Ướt (H Nhẹ) (2/...
2024-11-03 20:48:30
Chết tiệt, đây hoàn toàn là mỹ nhân cùng dã thú.
Bờ vai Lúc Dã rộng và thẳng, gần như bao phủ toàn bộ người phụ nữ trên người hắn, cánh tay trắng như tuyết như tầm gửi dính lấy người đàn ông.
Chỉ cần nhìn cái chăn lên xuống cũng có thể tưởng tượng bên trong kịch liệt thế nào, chỉ hận không thể nhét luôn vào trong âm hộ, cũng không biết người phụ nữ này có chịu nổi không.
Thuộc hạ xem đến miệng lưỡi khô khan.
Mạnh Ngũ bảo hắn tới xem xem ra không cần thiết. Lục Dã dù có thế nào cũng vẫn là đàn ông, không qua nổi ải mỹ nhân.
“Nhấn ~”
Giữ chân đột nhiên bị va chạm mạnh, cô không nhịn được mà khẽ rên lên.
Lục Dã lưng cứng đờ, hô hấp càng thêm nhanh.
Bọn họ tuy rằng đang diễn xuất, nhưng phần thân trên dính sát vào nhau, bộ ngực nóng bỏng rắn chắc của người đàn ông áp sát vào cô, mỗi lần thúc vào, hắn ta đóng đinh vùng kín của cô như một cây cọc, hung mãnh uy lực.
Liên Chi run rẩy, toàn thân phát ra từng đợt nhiệt lượng.
Cô ướt, không tự chủ khao khát được lấp đầy và chiếm hữu.
Trước đây, Liên Chi ghét nhất là kiểu đàn ông như Lục Dã, cậy mình có sức khỏe mà dùng nắm đấm bắt nạt người.
Nhưng những năm này, cô gặp vô số lão già bụng phệ, hôi hám, dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu cùng đủ các loại đạo cụ hành hạ cô đầy vết thương sẹo, đến lúc nhét vào lại chỉ cứng được 3 giây.
Sau nhiều lần bị kích thích, trống rỗng, cô bắt đầu cảm nhận được sức mạnh và sự an toàn của người đàn ông như Lục Dã.
Hốc mắt Liên Chi đỏ lên.
Trước khi chết còn có thể làm tình, đường xuống hoàng tuyền cũng không quá đáng sợ.
Cô vòng tay quanh cánh tay hắn, áp môi mình vào tai hắn một cách nhẹ nhàng.
Lục Dã toàn thân run lên, cảm giác được đầu lưỡi của cô cọ xát vào dái tai anh, vừa ướt vừa nóng, một dòng điện nhanh chóng chạy xuống bụng dưới của hắn.
Hắn nghiêng người nhìn cô, đôi mắt tối sầm.
Môi Liên Chi chậm rãi dán lên.
Muốn chạm vào môi hắn nhưng Lục Dã lại quay đầu tránh đi.
Liên Chi không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy quai hàm cứng ngắc. Hắn cũng không quay lại nhìn cô.
Hắn không thích cô sao?
Cô giễu cợt nghĩ thầm, đúng rồi, cô bây giờ là gái điếm nằm dưới thân bao nhiêu người, cũng không còn là nữ thần của trường nữa.
Đến lúc ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lục Dã đột nhiên đứng lên, khoác tạm chiếc áo lên người.
Hắn quay lưng về phía cô, thân hình cao lớn giống như một cây cổ thụ ngàn năm.
“Xin lỗi. Tình cảnh bắt buộc làm một số việc không phải với cô.”
Lúc hắn đang mặc quần áo, Liên Chi vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón giữa bên trái của hắn.
Cô ngẩn người.
Hóa ra hắn đã có người mình thích.
“Cô muốn tôi xin lỗi thế nào?”
Liên Chi giật mình tỉnh táo lại, thanh âm ôn nhu nói: “Đàn ông các người đúng là đều thích trên giường hung mãnh, xuống giường xin lỗi.”
Lục Dã không trả lời, chỉ để một tấm thẻ ngân hàng lên bàn đầu giường.”
“Trong đó có hai trăm nghìn, mật mã là sáu số chín.”
Cô nhìn hắn cười: “Đây là đang mua dâm ư? Nhưng anh cái gì cũng chưa làm, tôi cũng không lỗ.”
Ánh mắt đen nháy của Lục Dã dừng lại trên khuôn mặt giễu cợt của cô, không tiếp lời.
“Nghề này không dành cho cô. Cô là con gái, đừng tự chà đạp mình.”
Vẻ mỉa mai trên mặt Liên Chi nhất thời biến mất. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.
Giống như có một nhát dao đâm vào tim mình.
Đã lâu lắm rồi không có ai nói với cô những lời như vậy, rằng cô là con gái thì phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Những lời này tuy nhẹ nhàng lại nhức nhối, mọi sự tức giận, mỉa mai, từng lớp ngụy trang của cô đều bị đâm xuyên qua như đâm một trái bóng, chỉ để lại chua xót cùng đau đớn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến nhiều tiếng động lớn, xen lẫn với tiếng la hét kinh hoàng.
Ánh mắt Lục Dã cảnh giác, tiến về cửa mấy bước.
Đến cửa hắn đứng yên, quay đầu lại nhìn cô: “Nhớ kỹ, bất luận có ai gõ cửa đều không được mở.”
Nói xong những lời này, Lục Dã liền đi ra ngoài.
Sập một tiếng cánh cửa bị đóng lại.
Ngoài cửa ầm ầm, Liên Chi cũng muốn xuống giường xem thử.
Tuy nhiên, đủ loại âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu cô như tiếng chuông kéo dài, cảm giác khó thở, chóng mặt buồn nôn ập đến.
Chất độc đã phát tác, bụng cô quằn quại khó chịu.
Liên Chi cố gắng đứng dậy, loạng choạng đi đến cửa, mở ra một khe hở.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát áp chặt phạm nhân trên mặt đất, mà phía cuối hành lang bên phải, Lục Dã cũng một chân đá tên mặc đồ đen lăn xuống.
Đột nhiên, một khẩu súng nhô ra từ cửa phòng đối diện hướng về phía Lục Dã.
Liên Chi đồng tử co rút lại, mở cửa lao ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên, Lục Dã quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên vũng máu, ánh mắt tan rã.
“Liên Chi!”
Bàn tay hắn run rẩy, thậm chí quên mất việc phải bắt phạm nhân, tiến đến ôm Liên Chi vào lòng.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Đau quá.
Sao không có ai nói với cô rằng nó đau đến thế?
Liên Chi ho ra rất nhiều máu, hô hấp giống như từng nhát dao đâm vào ngực, viên đạn găm vào cổ cô, không thể sống sót.
Cô thở ra yếu ớt: “Anh…anh là cảnh sát à?”
Cô nhìn thấy tia máu đỏ ngầu trong mắt người đàn ông, môi hắn mấp máy như đang nói gì.
Nhưng Liên Chi đã không còn nghe được nữa, ngay cả hình dáng của người đàn ông cũng dần mờ mịt vỡ vụn, cái gì đều không nhìn thấy.
Hóa ra hắn là cảnh sát. Liên Chi nghĩ.
Tên côn đồ ngày nào thực sự đang sống rất tốt, đã trở thành người có thể bảo vệ đất nước.
Làm sao bây giờ, so với trùm buôn thuốc phiện, chuyện này trong lòng cô càng khó tin hơn.
Nhưng cô không thể không tin, cô sắp chết.
Giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt Liên Chi rơi xuống.
Đời này quả thật cô đã sống không đáng nhưng những phút cuối cùng lại có thể cứu được một cảnh sát.
Cô muốn đưa tay chạm vào người đàn ông mình đã cứu, nhưng trước khi chạm vào hình dáng của Lục Dã, cô đã từ từ nhắm mắt lại, hai tay buông thõng bất lực.
Bờ vai Lúc Dã rộng và thẳng, gần như bao phủ toàn bộ người phụ nữ trên người hắn, cánh tay trắng như tuyết như tầm gửi dính lấy người đàn ông.
Chỉ cần nhìn cái chăn lên xuống cũng có thể tưởng tượng bên trong kịch liệt thế nào, chỉ hận không thể nhét luôn vào trong âm hộ, cũng không biết người phụ nữ này có chịu nổi không.
Thuộc hạ xem đến miệng lưỡi khô khan.
Mạnh Ngũ bảo hắn tới xem xem ra không cần thiết. Lục Dã dù có thế nào cũng vẫn là đàn ông, không qua nổi ải mỹ nhân.
“Nhấn ~”
Giữ chân đột nhiên bị va chạm mạnh, cô không nhịn được mà khẽ rên lên.
Lục Dã lưng cứng đờ, hô hấp càng thêm nhanh.
Bọn họ tuy rằng đang diễn xuất, nhưng phần thân trên dính sát vào nhau, bộ ngực nóng bỏng rắn chắc của người đàn ông áp sát vào cô, mỗi lần thúc vào, hắn ta đóng đinh vùng kín của cô như một cây cọc, hung mãnh uy lực.
Liên Chi run rẩy, toàn thân phát ra từng đợt nhiệt lượng.
Cô ướt, không tự chủ khao khát được lấp đầy và chiếm hữu.
Trước đây, Liên Chi ghét nhất là kiểu đàn ông như Lục Dã, cậy mình có sức khỏe mà dùng nắm đấm bắt nạt người.
Nhưng những năm này, cô gặp vô số lão già bụng phệ, hôi hám, dùng mấy đồng tiền bẩn thỉu cùng đủ các loại đạo cụ hành hạ cô đầy vết thương sẹo, đến lúc nhét vào lại chỉ cứng được 3 giây.
Sau nhiều lần bị kích thích, trống rỗng, cô bắt đầu cảm nhận được sức mạnh và sự an toàn của người đàn ông như Lục Dã.
Hốc mắt Liên Chi đỏ lên.
Trước khi chết còn có thể làm tình, đường xuống hoàng tuyền cũng không quá đáng sợ.
Cô vòng tay quanh cánh tay hắn, áp môi mình vào tai hắn một cách nhẹ nhàng.
Lục Dã toàn thân run lên, cảm giác được đầu lưỡi của cô cọ xát vào dái tai anh, vừa ướt vừa nóng, một dòng điện nhanh chóng chạy xuống bụng dưới của hắn.
Hắn nghiêng người nhìn cô, đôi mắt tối sầm.
Môi Liên Chi chậm rãi dán lên.
Muốn chạm vào môi hắn nhưng Lục Dã lại quay đầu tránh đi.
Liên Chi không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ thấy quai hàm cứng ngắc. Hắn cũng không quay lại nhìn cô.
Hắn không thích cô sao?
Cô giễu cợt nghĩ thầm, đúng rồi, cô bây giờ là gái điếm nằm dưới thân bao nhiêu người, cũng không còn là nữ thần của trường nữa.
Đến lúc ngoài cửa không có động tĩnh gì, Lục Dã đột nhiên đứng lên, khoác tạm chiếc áo lên người.
Hắn quay lưng về phía cô, thân hình cao lớn giống như một cây cổ thụ ngàn năm.
“Xin lỗi. Tình cảnh bắt buộc làm một số việc không phải với cô.”
Lúc hắn đang mặc quần áo, Liên Chi vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn sáng loáng trên ngón giữa bên trái của hắn.
Cô ngẩn người.
Hóa ra hắn đã có người mình thích.
“Cô muốn tôi xin lỗi thế nào?”
Liên Chi giật mình tỉnh táo lại, thanh âm ôn nhu nói: “Đàn ông các người đúng là đều thích trên giường hung mãnh, xuống giường xin lỗi.”
Lục Dã không trả lời, chỉ để một tấm thẻ ngân hàng lên bàn đầu giường.”
“Trong đó có hai trăm nghìn, mật mã là sáu số chín.”
Cô nhìn hắn cười: “Đây là đang mua dâm ư? Nhưng anh cái gì cũng chưa làm, tôi cũng không lỗ.”
Ánh mắt đen nháy của Lục Dã dừng lại trên khuôn mặt giễu cợt của cô, không tiếp lời.
“Nghề này không dành cho cô. Cô là con gái, đừng tự chà đạp mình.”
Vẻ mỉa mai trên mặt Liên Chi nhất thời biến mất. Một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.
Giống như có một nhát dao đâm vào tim mình.
Đã lâu lắm rồi không có ai nói với cô những lời như vậy, rằng cô là con gái thì phải chăm sóc bản thân thật tốt.
Những lời này tuy nhẹ nhàng lại nhức nhối, mọi sự tức giận, mỉa mai, từng lớp ngụy trang của cô đều bị đâm xuyên qua như đâm một trái bóng, chỉ để lại chua xót cùng đau đớn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến nhiều tiếng động lớn, xen lẫn với tiếng la hét kinh hoàng.
Ánh mắt Lục Dã cảnh giác, tiến về cửa mấy bước.
Đến cửa hắn đứng yên, quay đầu lại nhìn cô: “Nhớ kỹ, bất luận có ai gõ cửa đều không được mở.”
Nói xong những lời này, Lục Dã liền đi ra ngoài.
Sập một tiếng cánh cửa bị đóng lại.
Ngoài cửa ầm ầm, Liên Chi cũng muốn xuống giường xem thử.
Tuy nhiên, đủ loại âm thanh đột nhiên vang lên trong đầu cô như tiếng chuông kéo dài, cảm giác khó thở, chóng mặt buồn nôn ập đến.
Chất độc đã phát tác, bụng cô quằn quại khó chịu.
Liên Chi cố gắng đứng dậy, loạng choạng đi đến cửa, mở ra một khe hở.
Trong tầm mắt mơ hồ, cô thấy mấy người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát áp chặt phạm nhân trên mặt đất, mà phía cuối hành lang bên phải, Lục Dã cũng một chân đá tên mặc đồ đen lăn xuống.
Đột nhiên, một khẩu súng nhô ra từ cửa phòng đối diện hướng về phía Lục Dã.
Liên Chi đồng tử co rút lại, mở cửa lao ra ngoài.
Một tiếng súng vang lên, Lục Dã quay đầu lại, nhìn thấy người phụ nữ nằm trên vũng máu, ánh mắt tan rã.
“Liên Chi!”
Bàn tay hắn run rẩy, thậm chí quên mất việc phải bắt phạm nhân, tiến đến ôm Liên Chi vào lòng.
“Khụ khụ khụ khụ…”
Đau quá.
Sao không có ai nói với cô rằng nó đau đến thế?
Liên Chi ho ra rất nhiều máu, hô hấp giống như từng nhát dao đâm vào ngực, viên đạn găm vào cổ cô, không thể sống sót.
Cô thở ra yếu ớt: “Anh…anh là cảnh sát à?”
Cô nhìn thấy tia máu đỏ ngầu trong mắt người đàn ông, môi hắn mấp máy như đang nói gì.
Nhưng Liên Chi đã không còn nghe được nữa, ngay cả hình dáng của người đàn ông cũng dần mờ mịt vỡ vụn, cái gì đều không nhìn thấy.
Hóa ra hắn là cảnh sát. Liên Chi nghĩ.
Tên côn đồ ngày nào thực sự đang sống rất tốt, đã trở thành người có thể bảo vệ đất nước.
Làm sao bây giờ, so với trùm buôn thuốc phiện, chuyện này trong lòng cô càng khó tin hơn.
Nhưng cô không thể không tin, cô sắp chết.
Giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt Liên Chi rơi xuống.
Đời này quả thật cô đã sống không đáng nhưng những phút cuối cùng lại có thể cứu được một cảnh sát.
Cô muốn đưa tay chạm vào người đàn ông mình đã cứu, nhưng trước khi chạm vào hình dáng của Lục Dã, cô đã từ từ nhắm mắt lại, hai tay buông thõng bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro