tôi ngủ đây rồi thì cậu ngủ ở đâu?”
“Tôi sang phòng bên cạnh ngủ với ba tôi, anh không phải lo cho tôi.” Cậu chỉ tay sang phòng bên cạnh cười nói.
“Người có tuổi thường khó ngủ, cậu ngủ ở đấy không sợ ba cậu mất ngủ sao?”
“Anh nói cũng có lý, vậy tôi ra ghế ngoài kia ngủ cũng được. Dù sao tôi cũng là người dễ ngủ.”
Lâm Thiên quay người rời đi thì bị hắn giữ lại. Hắn chỉ tay về phía giường. “Chỗ này một mình tôi nằm cũng không hết!” Thấy cậu như chưa hiểu, hắn nói thêm. “Cậu có thể ngủ ở đây, không phải ra kia ngủ ở trên ghế.”
“Thôi, không cần đâu, tôi cứ là ra ghế ngủ đi, anh là khách nên để anh một mình trên giường cho thoải mái!”
Thấy cậu từ chối rồi định đi như vậy, hắn cúi xuống nói nhỏ vào tai cậu. “Cậu là sợ tôi ngủ cùng cậu không thoải mái hay cậu sợ cậu ngủ cùng tôi thì tôi sẽ làm gì cậu? Hửm?!!”
Nghe tiếng hắn ở gần bên tai, cậu giật bắn mình, lùi lại sau một bước. “Anh nói chuyện thì cứ nói, không cần phải ghé sát vào tai tôi để nói như vậy đâu. Người ngoài nhìn vào không biết lại nghĩ chúng ta đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì không dám để người khác biết!”
“Ừm! Vậy tối cậu định ngủ ở đâu?” Hắn đứng thẳng dậy nhìn cậu rồi gật gật đầu.
“Nếu anh không thấy phiền, thì tôi có thể ngủ ở đây cùng anh. Dù sao, hai người đàn ông với nhau, cũng không thể xảy ra vấn đề gì.” Nói rồi cậu quay người đi ra ngoài. Anh nằm nghỉ ngơi chút đi, tôi qua nói với ba một tiếng, rồi sẽ quay lại!"
“Được, tôi chờ cậu!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro