Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)
Chương 47
Hồng Diệp Tự Hỏa
2024-08-18 04:11:44
“Phu quân, đã phát sinh chuyện gì?” Dương thị thấy trượng phu hồn bay phách lạc bước vào, trong lòng kinh hãi, cũng bất chấp thân thể không khoẻ, cố gắng ngồi dậy.
Phó Thiên Ý không phản ứng nàng, hiện tại đầu óc của hắn toàn bộ là cảnh tượng bạo lực vừa lúc nãy.
Bởi vì trong lòng sợ hãi, hắn nóng lòng muốn làm cái gì đó để giải quyết loại cảm xúc sợ hãi này. Nhưng không biết có phải ông trời cũng muốn đối nghịch cùng với hắn hay không, hắn ngay cả chén trà cũng cầm không nổi. Chén trà bằng sứ Thanh Hoa lộc cộc một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành vài mảnh.
Dương thị thấy vậy, trong lòng lộp bộp một chút, có loại dự cảm không tốt, nàng xốc chăn lên, bò dậy, đi qua nắm lấy tay của Phó Thiên Ý : “Có phải muội tử của ngươi lại nói cái gì hay không?”
Phó Thiên Ý quay đầu sang liếc nàng một cái, đột nhiên ôm đầu khóc lớn lên: “Những người đó chém đứt ngón út của hắn ném cho chó ăn …. ”
Dương thị nghe xong trong lòng sợ hãi, da đầu cảm giác tê dại, nhưng nhìn thấy bộ dáng trượng phu sắp hỏng mất, nàng chỉ đành cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm, căng da đầu nói: “Ngươi chậm rãi nói.”
……
“5 năm sau, chúng ta mà không lấy ra được một ngàn lượng bạc, đó chính là kết cục của chúng ta.” Sau khi nói ra, Phó Thiên Ý tựa hồ thoải mái hơn một ít, người cũng bình tĩnh xuống, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt đến kinh người.
Dương thị chỉ nghe nói qua uy danh của Tụ Bảo Phường, lại chưa từng biết thủ đoạn của bọn họ bạo lực như thế. Nàng không tự giác mà nắm chặt ngón tay, không biết là đang trấn an Phó Thiên Ý, hay vẫn là tự an ủi chính mình: “A Toàn sẽ không mặc kệ chúng ta, ngươi là đại ca ruột thịt của nàng, cha mẹ là cha mẹ ruột của nàng, nàng sẽ không mặc kệ chúng ta……”
Nàng trước sau niệm câu nói kia.
Hôm nay Phó Thiên Ý đã được chứng kiến thủ đoạn cường ngạnh của muội tử nhà mình, nên không lạc quan giống như Dương thị : “Vạn nhất nàng không cho thì sao? Vạn nhất nàng lấy không ra thì sao? Một ngàn lượng cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Tiền đồ, tánh mạng đều đặt ở trên người của người khác, nửa điểm đều cảm thấy không an toàn.
Dương thị sợ tới mức hoang mang, lo lắng. Sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Phó Thiên Ý, vừa hối hận lại vừa thẹn: “Chúng ta không nên đồng ý ký biên lai mượn đồ này, cứ để quan phủ bắt ta đi cũng được “
Việc đã đến nước này, biên lai mượn đồ đã đưa cho Tụ Bảo Phường, có nói thì cũng đâu ích lợi gì nữa.
Phó Thiên Ý ủ rũ đè đầu ở trên bàn, ngơ ngác nhìn trần nhà đến xuất thần
Dương thị quay đầu đi liếc mắt nhìn hắn, thật cẩn thận nói: “Phu quân, vậy ngươi có muốn đi cùng cửa hàng Phong Nguyên một chuyến hay không?”
Phó Thiên Ý vẫn không quá nguyện ý: “Ta…… Ta chính là người đọc sách.”
Dương thị tức giận đến miệng đều lệch đi: “Người đọc sách sẽ không ăn, không uống sao? Giấy, bút, mực của các ngươi, rồi lại tụ hội ăn uống cái nào mà không cần dùng bạc? Ngươi khinh thường người ta làm buôn bán, nhưng nhân gia còn khinh thường đám thư sinh các ngươi là một lũ cổ hủ. 5 năm sau nếu không có bạc, không chừng mấy người chúng ta đều gặp xui xẻo, đôi tay kia của ngươi cũng không giữ được, xem ngươi còn có thể viết chữ hay không.”
Cũng không biết là câu nói nào đã làm Phó Thiên Ý xúc động, hắn rốt cuộc quyết định : “Ta đây ngày mai gọi người đi thông tri nàng ta một tiếng.”
***
Quả nhiên, ngày thứ hai, Phó Chỉ Toàn liền nhận được tin tức mà Phó gia phái người truyền đến, nói ca ca hắn nguyện ý đi theo cửa hàng Phong Nguyên một chuyến.
Cuối cùng hắn cũng quyết ra một bước này. Phó Chỉ Toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, viết phong thư cho Phó Thiên Ý, lại bảo Mã thúc chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đi khách điếm tìm Nghiêm chưởng quầy, mời hắn đi chỉ điểm cho Phó Thiên Ý một chút, nàng không dám mong Phó Thiên Ý có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ hy vọng đi một chuyến này, sau khi chứng kiến dân sinh nhiều gian khó, hắn có thể thành thục lên, gánh vác được trách nhiệm làm con cái, trách nhiệm làm người chồng, làm người cha.
Chỉ là nàng còn chưa thay quần áo xong, Tiểu Lam thần sắc vội vàng chạy tiến vào, hoảng loạn nói: “Thiếu phu nhân, nhà cũ bên kia tới thật nhiều người, đi đầu chính là Nhị phu nhân.”
Nhan thị? Nàng ta như thế nào lại đến đây?
Từ sau khi Vạn thị tu sửa từ đường trong gia tộc, lại xây dựng học đường, Nhan thị liền bắt đầu kẹp chặt cái đuôi làm người, một thời gian dài không lại đây, hôm nay thật hiếm lạ.
Vốn dĩ Phó Chỉ Toàn không nghĩ để ý tới mâu thuẫn giữa Vạn thị cùng Nhan thị, kết quả không bao lâu, Như Ý liền chạy tới nói cho Phó Chỉ Toàn, Vạn thị kêu nàng đi qua.
Phó Chỉ Toàn chỉ đơn giản thu thập một chút, mang theo Tiểu Lam đi tới nhà chính.
Lời nói của Tiểu Lam không phải là giả, nhà chính rộng mở, ngồi đầy tộc nhân Quý thị, trong đó Nhan thị đi đầu.
Phó Thiên Ý không phản ứng nàng, hiện tại đầu óc của hắn toàn bộ là cảnh tượng bạo lực vừa lúc nãy.
Bởi vì trong lòng sợ hãi, hắn nóng lòng muốn làm cái gì đó để giải quyết loại cảm xúc sợ hãi này. Nhưng không biết có phải ông trời cũng muốn đối nghịch cùng với hắn hay không, hắn ngay cả chén trà cũng cầm không nổi. Chén trà bằng sứ Thanh Hoa lộc cộc một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành vài mảnh.
Dương thị thấy vậy, trong lòng lộp bộp một chút, có loại dự cảm không tốt, nàng xốc chăn lên, bò dậy, đi qua nắm lấy tay của Phó Thiên Ý : “Có phải muội tử của ngươi lại nói cái gì hay không?”
Phó Thiên Ý quay đầu sang liếc nàng một cái, đột nhiên ôm đầu khóc lớn lên: “Những người đó chém đứt ngón út của hắn ném cho chó ăn …. ”
Dương thị nghe xong trong lòng sợ hãi, da đầu cảm giác tê dại, nhưng nhìn thấy bộ dáng trượng phu sắp hỏng mất, nàng chỉ đành cố gắng kiềm chế cảm giác ghê tởm, căng da đầu nói: “Ngươi chậm rãi nói.”
……
“5 năm sau, chúng ta mà không lấy ra được một ngàn lượng bạc, đó chính là kết cục của chúng ta.” Sau khi nói ra, Phó Thiên Ý tựa hồ thoải mái hơn một ít, người cũng bình tĩnh xuống, chỉ là sắc mặt vẫn tái nhợt đến kinh người.
Dương thị chỉ nghe nói qua uy danh của Tụ Bảo Phường, lại chưa từng biết thủ đoạn của bọn họ bạo lực như thế. Nàng không tự giác mà nắm chặt ngón tay, không biết là đang trấn an Phó Thiên Ý, hay vẫn là tự an ủi chính mình: “A Toàn sẽ không mặc kệ chúng ta, ngươi là đại ca ruột thịt của nàng, cha mẹ là cha mẹ ruột của nàng, nàng sẽ không mặc kệ chúng ta……”
Nàng trước sau niệm câu nói kia.
Hôm nay Phó Thiên Ý đã được chứng kiến thủ đoạn cường ngạnh của muội tử nhà mình, nên không lạc quan giống như Dương thị : “Vạn nhất nàng không cho thì sao? Vạn nhất nàng lấy không ra thì sao? Một ngàn lượng cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Tiền đồ, tánh mạng đều đặt ở trên người của người khác, nửa điểm đều cảm thấy không an toàn.
Dương thị sợ tới mức hoang mang, lo lắng. Sau một lúc lâu, mới nhìn về phía Phó Thiên Ý, vừa hối hận lại vừa thẹn: “Chúng ta không nên đồng ý ký biên lai mượn đồ này, cứ để quan phủ bắt ta đi cũng được “
Việc đã đến nước này, biên lai mượn đồ đã đưa cho Tụ Bảo Phường, có nói thì cũng đâu ích lợi gì nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Thiên Ý ủ rũ đè đầu ở trên bàn, ngơ ngác nhìn trần nhà đến xuất thần
Dương thị quay đầu đi liếc mắt nhìn hắn, thật cẩn thận nói: “Phu quân, vậy ngươi có muốn đi cùng cửa hàng Phong Nguyên một chuyến hay không?”
Phó Thiên Ý vẫn không quá nguyện ý: “Ta…… Ta chính là người đọc sách.”
Dương thị tức giận đến miệng đều lệch đi: “Người đọc sách sẽ không ăn, không uống sao? Giấy, bút, mực của các ngươi, rồi lại tụ hội ăn uống cái nào mà không cần dùng bạc? Ngươi khinh thường người ta làm buôn bán, nhưng nhân gia còn khinh thường đám thư sinh các ngươi là một lũ cổ hủ. 5 năm sau nếu không có bạc, không chừng mấy người chúng ta đều gặp xui xẻo, đôi tay kia của ngươi cũng không giữ được, xem ngươi còn có thể viết chữ hay không.”
Cũng không biết là câu nói nào đã làm Phó Thiên Ý xúc động, hắn rốt cuộc quyết định : “Ta đây ngày mai gọi người đi thông tri nàng ta một tiếng.”
***
Quả nhiên, ngày thứ hai, Phó Chỉ Toàn liền nhận được tin tức mà Phó gia phái người truyền đến, nói ca ca hắn nguyện ý đi theo cửa hàng Phong Nguyên một chuyến.
Cuối cùng hắn cũng quyết ra một bước này. Phó Chỉ Toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, viết phong thư cho Phó Thiên Ý, lại bảo Mã thúc chuẩn bị xe ngựa, nàng muốn đi khách điếm tìm Nghiêm chưởng quầy, mời hắn đi chỉ điểm cho Phó Thiên Ý một chút, nàng không dám mong Phó Thiên Ý có thể kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ hy vọng đi một chuyến này, sau khi chứng kiến dân sinh nhiều gian khó, hắn có thể thành thục lên, gánh vác được trách nhiệm làm con cái, trách nhiệm làm người chồng, làm người cha.
Chỉ là nàng còn chưa thay quần áo xong, Tiểu Lam thần sắc vội vàng chạy tiến vào, hoảng loạn nói: “Thiếu phu nhân, nhà cũ bên kia tới thật nhiều người, đi đầu chính là Nhị phu nhân.”
Nhan thị? Nàng ta như thế nào lại đến đây?
Từ sau khi Vạn thị tu sửa từ đường trong gia tộc, lại xây dựng học đường, Nhan thị liền bắt đầu kẹp chặt cái đuôi làm người, một thời gian dài không lại đây, hôm nay thật hiếm lạ.
Vốn dĩ Phó Chỉ Toàn không nghĩ để ý tới mâu thuẫn giữa Vạn thị cùng Nhan thị, kết quả không bao lâu, Như Ý liền chạy tới nói cho Phó Chỉ Toàn, Vạn thị kêu nàng đi qua.
Phó Chỉ Toàn chỉ đơn giản thu thập một chút, mang theo Tiểu Lam đi tới nhà chính.
Lời nói của Tiểu Lam không phải là giả, nhà chính rộng mở, ngồi đầy tộc nhân Quý thị, trong đó Nhan thị đi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro