Truy đuổi
Mộng Tuyền Tống Thị
2024-07-15 23:08:16
Tác giả: Ninh Ninh
Buổi ra mắt phim chính thức bắt đầu, đoàn làm phim cùng nhau chụp ảnh ra mắt. Nguyễn Thanh Phương luôn liếc nhìn sang Mộ Tiểu Hy mà cười ác ý. Sau khi sự kiện kết thúc cô muốn trở lại phòng thay đồ, nhưng vừa đến trước cửa đã nhìn thấy, ở trước phòng thay đồ có rất nhiều người đang quay quanh.
Khi bọn họ vừa nhìn thấy Mộ Tiểu Hy liền nói:
"Chính là cô ta."
Fan của anh Giang cũng quay đầu lại nhìn Mộ Tiểu Hy, bọn họ liền hỏi:
"Mộ Tiểu Hy, cô dám quyến rũ anh Giang của chúng tôi, có đúng không?"
"Phải đó."
"Chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi lại dám quyến rủ anh ấy sao?"
"Một bộ phim nhỏ, lại bảo anh Giang của chúng tôi đến diễn. Cô có phải đã ngủ với anh ấy không."
"Đúng là đồ hồ ly tinh, xem chúng tôi xử lý cô thế nào."
Trong đầu Mộ Tiểu Hy lập tức nảy ra một ý, cô giả vờ như nhìn thấy Giang Tuấn Kỳ đi đến, liền gọi:
"Anh Giang!"
Nhân lúc bọn họ quay lại nhìn, không chú ý. Cô liền bỏ chạy, nhìn thấy cô bỏ chạy bọn họ liền nhanh chóng đuổi theo.
"Mau đuổi theo cô ta, nhanh lên. Đừng để cô ta chạy."
"Nè đừng chạy, đừng chạy, đừng chạy."
"Đứng lại ngay, đồ hồ ly tinh đứng lại."
Thấy có một chiếc xe đậu ở phía trước mặt, Mộ Tiểu Hy nhanh chóng chui vào trong xe. Cô hốt hoảng nói:
"Xin lỗi, để tôi trốn một chút có được không? Có người đuổi theo tôi."
Lúc cô ngẩn đầu lên nhìn mới phát hiện ra người trên xe lại là Lệ Đình Thâm.
Lệ Đình Thâm nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô liền hỏi:
"Cô Tô! Cô vừa nói cái gì thế?"
Mộ Tiểu Hy đứng hình mấy mấy giây, rồi mới lắc đầu trả lời anh, "Không, không có gì."
Nhóm người hâm mộ cũng đã đuổi tới nơi, đứng bên ngoài đập cửa sổ xe.
"Đừng có trốn nữa tôi thấy cô lên xe rồi."
"Mau cút ra đây, cái đồ hồ ly tinh."
"Nếu cô còn không ra chúng tôi sẽ đập nát cái xe này.
Nhìn thấy Lệ Đình Thâm muốn mở cửa sổ, Mộ Tiểu Hy lo lắng nhìn anh cầu xin.
"Cầu xin anh đừng mở cửa sổ."
Nhưng Lệ Đình Thâm mặc kệ lời cầu xin của cô mà mở cửa sổ ra, lạnh lùng nhìn đám người hâm mộ điên cuồng bên ngoài mà nói:
"Chiếc xe này là bản giới hạn toàn cầu, 1 tỷ 600 triệu."
Nghe thấy giá tiền đám người hâm mộ liền rụt tay lại, không dám chạm vào chiếc xe nữa, lập tức bỏ tay ra, cũng không dám huyên náo nữa.
Lệ Đình Thâm đóng cửa sổ lại nói với trợ lý của mình.
"Lái xe."
Trợ lý nhanh chóng lái xe rời đi. Đám người hâm mộ điên cuồng đó chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của chiếc xe rời đi.
Lúc này Lệ Đình Thâm mới quay sang nhìn cô hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Mộ Tiểu Hy khoan tay trước ngực, tựa vào ghế thả nhiên nói:
"Không có gì, chỉ là buổi lễ khai mạc có một số fan cuồng nhiệt gây rối thôi."
"Cô không mang theo vệ sĩ sao?"
"Tôi cũng không phải là ngôi sao lớn, mang theo vệ sĩ, để làm lớn chuyện làm sao."
Lệ Đình Thâm có chút giận dỗi nói: "Đúng, cô Mộ rất dũng cảm. Đi thử vai diễn, không để lại chỗ cho ai."
Bị anh xiên xổ cô liền không vui nói: "Anh nói rất đúng. Tôi không nên lên xe của anh."
Cô quay đầu nhìn trợ lý của anh nói: "Trợ lý Văn dừng xe."
Trợ lý nhìn cô qua gương nói: "Xin lỗi cô Mộ, tôi không thể dừng lại."
Mộ Tiểu Hy liền kéo lấy cánh cửa muốn mở nó ra, lúc này để lộ ra vết thương trên tay của cô, Lệ Đình Thâm nhìn thấy tay cô bị thương liền nhíu mày kéo cô lại hỏi:
"Ai làm?"
Cô đẩy tay anh ra, "Không cần anh quản."
Lệ Đình Thâm mặc kệ cô đẩy ra, anh kéo cô sát lại gần mình, "Đừng động, đừng sợ."
Lúc bị anh kéo lại gần như vậy cô lại nhớ đến kiếp trước của mình, lại thêm lần trước anh vì lo lắng cho cô mà không muốn cô tham gia đóng phim, vì sợ cô gặp nguy hiểm. Cô nhìn anh chầm chầm cũng không nói lời nào, rồi đột nhiên cô nhào đến cắn vào cổ anh một cái. Lệ Đình Thâm đột nhiên bị cô cắn chỉ nhíu mày, cứ để mặc cho cô cắn mình. Một lúc sau cô mới buông anh ra mà ngồi ngay ngắn.
Lệ Đình Thâm nhìn cô hỏi: "Đã thoải mái chưa? Nếu đã thoải mái rồi, thì qua đây bôi thuốc. Vết thương nhiễm trùng và viêm nhiễm, sẽ để lại sẹo."
Nói rồi anh lấy lọ thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên cho cô. Lúc thuốc vừa chạm vào vết thương cô liền rụt tay lại.
"Nhẹ nhàng một chút."
Lệ Đình Thâm cũng cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho cô đâu.
"Anh nhẹ nhàng thôi! Anh có thể làm được không vậy?"
Lệ Đình Thâm thấy cô đâu đến vậy trong lòng cũng rất xót, nhưng anh lại nói:
"Tôi có làm được hay không, cô sẽ biết ngay thôi."
Lệ Đình Thâm tiến sát lại muốn hôn cô. Lúc này vừa hay chú cô gọi điện đến, nên cô vội đẩy anh ra. Cô lập tức bắt máy nói:
"Chú! Hãy nhanh đến cứu cháu. Cháu bị bắt cóc!"
Lệ Đình Thâm lập tức cướp lấy điện thoại của cô, nói:
"Mộ tổng, là tôi!"
Chú cô ở bên kia cũng lập tức nhận ra giọng của anh,
"Lệ Đình Thâm?"
Lệ Đình Thâm: "Cô ấy ở chỗ tôi rất an toàn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Nói xong anh tắt máy rồi đưa lại điện thoại cho cô, cô giựt lại điện thoại của mình mà tức giận nói:
"Lệ Đình Thâm, anh dựa vào cái gì mà cúp điện thoại của tôi? An toàn cái gì mà an toàn, chỉ khi ở bên anh mới không an toàn. Mau dừng xe! Để tôi xuống, một lát nữa tôi còn phải đi ăn với anh Giang!"
Nghe thấy cô muốn đi cùng với người đàn ông khác, anh liền không vui.
"Anh Giang?"
Mộ Tiểu Hy tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ nói: "Đúng vậy không ngờ đến đúng không. Bộ phim này của chúng tôi, còn có anh Giang tham gia. Anh ấy vừa lịch lãm, vừa đẹp trai, thực sự như hổ mọc thêm cánh."
Lệ Đình Thâm nhìn cô hỏi: "Thật sao? Đẹp trai đến như vậy sao?"
Nhìn thấy anh tức giận đang từ từ tiến sát lại gần cô, cô liền xua tay nói:
"Được rồi, đươc rồi. Tôi thừa nhận là anh đẹp trai hơn anh ta."
Thấy anh vẫn muốn tiến sát lại gần mình một lần nữa cô có chút cảnh giác, nhìn anh hỏi:
"Anh muốn làm cái gì?"
Lệ Đình Thâm không nói gì chỉ tiến sát kéo lấy dây an toàn thắc lại cho cô, rồi anh nói:
"Cô Tô thật đáng tiếc, cô và anh Giang của cô không thể ăn cơm được nữa. Tuyến cao tốc này trực tiếp đến Giang Thành, không có xe trở về."
Cô lập tức phản đổi, "Không được các anh hãy tự tìm một con đường cho tôi xuống là được."
Trợ lý Văn cũng lên tiếng, "Xin lỗi cô Mộ, không thể dừng lại."
Mộ Tiểu Hy khó hiểu nhìn trợ lý Văn hỏi: "Lịch trình gì, mà không thể dừng lại mấy giây cho tôi xuống.
Trợ lý Văn: "Không có!"
Cô biết có nói gì thì trợ lý Văn cũng không nghe theo mịnh. Cô liền quay sang nhìn anh.
"Lệ Đình Thâm, anh cố tình à? Anh muốn trả thù tôi à? Chỉ vì tôi vừa nảy tôi cắn anh một cái à?"
Lệ Đình Thâm làm như không có chuyện gì, cầm máy tính của mình lên rồi nói:
"Cô Mộ, cô nghĩ nhiều rồi!"
Mộ Tiểu Hy chỉ đành bất lực tựa vào ghế mà tức giận, còn Lệ Đình Thâm thì lại mỉm cười vui vẻ.
Buổi ra mắt phim chính thức bắt đầu, đoàn làm phim cùng nhau chụp ảnh ra mắt. Nguyễn Thanh Phương luôn liếc nhìn sang Mộ Tiểu Hy mà cười ác ý. Sau khi sự kiện kết thúc cô muốn trở lại phòng thay đồ, nhưng vừa đến trước cửa đã nhìn thấy, ở trước phòng thay đồ có rất nhiều người đang quay quanh.
Khi bọn họ vừa nhìn thấy Mộ Tiểu Hy liền nói:
"Chính là cô ta."
Fan của anh Giang cũng quay đầu lại nhìn Mộ Tiểu Hy, bọn họ liền hỏi:
"Mộ Tiểu Hy, cô dám quyến rũ anh Giang của chúng tôi, có đúng không?"
"Phải đó."
"Chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi lại dám quyến rủ anh ấy sao?"
"Một bộ phim nhỏ, lại bảo anh Giang của chúng tôi đến diễn. Cô có phải đã ngủ với anh ấy không."
"Đúng là đồ hồ ly tinh, xem chúng tôi xử lý cô thế nào."
Trong đầu Mộ Tiểu Hy lập tức nảy ra một ý, cô giả vờ như nhìn thấy Giang Tuấn Kỳ đi đến, liền gọi:
"Anh Giang!"
Nhân lúc bọn họ quay lại nhìn, không chú ý. Cô liền bỏ chạy, nhìn thấy cô bỏ chạy bọn họ liền nhanh chóng đuổi theo.
"Mau đuổi theo cô ta, nhanh lên. Đừng để cô ta chạy."
"Nè đừng chạy, đừng chạy, đừng chạy."
"Đứng lại ngay, đồ hồ ly tinh đứng lại."
Thấy có một chiếc xe đậu ở phía trước mặt, Mộ Tiểu Hy nhanh chóng chui vào trong xe. Cô hốt hoảng nói:
"Xin lỗi, để tôi trốn một chút có được không? Có người đuổi theo tôi."
Lúc cô ngẩn đầu lên nhìn mới phát hiện ra người trên xe lại là Lệ Đình Thâm.
Lệ Đình Thâm nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô liền hỏi:
"Cô Tô! Cô vừa nói cái gì thế?"
Mộ Tiểu Hy đứng hình mấy mấy giây, rồi mới lắc đầu trả lời anh, "Không, không có gì."
Nhóm người hâm mộ cũng đã đuổi tới nơi, đứng bên ngoài đập cửa sổ xe.
"Đừng có trốn nữa tôi thấy cô lên xe rồi."
"Mau cút ra đây, cái đồ hồ ly tinh."
"Nếu cô còn không ra chúng tôi sẽ đập nát cái xe này.
Nhìn thấy Lệ Đình Thâm muốn mở cửa sổ, Mộ Tiểu Hy lo lắng nhìn anh cầu xin.
"Cầu xin anh đừng mở cửa sổ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Lệ Đình Thâm mặc kệ lời cầu xin của cô mà mở cửa sổ ra, lạnh lùng nhìn đám người hâm mộ điên cuồng bên ngoài mà nói:
"Chiếc xe này là bản giới hạn toàn cầu, 1 tỷ 600 triệu."
Nghe thấy giá tiền đám người hâm mộ liền rụt tay lại, không dám chạm vào chiếc xe nữa, lập tức bỏ tay ra, cũng không dám huyên náo nữa.
Lệ Đình Thâm đóng cửa sổ lại nói với trợ lý của mình.
"Lái xe."
Trợ lý nhanh chóng lái xe rời đi. Đám người hâm mộ điên cuồng đó chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của chiếc xe rời đi.
Lúc này Lệ Đình Thâm mới quay sang nhìn cô hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Mộ Tiểu Hy khoan tay trước ngực, tựa vào ghế thả nhiên nói:
"Không có gì, chỉ là buổi lễ khai mạc có một số fan cuồng nhiệt gây rối thôi."
"Cô không mang theo vệ sĩ sao?"
"Tôi cũng không phải là ngôi sao lớn, mang theo vệ sĩ, để làm lớn chuyện làm sao."
Lệ Đình Thâm có chút giận dỗi nói: "Đúng, cô Mộ rất dũng cảm. Đi thử vai diễn, không để lại chỗ cho ai."
Bị anh xiên xổ cô liền không vui nói: "Anh nói rất đúng. Tôi không nên lên xe của anh."
Cô quay đầu nhìn trợ lý của anh nói: "Trợ lý Văn dừng xe."
Trợ lý nhìn cô qua gương nói: "Xin lỗi cô Mộ, tôi không thể dừng lại."
Mộ Tiểu Hy liền kéo lấy cánh cửa muốn mở nó ra, lúc này để lộ ra vết thương trên tay của cô, Lệ Đình Thâm nhìn thấy tay cô bị thương liền nhíu mày kéo cô lại hỏi:
"Ai làm?"
Cô đẩy tay anh ra, "Không cần anh quản."
Lệ Đình Thâm mặc kệ cô đẩy ra, anh kéo cô sát lại gần mình, "Đừng động, đừng sợ."
Lúc bị anh kéo lại gần như vậy cô lại nhớ đến kiếp trước của mình, lại thêm lần trước anh vì lo lắng cho cô mà không muốn cô tham gia đóng phim, vì sợ cô gặp nguy hiểm. Cô nhìn anh chầm chầm cũng không nói lời nào, rồi đột nhiên cô nhào đến cắn vào cổ anh một cái. Lệ Đình Thâm đột nhiên bị cô cắn chỉ nhíu mày, cứ để mặc cho cô cắn mình. Một lúc sau cô mới buông anh ra mà ngồi ngay ngắn.
Lệ Đình Thâm nhìn cô hỏi: "Đã thoải mái chưa? Nếu đã thoải mái rồi, thì qua đây bôi thuốc. Vết thương nhiễm trùng và viêm nhiễm, sẽ để lại sẹo."
Nói rồi anh lấy lọ thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên cho cô. Lúc thuốc vừa chạm vào vết thương cô liền rụt tay lại.
"Nhẹ nhàng một chút."
Lệ Đình Thâm cũng cố gắng nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho cô đâu.
"Anh nhẹ nhàng thôi! Anh có thể làm được không vậy?"
Lệ Đình Thâm thấy cô đâu đến vậy trong lòng cũng rất xót, nhưng anh lại nói:
"Tôi có làm được hay không, cô sẽ biết ngay thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lệ Đình Thâm tiến sát lại muốn hôn cô. Lúc này vừa hay chú cô gọi điện đến, nên cô vội đẩy anh ra. Cô lập tức bắt máy nói:
"Chú! Hãy nhanh đến cứu cháu. Cháu bị bắt cóc!"
Lệ Đình Thâm lập tức cướp lấy điện thoại của cô, nói:
"Mộ tổng, là tôi!"
Chú cô ở bên kia cũng lập tức nhận ra giọng của anh,
"Lệ Đình Thâm?"
Lệ Đình Thâm: "Cô ấy ở chỗ tôi rất an toàn, tôi sẽ đưa cô ấy về."
Nói xong anh tắt máy rồi đưa lại điện thoại cho cô, cô giựt lại điện thoại của mình mà tức giận nói:
"Lệ Đình Thâm, anh dựa vào cái gì mà cúp điện thoại của tôi? An toàn cái gì mà an toàn, chỉ khi ở bên anh mới không an toàn. Mau dừng xe! Để tôi xuống, một lát nữa tôi còn phải đi ăn với anh Giang!"
Nghe thấy cô muốn đi cùng với người đàn ông khác, anh liền không vui.
"Anh Giang?"
Mộ Tiểu Hy tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ nói: "Đúng vậy không ngờ đến đúng không. Bộ phim này của chúng tôi, còn có anh Giang tham gia. Anh ấy vừa lịch lãm, vừa đẹp trai, thực sự như hổ mọc thêm cánh."
Lệ Đình Thâm nhìn cô hỏi: "Thật sao? Đẹp trai đến như vậy sao?"
Nhìn thấy anh tức giận đang từ từ tiến sát lại gần cô, cô liền xua tay nói:
"Được rồi, đươc rồi. Tôi thừa nhận là anh đẹp trai hơn anh ta."
Thấy anh vẫn muốn tiến sát lại gần mình một lần nữa cô có chút cảnh giác, nhìn anh hỏi:
"Anh muốn làm cái gì?"
Lệ Đình Thâm không nói gì chỉ tiến sát kéo lấy dây an toàn thắc lại cho cô, rồi anh nói:
"Cô Tô thật đáng tiếc, cô và anh Giang của cô không thể ăn cơm được nữa. Tuyến cao tốc này trực tiếp đến Giang Thành, không có xe trở về."
Cô lập tức phản đổi, "Không được các anh hãy tự tìm một con đường cho tôi xuống là được."
Trợ lý Văn cũng lên tiếng, "Xin lỗi cô Mộ, không thể dừng lại."
Mộ Tiểu Hy khó hiểu nhìn trợ lý Văn hỏi: "Lịch trình gì, mà không thể dừng lại mấy giây cho tôi xuống.
Trợ lý Văn: "Không có!"
Cô biết có nói gì thì trợ lý Văn cũng không nghe theo mịnh. Cô liền quay sang nhìn anh.
"Lệ Đình Thâm, anh cố tình à? Anh muốn trả thù tôi à? Chỉ vì tôi vừa nảy tôi cắn anh một cái à?"
Lệ Đình Thâm làm như không có chuyện gì, cầm máy tính của mình lên rồi nói:
"Cô Mộ, cô nghĩ nhiều rồi!"
Mộ Tiểu Hy chỉ đành bất lực tựa vào ghế mà tức giận, còn Lệ Đình Thâm thì lại mỉm cười vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro