Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

Đi du lịch

Mộng Tuyền Tống Thị

2024-07-15 23:08:16

Tác giả: Ninh Ninh

Một lúc sau cô mới xoay qua nhìn Trần Phước Lợi giả vờ ngạt nhiên hỏi:

"Phải rồi anh Lợi sao anh lại đến đây? Anh không phải là có việc bận sao?"

Trần Phước Lợi cũng không vòng vo nữa mà nói thẳng vào vấn đề.

"Anh đã thương lượng với gia đình rồi, muốn chọn một ngày tốt để đính hôn.Và ngày cũng đã định rồi. Bố mẹ anh cũng đã đồng ý, ngày 28 tháng sau, cũng chính là ngày tốt. Hy Hy, trước khi chúng ta đính hôn. Hay là cùng đi du lịch đi, không phải em luôn muốn đi Paris sao?"

Mộ Tiểu Hy nghe thấy vậy liền trầm tư suy nghĩ một lúc, [Đi Paris sao? Cơ hội để mình lấy được bằng chứng của 2 người bọn họ đã đến rồi.Đến đó cả ngày ở bên cạnh nhau hai người bọn họ nhất định sẽ xảy ra chuyện mờ ám. Mình không tin là mình không bắt được chứng cứ của bọn họ.] Cô nhìn Trần Phước Lợi rồi gật đầu mỉm cười nói:

"Được! Vậy nghe theo anh sắp xếp."

Trần Phước Lợi liền vui mừng hỏi: "Thật sao?"

Mộ Tiểu Hy gật đầu: "Ừm! Tất nhiên là thật rồi!"

Cô lại nhìn sang mẹ mình hỏi: "Ba, mẹ, hai người sẽ không phản đối chứ?"

Hà Thùy Trang nhìn con gái đầy cưng chiều cười nói:

"Sao ba mẹ lại phản đối được chứ. Dù sao đi nữa, con và A Lợi cũng là thanh mai trúc mã. Việc hôn sự này quyết định sớm cũng tốt."

Mộ Tiểu Hy quay lại nói với Trần Phước Lợi.

"Anh Lợi, đi Paris lần này chúng ta dẫn Nguyễn Thanh Phương đi cùng nhé!"

Trần Phước Lợi có vẻ suy tư rồi nói: "Chuyến du lịch, trước khi chúng ta đính hôn. Lại đưa Nguyễn Thanh Phương đi cùng e là..."

Cô liền giải thích với anh, "Ôi trời! Anh đừng có nghĩ lung tung. Thanh Phương là em gái của em, mà hơn nữa con bé cũng rất thích đến Paris. Nếu đã có cơ hội chúng ta đi cùng nhau, đi càng đông càng vui, phải không anh Lợi."

Trần Phước Lợi miễn cưỡng gật đầu, "Phải, phải!"

Nói đến đó cô liền ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cô em gái của mình, rồi hỏi mẹ.

"Thanh Phương đâu rồi ạ?"

Hà Thùy Trang: "Thanh Phương nói hôm nay cơ thể không thoải mái, nên đã đi về phòng nghỉ ngơi rồi."

Mộ Tiểu Hy: "Vậy sao!"

Trần Phước Lợi nhìn thấy cô muốn như vậy cũng đành gật đầu đồng ý chiều theo ý kiến của cô.

"Được! Vậy thì anh sẽ đặt thêm một vé nữa. Chúng ta sẽ khởi hành sau 3 ngày nữa."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mộ Tiểu Hy: "Được, đều nghe theo sắp xếp của anh Lợi cả."

Trần Phước Lợi: "Hy Hy, vậy anh đi trước nhé! Em mau nghĩ ngơi sớm đi."

Mộ Tiểu Hy: "Được."

Trần Phước Lợi: "Bác trai, bác gái vậy cháu đi trước."

Hai người liền gật đầu, "Được. Cháu về cẩn thận nhé!"

Khi Trần Phước Lợi vừa mới rời đi Mộ Tiểu Hy cười ẩn ý, thầm nghĩ, [Mình càng lúc càng mong đợi chuyến du lịch này rồi.]

Hà Thùy Trang thấy cô vẫn đang suy nghĩ gì đó, liền vuốt tóc cô lo lắng hỏi:

"Hy Hy? Con không sao đó chứ?"

"Ây! Mẹ con không sao. Con về phòng nghĩ trước đây ạ."

Hà Thùy Trang: "Được, mau đi nghĩ sớm đi."

Nhìn theo bóng lưng của Mộ Tiểu Hy, Hà Thùy Trang đi đến bên cạnh chồng mình ngồi xuống mà than vãn.

"Tôi cảm thấy con bé mấy hôm nay hình như là có chuyện gì đó rất khác với mọi khi."

Mộ Vũ: "Không có gì đâu, tôi thấy là bà lo quá nên sinh ra ảo giác thôi. Đừng quá lo lắng."

Hà Thùy Trang: "Mong là vậy."

Ba ngày sau, mới sáng sớm Trần Phước Lợi đã tranh thủ đến đón hai chị em Mộ Tiểu Hy ra sân bay. Rất nhanh chuyến bay của bọn họ cũng đã đến được Paris. Khi vừa xuống sân bay Trần Phước Lợi liền nói:

"Chúng ta về khách sạn, để hành lý trước nhé! Sau đó đưa em đi ngắm hoàng hôn ở sông Seine có được không?"

Mộ Tiểu Hy vui vẻ gật đầu, "Được."

Nguyễn Thanh Phương đi phía sau lưng của hai người họ lại bị xem như là không khí. Cô ta rất không nhưng không thể làm gì khác hơn.

Lúc vừa ra đến cửa của sân bay, Mộ Tiểu Hy ôm bụng nói:

"Anh Lợi, bụng em đột nhiên đau quá! Em đi nhà vệ sinh một chút nhé."

Nói rồi cô vội vàng đưa hành lý của mình cho Trần Phước Lợi rồi chạy đi, Mộ Tiểu Hy chạy đến một chỗ gần đó núp. Cô lấy điện thoại ra soạn tin nhắn sau đó liền gửi cho Trần Phước Lợi.

Vì cô đã đi khá lâu Trần Phước Lợi ở bên này chờ có chút sốt ruột. Đột nhiên anh vang lên tiếng chuông tin nhắn tin nhắn, anh lấy điện thoại ra rồi liền mở lên xem. Là tin nhắn của Mộ Tiểu Hy gửi cho anh.

[Anh Lợi, thật là xin lỗi. Đột nhiên em có việc gấp phải về nước. Anh giúp em đưa Thanh Thanh đi chơi nhé!]

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Phước Lợi xem xong tin nhắn liền sốt ruột gọi điện cho Mộ Tiểu Hy. Nhưng không thể liên lạc được, bởi vì cô đã tắt máy. Nhìn thấy Trần Phước Lợi có vẻ lo lắng, Nguyễn Thanh Phương đứng bên cạnh anh liền hỏi:

"Sao thế anh Lợi?"

"Hy Hy, có việc gấp phải về nước. Không được, anh phải về tìm cô ấy."

Nguyễn Thanh Phương liền kéo anh lại, mà nủng niệu nói:

"Anh Lợi, chúng ta đã ra ngoài rồi. Mà vả lại, chị ấy cũng sẽ không có chuyện gì đâu. Hay là chúng ta ở đây chơi thật vui nhé!"

Trần Phước Lợi cảm thấy có chút khó sử, "Cái này?"

Nguyễn Thanh Phương liền ôm lấy anh mà làm nủng nói:

"Anh Lợi, dù sao chị gái không có ở đây. Không phải anh vẫn còn có em sao? Em sẽ đi cùng anh, có được không?"

Trước sự làm nủng của Thanh Phương, Trần Phước Lợi đành phải gật đầu đồng ý, "Được rồi."

Sau khi chụp lén được hai người bọn họ đang ôm nhau thân mật. Mộ Tiểu Hy vừa đi vừa xem tấm ảnh trong điện thoại mà vui vẻ cười.

"Lần này, hai người có thể thả lỏng và chơi đùa rồi."

Đang vui mừng nên cô không để ý ở phía xa có có 2 tên cướp đã nhấm trúng cô. Nhân lúc cô không để ý thì từ phía sau lưng cô, bọn chạy đến cướp lấy túi xách của cô, vì giật mình cô đã làm rơi điện thoại. Cô vội vàng hô to và đuổi theo bọn chúng.

"Cướp, cướp, cướp."

Nhưng vì cô đang mang giầy cao gót, nên đã bị trật chân, trong lúc đuổi theo bọn họ. Cô chỉ có thể ngồi xuống ôm lấy cái chân, đang bị đau của mình gọi với theo bọn cướp.

"Túi của tôi. Thật đúng là xui xẻo mà. Lại gặp phải việc cướp giật như thế này."

Cô đứng dậy bước khập khiễng quay lại nhặt lấy điện thoại của mình, điện thoại lúc nảy rơi khá mạnh nên cũng hư mất rồi. Cô nhìn ngó xung quanh rồi than thở.

"Đây là đâu vậy?"

Còn chưa kịp biết là mình đang ở đâu, thì trời đột nhiên đổ mưa lớn. Cô chỉ đành khập khiễng với cái chân đau của mình tìm chỗ để trú mưa. Nhưng lại không biết chỗ chỗ nào để trú mưa, cô đành ngồi ở một góc mà than trách bản thân.

"Rõ ràng mình đã tái sinh lại lần nữa.Tại sao vẫn còn xui xẻo như vậy chứ."

Vừa mới dứt lời thì có một người đàn ông cầm ô bước đến chỗ của cô. Cô ngạt nhiên ngẩn đầu lên nhìn, là Lệ Đình Thâm. [Lệ Đình Thâm?]

Lệ Đình Thâm vẫn là thái độ lạnh nhạc đó nhìn cô. Mộ Tiểu Hy lập tức đứng dậy vui mừng nói:

"Lệ tổng! A!!!"

Vì đứng lên quá vội vàng mà quên mất chân của mình đang bị thương. Mộ Tiểu Hy đã nhào vào trong lòng của anh. Lệ Đình Thâm lạnh lùng đưa ô cho cô cầm rồi trực tiếp bế cô rời đi. Anh vẫn không nói bất kỳ điều gì, còn thì vừa che ô cho anh vừa ngấm vẻ đẹp bên ngoài lạnh bên trong ấm áp của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

Số ký tự: 0