Kết Hôn Từ Một...
Kim Yu
2024-11-21 23:09:03
Quá khứ cho dù có cất giấu,trôn vùi như thế nào thì một ngày nào đó bí mật ấy cũng sẽ tự khắc cũng sẽ bị lộ ra.
Hiện tại trong khán phòng chỉ còn lác đác vài người thân thuộc của gia đình cô dâu và chú rể.
Đường Cố Phong chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông khẽ bước lại vài bước,ánh mắt nghiêm nghị nhìn về Vũ Hoàng Long, lạnh lẽo cất tiếng hỏi.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hai đứa đang định giở trò gì?” Rồi ông nhìn qua Dung Âm, đặc biệt là đôi chân của cô. " Chân con đi được từ khi nào… Tại sao không nói với gia đình biết?"
Câu hỏi của ông khiến Vũ Hoàng Long đang ôm cô, liền phá lên cười lớn.
“Cô ấy chưa bao giờ bị tàn phế, làm gì có chuyện không đi được chứ?”
“Sao…?” Đường Cố Phong giận dữ, trừng mắt nhìn Dung Âm “Có thật như vậy không?”
Dung Âm nhìn thấy dáng vẻ của ba mình, cô cũng có chút run sợ.Cũng bởi vì tính cách của cô trước giờ luôn hiền lành, ít khi nào có những suy nghĩ bày mưu tính kế hay trả thù một ai đó.Tuy nhiên hôm nay nếu mọi người nghĩ cô là người xấu xa thì cô cũng mặc kệ ai muốn nói gì nói, nhưng ba cô thì sao?
Ông có vì vậy mà có cái nhìn khác về cô không?
Vì sau hôm nay, cô nghĩ tình cảm và những đánh giá về cô trước đây của mọi người chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Khi cô vẫn còn đang do dự có nên nói hết tất cả kế hoạch của cô và vạch trần chuyện ba của mình và Vũ Hoàng Long đã lừa dối cô không.Thì bên tai cô đã nghe thấy tiếng nói Vũ Hoàng Long.
“Sau khi Dung Âm từ Thành Đô trở về đây, trong lòng cô ấy đã từ lâu nãy sinh ra mối hận thù.Đỉnh điểm là cô ấy nghe tôi đã kết hôn với Cao Hà Nhi”.
Anh xoay người Dung Âm lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô,dằn mạnh từng câu từng chữ.
“Ngay từ đầu em làm bộ làm tịch chỉ vì muốn tiếp cận anh, muốn anh phải yêu thương em thêm một lần nữa.Em không hận anh vì đã đưa em vào tù, mà em hận anh đã bỏ rơi em để lấy người phụ nữa khác”.
"Hoàng Long! Anh buông tôi ra,anh đừng có tự mãn những chuyện anh suy đoán về tôi."Dung Âm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
Vũ Hoàng Long khẽ cười, nụ cười có sự đau thương.
“Anh suy đoán… Phải rồi là do anh đã hiểu sâu về em.Vậy cho anh hỏi, tại sao em đã biết căn nhà mà Dì Hoa đưa cho em là của anh mà không phải của Đường Cố Phong, nhưng em cũng vẫn ở trong căn nhà đó”.
Dường như Vũ Hoàng Long đã nói trúng tim đen của cô,ánh mắt của Dung Âm vô thức nhìn sang một hướng khác né tránh ánh.
Nhưng một lần nữa Vũ Hoàng Long đã xoay gương mặt cô lại, càng lúc anh càng ôm chặt lấy cô.
“Bởi vì em yêu anh, vì yêu anh… em đã không ngại từ chối nhiều điều kiện của anh” Ngay sau đó anh cúi thấp người xuống, bổ sung thêm một câu vào tai của cô " Vì em yêu anh, nên đã đồng ý lên giường cùng anh,trao cho nhau anh lần đầu tiên của em"
“Anh là đồ khốn…”
Chát.
Dung Âm vừa nghe xong câu nói bỉ ổi của anh đã không nhịn được cho anh một cái tát đi kèm theo đó là một câu chửi mắng.
Một giây sau cô xô anh ra,quay đầu lại nhìn mọi người tuyên bố.
“Hôm nay buổi hôn lễ này sẽ được hủy bỏ.Tôi và Vũ Hoàng Long kể từ bây giờ không còn là gì của nhau nữa”.
Nói xong,Dung Âm nhanh chóng bước xuống đi đến trước mặt Đường Cố Phong và Diệp Tố Như, khẽ nói.
“Con xin lỗi! Chuyện này con đã sai,ba và dì ở lại hãy giữ gìn sức khỏe.”
Dung Âm không đợi Đường Cố Phong trả lời đã vội vàng đi thẳng ra đến cửa.
Nhưng vừa mới mở cánh cửa ra,ánh mắt của cô đã va vào một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề đứng ở ngoài từ nãy đến giờ.
Dung Âm giựt mình nhìn người đàn ông đó hồi lâu, trong đầu hình như cô nhớ mình đã từng gặp người này rồi thì phải.
Đúng lúc tiếng nói của Vũ Hoàng Long vang lên.
“Trịnh Nhược Thiên! Anh còn đứng đó,mau đến kéo vợ tôi quay trở lại và mời luật sư Hà vào đây.Tôi còn có một chuyện cần phải thông báo cho mọi người”
Tim Dung Âm bỗng đập lên một nhịp,khi nghe anh nói xong trong lòng cô bỗng không hiểu sao có chút hoang mang, không biết người đàn ông đó định bày trò gì để đối phó cô nữa đây.
Lúc này Trịnh Nhược Thiên bước lại trước mặt Dung Âm,anh nhìn cô nhẹ nhàng nói.
“Ngoan! Em nghe lời anh, thật sự chuyện em và Vũ Hoàng Long không phải giống như những gì em nghĩ…”
Rồi sau đó anh kéo tay Dung Âm bước vào trong.
Nhưng khi đi ngang qua một người con gái,Trịnh Nhược Thiên chợt dừng bước, bất giác anh ngẩng đầu lên.
Người đó không ai xa lạ, đó chính là Lưu Ly.Chắc cô cũng đang hiếu kỳ là tại sao anh ở đây và có thể những gì đang diễn ra từ nãy giờ đã làm cho cô có chút hiểu lầm anh
Dường như Lưu Ly cũng đã cảm nhận anh đang nhìn cô,cho nên cô đã bắt đầu né tránh núp sau lưng của Đường Minh Vũ.
Bờ môi Vũ Hoàng Long cong lên, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu khi ánh mắt của Dung Âm dường như đang hướng phía Trịnh Nhược Thiên.Anh nhanh chóng quyết định bước xuống đi đến trước mặt hai người họ liền lập tức kéo cô về phía anh.
Vũ Hoàng Long cúi đầu xuống, giọng nói mang theo nhiều sự uy hiếp.
“Em đừng quên Cao Hà Nhi vẫn còn giữ đoạn phim nóng của chúng ta.Em có nghĩ nó sẽ được xuất hiện trình chiếu ở đây không?”
“Anh…” Dung Âm giựt mình ngẩng đầu lên nhìn anh.Nhưng chẳng dám làm lều vì cô nghĩ anh chắc chắn sẽ làm chuyện đó để trả đũa cô
Hơi thở Dung Âm có chút hỗn loạn.Cô cố gắng bình tĩnh lại.
Vũ Hoàng Long đưa Dung Âm trở về lễ đường,anh nhìn mọi người xung quanh,bàn tay vẫn ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.Anh từ từ cất lên tiếng nói.
“Hôm nay kế hoạch của vợ tôi khá là chu toàn.Một mặc muốn làm hôn lễ đơn giản không muốn nhiều phóng viên đến đây.Mặc khác đã chuẩn bị lên đường bỏ trốn sang nước ngoài”
Vũ Hoàng Long nói vừa dứt câu,Cao Hà Nhi cũng nhịn không được liền bước đến vừa nói vừa chỉ tay vào Dung Âm.
“Cô ta đã lên kế hoạch với Trịnh Nhược Thiên,sau hôn lễ này cô ta sẽ bỏ đi cùng với anh ta”.
Đường Cố Phong sững người,cơn thịnh nộ của ông bắt đầu hiện lên.Ông gõ mạnh cây gậy bên cạnh vài cái, vừa quát lớn.
“Dung Âm có thật như vậy không? Con và Trịnh Nhược Thiên… Nếu con đã ý định như vậy, tại sao từ chối hôn sự của con và cậu ta”.
Ông cũng chẳng thể hiểu nổi.Rõ ràng khi hôn sự của Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên gần như thành công thì con bé đã tức giận thậm chí là nhảy lầu, còn nói chỉ muốn lấy Vũ Hoàng Long mã thôi, tại sao bây giờ lại có ý định bỏ trốn cùng với Trịnh Nhược Thiên…?
Rốt cuộc trong đầu con gái của ông đã suy nghĩ những gì?
Quả thật Dung Âm đã thay đổi, không là đứa con gái ngoan ngoãn nhất của ông nữa rồi.
Vũ Hoàng Long mím môi, nhìn ông trả lời thay cô.
“Bởi vì cô ấy đâu có ý định bỏ trốn cùng với Trịnh Nhược Thiên, kế hoạch của Dung Âm hôm nay chính là để cho tôi cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy từng trải qua”.
Đến lúc này rồi,Dung Âm cũng không muốn giấu tất cả mọi người ở đây.Viểc đến nước này, cô chỉ còn cách phải đối mặt.
Nếu sau khi cô nói ra,anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh, muốn trả thù cô bằng cách đê hèn nhất cô cũng chấp nhận…Vì cuộc đời của cô đến giờ phút này có còn gì là hối tiếc nữa.
Dung Âm xoay người nhìn anh, ánh mắt dần trở nên trong vô vọng.
“Vũ Hoàng Long…! Anh đã đoán đúng”
Dung Âm kéo anh ra, cô đi được vài bước nhìn mọi người đang đứng phía dưới.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Vũ Hoàng Long,ánh mắt ba phần đau lòng, hít một hơi thật sâu cô rồi cất nhẹ tiếng nói nghẹn ngào.
“Thật ra hôm nay không có cuộc hôn nhân nào cả…Tôi… Đường Dung Âm, chưa bao giờ có ý định sẽ trở thành vợ của Vũ Hoàng Long, màn kịch này tôi dựng chỉ là trả đũa lại những gì mà anh ta đã đối xử với tôi…” Giọng nói gần như đứt quãng, thậm chí cô còn cảm nhận trái tim mình cũng đang phải chảy máu rất nhiều.
Cô luôn tự nhủ trong lòng.Những gì mà cô đang nói, có phải là những gì cô đã suy nghĩ không? Cô thật sự buông bỏ anh sao… Cô muốn buông tay đoạn tình cảm mà cô đã luôn cất giữ nhiều năm, có phải không?
Cô có từng nghĩ anh và cô sau này sẽ trở thành những con người xa lạ với nhau không?
Có lẽ cô biết mình khi chia tay anh,cô sẽ rất đau khổ rất nhiều.Nhưng mà thà đau ngắn còn hơn phải đau khổ cả đời.
Anh cũng đâu hề có tình cảm với cô,anh chẳng qua là muốn trả thù, hành hạ cô, chỉ muốn ép cô vào con đường chết.Anh đã một lần đưa cô vào tù, cô nghĩ có chuyện gì mà anh không dám làm nữa.
Đường Cố Phong trầm mặc, dường như ông đã hiểu những gì mà Dung Âm đang làm.Cuối cùng con gái của ông cũng đã nhận ra Vũ Hoàng Long không hề tốt với mình.
“Được rồi! Vậy bây giờ con theo ba về nhà” Đường Cố Phong lên tiếng đưa mắt nhìn Dung Âm.
Nếu như chuyện đã lỡ như vậy, ông nên tạm gác lại những chuyện mà mình chưa biết, để một lúc nào đó những gì ông muốn biết thì tự khắc sẽ có người nói cho ông nghe.Còn bây giờ, ở đây còn rất nhiều người,ông không muốn chuyện gia đình lại để cho người bên ngoài biết hết chuyện xấu.
Từ khi cất tiếng nói nãy giờ,Dung Âm vẫn chưa hề rời mắt khỏi Vũ Hoàng Long, cô nhìn anh tận cùng của sự đau thương.
Ngày lúc Dung Âm định quay người đi đến bên cạnh của Đường Cố Phong, lúc này Vũ Hoàng Long đã lạnh lùng cất lên giọng nói mang theo lời cảnh cáo.
“Đường Dung Âm! Em đã là người của tôi rồi,em có quyền được rời khỏi tôi khi chưa có được sự cho phép của tôi sao?”
Nghe xong,Dung Âm chợt nhíu mày lại quay đầu nhìn anh.
“Anh nói như vậy là sao?”
Vũ Hoàng Long khẽ cong môi, đưa mắt nhìn về phía vị luật sư, đưa tay ra nói.
“Đưa nó cho tôi”
Một giây sau, vị luật sư liền lấy ra trong chiếc cặp da của mình ra một bìa hồ sơ dày cộm.Rồi nhanh chóng đưa nó vào tay của Vũ Hoàng Long.
Vũ Hoàng Long liền mở ra,anh cầm lấy một cuốn sổ nhỏ lập tức sải bước chân đến trước mặt Dung Âm,anh mở cuốn sổ đó ra để gần với đôi mắt của cô.
“Em hãy nhìn xem đây là gì?”
Dung Âm nhìn anh đầy cảnh giác,sau đó cô mới di chuyển nhìn vào cuốn sổ đó.
Nhưng chỉ một giây sau, cô gần như chết sững tại chỗ.Khi cô nhận ra đây chính là cuốn sổ kết hôn, bên trong có cả tên của cô và Vũ Hoàng Long, giấy kết hôn đã được chứng nhận từ khoảng hơn một năm trước.Thời gian trong đó còn ghi rất rõ, nhưng chẳng phải thời gian này chính là trước một tháng cô vẫn còn ngồi trong tù sao…Cô chưa ra tù làm sao anh có thể làm giấy kết hôn với cô được.Còn chữ ký nữa, cô đã ký vào khi nào…?
Rốt cuộc Vũ Hoàng Long đã âm mưu toan tính từ lúc nào?
Vũ Hoàng Long nhìn thấu được tâm tư hay còn được gọi là anh hiểu cô trong lòng đang suy nghĩ những gì.
Đường Cố Phong nhíu mày,nhìn thấy cuốn sổ quen thuộc đó,trong lòng liền hiện lên sự bất an.Ông vội vàng tiến lại vài bước.
“Đây là…”
“Là bằng chứng, chứng minh tôi và Đường Dung Âm đã chính thức là vợ chồng của nhau…Nhưng phải nói đúng hơn, là cô ấy đã làm vợ của tôi từ hơn một năm trước, trước khi cô ấy ra khỏi nơi tăm tối đó”. Vũ Hoàng Long nhìn Đường Cố Phong nói hết ra tất cả.
Trong khán phòng chỉ có vài người, nhưng khi nghe xong ai nấy cũng đều rất bất ngờ.Hết cô dâu đòi hủy hôn, thì lại đến chú rể tung ra loạt tin tức khiến anh từ bại chuyển sang thành thắng.
Cả người Dung Âm chợt lao đảo, đôi chân run rẩy không thể đựng nổi phải dựa vào một ai đó.Vậy mà người cô đang dựa lúc này lại chính là một người chồng thật sự mà cô đã từng mong ước.
Đây là sự thật sao? Cô và anh đã trở thành vợ chồng với nhau.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại,khi lúc này vị luật sư Hà đang từng bước di chuyển đến gần Dung Âm.Anh ta nhẹ nhàng nhìn cô cất tiếng nói thêm.
“Cô Đường! Chẳng lẽ cô không nhận ra tôi sao?”
Lời nói của ông liền khiến mọi người phải lập tức đưa mắt qua chú ý tấm nhìn về ông ta.
Trong đầu Dung Âm cũng gần như hiện ra khá nhiều ký ức về người đàn ông này.Chẳng trách cô cảm thấy ông ta khá quen.
Luật sư Hà thấy vậy không chừng chờ gì nữa liền nói thẳng vào trọng tâm.
“Tôi chính là vị luật sư mà phía tòa án đã tin cậy giao cho tôi những giấy tờ liên quan để có thể giúp cô tại ngoại được sớm hơn thời hạn.Và ở đó tôi cũng là giúp Chủ Tịch Vũ lấy được chữ ký của cô cùng với đó là cái giấy tờ tùy thân của cô…”
"Cho nên… ông đã…"Dung Âm cắn chặt môi, cô không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Luật sư Hà gật đầu mạnh.
“Bởi vì Chủ Tịch Vũ đã nói với tôi cô là vị hôn thê của anh ta, lấy chữ ký của cô chỉ là để hoàn tất việc kết hôn của hai người vào 5 năm trước.Tôi là luật sư, luôn làm theo những gì được cho là có đủ bằng chứng để chứng mình rằng cô chính là vị hôn thê của Chủ Tịch Vũ.”
Bóp Bóp Bóp
Ngay lúc tình hình đang căng thẳng thì ở một nơi nào đó có tiếng vỗ tay đột ngột vang lên như đã làm cho bao nhiêu con người ở đây cũng phải hoàng hồn trở lại.Vương xa tầm nhìn thì mọi người mới biết ai là tác giả của tiếng vỗ tay vừa rồi.
Hiện tại trong khán phòng chỉ còn lác đác vài người thân thuộc của gia đình cô dâu và chú rể.
Đường Cố Phong chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông khẽ bước lại vài bước,ánh mắt nghiêm nghị nhìn về Vũ Hoàng Long, lạnh lẽo cất tiếng hỏi.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Hai đứa đang định giở trò gì?” Rồi ông nhìn qua Dung Âm, đặc biệt là đôi chân của cô. " Chân con đi được từ khi nào… Tại sao không nói với gia đình biết?"
Câu hỏi của ông khiến Vũ Hoàng Long đang ôm cô, liền phá lên cười lớn.
“Cô ấy chưa bao giờ bị tàn phế, làm gì có chuyện không đi được chứ?”
“Sao…?” Đường Cố Phong giận dữ, trừng mắt nhìn Dung Âm “Có thật như vậy không?”
Dung Âm nhìn thấy dáng vẻ của ba mình, cô cũng có chút run sợ.Cũng bởi vì tính cách của cô trước giờ luôn hiền lành, ít khi nào có những suy nghĩ bày mưu tính kế hay trả thù một ai đó.Tuy nhiên hôm nay nếu mọi người nghĩ cô là người xấu xa thì cô cũng mặc kệ ai muốn nói gì nói, nhưng ba cô thì sao?
Ông có vì vậy mà có cái nhìn khác về cô không?
Vì sau hôm nay, cô nghĩ tình cảm và những đánh giá về cô trước đây của mọi người chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều.
Khi cô vẫn còn đang do dự có nên nói hết tất cả kế hoạch của cô và vạch trần chuyện ba của mình và Vũ Hoàng Long đã lừa dối cô không.Thì bên tai cô đã nghe thấy tiếng nói Vũ Hoàng Long.
“Sau khi Dung Âm từ Thành Đô trở về đây, trong lòng cô ấy đã từ lâu nãy sinh ra mối hận thù.Đỉnh điểm là cô ấy nghe tôi đã kết hôn với Cao Hà Nhi”.
Anh xoay người Dung Âm lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của cô,dằn mạnh từng câu từng chữ.
“Ngay từ đầu em làm bộ làm tịch chỉ vì muốn tiếp cận anh, muốn anh phải yêu thương em thêm một lần nữa.Em không hận anh vì đã đưa em vào tù, mà em hận anh đã bỏ rơi em để lấy người phụ nữa khác”.
"Hoàng Long! Anh buông tôi ra,anh đừng có tự mãn những chuyện anh suy đoán về tôi."Dung Âm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh.
Vũ Hoàng Long khẽ cười, nụ cười có sự đau thương.
“Anh suy đoán… Phải rồi là do anh đã hiểu sâu về em.Vậy cho anh hỏi, tại sao em đã biết căn nhà mà Dì Hoa đưa cho em là của anh mà không phải của Đường Cố Phong, nhưng em cũng vẫn ở trong căn nhà đó”.
Dường như Vũ Hoàng Long đã nói trúng tim đen của cô,ánh mắt của Dung Âm vô thức nhìn sang một hướng khác né tránh ánh.
Nhưng một lần nữa Vũ Hoàng Long đã xoay gương mặt cô lại, càng lúc anh càng ôm chặt lấy cô.
“Bởi vì em yêu anh, vì yêu anh… em đã không ngại từ chối nhiều điều kiện của anh” Ngay sau đó anh cúi thấp người xuống, bổ sung thêm một câu vào tai của cô " Vì em yêu anh, nên đã đồng ý lên giường cùng anh,trao cho nhau anh lần đầu tiên của em"
“Anh là đồ khốn…”
Chát.
Dung Âm vừa nghe xong câu nói bỉ ổi của anh đã không nhịn được cho anh một cái tát đi kèm theo đó là một câu chửi mắng.
Một giây sau cô xô anh ra,quay đầu lại nhìn mọi người tuyên bố.
“Hôm nay buổi hôn lễ này sẽ được hủy bỏ.Tôi và Vũ Hoàng Long kể từ bây giờ không còn là gì của nhau nữa”.
Nói xong,Dung Âm nhanh chóng bước xuống đi đến trước mặt Đường Cố Phong và Diệp Tố Như, khẽ nói.
“Con xin lỗi! Chuyện này con đã sai,ba và dì ở lại hãy giữ gìn sức khỏe.”
Dung Âm không đợi Đường Cố Phong trả lời đã vội vàng đi thẳng ra đến cửa.
Nhưng vừa mới mở cánh cửa ra,ánh mắt của cô đã va vào một người đàn ông ăn mặc rất chỉnh tề đứng ở ngoài từ nãy đến giờ.
Dung Âm giựt mình nhìn người đàn ông đó hồi lâu, trong đầu hình như cô nhớ mình đã từng gặp người này rồi thì phải.
Đúng lúc tiếng nói của Vũ Hoàng Long vang lên.
“Trịnh Nhược Thiên! Anh còn đứng đó,mau đến kéo vợ tôi quay trở lại và mời luật sư Hà vào đây.Tôi còn có một chuyện cần phải thông báo cho mọi người”
Tim Dung Âm bỗng đập lên một nhịp,khi nghe anh nói xong trong lòng cô bỗng không hiểu sao có chút hoang mang, không biết người đàn ông đó định bày trò gì để đối phó cô nữa đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Trịnh Nhược Thiên bước lại trước mặt Dung Âm,anh nhìn cô nhẹ nhàng nói.
“Ngoan! Em nghe lời anh, thật sự chuyện em và Vũ Hoàng Long không phải giống như những gì em nghĩ…”
Rồi sau đó anh kéo tay Dung Âm bước vào trong.
Nhưng khi đi ngang qua một người con gái,Trịnh Nhược Thiên chợt dừng bước, bất giác anh ngẩng đầu lên.
Người đó không ai xa lạ, đó chính là Lưu Ly.Chắc cô cũng đang hiếu kỳ là tại sao anh ở đây và có thể những gì đang diễn ra từ nãy giờ đã làm cho cô có chút hiểu lầm anh
Dường như Lưu Ly cũng đã cảm nhận anh đang nhìn cô,cho nên cô đã bắt đầu né tránh núp sau lưng của Đường Minh Vũ.
Bờ môi Vũ Hoàng Long cong lên, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu khi ánh mắt của Dung Âm dường như đang hướng phía Trịnh Nhược Thiên.Anh nhanh chóng quyết định bước xuống đi đến trước mặt hai người họ liền lập tức kéo cô về phía anh.
Vũ Hoàng Long cúi đầu xuống, giọng nói mang theo nhiều sự uy hiếp.
“Em đừng quên Cao Hà Nhi vẫn còn giữ đoạn phim nóng của chúng ta.Em có nghĩ nó sẽ được xuất hiện trình chiếu ở đây không?”
“Anh…” Dung Âm giựt mình ngẩng đầu lên nhìn anh.Nhưng chẳng dám làm lều vì cô nghĩ anh chắc chắn sẽ làm chuyện đó để trả đũa cô
Hơi thở Dung Âm có chút hỗn loạn.Cô cố gắng bình tĩnh lại.
Vũ Hoàng Long đưa Dung Âm trở về lễ đường,anh nhìn mọi người xung quanh,bàn tay vẫn ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô.Anh từ từ cất lên tiếng nói.
“Hôm nay kế hoạch của vợ tôi khá là chu toàn.Một mặc muốn làm hôn lễ đơn giản không muốn nhiều phóng viên đến đây.Mặc khác đã chuẩn bị lên đường bỏ trốn sang nước ngoài”
Vũ Hoàng Long nói vừa dứt câu,Cao Hà Nhi cũng nhịn không được liền bước đến vừa nói vừa chỉ tay vào Dung Âm.
“Cô ta đã lên kế hoạch với Trịnh Nhược Thiên,sau hôn lễ này cô ta sẽ bỏ đi cùng với anh ta”.
Đường Cố Phong sững người,cơn thịnh nộ của ông bắt đầu hiện lên.Ông gõ mạnh cây gậy bên cạnh vài cái, vừa quát lớn.
“Dung Âm có thật như vậy không? Con và Trịnh Nhược Thiên… Nếu con đã ý định như vậy, tại sao từ chối hôn sự của con và cậu ta”.
Ông cũng chẳng thể hiểu nổi.Rõ ràng khi hôn sự của Dung Âm và Trịnh Nhược Thiên gần như thành công thì con bé đã tức giận thậm chí là nhảy lầu, còn nói chỉ muốn lấy Vũ Hoàng Long mã thôi, tại sao bây giờ lại có ý định bỏ trốn cùng với Trịnh Nhược Thiên…?
Rốt cuộc trong đầu con gái của ông đã suy nghĩ những gì?
Quả thật Dung Âm đã thay đổi, không là đứa con gái ngoan ngoãn nhất của ông nữa rồi.
Vũ Hoàng Long mím môi, nhìn ông trả lời thay cô.
“Bởi vì cô ấy đâu có ý định bỏ trốn cùng với Trịnh Nhược Thiên, kế hoạch của Dung Âm hôm nay chính là để cho tôi cảm nhận được nỗi đau mà cô ấy từng trải qua”.
Đến lúc này rồi,Dung Âm cũng không muốn giấu tất cả mọi người ở đây.Viểc đến nước này, cô chỉ còn cách phải đối mặt.
Nếu sau khi cô nói ra,anh vẫn muốn giữ cô bên cạnh, muốn trả thù cô bằng cách đê hèn nhất cô cũng chấp nhận…Vì cuộc đời của cô đến giờ phút này có còn gì là hối tiếc nữa.
Dung Âm xoay người nhìn anh, ánh mắt dần trở nên trong vô vọng.
“Vũ Hoàng Long…! Anh đã đoán đúng”
Dung Âm kéo anh ra, cô đi được vài bước nhìn mọi người đang đứng phía dưới.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Vũ Hoàng Long,ánh mắt ba phần đau lòng, hít một hơi thật sâu cô rồi cất nhẹ tiếng nói nghẹn ngào.
“Thật ra hôm nay không có cuộc hôn nhân nào cả…Tôi… Đường Dung Âm, chưa bao giờ có ý định sẽ trở thành vợ của Vũ Hoàng Long, màn kịch này tôi dựng chỉ là trả đũa lại những gì mà anh ta đã đối xử với tôi…” Giọng nói gần như đứt quãng, thậm chí cô còn cảm nhận trái tim mình cũng đang phải chảy máu rất nhiều.
Cô luôn tự nhủ trong lòng.Những gì mà cô đang nói, có phải là những gì cô đã suy nghĩ không? Cô thật sự buông bỏ anh sao… Cô muốn buông tay đoạn tình cảm mà cô đã luôn cất giữ nhiều năm, có phải không?
Cô có từng nghĩ anh và cô sau này sẽ trở thành những con người xa lạ với nhau không?
Có lẽ cô biết mình khi chia tay anh,cô sẽ rất đau khổ rất nhiều.Nhưng mà thà đau ngắn còn hơn phải đau khổ cả đời.
Anh cũng đâu hề có tình cảm với cô,anh chẳng qua là muốn trả thù, hành hạ cô, chỉ muốn ép cô vào con đường chết.Anh đã một lần đưa cô vào tù, cô nghĩ có chuyện gì mà anh không dám làm nữa.
Đường Cố Phong trầm mặc, dường như ông đã hiểu những gì mà Dung Âm đang làm.Cuối cùng con gái của ông cũng đã nhận ra Vũ Hoàng Long không hề tốt với mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được rồi! Vậy bây giờ con theo ba về nhà” Đường Cố Phong lên tiếng đưa mắt nhìn Dung Âm.
Nếu như chuyện đã lỡ như vậy, ông nên tạm gác lại những chuyện mà mình chưa biết, để một lúc nào đó những gì ông muốn biết thì tự khắc sẽ có người nói cho ông nghe.Còn bây giờ, ở đây còn rất nhiều người,ông không muốn chuyện gia đình lại để cho người bên ngoài biết hết chuyện xấu.
Từ khi cất tiếng nói nãy giờ,Dung Âm vẫn chưa hề rời mắt khỏi Vũ Hoàng Long, cô nhìn anh tận cùng của sự đau thương.
Ngày lúc Dung Âm định quay người đi đến bên cạnh của Đường Cố Phong, lúc này Vũ Hoàng Long đã lạnh lùng cất lên giọng nói mang theo lời cảnh cáo.
“Đường Dung Âm! Em đã là người của tôi rồi,em có quyền được rời khỏi tôi khi chưa có được sự cho phép của tôi sao?”
Nghe xong,Dung Âm chợt nhíu mày lại quay đầu nhìn anh.
“Anh nói như vậy là sao?”
Vũ Hoàng Long khẽ cong môi, đưa mắt nhìn về phía vị luật sư, đưa tay ra nói.
“Đưa nó cho tôi”
Một giây sau, vị luật sư liền lấy ra trong chiếc cặp da của mình ra một bìa hồ sơ dày cộm.Rồi nhanh chóng đưa nó vào tay của Vũ Hoàng Long.
Vũ Hoàng Long liền mở ra,anh cầm lấy một cuốn sổ nhỏ lập tức sải bước chân đến trước mặt Dung Âm,anh mở cuốn sổ đó ra để gần với đôi mắt của cô.
“Em hãy nhìn xem đây là gì?”
Dung Âm nhìn anh đầy cảnh giác,sau đó cô mới di chuyển nhìn vào cuốn sổ đó.
Nhưng chỉ một giây sau, cô gần như chết sững tại chỗ.Khi cô nhận ra đây chính là cuốn sổ kết hôn, bên trong có cả tên của cô và Vũ Hoàng Long, giấy kết hôn đã được chứng nhận từ khoảng hơn một năm trước.Thời gian trong đó còn ghi rất rõ, nhưng chẳng phải thời gian này chính là trước một tháng cô vẫn còn ngồi trong tù sao…Cô chưa ra tù làm sao anh có thể làm giấy kết hôn với cô được.Còn chữ ký nữa, cô đã ký vào khi nào…?
Rốt cuộc Vũ Hoàng Long đã âm mưu toan tính từ lúc nào?
Vũ Hoàng Long nhìn thấu được tâm tư hay còn được gọi là anh hiểu cô trong lòng đang suy nghĩ những gì.
Đường Cố Phong nhíu mày,nhìn thấy cuốn sổ quen thuộc đó,trong lòng liền hiện lên sự bất an.Ông vội vàng tiến lại vài bước.
“Đây là…”
“Là bằng chứng, chứng minh tôi và Đường Dung Âm đã chính thức là vợ chồng của nhau…Nhưng phải nói đúng hơn, là cô ấy đã làm vợ của tôi từ hơn một năm trước, trước khi cô ấy ra khỏi nơi tăm tối đó”. Vũ Hoàng Long nhìn Đường Cố Phong nói hết ra tất cả.
Trong khán phòng chỉ có vài người, nhưng khi nghe xong ai nấy cũng đều rất bất ngờ.Hết cô dâu đòi hủy hôn, thì lại đến chú rể tung ra loạt tin tức khiến anh từ bại chuyển sang thành thắng.
Cả người Dung Âm chợt lao đảo, đôi chân run rẩy không thể đựng nổi phải dựa vào một ai đó.Vậy mà người cô đang dựa lúc này lại chính là một người chồng thật sự mà cô đã từng mong ước.
Đây là sự thật sao? Cô và anh đã trở thành vợ chồng với nhau.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại,khi lúc này vị luật sư Hà đang từng bước di chuyển đến gần Dung Âm.Anh ta nhẹ nhàng nhìn cô cất tiếng nói thêm.
“Cô Đường! Chẳng lẽ cô không nhận ra tôi sao?”
Lời nói của ông liền khiến mọi người phải lập tức đưa mắt qua chú ý tấm nhìn về ông ta.
Trong đầu Dung Âm cũng gần như hiện ra khá nhiều ký ức về người đàn ông này.Chẳng trách cô cảm thấy ông ta khá quen.
Luật sư Hà thấy vậy không chừng chờ gì nữa liền nói thẳng vào trọng tâm.
“Tôi chính là vị luật sư mà phía tòa án đã tin cậy giao cho tôi những giấy tờ liên quan để có thể giúp cô tại ngoại được sớm hơn thời hạn.Và ở đó tôi cũng là giúp Chủ Tịch Vũ lấy được chữ ký của cô cùng với đó là cái giấy tờ tùy thân của cô…”
"Cho nên… ông đã…"Dung Âm cắn chặt môi, cô không thể tưởng tượng nổi chuyện gì đang xảy ra nữa.
Luật sư Hà gật đầu mạnh.
“Bởi vì Chủ Tịch Vũ đã nói với tôi cô là vị hôn thê của anh ta, lấy chữ ký của cô chỉ là để hoàn tất việc kết hôn của hai người vào 5 năm trước.Tôi là luật sư, luôn làm theo những gì được cho là có đủ bằng chứng để chứng mình rằng cô chính là vị hôn thê của Chủ Tịch Vũ.”
Bóp Bóp Bóp
Ngay lúc tình hình đang căng thẳng thì ở một nơi nào đó có tiếng vỗ tay đột ngột vang lên như đã làm cho bao nhiêu con người ở đây cũng phải hoàng hồn trở lại.Vương xa tầm nhìn thì mọi người mới biết ai là tác giả của tiếng vỗ tay vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro