Sư Phụ Trong Game Muốn Gặp Ta!
Trong trung tâm thương mại
Hồ Lô Đường
2024-07-19 21:03:40
Hai người đi đến trung tâm thương mại dùng bữa và mua một số thứ cần thiết.
Trong cửa hàng thời trang nam,
“Chào quý khách. Quý khách muốn chọn trang phục như thế nào ạ? Bên chỗ chúng tôi mới về một số mẫu mới, quý khách có muốn xem thử không ạ?” Cô nhân viên bán hàng đi tới dẫn hai người đi xem một số sản phẩm của cửa hàng.
“Chọn giúp cậu ta một bộ vest.” Thiên Minh nói rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Chọn cho tôi???” Lâm Thiên nghi hoặc chỉ tay vào mình. “Không phải là cho anh sao?”
Thiên Minh không trả lời cậu. Cô nhân viên bắt đầu tìm kiếm và chọn ra ba bộ vest đưa cho cậu rồi chỉ phòng thay đồ cho cậu. “Phòng thay đồ ở bên này ạ!”
Lâm Thiên nhìn hắn thì hắn chỉ bảo cậu đi thay đồ. Không còn cách nào khác, Lâm Thiên đành phải nghe theo hắn đi thử ba bộ vest kia.
"Lấy cho tôi mấy đôi giày hợp với mấy bộ vest kia. " Thiên Minh gọi cô nhân viên lại dặn dò.
"Vâng, anh đợi chút. " Nói rồi, cô rời đi một lúc rồi quay lại với mấy chiếc hộp đựng giày. Vừa lúc này, Lâm Thiên cũng thay xong bộ đầu tiên bước ra, mọi người trong cửa hàng đều đổ dồn ánh mắt lên người cậu khiến cậu có chút ngượng. Cô nhân viên thấy cậu bước ra liền đi lại.
- Bộ này rất hợp với anh, nhìn anh mặc vừa toát lên sự mạnh mẽ của nam giới vừa có sự mềm mại của bộ vest này. Nhìn anh bây giờ rất giống một siêu mẫu.
Cô đi lại chỗ hắn lấy ra đôi giày đã chuẩn bị đưa cho cậu. " Anh đi đôi giày này vào nữa là có thể sánh ngang với các đại minh tinh rồi. "
"Hứa tổng, đây là đồ mà ngài đã đặt trước. " Một phụ nữ trung niên kéo theo một giá treo quần áo đi lại chỗ hắn. Thiên Minh đứng dậy gật đầu với người kia rồi quay sang chỗ cậu. “Tiểu Thiên, qua đây!”
Lâm Thiên đi đến chỗ hắn. “Có việc gì sao, chủ… à anh Minh?”
Thiên Minh lấy một bộ vest trắng trên giá đưa cho cậu. “Thử bộ này đi!” Rồi lấy thêm đôi giày nữa đưa cho cậu.
“Cái này???”
"Mau thử đi! Đây cũng là một phần trong công việc. " Thiên Minh nghiêm giọng.
“Tôi hiểu rồi!” Nói rồi Lâm Thiên cầm theo bộ vest vào phòng thử đồ. Thấy cậu đã đi, hắn cũng chọn cho mình một bộ vest đen rồi thử.
Một lúc sau, Lâm Thiên bước ra, thấy mọi người đang nhìn về phía mình thì cậu cảm thấy rất khó hiểu. Lâm Thiên đưa mắt một lượt quanh cửa hàng nhưng không phát hiện bóng dáng của hắn đâu, cậu đi lại chỗ của phụ nữ trung niên kia hỏi:
- Xin lỗi, chị có thể cho tôi hỏi người đi cùng với tôi đã đi đâu rồi không ạ?
- Người đi cùng cậu? Ý cậu là Hứa tổng đó hả?Ngài ấy đang ở ngay sau cậu.
Lâm Thiên quay người lại, giật mình vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên cậu lùi về sau mấy bước nhưng lại bị trượt chân nghiêng người về sau, Thiên Minh thấy vậy đưa tay ra vòng qua eo đỡ cậu. “Cẩn thận!!”
“Cảm ơn anh!” Đột nhiên cậu cảm thấy tai mình nóng bừng lên, vội quay mặt đi.
(Cảnh này vừa hay lại có người chụp lại được).
Hai người quay trở lại khách sạn, vừa bước vào cửa đã cảm thấy có ánh mắt kì lạ nhìn mình. Bước vào thang máy, cậu còn nghe thấy người ta nói gì mà “có phải là họ không?” với “hình như là họ đấy!”. Thật khó hiểu mà!
“Anh có cảm thấy có ánh mắt kì lạ nhìn chúng ta không?” Cậu hỏi.
“Có sao? Tôi không thấy!”
“Vậy chắc tôi nghĩ nhiều rồi!”
Trở lại phòng cũng đã muộn, Thiên Minh lấy máy tính ra làm cái gì đó. "Cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải tiếp tục công việc. "
“Anh không tắm trước sao?”
"Cậu cứ tắm trước đi, tôi tắm sau. " Hắn ngồi trước máy tính nói. Thấy hắn đang bận cậu cũng không làm phiền nữa mà lấy ra quần áo rồi đi tắm. Thấy cậu đã xong, hắn cũng bắt đầu đi tắm.
Sau khi bước ra, Thiên Minh thấy Lâm Thiên đang loay hoay ở ghế sofa. “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi đang chuẩn bị đi ngủ.” Lâm Thiên vẫn tiếp tục công việc của mình.
"Cậu tính ngủ ở sofa sao? "
"Đúng vậy! Vì ở đây chỉ có một chiếc giường nên tôi sẽ ngủ ở sofa. "
“Cậu cứ lên giường ngủ đi! Tôi vẫn còn một số công việc cần giải quyết nên sẽ ngồi ngoài này!” Hắn vào phòng lấy máy tính ra đặt lên bàn rồi bảo cậu vào giường.
Bị chiếm mất chỗ, Lâm Thiên đành phải đi vào phòng ngủ. Cậu nằm gọn vào một bên để lại phần lớn giường rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên tỉnh dậy thấy hắn vẫn ngồi trên ghế sofa trước mặt máy tính. “Anh thức cả đêm sao?”
"Tôi vừa dậy thôi. Cậu mau thay đồ rồi đi theo tôi. "
“Đi đâu vậy ạ?”
“Khảo sát!”
“Ồ!”
…
Đến công ty chi nhánh 3, một người đàn ông trung niên ra cổng dẫn họ vào kiểm tra tiến độ làm việc của công ty, người đó là giám đốc ở đây, Trương Tung. Khảo sát xong xuôi, giám đốc Trương mời hai người ở lại ăn trưa tại một nhà hàng gần đó. Mấy người vừa ăn vừa bàn luận về những vướng mắc, sai sót trong công việc và tìm hướng giải quyết.
Lúc ra về, Thiên Minh có giao cho giám đốc Trương một biểu đồ dự án.
- Đây là biểu đồ dự án phát triển ngành du lịch nội địa, anh xem rồi thực hiện theo chỉ dẫn.
- Vâng, tôi hiểu rồi! Hai người đi đường cẩn thận.
Họ lên xe trở về khách sạn.
Trong cửa hàng thời trang nam,
“Chào quý khách. Quý khách muốn chọn trang phục như thế nào ạ? Bên chỗ chúng tôi mới về một số mẫu mới, quý khách có muốn xem thử không ạ?” Cô nhân viên bán hàng đi tới dẫn hai người đi xem một số sản phẩm của cửa hàng.
“Chọn giúp cậu ta một bộ vest.” Thiên Minh nói rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
“Chọn cho tôi???” Lâm Thiên nghi hoặc chỉ tay vào mình. “Không phải là cho anh sao?”
Thiên Minh không trả lời cậu. Cô nhân viên bắt đầu tìm kiếm và chọn ra ba bộ vest đưa cho cậu rồi chỉ phòng thay đồ cho cậu. “Phòng thay đồ ở bên này ạ!”
Lâm Thiên nhìn hắn thì hắn chỉ bảo cậu đi thay đồ. Không còn cách nào khác, Lâm Thiên đành phải nghe theo hắn đi thử ba bộ vest kia.
"Lấy cho tôi mấy đôi giày hợp với mấy bộ vest kia. " Thiên Minh gọi cô nhân viên lại dặn dò.
"Vâng, anh đợi chút. " Nói rồi, cô rời đi một lúc rồi quay lại với mấy chiếc hộp đựng giày. Vừa lúc này, Lâm Thiên cũng thay xong bộ đầu tiên bước ra, mọi người trong cửa hàng đều đổ dồn ánh mắt lên người cậu khiến cậu có chút ngượng. Cô nhân viên thấy cậu bước ra liền đi lại.
- Bộ này rất hợp với anh, nhìn anh mặc vừa toát lên sự mạnh mẽ của nam giới vừa có sự mềm mại của bộ vest này. Nhìn anh bây giờ rất giống một siêu mẫu.
Cô đi lại chỗ hắn lấy ra đôi giày đã chuẩn bị đưa cho cậu. " Anh đi đôi giày này vào nữa là có thể sánh ngang với các đại minh tinh rồi. "
"Hứa tổng, đây là đồ mà ngài đã đặt trước. " Một phụ nữ trung niên kéo theo một giá treo quần áo đi lại chỗ hắn. Thiên Minh đứng dậy gật đầu với người kia rồi quay sang chỗ cậu. “Tiểu Thiên, qua đây!”
Lâm Thiên đi đến chỗ hắn. “Có việc gì sao, chủ… à anh Minh?”
Thiên Minh lấy một bộ vest trắng trên giá đưa cho cậu. “Thử bộ này đi!” Rồi lấy thêm đôi giày nữa đưa cho cậu.
“Cái này???”
"Mau thử đi! Đây cũng là một phần trong công việc. " Thiên Minh nghiêm giọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi hiểu rồi!” Nói rồi Lâm Thiên cầm theo bộ vest vào phòng thử đồ. Thấy cậu đã đi, hắn cũng chọn cho mình một bộ vest đen rồi thử.
Một lúc sau, Lâm Thiên bước ra, thấy mọi người đang nhìn về phía mình thì cậu cảm thấy rất khó hiểu. Lâm Thiên đưa mắt một lượt quanh cửa hàng nhưng không phát hiện bóng dáng của hắn đâu, cậu đi lại chỗ của phụ nữ trung niên kia hỏi:
- Xin lỗi, chị có thể cho tôi hỏi người đi cùng với tôi đã đi đâu rồi không ạ?
- Người đi cùng cậu? Ý cậu là Hứa tổng đó hả?Ngài ấy đang ở ngay sau cậu.
Lâm Thiên quay người lại, giật mình vì khoảng cách giữa hai người rất gần nên cậu lùi về sau mấy bước nhưng lại bị trượt chân nghiêng người về sau, Thiên Minh thấy vậy đưa tay ra vòng qua eo đỡ cậu. “Cẩn thận!!”
“Cảm ơn anh!” Đột nhiên cậu cảm thấy tai mình nóng bừng lên, vội quay mặt đi.
(Cảnh này vừa hay lại có người chụp lại được).
Hai người quay trở lại khách sạn, vừa bước vào cửa đã cảm thấy có ánh mắt kì lạ nhìn mình. Bước vào thang máy, cậu còn nghe thấy người ta nói gì mà “có phải là họ không?” với “hình như là họ đấy!”. Thật khó hiểu mà!
“Anh có cảm thấy có ánh mắt kì lạ nhìn chúng ta không?” Cậu hỏi.
“Có sao? Tôi không thấy!”
“Vậy chắc tôi nghĩ nhiều rồi!”
Trở lại phòng cũng đã muộn, Thiên Minh lấy máy tính ra làm cái gì đó. "Cậu đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm đi, mai còn phải tiếp tục công việc. "
“Anh không tắm trước sao?”
"Cậu cứ tắm trước đi, tôi tắm sau. " Hắn ngồi trước máy tính nói. Thấy hắn đang bận cậu cũng không làm phiền nữa mà lấy ra quần áo rồi đi tắm. Thấy cậu đã xong, hắn cũng bắt đầu đi tắm.
Sau khi bước ra, Thiên Minh thấy Lâm Thiên đang loay hoay ở ghế sofa. “Cậu đang làm gì vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi đang chuẩn bị đi ngủ.” Lâm Thiên vẫn tiếp tục công việc của mình.
"Cậu tính ngủ ở sofa sao? "
"Đúng vậy! Vì ở đây chỉ có một chiếc giường nên tôi sẽ ngủ ở sofa. "
“Cậu cứ lên giường ngủ đi! Tôi vẫn còn một số công việc cần giải quyết nên sẽ ngồi ngoài này!” Hắn vào phòng lấy máy tính ra đặt lên bàn rồi bảo cậu vào giường.
Bị chiếm mất chỗ, Lâm Thiên đành phải đi vào phòng ngủ. Cậu nằm gọn vào một bên để lại phần lớn giường rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Lâm Thiên tỉnh dậy thấy hắn vẫn ngồi trên ghế sofa trước mặt máy tính. “Anh thức cả đêm sao?”
"Tôi vừa dậy thôi. Cậu mau thay đồ rồi đi theo tôi. "
“Đi đâu vậy ạ?”
“Khảo sát!”
“Ồ!”
…
Đến công ty chi nhánh 3, một người đàn ông trung niên ra cổng dẫn họ vào kiểm tra tiến độ làm việc của công ty, người đó là giám đốc ở đây, Trương Tung. Khảo sát xong xuôi, giám đốc Trương mời hai người ở lại ăn trưa tại một nhà hàng gần đó. Mấy người vừa ăn vừa bàn luận về những vướng mắc, sai sót trong công việc và tìm hướng giải quyết.
Lúc ra về, Thiên Minh có giao cho giám đốc Trương một biểu đồ dự án.
- Đây là biểu đồ dự án phát triển ngành du lịch nội địa, anh xem rồi thực hiện theo chỉ dẫn.
- Vâng, tôi hiểu rồi! Hai người đi đường cẩn thận.
Họ lên xe trở về khách sạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro