Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)
Chương 40
Hồng Diệp Tự Hỏa
2024-08-18 04:11:44
Phó Chỉ Toàn có chút ngoài ý muốn nhìn đại ca này của nàng. Ngoài miệng của hắn là trách cứ Dương thị, nhưng mà trong lời nói ý tứ giữ gìn quá rõ ràng, nàng trước kia cũng không hề biết vị đại ca này còn có thể nói được như thế.
So sánh với hình phạt gặp quan, mấy cái tát, mấy cái đá vớ vẩn này có tính là gì.
Phó Thiên Ý muốn đem việc này định nghĩa ở việc nhà, Phó Chỉ Toàn có thể xem minh bạch, Phó Tùng Nguyên lại càng là rõ ràng, hắn thất vọng mà nhìn nhi tử một cái, quay đầu lại nhìn về phía Phó Chỉ Toàn: “Ngươi nói như thế nào?”
Phó Chỉ Toàn vẻ mặt khó xử: “Phụ thân, cái này cũng không phải là nữ nhi định đoạt. Xui khiến lưu dân gây chuyện, trong thời điểm này cũng không phải là việc nhỏ, triều đình đang muốn giết gà dọa khỉ. Sự việc ngày hôm qua nháo lớn, nhóm lưu dân đều bị nhốt lại, còn có tên Hầu Tam lưu manh kia cũng đã bị bắt. Phủ thừa đại nhân hôm nay ở trên công đường nói, muốn nghiêm tra, nữ nhi chỉ là một người đàn bà, sao có thể tác động vào quyết định của mệnh quan triều đình.”
Nghe nói đến đó, chân của Dương thị mềm nhũn, ngồi bẹp xuống dưới đất, bi thương mà nhìn Phó Thiên Ý: “Phu quân, ta sai rồi……”
“Đủ rồi!” Phó Thiên Ý không muốn nghe nàng nhận sai, muội tử này của hắn dầu muối không ăn, nhận sai có ích lợi gì.
Thở dài, Phó Thiên Ý đỏ mặt nhìn về phía Phó Chỉ Toàn, ấp úng mà nói: “A Toàn, ngươi có thể hướng phủ thừa đại nhân cầu tình hay không, đừng lại truy cứu tẩu tử của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một phen, bắt nàng bồi tội với ngươi.”
Thấy Phó Chỉ Toàn không lên tiếng, Phó Thiên Ý cười khổ một chút, cầu xin nói: “A Toàn, ngươi coi như là giúp ba tỷ đệ Gia Vấn bọn họ đi, nếu có một người nương bị tù tội, cả đời này của bọn họ còn có cái tiền đồ gì.”
Tổ tiên có người vi phạm pháp lệnh, không thể tham gia khoa cử, về sau làm mai cũng sẽ bị người ta ghét bỏ, ba người con trai con gái của hắn xem như toàn bộ bị huỷ hoại.
Nghe đến đó, ngay cả Phó Tùng Nguyên cũng không hé răng, hắn tất nhiên yêu thương nữ nhi, nhưng cũng yêu thương ba đứa cháu trai cháu gái, sao có thể nhẫn tâm huỷ hoại tiền đồ của bọn họ
Tân thị càng là khóc đến nước mũi nước mắt tèm nhem, ôm cánh tay của Phó Chỉ Toàn, đau khổ khuyên nhủ: “A Toàn, liền thôi bỏ đi, về sau nương sẽ nhìn kĩ Dương thị……”
Chỉ là mặc cho mẫu thân cùng huynh trưởng cầu xin như thế nào, Phó Chỉ Toàn đều không dao động, tim của nàng đã sớm tại trong trận lửa lớn kia đốt thành kim cương trụ sắt. Dương thị nhiều lần đánh chủ ý lên nàng, lúc này đây không đem nàng ta hoàn toàn đánh ngã, nói không chừng người này khi nào đó lại sẽ sinh ra tà tâm, lần này chó ngáp phải ruồi không có làm hư chuyện của nàng, nhưng lần sau thì sao?
Trong mắt của Dương thị dần dần hiện ra tuyệt vọng, nếu là bị nha môn bắt đi, phán hình, nàng còn sống như thế nào, không bằng chết đi cho xong.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Dương thị đột nhiên hướng bên cạnh cây cột đâm đầu tới.
“Nhất Mai!” Phó Thiên Ý cách gần nhất, vội vàng ngăn cản nàng.
Dương thị một phen nhào vào trong lòng ngực hắn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Phu quân, ta thật sự biết sai rồi, ta sai rồi……”
Hài tử biết khóc có đường ăn, lời này không phải không có đạo lý. Ngày thường cường ngạnh, nhưng nay Dương thị vừa khóc như thế, lại là phu thê nhiều năm, tâm của Phó Thiên Ý không tự giác mà mềm xuống, duỗi tay vỗ nhẹ lưng Dương thị để trấn an: “Ta biết, ta biết……”
Khóe miệng của Phó Chỉ Toàn mỉa mai mà nhìn một màn này, nam nhân thật đúng giống loài kỳ quái, nói tuyệt tình cũng tuyệt tình, nói có tình cũng có tình, thật là làm người sờ không ra.
“Muốn ta hướng phủ thừa đại nhân cầu tình cũng có thể, đại ca ngươi viết một phong hưu thư đi.” Phó Chỉ Toàn lạnh nhạt mà đánh gãy đôi vợ chồng này thâm tình ôm nhau.
Vẻ mặt của Phó Thiên Ý ngạc nhiên, Dương thị càng là cả kinh đến quên cả khóc thút thít.
Chưa bao giờ nghe nói cô em chồng nhà ai đã xuất giá còn yêu cầu huynh trưởng hưu thê, đề nghị này cũng quá thái quá.
Lại không ngờ Phó Tùng Nguyên đột nhiên lại mở miệng, giải quyết dứt khoát: “Phó gia của ta không chấp nhận được người có tâm tư ác độc bực này, niệm tình ngươi là mẹ đẻ của Gia Vấn bọn họ, ta liền không đem ngươi đưa lên quan phủ, ngươi trở về Dương gia đi.”
Dương thị cả kinh thân mình run lên, lung lay sắp đổ: “Cha chồng, cha chồng, con dâu sai rồi, ngươi tạm tha con dâu một lần đi……”
Phó Thiên Ý cũng đi theo nói: “Phụ thân, Gia Vấn bọn họ không thể không có mẫu thân, xem ở trên ba người tỷ đệ bọn họ, ngươi tạm tha Dương thị này…… Nhất Mai……”
Dương thị đột nhiên ôm lấy bụng ngồi sụp xuống đất không ngừng kêu rên: “Đau, đau quá, bụng ta đau quá……”
Phó Thiên Ý thấy biểu tình của nàng không giống giả bộ, vội vàng kêu lên: “Mau, mau đi thỉnh đại phu.”
Không bao lâu đại phu liền tới, kết quả lại đánh cho Phó Chỉ Toàn một cái trở tay không kịp: “Vị phu nhân này hẳn là đang có hỉ, vẫn còn nhỏ, nàng có khuynh hướng bị xảy thai, ta kê đơn dược cho nàng ấy giữ thai, để người bệnh nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, tránh việc quá mừng hay quá buồn gây xúc động.”
So sánh với hình phạt gặp quan, mấy cái tát, mấy cái đá vớ vẩn này có tính là gì.
Phó Thiên Ý muốn đem việc này định nghĩa ở việc nhà, Phó Chỉ Toàn có thể xem minh bạch, Phó Tùng Nguyên lại càng là rõ ràng, hắn thất vọng mà nhìn nhi tử một cái, quay đầu lại nhìn về phía Phó Chỉ Toàn: “Ngươi nói như thế nào?”
Phó Chỉ Toàn vẻ mặt khó xử: “Phụ thân, cái này cũng không phải là nữ nhi định đoạt. Xui khiến lưu dân gây chuyện, trong thời điểm này cũng không phải là việc nhỏ, triều đình đang muốn giết gà dọa khỉ. Sự việc ngày hôm qua nháo lớn, nhóm lưu dân đều bị nhốt lại, còn có tên Hầu Tam lưu manh kia cũng đã bị bắt. Phủ thừa đại nhân hôm nay ở trên công đường nói, muốn nghiêm tra, nữ nhi chỉ là một người đàn bà, sao có thể tác động vào quyết định của mệnh quan triều đình.”
Nghe nói đến đó, chân của Dương thị mềm nhũn, ngồi bẹp xuống dưới đất, bi thương mà nhìn Phó Thiên Ý: “Phu quân, ta sai rồi……”
“Đủ rồi!” Phó Thiên Ý không muốn nghe nàng nhận sai, muội tử này của hắn dầu muối không ăn, nhận sai có ích lợi gì.
Thở dài, Phó Thiên Ý đỏ mặt nhìn về phía Phó Chỉ Toàn, ấp úng mà nói: “A Toàn, ngươi có thể hướng phủ thừa đại nhân cầu tình hay không, đừng lại truy cứu tẩu tử của ngươi. Ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo giáo huấn nàng một phen, bắt nàng bồi tội với ngươi.”
Thấy Phó Chỉ Toàn không lên tiếng, Phó Thiên Ý cười khổ một chút, cầu xin nói: “A Toàn, ngươi coi như là giúp ba tỷ đệ Gia Vấn bọn họ đi, nếu có một người nương bị tù tội, cả đời này của bọn họ còn có cái tiền đồ gì.”
Tổ tiên có người vi phạm pháp lệnh, không thể tham gia khoa cử, về sau làm mai cũng sẽ bị người ta ghét bỏ, ba người con trai con gái của hắn xem như toàn bộ bị huỷ hoại.
Nghe đến đó, ngay cả Phó Tùng Nguyên cũng không hé răng, hắn tất nhiên yêu thương nữ nhi, nhưng cũng yêu thương ba đứa cháu trai cháu gái, sao có thể nhẫn tâm huỷ hoại tiền đồ của bọn họ
Tân thị càng là khóc đến nước mũi nước mắt tèm nhem, ôm cánh tay của Phó Chỉ Toàn, đau khổ khuyên nhủ: “A Toàn, liền thôi bỏ đi, về sau nương sẽ nhìn kĩ Dương thị……”
Chỉ là mặc cho mẫu thân cùng huynh trưởng cầu xin như thế nào, Phó Chỉ Toàn đều không dao động, tim của nàng đã sớm tại trong trận lửa lớn kia đốt thành kim cương trụ sắt. Dương thị nhiều lần đánh chủ ý lên nàng, lúc này đây không đem nàng ta hoàn toàn đánh ngã, nói không chừng người này khi nào đó lại sẽ sinh ra tà tâm, lần này chó ngáp phải ruồi không có làm hư chuyện của nàng, nhưng lần sau thì sao?
Trong mắt của Dương thị dần dần hiện ra tuyệt vọng, nếu là bị nha môn bắt đi, phán hình, nàng còn sống như thế nào, không bằng chết đi cho xong.
Cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, Dương thị đột nhiên hướng bên cạnh cây cột đâm đầu tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhất Mai!” Phó Thiên Ý cách gần nhất, vội vàng ngăn cản nàng.
Dương thị một phen nhào vào trong lòng ngực hắn, khóc đến ruột gan đứt từng khúc: “Phu quân, ta thật sự biết sai rồi, ta sai rồi……”
Hài tử biết khóc có đường ăn, lời này không phải không có đạo lý. Ngày thường cường ngạnh, nhưng nay Dương thị vừa khóc như thế, lại là phu thê nhiều năm, tâm của Phó Thiên Ý không tự giác mà mềm xuống, duỗi tay vỗ nhẹ lưng Dương thị để trấn an: “Ta biết, ta biết……”
Khóe miệng của Phó Chỉ Toàn mỉa mai mà nhìn một màn này, nam nhân thật đúng giống loài kỳ quái, nói tuyệt tình cũng tuyệt tình, nói có tình cũng có tình, thật là làm người sờ không ra.
“Muốn ta hướng phủ thừa đại nhân cầu tình cũng có thể, đại ca ngươi viết một phong hưu thư đi.” Phó Chỉ Toàn lạnh nhạt mà đánh gãy đôi vợ chồng này thâm tình ôm nhau.
Vẻ mặt của Phó Thiên Ý ngạc nhiên, Dương thị càng là cả kinh đến quên cả khóc thút thít.
Chưa bao giờ nghe nói cô em chồng nhà ai đã xuất giá còn yêu cầu huynh trưởng hưu thê, đề nghị này cũng quá thái quá.
Lại không ngờ Phó Tùng Nguyên đột nhiên lại mở miệng, giải quyết dứt khoát: “Phó gia của ta không chấp nhận được người có tâm tư ác độc bực này, niệm tình ngươi là mẹ đẻ của Gia Vấn bọn họ, ta liền không đem ngươi đưa lên quan phủ, ngươi trở về Dương gia đi.”
Dương thị cả kinh thân mình run lên, lung lay sắp đổ: “Cha chồng, cha chồng, con dâu sai rồi, ngươi tạm tha con dâu một lần đi……”
Phó Thiên Ý cũng đi theo nói: “Phụ thân, Gia Vấn bọn họ không thể không có mẫu thân, xem ở trên ba người tỷ đệ bọn họ, ngươi tạm tha Dương thị này…… Nhất Mai……”
Dương thị đột nhiên ôm lấy bụng ngồi sụp xuống đất không ngừng kêu rên: “Đau, đau quá, bụng ta đau quá……”
Phó Thiên Ý thấy biểu tình của nàng không giống giả bộ, vội vàng kêu lên: “Mau, mau đi thỉnh đại phu.”
Không bao lâu đại phu liền tới, kết quả lại đánh cho Phó Chỉ Toàn một cái trở tay không kịp: “Vị phu nhân này hẳn là đang có hỉ, vẫn còn nhỏ, nàng có khuynh hướng bị xảy thai, ta kê đơn dược cho nàng ấy giữ thai, để người bệnh nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, tránh việc quá mừng hay quá buồn gây xúc động.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro