Sự Trả Thù Ngục Tù

Buổi Tiệc Sinh...

Kim Yu

2024-11-21 23:09:03

Trịnh Nhược Thiên không hề đứng yên với sự bất an trong lòng,anh liên tục đi xung quanh để xem Lưu Ly hôm nay có đến đây không?

Hôm nay Sa Sa đến đây, mục đích chỉ là muốn gặp Trịnh Nhược Thiên.Sau ngày hôm đó cô qua đêm ở căn biệt thự của anh.Thì cô hoàn toàn mất hết liên lạc với anh.Cô cứ tưởng khi mình đã là người phụ nữ của anh, thì sẽ được ở bên cạnh anh.Nhưng nào ngờ,hoá ra từ trước đến giờ Trịnh Nhược Thiên cũng như Vũ Hoàng Long,anh không có một chút tình cảm nào với cô cả.

Cô còn nghe được, dường như anh đang theo đuổi một cô gái, chính xác là cô gái mà cô đã gặp ở biệt thự của anh.

Quả nhiên, lúc đó cô không hề đoán sai… Người cô nên lo lắng, không phải là Dung Âm mà chính là cô gái đó.

Lúc này, Sa Sa đã nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Nhược Thiên, bước chân không chừng chờ nhanh chóng đi lại.

“Thiên…” Sa Sa không suy nghĩ liền lao vào ôm lấy Trịnh Nhược Thiên.

Trịnh Nhược Thiên sững người, một giây sau ngữ khí có chút phẫn nộ liền ra lệnh.

“Mau buông tôi ra…”

“Thiên…Anh sao vậy? Chẳng phải chúng ta đã thuộc về nhau rồi sao?” Sa Sa gào lên siết chặt eo anh.

Dáng vẻ Trịnh Nhược Thiên bất chợt sợ hãi.Anh sợ người con gái ấy sẽ đột ngột xuất hiện và sẽ chứng kiến anh và người phụ nữ này.Cô sẽ cho rằng anh đang phản bội cô thì sao…

Nghĩ rồi, Trịnh Nhược Thiên nhanh chóng kéo Sa Sa vào chỗ vắng người.Đưa tay gỡ từng ngón tay của cô ta đang đeo bám lấy anh ra,hung hăng nhìn cô ta.

“Cô đang làm gì vậy? Tôi và cô chỉ nhất thời vui vẻ với nhau.Tôi không hề có tình cảm với cô”.

“Anh nói dối… Chẳng phải trước đó anh nói thích em sao?” Sa Sa không chịu nổi liền rơi nước mắt.

Một lần nữa cô muốn ôm lấy anh, nhưng Trịnh Nhược Thiên đã né tránh.

Ánh mắt mang theo đầy sự cảnh giác.

“Tôi bây giờ đã có người trong lòng…Cho nên cô hãy biết thân biết phận.Đã là một ngôi sao, thì hãy cẩn trọng vào lời nói”.

Nghe xong Sa Sa bật lên một nụ cười đầy tổn thương.

“Có phải là con nhỏ ở nhà anh không?”

Trịnh Nhược Thiên cũng chẳng muốn giấu giếm mối quan hệ của anh và Lưu Ly với bất kỳ người nào nữa.Rất nhanh chóng anh liền gật đầu, trả lời với niềm hạnh phúc.

“Đúng vậy…! Nhưng cô ấy không phải con nhỏ, cô ấy tên là Lưu Ly.Một người ở bên cạnh tôi đã rất lâu, trước lúc cô xuất hiện”.

Nghe xong,Sa Sa có chút giật mình nhìn Trịnh Nhược Thiên.

“Sao? Cô ấy đã ở bên cạnh anh lâu rồi sao?”

Trịnh Nhược Thiên lại gật đầu lần nữa

“Chúng tôi đã sống với nhau như vợ chồng từ lâu…” Anh ngước lên nhìn cô khẽ mỉm cười “Cô đừng quá ngạc nhiên, chẳng qua tôi không muốn mọi người bàn tán cuộc sống của tôi và cô ấy thôi!”

Nói xong câu đó, Trịnh Nhược Thiên cũng thể ở đây lâu được nữa.Nếu như Lưu Ly không đến đây, thì bây giờ anh sẽ đi về nhà đưa cô đến đây.Anh biết ngày hôm nay, thế nào mẹ của anh cũng sẽ tìm cách giới thiệu anh cho với những người con gái khác.Anh phải nhân cơ hội này phải làm một điều gì đó cho người con gái anh yêu.

So với Gia Mỹ thì Sa Sa cũng không hẳn là một người thích dựa dẫm vào đàn ông.Thật ra từ dạo Trịnh Nhược Thiên không liên lạc với cô, thì cô cũng đã dần hiểu ra.

Cô vào ngành giải trí cũng chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn nổi tiếng được nhiều người biết đến.Thật ra hôm nay, cô cũng không phải được Dung Âm hay Vũ Hoàng Long mời đến dự.Mà là kim chủ mới của cô muốn cô đi đến đây với anh ta mà thôi.

Nếu so sánh thì vị kim chủ mới này của cô lại trẻ hơn Vũ Hoàng Long rất nhiều.Nhưng cô thấy kì lạ, nếu như trước đây rất có thể cô đã bị anh ta lợi dụng lên giường với anh ta.Vậy mà người đàn ông này cho đến ngày hôm nay cũng chẳng đụng chạm vào cô, dường như anh ta không có hứng thú với phụ nữ thì phải.

*****

Buổi tiệc sinh nhật, có quá nhiều khách mời.Ai nấy trong nhà họ Đường đều không ngừng nghỉ tiếp khách.

Lúc này Vũ Hoàng Long đang ôm lấy vai của Dung Âm, tiến về phía Đường Minh Vũ cũng đang trò chuyện với những người bạn và trong đó có không ít nhà đầu tư đang hợp tác với Vũ Hoàng Long.

Đường Minh Vũ nhìn thấy Dung Âm đang tiến lại,anh mừng rỡ đưa tay hướng về cô rồi nhìn người bạn của mình kế bên, khẽ nói.

“Chị…! Đây Tần Dịch Hàm, chị có còn nhớ anh ấy lúc nhỏ từng đến nhà mình chơi không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dung Âm đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.Não bộ lập tức hoạt động, mặc dù không nhớ rõ nhưng cô dường như cũng có chút ấn tượng.

Một lát sau,hai mắt cô chợt sáng lên.

“Là cậu… Chàng trai yếu đuối phải không?”

Đường Minh Vũ nghe xong cũng không kiềm chế liền bật cười lớn.

“Chị còn nhớ biệt danh của anh ấy sao?”

“Làm sao không nhớ được chứ!”

Nhưng xem ra bây giờ lớn lên,anh ta không thể nào sánh được biệt danh đó nữa rồi.Nếu so sánh cô nghĩ anh ta còn cao hơn cả Minh Vũ, nhưng cô thiết nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không bằng được với chồng của cô.

Dung Âm quay qua nhìn Vũ Hoàng Long liền giới thiệu.

“Hoàng Long! Đây là Tần Dịch Hàm… Là công tử thiếu gia,con trai của bạn ba em.Lúc nhỏ em có một lần kể với anh đó”.

Vũ Hoàng Long lạnh lùng nhìn cậu ta.Nghe sự giới thiệu cùng với xưng hô của hai người.Anh có thể đoán cậu thanh niên này nhỏ tuổi hơn cả cô.

“Chào cậu,Tần Dịch Hàm! Tôi là Vũ Hoàng Long chồng của Dung Âm.” Vũ Hoàng Long lịch sự đưa tay ra.

Tần Dịch Hàm cũng không để Vũ Hoàng Long chờ lâu, cậu ta đưa cả hai tay ra bắt lấy tay của anh,mỉm cười nói:

“Em đã từng nghe về anh.Hôm nay có dịp gặp mặt, quả thật là vinh hạnh của em”.

“Cậu từng nghe về tôi sao?” Vũ Hoàng Long hỏi.

“Dạ là…”

Khi Tần Dịch Hàm còn chưa kịp trả lời, thì từng đằng xa có đến ba cô gái đang đi đến đây.

“Chị…!”

Một cô gái trẻ bước đến ôm lấy Dung Âm, chỉ nở một nụ cười xem như là phép lịch sự.

“Vì sinh nhật của chị mà em phải bay một đoạn đường xa về đây… Thật là phiền phức…” Bốn chữ cuối, cô nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để cho Dung Âm và Vũ Hoàng Long nghe thấy.

Không đợi Dung Âm lên tiếng, Vũ Hoàng Long đã thay mặt vợ đáp lại với cô ta bằng một giọng điệu hờ hệt.

“Tử Lăng có lòng về đây.Anh cũng cảm ơn …Nhưng nếu như em không thích, cũng có thể rời khỏi.Dung Âm cũng không phải vì một người mà tâm trạng lại buồn bã”.

Cô em họ này của Dung Âm.Từ nhỏ anh cũng không mấy để tâm đến, nhưng có lần anh có nghe Hướng Vãn kể lại lúc nhỏ Tử Lăng từng có một lần làm một việc sai trái, nhưng lại đổ oan cho Dung Âm.Khi đó mẹ của Dung Âm vừa mới qua đời,ba cô thì lúc đó ngày nào cũng ở công ty.Khi đó mẹ của Tử Lăng, chính là cô ruột của Dung Âm vì bênh vực con gái mà phạt Dung Âm rất nặng.

Từ trước đến giờ anh ít khi thành kiến hay là có không thích ai đó cũng để trong lòng.Nhưng kể từ lần đó, hình ảnh Tử Lăng ở trong mắt anh đều trở thành xấu.

Anh là người chơi với Dung Âm từ nhỏ,cho nên anh rất hiểu tính tình của cô.Quả thật nói đến gia đình của cô,anh cũng hoàn toàn mệt mỏi.

Nhà họ Đường vốn là một gia tộc,con cháu phải nói rất nhiều.Đến giờ anh cũng không thể hiểu rõ từng người em của cô.Chắc có Dung Âm và Hướng Vãn là khiến anh ghi nhớ nhiều nhất thôi.

Hai cô gái bên cạnh là Đường Giai Du và Đường Quản Văn nghe xong, cũng không thể nhịn được liền bật cười.

Quản Văn nhanh chóng cất giọng mỉa mai một câu.

“Có hay không cũng không làm mất bầu không khí vui vẻ ngày hôm nay của chị tôi.Bớt nghĩ mình là nhân vật chính đi”.

“Nhỏ kia…Mày nói gì vậy?” Tử Lăng tức giận trừng mắt, chỉ tay vào Quản Văn.

Giai Dù lập tức đưa tay nắm lấy ngón tay của Tử Lăng đang chỉ vào, cất giọng đầy sự chán ghét.

“Cho dù hai đứa có bằng tuổi nhau.Nhưng Quản Văn vai vế lớn hơn em,ăn nói cũng phải có phép tắc một chút được không?”

Dung Âm thở dài,lẩm bẩm.

“Đúng là chứng nào tật nấy…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tất nhiên câu nói của cô là ám chỉ Ngụy Tử Lăng.Cả hai anh em nhà này, có đến sinh nhật của cô không, cô cũng không quan tâm.Từ lâu cả gia đình của người cô ruột của cô luôn ghét bỏ hai chị em của cô, có cái gì cũng đổ lỗi cho cô và Hướng Vãn ra gánh hết tội lỗi của hai người họ.Trước đây thì được, nhưng kể từ bây giờ sẽ không chuyện đó.

Hôm nay chỉ cần cô được ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu nhất, được đón sinh nhật cùng anh là cô đã vui rồi.Những người không đến, cũng chẳng ảnh hưởng đến niềm hạnh phúc của cô bây giờ.

Lúc này Tần Dịch Hàm nghe thấy giọng nói của Giai Du,trong đầu liền nhớ đến hình ảnh cô bé mũm mĩm lúc nhỏ.Giọng điều có phần dè chừng cất tiếng hỏi.

“Đây có phải là Đường Giai Du…?”

Giai Du đưa mắt nhìn qua anh ta.Đầu cô liền nhảy số.

“Con vịt xấu xí…”

“Gà con yếu đuối…”

Hai người bất chợt đồng thanh chỉ tay về nhau nói ra hai cái tên.Khiến tất cả mọi người cũng thấy làm lạ.

Tần Dịch Hàm bật cười lớn.

“Con vịt xấu xí đây sao? Thật không thể tin nổi”

Đường Giai Du trừng mắt, nói trắng ra cô rất muốn nhào đánh tên đàn ông này.Bao nhiêu năm gặp lại, cũng vẫn giữ cái thói chọc ghẹo cô.

Người ngoài có thể không biết.Nhưng cả gia đình nhà họ Đường đương nhiên biết hai cái tên này đều là do lúc nhỏ cả hai ghét nhau nên đã đặt cho nhau.

Tần Dịch Hàm khẽ lắc đầu.

“Lớn lên xinh đẹp nhiều đấy.Nhưng em không thể nào bằng hai chị của em được đâu…” Lúc này anh buột miệng nhắc đến một người “Hướng Vãn…! Đúng rồi, Hướng Vãn đẹp hơn em nhiều…Hôm nay cũng là sinh nhật chị ấy… Chị ấy đâu rồi!”

Chỉ một câu nói vô tình, nhưng lại làm bầu không khí lúc này sượng lại.Tất cả mọi người đều trở nên im lặng và có lẽ mọi người ai nấy lúc này cũng đều đang nhớ đến Hướng Vãn.

Ngoài Vũ Hoàng Long và Dung Âm ra, thì mọi người ở đây đều nghĩ Hướng Vãn đã chết.Chắc họ cũng không ngờ đến Hướng Vãn vẫn còn sống, mà lại còn ở cùng với Mặc Vĩ Bắc.

Sống mũi Quản Văn chợt cay xè.

Cô khẽ cất tiếng.

“Chị ấy mất rồi anh”.

“Cái gì? Là sao chứ?” Tần Dịch Hàm không thể tin mình vừa nghe chuyện gì nữa, tại sao lại xảy ra một chuyện lớn như vậy mà anh không hề biết chứ.

Một lúc sau, vì không muốn để chuyện buồn ảnh hưởng đến buổi tiệc.Vũ Hoàng Long đã nhanh chóng thay đổi bầu không khí.

Buổi tiệc lúc này mới thật sự là bắt đầu.

Dung Âm được Vũ Hoàng Long đưa đến chiếc bánh kem to lớn, được trang trí giống như một tòa lâu đài.

Mọi người đang định hát bài chúc mừng sinh nhật, thì lúc này Vũ Hoàng Long không biết từ đâu mà anh có trong tay một chiếc hộp khá lớn.

Anh cũng để mọi người chờ lâu.Đưa tay mở chiếc hộp ra.

Dung Âm thất kinh hai mắt mở to nhìn vào bên trong.

Dưới đôi mắt xinh đẹp của cô, chính là một chiếc vương miện mang phong cách kiểu Châu Âu.Tuy không đặc sắc bằng những vương miện của các công chúa ở Vương Quốc Anh.Nhưng nó cũng đủ yếu tố khiến cô trở thành một công chúa ngày hôm nay.

Vũ Hoàng Long lập tức cài nó lên trên đầu của cô dưới sự chứng kiến rất nhiều người.

Dung Âm giật mình, cô phát hiện trên đó có vài viên kim cương mà trước đó anh đã dò hỏi cô là cô thích loại kim cương nào.

“Hoàng Long…!”

“Suỵt… Hôm nay anh sẽ biến em thành công chúa của tất cả mọi người” Vũ Hoàng Long cúi xuống nhìn cô với ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Bao nhiêu vẫn chưa đủ,anh sẽ bù đắp cho cô.Sẽ biến cô thành công chúa thật sự ở bên cạnh anh suốt đời.

Lưu ý: Vài chương này sẽ có xuất hiện khá nhiều nhân vật, nhưng đó là những nhân vật của những bộ truyện sau này.Bộ truyện này hệ liệt,bao gồm có năm phần.Nội dung xoay quanh những người con nhà họ Đường,sau khi kết thúc chuyện tình Vũ Hoàng Long và Đường Dung Âm, thì sẽ đến Mặc Vĩ Bắc và Đường Hướng Vãn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sự Trả Thù Ngục Tù

Số ký tự: 0