Chương 59
Lâm Quang Hi
2024-07-13 10:03:39
Dựa vào phản ứng của hắn, Đường Gia Dật đoán được hắn vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra đêm đó.
Mặc dù với tư cách bạn bè thì không nên gây mâu thuẫn nhưng Đường Gia Dật hiểu rõ tính cách của Ngụy Kỳ hơn Hoàng Tuế Hủ, nếu cứ giấu diếm thì càng thêm rắc rối, đặc biệt là khi cả hai đều biết rằng đây là lần đầu tiên Triệu Tế Vũ nghiêm túc với ai đó.
Thay vì sau này để Thân Nhiên lên tiếng, Đường Gia Dật nghĩ tốt hơn hết vẫn nên giải thích rõ ràng trước để tránh những mâu thuẫn không thể cứu vãn giữa Triệu Tế Vũ và Ngụy Kỳ.
Cậu ta không lặp lại những lời mà Ngụy Kỳ nói, nhưng sắc mặt Triệu Tế Vũ vẫn vô cùng u ám, hắn đút hai tay vào túi quần, im lặng không nói một lời.
"Tế Vũ", Đường Gia Dật thuyết phục hắn, "Ngụy Kỳ cũng vì lo lắng cho cậu, cậu cũng biết tính cách cậu ta rất kiêu ngạo..."
Đường Gia Dật đang cố giải thích cho Ngụy Kỳ nhưng Triệu Tế Vũ không nghe lọt nổi một chữ.Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là lý do thật sự khiến Thân Nhiên từ chối hắn. Hắn luôn thắc mắc tại sao Thân Nhiên lại phủ nhận tình cảm cậu dành cho hắn, hóa ra là vì điều này.
"Tế Vũ?"
Thấy hắn không trả lời, Đường Gia Dật nhịn không được vỗ nhẹ lên vai hắn. Khi định thần lại, hắn lạnh lùng nói: "Tôi đi trước" rồi nhanh chóng quay trở lại phòng tiệc.
Triệu Hâm Hồng còn đang nói chuyện với Lý Trí, chú Đường cũng ở bên cạnh ông, xung quanh vẫn có rất nhiều người. Triệu Tế Vũ liếc nhìn một vòng nhưng không thấy Du Tuyết Đồng đâu, hắn muốn rời đi thì lại gặp Triệu Hiền đến muộn.
Triệu Hiền không đưa vợ kế hiện tại là Hàn Xảo Tâm đến dự sự kiện này. Đi cùng với ông là thư ký mới được bổ nhiệm cách đây không lâu.
Lí Bí mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ hồng ngọc, đeo vòng tay kim cương đắt tiền, khoác tay Triệu Hiền, cô ta nhìn thấy hắn cũng không hề né tránh, gật đầu với hắn rồi chủ động chào hỏi: "Chào cậu Triệu."
Triệu Tế Vũ luôn lười quan tâm đến việc của cha mình, thậm chí không thèm nhìn mặt Triệu Hiền, hắn nghiêng người muốn đi ra ngoài, nhưng Triệu Hiền đã nắm lấy cánh tay hắn và nói: "Con đi đâu?"
"Có việc đi trước."
Triệu Tế Vũ tút tay lại, nhanh chóng bước xuống bậc thang ngoài cửa, mặc kệ Triệu HIền thấp giọng mắng mình sau lưng, hắn lên xe, nới lỏng cà vạt rồi gọi cho Thân Nhiên.
Nghe thấy lời nhắc máy bận, hắn mở hộp thoại WeChat của Thân Nhiên rồi gõ: [Cậu đang ở đâu? Tôi đã biết những lời Ngụy Kỳ nói vào đêm đó. Hãy liên lạc với tôi ngay khi cậu thấy tin nhắn.]
Gửi tin nhắn xong, hắn siết chặt nắm đấm tì lên khóe miệng, một lúc sau không nhịn được mà đấm vào vô lăng.
Hắn biết rất rõ tính tình của Ngụy Kỳ, nếu Ngụy Kỳ thực sự chỉ trích Thân Nhiên vì hắn, hắn có thể tưởng tượng được lời nói của cậu ta sẽ khó nghe đến mức nào.
Nghĩ đến cảm xúc của Thân Nhiên lúc đó, Triệu Tế Vũ tựa lưng vào ghế, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại một chút, hắn khởi động xe lái về phía trường học.
Hội nghị được tổ chức ở ngoại ô thành phố, trên đường trở về, trên bầu trời xuất hiện vài tiếng sấm rền vang, chú Đường gọi điện hỏi xem hắn đang ở đâu.
Trong khoảng thời gian này, bệnh viêm dạ dày của hắn lại tái phát, chú Đường cũng biết chuyện này, Triệu Hâm Hồng gọi điện thoại hỏi sao hắn đi mà không nói lời nào: "Tế Vũ, cháu làm sao vậy? Ông còn định giới thiệu để Lý Trí với cháu làm quen với nhau đấy."
"Ông nội, cháu thấy bụng khó chịu nên muốn về nghỉ ngơi."
Hắn chỉ dùng một câu là đã xoa dịu được Triệu Hâm Hồng, Triệu Hâm Hồng đi lại vài bước, thấp giọng hỏi: "Có sao không? Tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra đi, ông sẽ nhờ chủ nhiệm Tần sắp xếp cho cháu, bây giờ cháu lái xe đến đó đi."
"Không cần, cháu chỉ cảm thấy hơi khó chịu sau khi uống hai ly sâm panh nhỏ thôi."
Triệu Tế Vũ giả giọng như mình khó chịu chỉ là do uống rượu. Triệu Hâm Hồng luôn thương hắn nhất, nghe xong liền bảo hắn lái xe chậm lại, về nhà nhớ uống thuốc và đi ngủ sớm, tối mai về chỗ ông ở.
Sau khi cúp điện thoại, những giọt mưa bắt đầu rơi lộp bộp xuống cửa xe ô tô, bầu trời bao phủ bởi mây đen, cây phượng hai bên đường đang đung đưa trong gió.
Khi đến trường thì trời đang mưa to, hắn đỗ xe trước cửa, lật ghế sau ra nhưng không tìm thấy ô trong cốp xe nên đành phải dầm mưa đi bộ hơn 20 phút mới có thể đến dưới ký túc xá của Thân Nhiên.
Toàn bộ đèn trong khu nhà đã tắt, áo sơ mi và quần của Triệu Tế Vũ đều ướt sũng, tóc nhỏ nước tí tách. Hắn tháo kính ra, né đi dì trực ban, đi lên tầng bốn, gõ cửa ký túc xá của Thân Nhiên.
Chẳng mấy chốc đã có người xỏ dép vào ra mở cửa, khi nhìn rõ hắn liền sửng sốt. Hắn không quan tâm đến vẻ mặt của đối phương, nói thẳng: "Tôi tìm Thân Nhiên."
"Cậu ấy không có ở đây, lúc tối cậu ấy ra ngoài và chưa thấy quay lại." Đối phương nói xong lời này thì nghiêng người sang một bên để Triệu Tế Vũ có thể nhìn rõ, giường của Thân Nhiên trống không.
Triệu Tế Vũ lại hỏi: "Cậu ấy đi đâu?"
"Tôi không biết nữa, hình như có việc khẩn cấp."
Vali của Thân Nhiên vẫn đặt dưới gầm giường, hắn cảm ơn đối phương. Lúc đi xuống cầu thang hắn lại gọi điện cho Thân Nhiên nhưng vẫn tắt máy, gọi WeChat thì không ai trả lời.
Kể từ khi Thân Nhiên đăng bức ảnh trên WeChat thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Đứng trước bậc thang tầng một, hắn hơi do dự nhìn màn mưa dưới mái hiên, lúc này hắn mới nhận ra rằng không tìm được Thân Nhiên khiến hắn mất đi phương hướng, không biết mình phải đi đâu, làm gì tiếp theo.
Sau khi đứng hứng gió ở chỗ ngoạt một lúc, hắn ngồi xổm xuống, che bụng trên và vùi mặt vào đầu gối.
Lúc đầu hắn chỉ viện cớ bị đau bụng, nhưng bây giờ hắn thực sự bắt đầu cảm thấy đau.
Cảm giác như kim châm mạnh vào nội tạng yếu ớt, hắn cúi đầu nắm chặt điện thoại, sau đó buông tay thả rơi xuống đất.
Ngồi xổm ở hiên nhà hồi lâu, hắn lại đứng dựa vào tường bước vào màn mưa to, lần này ngay cả giày da của hắn cũng ướt đẫm. Khi quay trở lại xe, hắn mở hộp đựng đồ, tìm một viên thuốc giảm đau, uống xong thì thở phào nhẹ nhõm rồi lái xe quay về.
Vừa vào nhà, hắn nghe thấy tiếng động trong bếp, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt hắn hằng mong nhớ, hắn chưa kịp thay giày đã chạy vội vào xem, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của người đeo tạp dề, hắn không thể nhịn được nữa, che bụng dựa vào cửa trượt.
Chú Ngô nhận được điện thoại của chú Đường bảo chú đến nấu cháo cho hắn vì bụng hắn không khỏe, chú nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, phát hiện hắn đang khom lưng, đứng không vững lắm, chú vội vàng chạy tới đỡ hắn: "Sao lại như vậy, cậu làm cái gì mà cả người ướt nhẹp thế này?"
Triệu Tế Vũ mệt mỏi không muốn nói lời nào, hắn đứng một lúc, dưới chân đã tụ thành một vũng nước nhỏ. Chú Ngô đỡ hắn vào phòng tắm, hỏi hắn có thể tự tắm được không, hắn không nói gì, dùng hết sức đẩy chú Ngô ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm có nhiệt độ ấm áp một lúc lâu, cơ thể vốn lạnh cóng vì mưa của hắn ấm lên, cơn đau bụng cũng dịu đi rất nhiều. Thế nhưng, Triệu Tế Vũ vẫn cảm thấy mệt mỏi, tay chân như bị rút hết sức lực.
Đèn trần trong phòng tắm hơi chói mắt, hắn nhìn bông tắm treo trên tường, bông tắm của Thân Nhiên vẫn ở nguyên chỗ cũ, treo bên cạnh cái của hắn. Tất cả những thứ hắn chuẩn bị cho Thân Nhiên trong ngôi nhà này vẫn còn nguyên, thứ duy nhất thay đổi là người sử dụng chúng không muốn quay về nữa.
Ngâm mình thêm mười phút nữa, hắn mơ màng thiếp đi và có một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong mơ, hắn và Thẩm Nhiên đứng trước gương trong phòng tắm, Thân Nhiên rũ mắt thắt cà vạt cho hắn, ánh sáng dịu nhẹ trong phòng tắm chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ và tập trung đó, Triệu Tế Vũ không nhịn được cúi đầu hôn cậu, Thân Nhiên cũng không phản kháng, ngón tay cậu vuốt ve ngực hắn, sau đó vòng tay qua cổ hắn, giành lại quyền chủ động.
Trước khi đi ngủ hắn ăn cháo chú Ngô nấu, ngày hôm sau trạng thái của Triệu Tế Vũ đã tốt hơn rất nhiều, sáng sớm đi học hắn chặn đường Trịnh Minh Kim.
Trịnh Minh Kim không muốn nói chuyện với hắn khi đang đứng ở hành lang đông đúc nên tìm một nơi yên tĩnh. Khi hỏi Thân Nhiên đang ở đâu, vẻ mặt của Trịnh Minh Kim có vẻ khó hiểu.
Tin tức Từ Huệ Quyên nhập viện vào tối qua vẫn chưa tới tai mẹ Trịnh Minh Kim nên Trịnh Minh Kim vẫn chưa biết Thân Nhiên đã về quê. Triệu Tế Vũ thấy phản ứng của cậu ta không hề giả tạo, thì cũng không lãng phí thời gian nữa, quay người đi tìm giáo viên của Thân Nhiên.
Trịnh Minh Kim đi cùng hắn, trên đường Trịnh Minh Kim cũng phát hiện điện thoại của Thân Nhiên tắt máy, bèn lo lắng hỏi: "Cả đêm cậu ấy không mở máy à?"
"Phải."
Triệu Tế Vũ bước đi rất nhanh, tóc bên thái dương hơi dài bị gió thổi dựng lên, hai người tiến vào tòa nhà khoa Lịch sử. Sau khi nghe giáo viên nói về tình huống của Thân Nhiên, Trịnh Minh Kim ngay lập tức gọi vào số của mẹ Thân Nhiên, là dì Văn nhấc máy.
Dì Văn nghe nói cậu ta tìm Thân Nhiên thì nói Thân Nhiên đã về nhà lấy đồ, phải đến buổi chiều mới có thể quay lại bệnh viện. Trịnh Minh Kim lại hỏi về tình trạng của Từ Huệ Quyên, dì Văn nói rằng đã ổn định và bảo cậu ta đừng lo lắng.
Triệu Tế Vũ ở một bên nghe được ý chính, sau khi Trịnh Minh Kim cúp điện thoại, hắn liền hỏi địa chỉ bệnh viện.
Trịnh Minh Kim cau mày không muốn nói, tính tình của Triệu Tế Vũ cũng không phải dễ chịu, hắn nói thẳng: "Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ về quê cậu ấy và hỏi hàng xóm."
Sự tình đã đến nước này, Trịnh Minh Kim cũng biết tiếp tục né tránh cũng vô ích, hơn nữa tình huống của Thân Nhiên rất đặc biệt, đi xem thử mới yên tâm được.
Trịnh Minh Kim nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói: "Cậu lái xe đi, tôi đi cùng cậu."
Mặc dù với tư cách bạn bè thì không nên gây mâu thuẫn nhưng Đường Gia Dật hiểu rõ tính cách của Ngụy Kỳ hơn Hoàng Tuế Hủ, nếu cứ giấu diếm thì càng thêm rắc rối, đặc biệt là khi cả hai đều biết rằng đây là lần đầu tiên Triệu Tế Vũ nghiêm túc với ai đó.
Thay vì sau này để Thân Nhiên lên tiếng, Đường Gia Dật nghĩ tốt hơn hết vẫn nên giải thích rõ ràng trước để tránh những mâu thuẫn không thể cứu vãn giữa Triệu Tế Vũ và Ngụy Kỳ.
Cậu ta không lặp lại những lời mà Ngụy Kỳ nói, nhưng sắc mặt Triệu Tế Vũ vẫn vô cùng u ám, hắn đút hai tay vào túi quần, im lặng không nói một lời.
"Tế Vũ", Đường Gia Dật thuyết phục hắn, "Ngụy Kỳ cũng vì lo lắng cho cậu, cậu cũng biết tính cách cậu ta rất kiêu ngạo..."
Đường Gia Dật đang cố giải thích cho Ngụy Kỳ nhưng Triệu Tế Vũ không nghe lọt nổi một chữ.Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là lý do thật sự khiến Thân Nhiên từ chối hắn. Hắn luôn thắc mắc tại sao Thân Nhiên lại phủ nhận tình cảm cậu dành cho hắn, hóa ra là vì điều này.
"Tế Vũ?"
Thấy hắn không trả lời, Đường Gia Dật nhịn không được vỗ nhẹ lên vai hắn. Khi định thần lại, hắn lạnh lùng nói: "Tôi đi trước" rồi nhanh chóng quay trở lại phòng tiệc.
Triệu Hâm Hồng còn đang nói chuyện với Lý Trí, chú Đường cũng ở bên cạnh ông, xung quanh vẫn có rất nhiều người. Triệu Tế Vũ liếc nhìn một vòng nhưng không thấy Du Tuyết Đồng đâu, hắn muốn rời đi thì lại gặp Triệu Hiền đến muộn.
Triệu Hiền không đưa vợ kế hiện tại là Hàn Xảo Tâm đến dự sự kiện này. Đi cùng với ông là thư ký mới được bổ nhiệm cách đây không lâu.
Lí Bí mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ hồng ngọc, đeo vòng tay kim cương đắt tiền, khoác tay Triệu Hiền, cô ta nhìn thấy hắn cũng không hề né tránh, gật đầu với hắn rồi chủ động chào hỏi: "Chào cậu Triệu."
Triệu Tế Vũ luôn lười quan tâm đến việc của cha mình, thậm chí không thèm nhìn mặt Triệu Hiền, hắn nghiêng người muốn đi ra ngoài, nhưng Triệu Hiền đã nắm lấy cánh tay hắn và nói: "Con đi đâu?"
"Có việc đi trước."
Triệu Tế Vũ tút tay lại, nhanh chóng bước xuống bậc thang ngoài cửa, mặc kệ Triệu HIền thấp giọng mắng mình sau lưng, hắn lên xe, nới lỏng cà vạt rồi gọi cho Thân Nhiên.
Nghe thấy lời nhắc máy bận, hắn mở hộp thoại WeChat của Thân Nhiên rồi gõ: [Cậu đang ở đâu? Tôi đã biết những lời Ngụy Kỳ nói vào đêm đó. Hãy liên lạc với tôi ngay khi cậu thấy tin nhắn.]
Gửi tin nhắn xong, hắn siết chặt nắm đấm tì lên khóe miệng, một lúc sau không nhịn được mà đấm vào vô lăng.
Hắn biết rất rõ tính tình của Ngụy Kỳ, nếu Ngụy Kỳ thực sự chỉ trích Thân Nhiên vì hắn, hắn có thể tưởng tượng được lời nói của cậu ta sẽ khó nghe đến mức nào.
Nghĩ đến cảm xúc của Thân Nhiên lúc đó, Triệu Tế Vũ tựa lưng vào ghế, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại một chút, hắn khởi động xe lái về phía trường học.
Hội nghị được tổ chức ở ngoại ô thành phố, trên đường trở về, trên bầu trời xuất hiện vài tiếng sấm rền vang, chú Đường gọi điện hỏi xem hắn đang ở đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khoảng thời gian này, bệnh viêm dạ dày của hắn lại tái phát, chú Đường cũng biết chuyện này, Triệu Hâm Hồng gọi điện thoại hỏi sao hắn đi mà không nói lời nào: "Tế Vũ, cháu làm sao vậy? Ông còn định giới thiệu để Lý Trí với cháu làm quen với nhau đấy."
"Ông nội, cháu thấy bụng khó chịu nên muốn về nghỉ ngơi."
Hắn chỉ dùng một câu là đã xoa dịu được Triệu Hâm Hồng, Triệu Hâm Hồng đi lại vài bước, thấp giọng hỏi: "Có sao không? Tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra đi, ông sẽ nhờ chủ nhiệm Tần sắp xếp cho cháu, bây giờ cháu lái xe đến đó đi."
"Không cần, cháu chỉ cảm thấy hơi khó chịu sau khi uống hai ly sâm panh nhỏ thôi."
Triệu Tế Vũ giả giọng như mình khó chịu chỉ là do uống rượu. Triệu Hâm Hồng luôn thương hắn nhất, nghe xong liền bảo hắn lái xe chậm lại, về nhà nhớ uống thuốc và đi ngủ sớm, tối mai về chỗ ông ở.
Sau khi cúp điện thoại, những giọt mưa bắt đầu rơi lộp bộp xuống cửa xe ô tô, bầu trời bao phủ bởi mây đen, cây phượng hai bên đường đang đung đưa trong gió.
Khi đến trường thì trời đang mưa to, hắn đỗ xe trước cửa, lật ghế sau ra nhưng không tìm thấy ô trong cốp xe nên đành phải dầm mưa đi bộ hơn 20 phút mới có thể đến dưới ký túc xá của Thân Nhiên.
Toàn bộ đèn trong khu nhà đã tắt, áo sơ mi và quần của Triệu Tế Vũ đều ướt sũng, tóc nhỏ nước tí tách. Hắn tháo kính ra, né đi dì trực ban, đi lên tầng bốn, gõ cửa ký túc xá của Thân Nhiên.
Chẳng mấy chốc đã có người xỏ dép vào ra mở cửa, khi nhìn rõ hắn liền sửng sốt. Hắn không quan tâm đến vẻ mặt của đối phương, nói thẳng: "Tôi tìm Thân Nhiên."
"Cậu ấy không có ở đây, lúc tối cậu ấy ra ngoài và chưa thấy quay lại." Đối phương nói xong lời này thì nghiêng người sang một bên để Triệu Tế Vũ có thể nhìn rõ, giường của Thân Nhiên trống không.
Triệu Tế Vũ lại hỏi: "Cậu ấy đi đâu?"
"Tôi không biết nữa, hình như có việc khẩn cấp."
Vali của Thân Nhiên vẫn đặt dưới gầm giường, hắn cảm ơn đối phương. Lúc đi xuống cầu thang hắn lại gọi điện cho Thân Nhiên nhưng vẫn tắt máy, gọi WeChat thì không ai trả lời.
Kể từ khi Thân Nhiên đăng bức ảnh trên WeChat thì không thấy động tĩnh gì nữa.
Đứng trước bậc thang tầng một, hắn hơi do dự nhìn màn mưa dưới mái hiên, lúc này hắn mới nhận ra rằng không tìm được Thân Nhiên khiến hắn mất đi phương hướng, không biết mình phải đi đâu, làm gì tiếp theo.
Sau khi đứng hứng gió ở chỗ ngoạt một lúc, hắn ngồi xổm xuống, che bụng trên và vùi mặt vào đầu gối.
Lúc đầu hắn chỉ viện cớ bị đau bụng, nhưng bây giờ hắn thực sự bắt đầu cảm thấy đau.
Cảm giác như kim châm mạnh vào nội tạng yếu ớt, hắn cúi đầu nắm chặt điện thoại, sau đó buông tay thả rơi xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi xổm ở hiên nhà hồi lâu, hắn lại đứng dựa vào tường bước vào màn mưa to, lần này ngay cả giày da của hắn cũng ướt đẫm. Khi quay trở lại xe, hắn mở hộp đựng đồ, tìm một viên thuốc giảm đau, uống xong thì thở phào nhẹ nhõm rồi lái xe quay về.
Vừa vào nhà, hắn nghe thấy tiếng động trong bếp, trong đầu chợt hiện ra khuôn mặt hắn hằng mong nhớ, hắn chưa kịp thay giày đã chạy vội vào xem, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của người đeo tạp dề, hắn không thể nhịn được nữa, che bụng dựa vào cửa trượt.
Chú Ngô nhận được điện thoại của chú Đường bảo chú đến nấu cháo cho hắn vì bụng hắn không khỏe, chú nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, phát hiện hắn đang khom lưng, đứng không vững lắm, chú vội vàng chạy tới đỡ hắn: "Sao lại như vậy, cậu làm cái gì mà cả người ướt nhẹp thế này?"
Triệu Tế Vũ mệt mỏi không muốn nói lời nào, hắn đứng một lúc, dưới chân đã tụ thành một vũng nước nhỏ. Chú Ngô đỡ hắn vào phòng tắm, hỏi hắn có thể tự tắm được không, hắn không nói gì, dùng hết sức đẩy chú Ngô ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm có nhiệt độ ấm áp một lúc lâu, cơ thể vốn lạnh cóng vì mưa của hắn ấm lên, cơn đau bụng cũng dịu đi rất nhiều. Thế nhưng, Triệu Tế Vũ vẫn cảm thấy mệt mỏi, tay chân như bị rút hết sức lực.
Đèn trần trong phòng tắm hơi chói mắt, hắn nhìn bông tắm treo trên tường, bông tắm của Thân Nhiên vẫn ở nguyên chỗ cũ, treo bên cạnh cái của hắn. Tất cả những thứ hắn chuẩn bị cho Thân Nhiên trong ngôi nhà này vẫn còn nguyên, thứ duy nhất thay đổi là người sử dụng chúng không muốn quay về nữa.
Ngâm mình thêm mười phút nữa, hắn mơ màng thiếp đi và có một giấc mơ ngắn ngủi.
Trong mơ, hắn và Thẩm Nhiên đứng trước gương trong phòng tắm, Thân Nhiên rũ mắt thắt cà vạt cho hắn, ánh sáng dịu nhẹ trong phòng tắm chiếu lên khuôn mặt đẹp đẽ và tập trung đó, Triệu Tế Vũ không nhịn được cúi đầu hôn cậu, Thân Nhiên cũng không phản kháng, ngón tay cậu vuốt ve ngực hắn, sau đó vòng tay qua cổ hắn, giành lại quyền chủ động.
Trước khi đi ngủ hắn ăn cháo chú Ngô nấu, ngày hôm sau trạng thái của Triệu Tế Vũ đã tốt hơn rất nhiều, sáng sớm đi học hắn chặn đường Trịnh Minh Kim.
Trịnh Minh Kim không muốn nói chuyện với hắn khi đang đứng ở hành lang đông đúc nên tìm một nơi yên tĩnh. Khi hỏi Thân Nhiên đang ở đâu, vẻ mặt của Trịnh Minh Kim có vẻ khó hiểu.
Tin tức Từ Huệ Quyên nhập viện vào tối qua vẫn chưa tới tai mẹ Trịnh Minh Kim nên Trịnh Minh Kim vẫn chưa biết Thân Nhiên đã về quê. Triệu Tế Vũ thấy phản ứng của cậu ta không hề giả tạo, thì cũng không lãng phí thời gian nữa, quay người đi tìm giáo viên của Thân Nhiên.
Trịnh Minh Kim đi cùng hắn, trên đường Trịnh Minh Kim cũng phát hiện điện thoại của Thân Nhiên tắt máy, bèn lo lắng hỏi: "Cả đêm cậu ấy không mở máy à?"
"Phải."
Triệu Tế Vũ bước đi rất nhanh, tóc bên thái dương hơi dài bị gió thổi dựng lên, hai người tiến vào tòa nhà khoa Lịch sử. Sau khi nghe giáo viên nói về tình huống của Thân Nhiên, Trịnh Minh Kim ngay lập tức gọi vào số của mẹ Thân Nhiên, là dì Văn nhấc máy.
Dì Văn nghe nói cậu ta tìm Thân Nhiên thì nói Thân Nhiên đã về nhà lấy đồ, phải đến buổi chiều mới có thể quay lại bệnh viện. Trịnh Minh Kim lại hỏi về tình trạng của Từ Huệ Quyên, dì Văn nói rằng đã ổn định và bảo cậu ta đừng lo lắng.
Triệu Tế Vũ ở một bên nghe được ý chính, sau khi Trịnh Minh Kim cúp điện thoại, hắn liền hỏi địa chỉ bệnh viện.
Trịnh Minh Kim cau mày không muốn nói, tính tình của Triệu Tế Vũ cũng không phải dễ chịu, hắn nói thẳng: "Nếu cậu không nói cho tôi biết, tôi sẽ về quê cậu ấy và hỏi hàng xóm."
Sự tình đã đến nước này, Trịnh Minh Kim cũng biết tiếp tục né tránh cũng vô ích, hơn nữa tình huống của Thân Nhiên rất đặc biệt, đi xem thử mới yên tâm được.
Trịnh Minh Kim nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nói: "Cậu lái xe đi, tôi đi cùng cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro