Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 20

Thanh Khâu Thiên Dạ

2024-11-20 22:25:52

Chương 20:

"Thải Vân phu nhân có con trai?" Chu Trường Dung nhớ hình như mình đâu có hỏi được thông tin này.

"Ta cũng chưa từng nghe qua." Trần Hóa Vũ tỉ mỉ suy nghĩ một chút, xác thực chưa từng nghe nói Thải Vân phu nhân có con trai, "Có điều Thải Vân phu nhân đúng là từng có một đạo lữ. Nhưng mà từ khi đạo lữ kia mất, nàng chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, không hề qua lại với ai khác."

"Nói cách khác, ngươi không thể xác định nàng có con trai hay không." Chu Trường Dung trả lời, "Nàng là y tu mạnh mẽ nhất Tây cương, dù cho nàng muốn che giấu sự thật có con trai cũng là chuyện bình thường, tránh trở thành nhược điểm cho người khác lợi dụng. Nhưng mà điều khiến ta hiếu kỳ hơn chính là, Trần huynh, vì sao đứa bé kia lại cố tình tìm ngươi truyền lời nhắn? Hơn nữa, đứa bé kia có chỗ nào khác thường hay không?"

Tin tức về Vạn Niên Thu Thật, cũng không nhiều người biết.

Sau khi Trần Hóa Vũ được Chu Trường Dung căn dặn, cũng vô vàng cẩn thận. Nếu như tin tức không bị tiết lộ, vậy tại sao đối phương biết Trần Hóa Vũ muốn tìm Vạn Niên Thu Thật, hơn nữa còn đưa ra điều kiện, còn có thể làm cho Trần Hóa Vũ tin tưởng hắn?

"Đứa bé kia... Đứa bé kia..." Trần Hóa Vũ có chút đau đầu, xoa xoa trán, "Lạ thật, sao ta không thể nào nhớ ra dung mạo của đứa trẻ kia?"

Chu Trường Dung nhắc đến, hắn mới ý thức có điều không đúng.

Hắn gần như chưa từng hoài nghi chuyện đứa bé kia nói là thật hay giả, sau đó cũng không hề nghĩ muốn đi tìm đứa trẻ đó, mà là trực tiếp chạy đến chỗ Chu Trường Dung truyền đạt thông tin.

Đứa nhóc kia có chỗ kì lạ!

Trần Hóa Vũ cảnh giác nhìn xung quanh, có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

"Xem ra, đối phương đã sớm chuẩn bị." Chu Trường Dung ra hiệu cho Trần Hóa Vũ thả lỏng một ít, Sư Vô Cữu ở đây, sao có thể để cho người khác dòm ngó? Có thể nói, dù cho bây giờ bọn họ có trực tiếp xông đến chỗ Thải Vân phu nhân gϊếŧ con trai nàng rồi trở về trốn ở đây, Sư Vô Cữu cũng có thể ngăn Thải Vân phu nhân đánh tới.

Chỗ này là an toàn nhất.

"Chẳng lẽ ta không cẩn thận để lộ tin tức?" Trần Hóa Vũ nghĩ mãi không ra, "Nhưng lúc ta đi một mình, dường như không giao tiếp với bất kì ai. Ngay cả Chu huynh ngươi, chỉ khi gần đến ta mới tiết lộ tin tức."

"Có lẽ, vừa bắt đầu đã bị theo dõi." Chu Trường Dung ẩn ý nói, "Nghĩ theo hướng xấu nhất, ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân, Vạn Niên Thu Thật, còn có lời nhắn, đều cho thấy rõ ràng đây là một cái bẫy. Mà chúng ta bây giờ đã nằm trong cuộc, sợ là muốn thoát thân cũng khó."

"Hơn nữa, kẻ địch trong tối ta ngoài sáng, muốn điều tra cũng không thể ra tay. Mục đích của đối phương, e là con trai của Thải Vân phu nhân." Chu Trường Dung thở dài một hơi, nếu hắn là Trần Hóa Vũ, tuyệt đối sẽ không để lộ sơ sót dễ dàng như vậy. Nhớ tới có "tiền lệ" Ứng Trúc Xuân làm gương, mong đợi của Chu Trường Dung đối với Trần Hóa Vũ cũng không giảm từ thấp xuống thấp rất nhiều.

Ít nhất tên này còn có thể bình an sống đến lớn như vậy.

Đối phương thiết kế tỉ mỉ, có lẽ chỉ muốn Trần Hóa Vũ đi gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân, mà Chu Trường Dung chỉ là người nửa đường bị cuốn vào mà thôi.

"Ta chỉ là một luyện đan sư nho nhỏ, sao có thể gϊếŧ con trai Thải Vân phu nhân?" Trần Hóa Vũ càng ngày càng khó hiểu, "Tu sĩ được Thải Vân phu nhân cứu giúp nhiều vô số kể, nếu nàng thật sự có con trai, luôn che giấu, nhất định vô cùng coi trọng con trai, nếu thật sự bị gϊếŧ, e là có lấy được Vạn Niên Thu Thật cũng không có mạng để dùng."

"Bạn bè luyện đan sư trải rộng thiên hạ, đương nhiền có rất nhiều tu sĩ lợi hại có thể thay ngươi bán mạng vì đan dược." Ngược lại Chu Trường Dung cảm thấy nếu Trần Hóa Vũ muốn gϊếŧ người, so với những tu sĩ khác càng dễ dàng hơn nhiều.

Ứng Trúc Xuân có thể dùng một viên "Tam Xuân Đan" diệt trừ kẻ thù, sao Trần Hóa Vũ không thể?

"Nếu Thải Vân phu nhân thật sự muốn che giấu việc mình có con trai, như vậy hành tung con trai nàng nhất định khó có thể dự liệu. Có tâm bẫy vô tâm, lặng yên không một tiếng động gϊếŧ chết con trai nàng không khó."

Hơn nữa, nếu như con trai nàng có thực lực siêu quần, Thải Vân phu nhân muốn bồi dưỡng còn không kịp, sao vẫn luôn che giấu? Có thể thấy con trai nàng thực lực yếu kém, dễ dàng ra tay.

Nếu như người đặt bẫy muốn gϊếŧ chết Thải Vân phu nhân, một trái Vạn Niên Thu Thật còn chưa đủ tư cách, nhưng nếu là nàng con trai, cẩn thận nghĩ một chút không hẳn không thể thành công.

"Chẳng lẽ là cừu gia của Thải Vân phu nhân?" Trần Hóa Vũ tự lẩm bẩm, "Ngày mừng thọ của nàng gϊếŧ con trai nàng, ác thật."

Nếu thành công, e là đạo tâm của Thải Vân phu nhân cũng bị hủy.

Ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân vừa đến, tu sĩ bốn phương tám hướng cũng đã tới. Tu sĩ có bản lĩnh, có năng lực gϊếŧ chết con trai Thải Vân phu nhân không ít. Dù đề phòng được người đầu tiên, cũng chưa chắc phòng được người thứ hai, thứ ba, thứ tư.

Một trái Vạn Niên Thu Thật đã có thể hủy diệt được y tu mạnh mẽ nhất Tây cương, một cuộc làm ăn chỉ có lời chứ không có lỗ.

"Chuyện này cần phải sớm thông báo cho Thải Vân phu nhân một tiếng mới được." Tuy Trần Hóa Vũ muốn Vạn Niên Thu Thật, nhưng cũng sẽ không canh vào ngày mừng thọ gϊếŧ chết con trai người ta. Nếu làm vậy, sợ là cả đời hắn đến chết vẫn còn cắn rứt lương tâm.

"Bây giờ ngươi không thể đi." Chu Trường Dung đúng lúc chặn lại.

"Chu huynh, Vạn Niên Thu Thật chúng ta có thể tìm lại, nhưng vì vật như vậy mà gϊếŧ con trai người khác, ta không làm được!" Trần Hóa Vũ có chút căm phẫn, bên trong đôi mắt còn bao hàm một ít thất vọng đối với Chu Trường Dung.

"Hắn đang ngăn cản ngươi tìm chết." Sư Vô Cữu nghe ở bên cạnh, cảm thấy người này đúng là ngu thật sự, "Ngươi chạy đến trước mặt Thải Vân phu nhân, nói có người muốn gϊếŧ con trai nàng vì Vạn Niên Thu Thật, Thải Vân phu nhân hỏi làm sao ngươi biết, ngươi sẽ trả lời như thế nào?"

Trần Hóa Vũ sửng sốt.

Đúng vậy, hắn phải trả lời như thế nào.

"Hơn nữa, nếu tin tức là giả, vốn dĩ Thải Vân phu nhân không có con trai, ngươi sẽ làm gì?" Sư Vô Cữu tiếp tục hỏi.

Gương mặt Trần Hóa Vũ bị sự hổ thẹn thay thế.

"Xin lỗi, Chu huynh, ta quá kích động." Trần Hóa Vũ ý thức được sai lầm của mình, quyết đoán xin lỗi. Hắn quá mức lỗ mãng, bình thường đắc tội người khác cũng không biết.

"Không sao." Chu Trường Dung không ngại, "Trần huynh tốt nhất ngươi vẫn nên làm bộ không biết việc này, yên lặng xem biến đổi. Người giật dây nói tin tức này cho ngươi, cũng có khả năng nói cho những người khác. Trần huynh làm người chính trực, không muốn động thủ, không có nghĩa người khác giảm bớt được đối thủ cạnh tranh mà không thương tổn ngươi. Nếu đối phương dám đối nghịch với Thải Vân phu nhân, sợ là bản lĩnh cũng không nhỏ. Chúng ta dù gì cũng không phải người Tây cương, hành động tùy tiện, chỉ có họa chứ không có phúc."

"Là ta lỗ mãng." Trần Hóa Vũ càng ngày càng hổ thẹn, chính mình hiểu lầm bạn tốt, trái lại người ta còn lo lắng cho mình.

"Khụ, Hóa Vũ, cách ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân chỉ còn một tháng, ta thấy ngươi tạm thời đừng ra khỏi cửa, ở trong đạo trường của ta nghỉ ngơi cho tốt. Còn lễ vật, ngươi là luyện đan sư, đưa một ít đan dược mình luyện chế là được rồi." Tử Sơn Quân cuối cùng coi như cũng tìm được thời cơ nói chen vào, đề ra kiến nghị của mình.

"Cũng được." Trần Hóa Vũ sau khi tự kiểm điểm, cảm thấy trước tiên tránh mặt một chút cũng là chuyện tốt, "Còn Thải Vân phu nhân..."

"Thải Vân phu nhân không có con trai, tất cả chỉ là trò khôi hài. Nếu có con trai, nàng có thể che giấu lâu như vậy, một tháng ngắn ngủi, con trai nàng cũng sẽ không có chuyện gì." Chu Trường Dung trấn an vài câu, "Trần huynh, trước tiên ngươi phải bình tĩnh lại một chút, khi nào nhớ ra chỗ kì lạ của đứa nhỏ truyền lời nhắn cho ngươi, rồi bàn bạc cũng không muộn."

"Được."

Tử Sơn Quân biết cá tính bạn tốt của mình, lúc được yêu mến cũng thật làm cho người ta yêu mến, lúc bị ghét bỏ cũng thật sự làm cho người ghét chó ngại chủ. Vì để tránh Trần Hóa Vũ còn nói ra cái gì khác không tốt, Tử Sơn Quân nhanh chóng túm người kéo đi.

Hắn nhất định phải dạy cho Trần Hóa Vũ một khóa học, phương pháp nói chuyện giữa bằng hữu với nhau phải sửa, không thể cái gì cũng có thể nói.

Cứ vậy mãi, từ bằng hữu cũng biến thành kẻ thù.

"Xì, nhìn mấy tên bằng hữu này của người, đều ngu muốn chết." Sư Vô Cữu khen ngợi vài câu, "Thực lực không mạnh, ngược lại miệng lưỡi rất mạnh."

Chu Trường Dung nhìn Sư Vô Cữu thật lâu.

Sư Vô Cữu bị hắn nhìn có chút sợ hãi, "Làm sao, thấy bản tọa thông minh tuyệt đỉnh, muốn thần phục bản tọa?"

"Vừa nãy đa tạ tiền bối giúp đỡ." Chu Trường Dung biết Sư Vô Cữu không có ý đồ xấu. Tuy đối phương muốn Sổ Sinh Tử, nhưng hành động lại không làm gì quá nguy hiểm cho sinh mệnh của hắn. Nguyên nhân trong đó có lẽ cũng do khế ước, nhưng nhiều hơn bởi vì bản thân Sư Vô Cữu không phải là một kẻ thích cưỡng ép cướp bóc lạm sát người vô tội.

"Bớt tưởng bở, không phải bản tọa giúp ngươi, chỉ là không chịu được người ngu thôi, bản tọa còn hận không thể để ngươi chết nhanh một chút đấy." Sư Vô Cữu xem thường, "Chỉ vì một trái Vạn Niên Thu Thật, cũng có thể nháo đến như vậy."

Chu Trường Dung cười mang theo mấy phần chân tâm.

Con ngươi của hắn đen bóng, da dẻ lại quá trắng, lúc này chẳng biết vì sao lúc cười lên trên mặt còn có chút ửng hồng. Giống như một nét đỏ trên vùng băng tuyết, vô cùng nổi bật.

Nếu như trên mặt không mang dáng vẻ bệnh tật, tên tiểu tử lừa đảo này đặt trong số nhân tộc cũng xem như không tệ.

Nhưng mà chút nhan sắc đó so với bản tọa, chỉ như đom đóm so với ánh trăng, rất khác biệt.

Sư Vô Cữu vô cùng tự tin nhìn Chu Trường Dung một cái, kiêu ngạo ưỡn ngực.

Lãnh thổ Tây cương rộng lớn, tu sĩ không thể nào tập trung một chỗ, bây giờ Trần Hóa Vũ đóng cửa không ra, Chu Trường Dung muốn thu thập tin tức, chỉ có thể thả ra quỷ hầu, để bọn họ điều tra, rồi trở lại tổng hợp phân tích.

Nếu đã vào cuộc, Chu Trường Dung cũng không muốn để quyền chủ động cho người khác nắm giữ.

Mặc kệ người kia ấp ủ tâm tư gì, trái Vạn Niên Thu Thật này, là của Chu Trường Dung hắn rồi!

Tây cương, đạo trường Hồ Sơn của Thải Vân phu nhân.

"Sư phụ, đệ tử có chuyện quan trọng cần bẩm báo."

"Nói."

Một nữ đệ tử mặc đồ đen thái độ cung kính quỳ gối trước cửa, nói rõ ràng mười mươi tin tức mình nghe được.

"Người bên ngoài nghe đồn Tây cương có Vạn Niên Thu Thật sắp trưởng thành, không ít tu sĩ nghe vậy mà tiến vào Tây cương, đệ tử thấy, trong đó còn có không ít tu sĩ tiếng xấu đồn xa tới đây, sợ là tiệc mừng thọ của sư phụ ngài có chuyện. Đệ tử nguyện ý xuất thủ, vì sư phụ diệt trừ tà ma ngoại đạo."

"Vạn Niên Thu Thật?"

Cửa từ từ mở ra, ở giữa là một nữ tử áo đỏ vô cùng xinh đẹp bước ra.

Nàng búi kiểu tóc Phi Thiên, đỉnh đầu nghiêng cắm trâm hoa đào, trong tay cầm nhẹ một cây quạt nhỏ vẽ hình đom đóm, nhìn như tuổi đôi mươi, da thịt vô cùng mịn màng, làm cho người khó có thể ghép nàng và Thải Vân phu nhân trong truyền thuyết thành cùng một người.

[búi tóc Phi Thiên]

Nữ đệ tử nhìn thấy sư phụ xuất quan, trong mắt loé ra một tia kinh ngạc, nhưng nhiều vẫn là mừng rỡ, "Cung chúc sư phụ công pháp đại thành!"

Dù cho là tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp, muốn cải lão hoàn đồng cũng không hề dễ dàng. Đan dược dùng để biến ảo dung nhan, cũng chỉ là có vẻ ngoài trẻ tuổi mà thôi. Nhưng Thải Vân phu nhân là y tu, đối với phương pháp bảo giữ thanh xuân khá hiểu biết, bây giờ công pháp đại thành, không chỉ dung mạo khôi phục, mà thân thể cũng trở về thời kỳ đỉnh cao.

Có thể nói, bây giờ dù có bị vài tên tu sĩ Đại Thừa đỉnh cấp đồng thời vây công, Thải Vân phu nhân cũng không sợ bất luận người nào.

"Ta vốn dĩ muốn trong ngày mừng thọ tuyên bố đột phá, phi thăng chỉ trong tầm tay, không nghĩ tới ông trời cũng không muốn thấy ta thoải mái." Thải Vân phu nhân khẽ phẩy cây quạt nhỏ, mười phần phong lưu, "Chuyện ta đột phá, tạm thời ngươi đừng thông báo ra ngoài. Cừu gia của ta rất nhiều, nếu có thể một lưới bắt hết, cũng rất tốt."

"Vâng, sư phụ!" Nữ đệ tử khẽ gật đầu, lập tức dập đầu hỏi, "Sư phụ, có vài tên đệ tử tạp dịch không chịu đựng được y tu gian nan rời đi, người thấy thế nào?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tốc độ y tu vốn không so được với những công pháp khác." Thải Vân phu nhân đối với chuyện này khá bất đắc dĩ, "Cứ kệ bọn họ đi thôi, từ cổ chí kim người tu y đại thành có được mấy người? Nếu tương lai ta thành công phi thăng, có lẽ mới có thể làm cho bọn họ nhìn thấy hi vọng."

"Sư phụ nhất định phi thăng thành công."

"Đi làm chuyện của ngươi đi."

"Đệ tử tuân mệnh."

Đệ tử đi rồi, ánh mắt Thải Vân phu nhân trở nên lạnh lẽo, linh hoa linh thảo xung quanh đều có chút uể oải.

"Vạn Niên Thu Thật?" Thải Vân phu nhân không nhịn được tự nhủ, "Nếu có nó, con ta nhất định sẽ vui mừng vạn phần!"

Một đầu khác, Tử Sơn Quân kéo Trần Hóa Vũ qua một bên, bắt đầu cẩn thận căn dặn.

"Lúc trước ngươi nói chuyện đúng là làm người ta tức giận, nếu không phải Chu Trường Dung không tính toán với ngươi, ngươi bị đánh một trận cũng đáng." Ngữ khí Tử Sơn Quân nặng mấy phần.

Nói dễ nghe, Trần Hóa Vũ có tình có nghĩa, nói khó nghe, là lỗ mãng không suy nghĩ.

Đối với chuyện này, trước đây Trần Hóa Vũ cũng gặp không ít nạn. Nhưng hiếm thấy chính là, Trần Hóa Vũ không phải loại người không gặp ngõ cụt không quay đầu, còn có kỹ thuật luyện đan siêu quần, ánh mắt nhìn người cũng không sai, bởi vậy mới có thể không chịu nhiều thua thiệt.

"Ta biết sai rồi, chỉ là ta có chút nóng nảy." Trần Hóa Vũ thành thật nhận sai, "Nhưng mà Chu huynh sẽ không để ý chuyện này đâu, ta có thể cảm giác được."

"Chu huynh kia... Ngươi có thể hiểu bao nhiêu?" Tử Sơn Quân chần chờ một chút, vẫn hỏi.

Hắn rất ít khi dò hỏi chuyện bạn bè của Trần Hóa Vũ, thế nhưng lần này, hắn lại lắm miệng hỏi.

"Chu huynh tuy rằng bệnh tật quấn thân, nhưng tấm lòng rộng rãi, hơn nữa tài năng kinh thiên động địa. Ngoài ra, hắn trọng tình trọng nghĩa, đối với luyện đan cũng rất có kiến giải, quả thực là nhân vật cao cấp nhất ta gặp qua trong đời." Trần Hóa Vũ bắt đầu thổi phồng.

"Được được dược, lời này về Chu huynh của ngươi, đồng nghĩa nói ta vô dụng." Tử Sơn Quân nhịn không được cười lên, "Như vậy, ngươi có biết hắn bây giờ bao nhiêu tuổi, tu vi thế nào, sư phụ là ai, pháp tu kiếm tu thần tu nho tu hay là đạo thống khác?"

Trần Hóa Vũ bị hỏi có chút á khẩu không trả lời được, "... Ta, ta cũng không rõ mấy."

"Sao chuyện quan trọng như vậy ngươi lại không rõ?" Tức giận vừa bị Tử Sơn Quân đè xuống thiếu chút nữa lại nổi lên.

"Bình thường tán gẫu, sao có thể nhắc đến chuyện này? Hơn nữa, Chu huynh cũng không hỏi qua sư thừa của ta nha, giữa bằng hữu chỉ cần chơi thân, điều tra rõ ràng cẩn thận như vậy làm chi?" Trần Hóa Vũ nói năng hùng hồn, "Hay là ngươi hoài nghi Chu huynh mang ý đồ xấu?"

"Ta gặp qua không ít người, Chu huynh tuyệt đối không phải là một người vong ân phụ nghĩa, điểm này ngươi có thể yên tâm." Tử Sơn Quân tự nhận vẫn có chút tài năng ở phương diện nhìn người, "Chỉ là tu vi Chu huynh kia của ngươi, e là còn trên ta."

"Không thể nào." Trần Hóa Vũ có chút không dám tin, "Tuy rằng ta không biết tuổi tác cụ thể của Chu huynh, nhưng cũng không hề lớn. Chu huynh lại có quái bệnh như vậy trên người, ta đoán là Nguyên Anh hay Xuất Khiếu gì đó."

"Bộ ngươi ở kỳ Xuất Khiếu, nên cảm thấy người nào cũng giống ngươi sao?" Tử Sơn Quân bật cười một tiếng, "Người ta chỉ là không muốn bộc lộ trước mặt người ngoài mà thôi. Người có bệnh tật như vậy, còn có thể hành động như người bình thường, có thể thấy tu vi của hắn đã đến trình độ siêu phàm. Hơn nữa, tin tức một tháng qua hắn đem về, không phải chuyện người bình thường có thể thu thập được. Tây cương không thể so với Đông Cương tu sĩ tập trung đông đúc, tìm hiểu tin tức độ khó không thấp."

"Chẳng lẽ tu vi Chu huynh là Hóa Thần?" Trần Hóa Vũ ánh mắt sáng lên, "Chu huynh quả nhiên là thiếu niên anh tài."

"Hơn nữa." Tử Sơn Quân lắc đầu một cái, "Ta đoán, tu vi của hắn không dưới Vương Thất Thập Ngũ Kiếm. Đạo thống thần tu của ta so với các ngươi có chỗ khác biệt, chúng ta vốn dĩ sinh ra để che chở người phàm, vì vậy đa số là pháp thuật phòng ngự. Tương tự, ta đối một số khí tức cũng khá mẫn cảm, nếu một ngày nào đó ngươi thật sự chọc ra đại họa gì, chỉ sợ cũng chỉ có Chu huynh mới có thể cứu ngươi một phen."

Với tính tình của Trần Hóa Vũ, nếu một ngày nào đó gây chuyện lớn, chỉ có thể nhìn xem bạn bè của hắn có thể kéo hắn hay không mà thôi.

"... Có thể nói rõ một chút hay không?" Trần Hóa Vũ vô cùng ghét cái kiểu nói chuyện chỉ nói một nửa của người bạn tốt này.

"Thiên cơ không thể lộ." Tử Sơn Quân bất đắc dĩ thở dài, có một số chuyện chính hắn cũng chỉ có dự cảm mơ mơ hồ hồ, sao có thể nói rõ ràng? Nếu nói quá rõ, ngược lại sẽ không chính xác.

"Về phần sư huynh của Chu Trường Dung..." Tử Sơn Quân phát hiện mình không thể nào thấu đối phương, "Ngươi đừng chọc hắn là được rồi. Ta thấy hắn chỉ để ý đến Chu Trường Dung, đối với những chuyện khác rất thờ ơ, ngươi đừng ngu ngốc đến gần."

"Ta nói ngươi nhớ chưa?" Tử Sơn Quân thoáng lên giọng.

"Nhớ rõ nhớ rõ." Trần Hóa Vũ bất đắc dĩ đáp lại, "Bạn tốt, ngươi mà cứ dong dài như vậy mãi, sợ sẽ sớm biến thành lão già."

"Già cũng không tệ." Tử Sơn Quân khẽ mỉm cười, "Ở bên trong thần tu chúng ta, tướng mạo càng già, chứng minh thần lực càng cao, ta còn ghét ta có chút trẻ đây nè."

Ài.

Thẩm mỹ thần tu hắn không hiểu.

------------------

Ngày mừng thọ Thải Vân phu nhân rất nhanh đã đến.

Mấy ngày nay Trần Hóa Vũ vẫn luôn an ổn ở lì trong đạo trường của Tử Sơn Quân, không ra khỏi cửa nửa bước, đối với tin tức bên ngoài đều có từ Chu Trường Dung. Hắn cũng nghe theo căn dặn của Tử Sơn Quân, không đi quấy rối hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu.

Chờ ngày đến, hắn cầm thiệp mời, mang theo Chu Trường Dung xuất phát.

Sư Vô Cữu không muốn đi.

Hắn đường đường là một Yêu Hoàng, đi chúc thọ một nữ nhân nhân tộc? Sợ là nữ nhân nhân tộc kia cũng không chịu nổi lễ của hắn, không gãy thọ là tốt lắm rồi.

Khoảng cách ngắn như vậy, dù Chu Trường Dung có gặp chuyện gì, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể cứu Chu Trường Dung, có gì vui đâu mà đi.

Nhưng mà Sư Vô Cữu không muốn đi là một chuyện, thế nhưng Chu Trường Dung cứ kiểu "Ngươi không đi đúng là quá tốt" vẫn làm cho Sư Vô Cữu vô cùng khó chịu.

Vừa nghĩ tới mình không thể không bảo vệ người này, còn phải giúp hắn lấy Vạn Niên Thu Thật, Sư Vô Cữu mỗi khi nghĩ đến chỉ thấy uất ức không chịu được.

Rốt cuộc hắn đã tạo nghiệp gì mới gặp phải tên tiểu tử lừa đảo này?

Chẳng lẽ bởi vì trước đây không cẩn thận bứt râu mép của trưởng lão thánh nhân yêu tộc hay là nửa đêm đá cửa phòng lừa trọc, hay là lấy pho tượng của một thần hoàng nào đó đập phá?

Sư Vô Cữu càng nghĩ càng cảm thấy xui xẻo.

Hắn trước đây muốn gió có gió muốn mưa có mưa, có bao nhiêu người nhìn thấy hắn cũng không dám thở mạnh, vậy mà bây giờ bị một nhân tộc nho nhỏ bắt nạt đến mức này?

"Sư tiền bối." Chu Trường Dung biết lúc trước đắc tội người ta, đã cho một gậy, bây giờ cần phải đưa táo hồng.

"... Chuyện gì?" Sư Vô Cữu có chút cảnh giác nhìn Chu Trường Dung, chỉ lo đối phương nói ra cái gì đó.

"Sư tiền bối, mấy ngày nay nhờ có ngài ở bên cạnh bảo vệ, tại hạ vẫn luôn cảm kích trong tâm."

"Ha ha."

Dù Sư Vô Cữu có ngốc đến mất, cứ ăn lừa mấy lần như vậy, bây giờ cũng học được chút thông minh.

Tên Chu Trường Dung này, nói mười câu ngươi chỉ có thể tin một chữ, thêm một chữ cũng không có!

"Lần này ta đi mừng thọ Thải Vân phu nhân, tiền bối ngài ở đạo trường cũng có chút tẻ nhạt, tại hạ làm cho người một món đồ chơi, có thể giúp tiền bối giải buồn." Chu Trường Dung nói ra ý đồ của mình, "Chỉ là trò chơi này, không thể dùng phép thuật, nếu không không thể chơi."

"Buồn cười, bản tọa tung hoành nhiều năm, có trò gì chưa từng thấy?" Sư Vô Cữu xem thường, "Mấy thứ đồ vật ngàn năm không gặp vạn năm không thấy kia, bản tọa nhìn nhiều đến phiền, đâu ra đến phiên một nhân tộc bé nhỏ như ngươi lấy lòng ta?"

"Tại hạ bảo đảm, đồ chơi nhỏ này tuyệt đối chưa từng có trong cửu thiên thập giới." Chu Trường Dung dám bảo đảm, "Hơn nữa đồ chơi này một người chơi không thú vị, nhất định phải có nhiều người tài năng chơi mới thú vị. Cho nên, ta để ba tỷ muội với Ứng Trúc Xuân ở lại, hầu hạ tiền bối gϊếŧ thời gian."

"Ba tỷ muội kia thì không nói, Ứng Trúc Xuân là quỷ tinh của ngươi, ngươi cam lòng để lại?" Sư Vô Cữu có chút xúc động, lại không muốn để Chu Trường Dung nhìn ra, bởi vậy nhịn có chút khó.

"Ứng Trúc Xuân cứ mãi luyện đan, ta sợ hắn luyện đến choáng váng, hắn vốn đã không thông minh." Chu Trường Dung tỏ vẻ không sao mỉm cười, "Hơn nữa, ta bây giờ dầu gì cũng là tu sĩ kỳ Đại Thừa, không nói những cái khác, tự vệ không có vấn đề."

Nói xong, Chu Trường Dung lấy đồ vậy mình đã sớm chuẩn bị tốt bày ra.

Đó là rất nhiều khối hình vuông.

Hoa văn trên mấy hình vuông cũng rất đơn giản, nhìn không có gì đặc biệt.

Ngay cả ngọc dùng để làm mấy khối hình vuông này, cũng chỉ là ngọc thạch phổ thông tầm thường, không đáng giá bao nhiêu.

"Ngươi muốn lấy mấy thứ này đưa bản tọa?" Con ngươi Sư Vô Cữu trừng muốn rớt ra ngoài, như vậy còn có thể nhịn được thì còn có gì không thể nhịn được, Chu Trường Dung mà cứ quá phận như vậy nữa, dù liều mạng bị Sổ Sinh Tử phản phệ, hắn cũng phải dạy Chu Trường Dung một bài học!

"Tiền bối chớ vội." Chu Trường Dung mở Sổ Sinh Tử ra, gọi ba tỷ muội ra ngoài, chậm rãi nói rõ quy tắc trò chơi cho Sư Vô Cữu và ba tỷ muội, "Vật này tên là mạt chược, nhất định phải có bốn người tài năng chơi mới được, giống như bài Hồ này..."

Ngày hôm sau.

"Chu huynh, một mình sư huynh ngươi ở đạo trường không sao chứ?" Trần Hóa Vũ vẫn còn có chút lo lắng.

"Không thể nào tốt hơn." Chu Trường Dung khẳng định trả lời, bây giờ Sư Vô Cữu và ba tỷ muội chơi mạt chược rất vui vẻ.

Ba tỷ muội vốn đã chết, chỉ cần là chủ nhân Sổ Sinh Tử Chu Trường Dung ở bên này vẫn cung cấp tử khí, các nàng sẽ không mệt, cũng không tiêu tan, chắc chắn có thể bồi Sư Vô Cữu chơi.

Trước khi tới nơi, Sư Vô Cữu và ba tỷ muội đã chơi suốt đêm.

Kỹ thuật đánh bài Sư Vô Cữu dở ẹt, thế nhưng trình độ mò bài lại không tệ.

Ba tỷ muội ăn ý như vậy, ba đánh một vậy mà cũng chỉ có thể cùng Sư Vô Cữu hai phe có thắng có bại. Vốn dĩ ba tỷ muội không muốn chơi chiêu "tỷ muội" nhưng cuối cùng vẫn phải chơi, miễn cho thua đến mất mặt.

Trong phút chốc, Sư Vô Cữu cũng sẽ không làm loạn.

Không có Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tiệc mừng thọ này đủ mọi loại người, lỡ đâu có người không có mắt chọc vào Sư Vô Cữu, Chu Trường Dung không chắc mình có thể mỗi lần đều cản lại như vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Được rồi, ta cứ có cảm giác các ngươi không phải sư huynh đệ bình thường." Trần Hóa Vũ sờ sờ đầu, có chút không rõ, "Nhưng mà nhìn dáng vẻ các ngươi lại rất quan tâm đối phương, lần trước ta nói sai lời cũng nhờ sư huynh ngươi bênh vực lẽ phải."

Bọn họ quan tâm đối phương có thể chết sớm một chút hay không.

Chu Trường Dung cũng không giải thích, quan hệ giữa hắn và Sư Vô Cữu cũng khó có thể nói rõ trong một chốc.

"Chúng ta vẫn là sớm đến yến hội ngày mừng thọ một chút đi, cũng sớm điều tra động tĩnh Vạn Niên Thu Thật một chút. Ta đoán, người nhận được lời nhắn, đều sẽ có ghế dự tiệc rượu lần này." Dù sao con trai Thải Vân phu nhân ở chỗ nào, cũng cần tra xét. Mà thời cơ tra xét, đương nhiên là ở tiệc rượu ngày mừng thọ lần này.

Đạo trường Hồ Sơn Thải Vân phu nhân, có thể tôn vinh là vùng hội tụ linh khí trời đất ở Tây cương.

Ba ngàn đệ tử dưới trướng nàng, có nam có nữ, trong đó có không ít người thiên phú xuất chúng, ở Tây cương cũng khá có danh thanh.

Trần Hóa Vũ và Chu Trường Dung đi cũng không tính là muộn, thế nhưng người đi chúc thọ đã xếp tới dưới chân núi, toàn bộ bốn phía xung quanh đều là tu sĩ. Ngự kiếm phi hành, cưỡi yêu thú, đi xe ngựa, không thiếu gì cả.

Sợ là tu sĩ từ trên xuống dưới Tây cương, tất cả đều chạy đến đây.

"Không hổ là Thải Vân phu nhân." Trần Hóa Vũ nhìn cảnh tượng tấp nập người này người kia, có chút thổn thức, vừa nghĩ tới danh vọng Thải Vân phu nhân, vậy mà cũng không ngăn được có người trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ hại con trai nàng, càng làm cho người ta cảm thấy thê lương hơn nhiều.

"Đây không phải là Trần đạo hữu sao?"

"Hắn chính là luyện đan sư thiên tài Trần Hóa Vũ?"

"Trần huynh!"

...

Trần Hóa Vũ quên mất mình cũng là một người nổi danh, bây giờ hắn và Chu Trường Dung cùng xuất hiện, không ít tu sĩ đã bận rộn lại gần lập quan hệ.

Một luyện đan sư lợi hại như vậy cũng phải cố gắng thân cận một chút, tu sĩ nhà ai tu luyện có thể ghét bỏ đan dược của mình nhiều chứ.

"Trần huynh, ta đi quanh đây xem một chút." Chu Trường Dung cúi đầu mỉm cười, hiển nhiên không muốn trở thành vai chính trò khôi hài này, càng không muốn bị người vây xem. Ở nơi nhiều người như vậy cũng hết sức an toàn, hắn sẽ không tham gia náo nhiệt.

Nói xong, Chu Trường Dung không lương tâm bỏ rơi đã Trần Hóa Vũ đi mất tiêu.

Một mình hắn, đi vào đám đông giống như giọt nước rơi vào biển, sao còn có thể tìm được bóng dáng?

Trần Hóa Vũ không thể không biến đổi nét mặt, ứng phó càng ngày càng nhiều tu sĩ tới.

Chu Trường Dung không vội vã đi lên đỉnh núi, trước tiên đi dạo bốn phía, mục đích là đi tìm mấy đệ tử của Thải Vân phu nhân.

Tuy rằng hắn nói với Trần Hóa Vũ, sợ là Thải Vân phu nhân không có con trai, đó chỉ là nói đùa, trên thực tế khả năng này vô cùng nhỏ. Nếu đối phương đã thiết kế tỉ mỉ nhiều như vậy, sẽ không có khả năng đi làm chuyện vô ích.

Thải Vân phu nhân thật sự có con trai, đứa con trai này đối với nàng rất quan trọng, hoặc là bản thân đứa con trai này có chỗ đặc biệt.

Ở trong Tu Chân giới, có trời sinh kiếm thể Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, có thiên tài luyện đan Trần Hóa Vũ, Ứng Trúc Xuân, chắc chắn cũng sẽ có một ít người thể chất không lợi cho bản thân nhưng lại có lợi cho người khác.

Dựa theo suy đoán của Chu Trường Dung, Thải Vân phu nhân không muốn để con trai mình xuất hiện trước người khác chỉ có thể chia làm hai loại khả năng, một là đứa con trai này của nàng có thiên phú dị bẩm, hơn nữa thiên phú này còn có thể sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho hắn; hai là con trai này của nàng không thể tu hành hay đơn giản là ốm yếu có bệnh, là điểm yếu của nàng, không thể để người ta phát hiện. Nếu có khả năng nào khác, khó có thể tưởng tượng với địa vị Thải Vân phu nhân ở Tây cương cũng cần phải cẩn thận như vậy.

Dù là suy đoán nào, cũng có thể chứng minh Thải Vân phu nhân rất coi trọng đứa con trai này.

Người càng cẩn thận, sẽ càng muốn nắm mọi chuyện trong tay.

Con trai nàng cũng là người, một người lớn sống sờ sờ, không thể mỗi ngày đều bị nhốt. Nghĩ đến đó, đặt ở dưới mí mắt nàng càng có tính khả thi hơn.

Đổi chỗ một chút, nếu bản thân mà là Thải Vân phu nhân, nhất định sẽ để con trai ở nơi có thể thấy có thể chạm, vừa tránh cho hắn gặp chuyện, vừa không bị người phát hiện thân phận của hắn.

Muốn như vậy, biện pháp tốt nhất là thay thân phận cho con trai, để hắn làm đệ tử của mình tiến vào Hồ Sơn.

Nàng có ba ngàn đệ tử, chỉ cần cẩn thận một chút, ai sẽ biết nàng cố ý chăm sóc đệ tử nào? Kẻ thù cũng không thể từ trong ba ngàn người bắt được con trai nàng.

Nếu mọi chuyện thuận lợi, sau đó để con trai thành người mình truyền thừa y bát, cũng không phải việc khó.

Bởi vậy, Chu Trường Dung mới để mắt đến các nam đệ tử bên người Thải Vân phu nhân.

Dù cho hắn đoán sai cũng không quan trọng, những đệ tử này đi theo Thải Vân phu nhân nhiều năm, nếu có thể hỏi thăm tin tức từ trong miệng bọn họ, khẳng định so với mấy tin tức không biết truyền từ đâu ghép thành càng đáng tin hơn nhiều.

"Tên ngu ngốc này, ngươi sang một góc chơi đi, khách nhân bên này để ta chiêu đãi, nếu ngươi còn luyện châm pháp không tốt, sát hạch lần sau sẽ thành đệ tử ký danh." Một đệ tử nội môn Hồ Sơn đang dạy bảo sư đệ.

"Được, ta biết rồi." Tiểu sư đệ bị mắng cúi đầu, rất xấu hổ, "Có chút chuyện nhỏ này vậy mà ta cũng không làm được."

"Được rồi được rồi, ta bây giờ rất bận, chờ ta hết bận sẽ nói chuyện với ngươi sau."

Khách nhân thực sự quá nhiều, hạng người gì cũng có, bọn họ không thể xem thường.

Tiểu sư đệ bị mắng phiền muộn đi đến một góc nhỏ, lấy ra một cây châm, yên lặng đâm huyệt đạo trên người hình nhân, vừa nhìn đã thấy học hành không nghiêm túc.

Chu Trường Dung nhìn thấy cảnh tượng này, quyết định chọn người này.

Có câu "Ma quỷ mê hoặc", quỷ tu cũng có một môn phép thuật như vậy, có thể mê hoặc tâm trí người khác. Chỉ là trước đây Chu Trường Dung không thường dùng pháp thuật này, bởi vì tu vi hắn không đủ, một khi khống chế không tốt, nói không chừng cả người cũng bị phản phệ thành tàn phế. Nhưng mà sau khi hắn thu Ứng Trúc Xuân tu vi đã tăng lên rất nhiều, có thể sử dụng được một chút.

Một chút lời động viên thêm vào chút pháp thuật nho nhỏ, Chu Trường Dung rất nhanh đã dỗ tiểu đệ tử này nói sạch sẽ.

"Nam đệ tử sư phụ thích nhất? Không có, sư phụ bọn ta thích nữ đệ tử hơn, đối với nam đệ tử đều đối xử bình đẳng. Vì sư phụ nói, nữ tử làm y tu sẽ càng thêm tận tâm, mà nam đệ tử chỉ học được một nửa sẽ bị công pháp kiếm tu pháp tu làm cho mê hoặc từ bỏ." Lúc tiểu đệ tử nói lời này còn cảm thấy không cam lòng, "Đúng là có một ít sư huynh như vậy, nhưng cũng có rất nhiều sư tỷ sư muội không chịu đựng được y tu gian nan từ bỏ đấy thôi, sư phụ thật bất công! Nhưng mà, dù bất công ta cũng không thể làm gì."

Xem ra rất là ủy khuất.

Chu Trường Dung cảm thấy có chút buồn cười, hắn thay đổi góc độ hỏi.

"Sư phụ ngươi bình thường mắng đệ tử nào nhiều nhất?"

Đánh là thương mắng là yêu, tuy rằng không hoàn toàn đúng, nhưng với thực lực và danh vọng của Thải Vân phu nhân, nếu người đó không giống như mong đợi, sao có thể mắng chửi chứ? Mà là nàng sẽ đuổi đi luôn, còn rất nhiều người muốn trở thành đệ tử của nàng.

"Sư phụ mắng Bạch sư tỷ tương đối nhiều, bởi vì Bạch sư tỷ không chăm chỉ tu hành, thường xuyên bế quan cũng không biết làm gì, hơn nữa còn có lời đồn tỷ ấy thích ngược đãi thị nữ bình thường, vì thế bị sư phụ mắng rất nhiều."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có Nguyệt sư đệ, hắn thiên phú rất cao, nhưng mà cà lơ phất phơ, trêu chọc đào hoa phong lưu rất nhiều, thường sẽ có những nữ đệ tử môn phái khác đến giải quyết nợ tình. Trước đây Sư phụ xuất môn làm khách, còn bị một hồng nhan tri kỷ của Nguyệt sư đệ chặn đường, sau khi sư phụ trở về thì cấm túc Nguyệt sư đệ năm năm."

"Nguyệt sư đệ ngươi nói, bây giờ thế nào?" Chu Trường Dung nghe, cảm thấy có chút vấn đề.

"Nguyệt sư đệ..."

Tiểu đệ tử đang muốn nói chuyện, Chu Trường Dung nhạy cảm nhận có người đang tới gần.

Tốc độ rất nhanh, cũng rất cẩn thận.

Đáng tiếc tu vi đối phương không cao hơn hắn, vì vậy rất nhanh đã bị Chu Trường Dung phát hiện.

Hắn không làm chuyện gì khác người, người khác nhìn cũng chỉ cảm thấy hắn đang thấy sang bắt quàng làm họ với đệ tử Thải Vân phu nhân mà thôi, sao có thể làm cho người khác chú ý?

Tâm tư Chu Trường Dung nhanh chóng quay ngược trở lại, thu hồi thuật mê hoặc tiểu đệ tử, tiểu đệ tử hoảng hốt trong phút chốc, tỉnh táo lại, dường như không biết sao mình đứng ở đây.

"A, ta muốn giúp sư huynh tiếp đãi khách nhân." Tiểu đệ tử vội vội vàng vàng đi mất.

"Tốc độ các hạ đúng là rất nhanh."

Một giọng nói vang lên bên người Chu Trường Dung.

Hình như có chút quen tai.

Chu Trường Dung xoay người, nhìn người vừa tới, trên mặt đúng lúc lóe lên một tia kinh ngạc, trong nội tâm lại cảm thấy vô cùng hợp lí.

Quả nhiên, trên thế giới này không có chuyện trùng hợp như vậy.

"Đây chẳng phải là Vương đạo hữu sao, thất lễ thất lễ, không nghĩ tới lại gặp mặt ở đây."

Người xuất hiện ở trước mặt Chu Trường Dung, không phải Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thì là ai?

Nhìn dáng vẻ của hắn, sợ là cũng vì Vạn Niên Thu Thật mà tới!

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Mai: Tam sách.

Tiểu Hà: Lấy, nhất sách.

Tiểu Lan (làm nóng người): Lấy, ngũ vạn, ta sắp toàn chữ!

Tiểu Mai: Ta sắp ù tiểu tứ hỉ.

Tiểu Hà: Ta... Ta đưa chị em bài.

Sư Vô Cữu (xoa xoa tay khó kiềm chế): Tự bốc, ù xuyên!

Editor: Huhu, mấy cái bài mạt chược này tui hông hiểu, tui hông hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Số ký tự: 0