Trêu Chọc Cô Ấy...
2024-11-03 20:48:30
“Đang xem gì vậy?” Hắn hỏi.
“Tìm công việc.” Giọng cô có chút rầu rĩ không vui, “Thật ra trước khi chuyện này xảy ra, tôi đã chuẩn bị rời khỏi công ty này, nhưng tất cả CV tôi gửi đi đều không có phản hồi. Bây giờ tìm việc làm cũng không dễ dàng, công việc cũ lại rất xấu hổ.”
Lời này chính là muốn nói cho hắn nghe.
Đêm đó ở câu lạc bộ, Tống Diệc Châu nói công ty hắn đang tuyển người, nếu Hoắc Dao chịu hỗ trợ, khổ nhục kế này cô bày ra sẽ không vô ích.
Nhưng mà làm cô thất vọng rồi, Hoắc Dao không lên tiếng.
Liên Chi lại vùi đầu, tiếp tục lẩm bẩm.
“Nếu lúc trước không từ bỏ thiết kế thì tốt rồi, bây giờ ít nhất còn có thể làm lại nghề cũ.”
Bàn tay đang cầm ly cà phê của Hoắc Dao khựng lại.
Sự thờ ơ chuẩn bị đứng ngoài cuộc của hắn cũng hoàn toàn biến mất, hắn không khỏi nhớ đến bộ dáng vấn tội của Thẩm Hi tối qua.
Nếu hắn đem Liên Chi giới thiệu đến công ty của Tống Diệc Châu. Cô gái này sợ là sẽ phát điên.
Trên môi mỏng của hắn hiện lên một tia hứng thú, nói: “Muốn đến Thần Đạt không?”
“A?”
Liên Chi trên mặt tỏ vẻ sửng sốt, trong lòng lại nhảy dựng lên, hắn quả nhiên tiếp chiêu.
Hoắc Dao chậm rãi nói: “Ông chủ của Thần Đạt chính là người mặc vest trong bữa tiệc lần trước. Đội ngũ công ty thay máu, hẳn là vẫn đang tuyển người.”
Liên Chi ngạc nhiên: “Nhưng tôi xem trên các trang tuyển dụng đều không thấy thông tin bọn họ tuyển người.”
“Bọn họ hiện tại chỉ thông qua đề cử nội bộ, vẫn chưa tuyển dụng trên mạng. Cô muốn đi tôi có thể giới thiệu.”
Đôi mắt cô tràn đầy sự cảm kích, có chút không thể tin được. Một lát sau mới do dự mà nhìn hắn, vô thức cắn cắn môi dưới.
“Có thể chứ? Như vậy có phải làm phiền anh rồi không?”
Cô nói lời này chính là khách sáo, Hoắc thiếu gia tùy tiện vẫy vẫy tay là có thể biến một người giàu có cả đời.
Ai ngờ Hoắc Dao tán thành mà gật đầu, ánh mắt lướt qua ly cà phê nhìn cô, mỉm cười.
“Hình như là, cô tính trả ơn tôi thế nào?”
Hắn ta đúng là người không đứng đắn, áo sơ mi mở ra hai cúc, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hai tai cô lập tức đỏ lên, “Tôi…tôi mời anh ăn cơm?”
Hoắc Dao ý vị không rõ nói: “Giống bữa tối hôm qua?”
Ý là mời hắn một bữa cơm, còn muốn hắn thu dọn cục diện rối rắm.
“Không…Không…”
Cô á khẩu không trả lời được, muốn tìm ngay cái hố chui xuống.
Hoắc Dao nhìn cô như vậy cũng không có ý hại thêm, đặt ngón tay trên môi, quay đầu lại xem phong cảnh ngoài ban công, chỉ là khóe miệng vẫn còn cong lên.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
“Tìm công việc.” Giọng cô có chút rầu rĩ không vui, “Thật ra trước khi chuyện này xảy ra, tôi đã chuẩn bị rời khỏi công ty này, nhưng tất cả CV tôi gửi đi đều không có phản hồi. Bây giờ tìm việc làm cũng không dễ dàng, công việc cũ lại rất xấu hổ.”
Lời này chính là muốn nói cho hắn nghe.
Đêm đó ở câu lạc bộ, Tống Diệc Châu nói công ty hắn đang tuyển người, nếu Hoắc Dao chịu hỗ trợ, khổ nhục kế này cô bày ra sẽ không vô ích.
Nhưng mà làm cô thất vọng rồi, Hoắc Dao không lên tiếng.
Liên Chi lại vùi đầu, tiếp tục lẩm bẩm.
“Nếu lúc trước không từ bỏ thiết kế thì tốt rồi, bây giờ ít nhất còn có thể làm lại nghề cũ.”
Bàn tay đang cầm ly cà phê của Hoắc Dao khựng lại.
Sự thờ ơ chuẩn bị đứng ngoài cuộc của hắn cũng hoàn toàn biến mất, hắn không khỏi nhớ đến bộ dáng vấn tội của Thẩm Hi tối qua.
Nếu hắn đem Liên Chi giới thiệu đến công ty của Tống Diệc Châu. Cô gái này sợ là sẽ phát điên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên môi mỏng của hắn hiện lên một tia hứng thú, nói: “Muốn đến Thần Đạt không?”
“A?”
Liên Chi trên mặt tỏ vẻ sửng sốt, trong lòng lại nhảy dựng lên, hắn quả nhiên tiếp chiêu.
Hoắc Dao chậm rãi nói: “Ông chủ của Thần Đạt chính là người mặc vest trong bữa tiệc lần trước. Đội ngũ công ty thay máu, hẳn là vẫn đang tuyển người.”
Liên Chi ngạc nhiên: “Nhưng tôi xem trên các trang tuyển dụng đều không thấy thông tin bọn họ tuyển người.”
“Bọn họ hiện tại chỉ thông qua đề cử nội bộ, vẫn chưa tuyển dụng trên mạng. Cô muốn đi tôi có thể giới thiệu.”
Đôi mắt cô tràn đầy sự cảm kích, có chút không thể tin được. Một lát sau mới do dự mà nhìn hắn, vô thức cắn cắn môi dưới.
“Có thể chứ? Như vậy có phải làm phiền anh rồi không?”
Cô nói lời này chính là khách sáo, Hoắc thiếu gia tùy tiện vẫy vẫy tay là có thể biến một người giàu có cả đời.
Ai ngờ Hoắc Dao tán thành mà gật đầu, ánh mắt lướt qua ly cà phê nhìn cô, mỉm cười.
“Hình như là, cô tính trả ơn tôi thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta đúng là người không đứng đắn, áo sơ mi mở ra hai cúc, dựa lưng vào ghế nhìn chằm chằm khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
Hai tai cô lập tức đỏ lên, “Tôi…tôi mời anh ăn cơm?”
Hoắc Dao ý vị không rõ nói: “Giống bữa tối hôm qua?”
Ý là mời hắn một bữa cơm, còn muốn hắn thu dọn cục diện rối rắm.
“Không…Không…”
Cô á khẩu không trả lời được, muốn tìm ngay cái hố chui xuống.
Hoắc Dao nhìn cô như vậy cũng không có ý hại thêm, đặt ngón tay trên môi, quay đầu lại xem phong cảnh ngoài ban công, chỉ là khóe miệng vẫn còn cong lên.
________
Editor: Thanh Quy
Mình chỉ đăng tại dtruyen, các trang khác đều là reup. Đọc tại đây để cập nhật chương mới nhanh nhất. Cảm ơn các bồ ^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro