Sự Trở Về Của Người Vợ Bị Bỏ Rơi (Trọng Sinh)
Chương 49
Hồng Diệp Tự Hỏa
2024-08-18 04:11:44
Vì Tiền Trân Trân nhà cao cửa rộng mà hưu nàng, loại chuyện này mẫu tử Vạn thị đời trước đã làm một lần, Phó Chỉ Toàn không ngoài ý muốn, nhưng chuyện này thì quan hệ gì đến Quý tứ tẩu tử? Nàng vì sao phải trộn lẫn vào mấy việc tốn công vô ích này, chẳng may làm không tốt sẽ chọc một thân tanh, lại còn không biết đã dùng cái thủ đoạn gì để mượn sức Nhan thị.
Phát hiện ánh mắt đánh giá của Phó Chỉ Toàn, Quý tứ tẩu tử ngẩng đầu, nhấp miệng hướng nàng cười cười, một bộ dáng cùng chuyện này hoàn toàn không liên quan.
Cũng không biết Quý tứ tẩu tử đã cho bà ta được bao nhiêu chỗ tốt, Nhan thị bên kia còn đang gân cổ lên ra sức cổ xuý: “Văn Minh nhà chúng ta chính là làm tướng quân, như thế nào có thể cưới một người bất kính với trưởng bối như vậy? Trong mắt không có tôn trưởng, ăn xài phung phí, lại không có tâm thương người, ngay cả người một nhà đều không màng đến. Tục ngữ nói 'cưới sai tức phụ hủy tam đại', đại tẩu, không phải ta nói, nhưng ngươi quá dễ đi, nếu đổi lại là ta, ta sẽ không cho phép nữ nhân như vậy bại hoại thanh danh Ngôn Nhi nhà ta.”
Trong đám người một phụ nhân mặc áo khoác ngoài màu tối, làn da đã có nếp nhăn rõ ràng, lạnh mặt nói theo: “Đúng vậy, cưới vợ phải cưới vợ hiền, nếu không tai ương đến tận đời sau, hậu hoạn vô cùng.”
Nói giống như Phó Chỉ Toàn đã làm ra việc ác táng tận lương tâm gì vậy.
Vạn thị tựa hồ bị các nàng nói đến có chút buông lỏng, nàng nhìn Phó Chỉ Toàn, há miệng thở dốc, một bộ dáng muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “ Việc…… Việc này vẫn là chờ Văn Minh trở về rồi nói sau.”
không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cùng với hình tượng bà bà từ ái hiền lành nhất quán từ trước tới nay.
Nhan thị hướng Quý tứ tẩu tử đắc ý mà nhìn một cái, há mồm liền tới: “Đại tẩu, tất cả chúng ta đều là người cùng một mạch, con cháu của chung một lão tổ tông. Đều là người một nhà, việc của nhà ngươi cũng chính là chuyện của nhà chúng ta. Đại tẩu nếu ngươi cảm thấy xử lý không được, vậy việc này cứ để cho trượng phu của nhà ta tới phân xử. Hắn chính là đường thúc ruột thịt của Văn Minh, còn không làm chủ được cái vấn đề này sao?”
“Này……” Vạn thị ngẩng đầu, nhìn nhìn về phía Phó Chỉ Toàn ở đằng sau, “A Toàn, ngươi nói như thế nào?”
Phó Chỉ Toàn đều mau bị nàng chọc cười, Vạn thị cũng quá có ý tứ, biết rõ những người này muốn hưu nàng. Trong lòng bà ta cũng ngo ngoe rục rịch, còn hỏi ý kiến của chính nàng sao, sợ trên lưng đeo cái thanh danh ác bà bà đến như vậy sao?
Thôi, nàng liền thành toàn cho Vạn thị, đến nhà cũ Quý gia một chuyến, nhìn xem trong tộc Quý thị này rốt cuộc còn có bao nhiêu đồng minh, sớm một chút nhận rõ địch ta cũng tốt, miễn cho đến khi Quý Văn Minh trở lại, trong lòng nàng không có chuẩn bị, không cẩn thận một chút liền bị đối phương nói.
“Trưởng bối ở bên, nào có phần của con dâu nói chuyện, toàn bằng mẫu thân cùng nhị thẩm làm chủ.” Phó Chỉ Toàn cúi đầu, một bộ dáng thấp thỏm lo âu rồi lại không thể không trấn định.
Vạn thị nghe xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Yên tâm, nhị thúc của ngươi sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Giả mù sa mưa! Nhan thị khinh thường mà bĩu môi, ngoài miệng nói đến dễ nghe, cũng cũng chỉ có Phó Chỉ Toàn ngu xuẩn này tin tưởng, còn cho rằng ả ta là người tốt. Cũng không nghĩ đến, nếu không phải lão bà tử này ngầm đồng ý thậm chí xúi giục, người khác nào dám động tâm tư bực này.
Mọi người trong lòng mang quỷ, đi đến nhà cũ Quý gia.
Phó Chỉ Toàn đi ở đằng sau, đột nhiên bên cạnh chạy ra một bóng người mặc y phục màu xanh, vọt tới trước mặt của Phó Chỉ Toàn, kéo cánh tay nàng nũng nịu nói: “Tẩu tử, ngươi gần đây đều bận cái gì vậy? Sao đã lâu như vậy đều không thấy được ngươi.”
“Gần đây sự tình tương đối nhiều.” Phó Chỉ Toàn thuận miệng nói một câu.
Vạn thị quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhi vây quanh ở bên người Phó Chỉ Toàn ríu rít nói không ngừng, bên trong mắt hiện lên một mạt không vui, bà nhẹ giọng gọi: “Mỹ Du, tới đỡ nương.”
“Nga.” Quý Mỹ Du tùy ý mà lên tiếng, sau đó nhón mũi chân, tiến đến bên tai của Phó Chỉ Toàn, vội vàng nói, “Tẩu tử, Lại thị mấy ngày hôm trước dẫn muội tử nhỏ nhất của nhà nàng đưa tới nhà chúng ta. Muội tử kia lấm la lấm lét, vừa thấy liền không phải cái người tốt gì, cả ngày vây quanh nương, thân thiết thật sự, ngươi……”
“Mỹ Du.” Vạn thị ở phía trước lại hô một tiếng.
Quý Mỹ Du không tình nguyện mà đi về phía trước, chờ đỡ lấy cánh tay của Vạn thị, nàng còn quay đầu hướng Phó Chỉ Toàn làm cái khẩu hình môi “Cẩn thận”.
Phó Chỉ Toàn như suy tư gì. Một câu vô tâm này của Quý Mỹ Du nhưng thật ra giải được nghi hoặc ở trong lòng của nàng, nàng ước chừng đã rõ ràng Quý tứ tẩu tử vì sao sẽ muốn Quý gia hưu nàng như vậy, hoá ra là muốn cho muội tử của nàng ta thượng vị.
Phát hiện ánh mắt đánh giá của Phó Chỉ Toàn, Quý tứ tẩu tử ngẩng đầu, nhấp miệng hướng nàng cười cười, một bộ dáng cùng chuyện này hoàn toàn không liên quan.
Cũng không biết Quý tứ tẩu tử đã cho bà ta được bao nhiêu chỗ tốt, Nhan thị bên kia còn đang gân cổ lên ra sức cổ xuý: “Văn Minh nhà chúng ta chính là làm tướng quân, như thế nào có thể cưới một người bất kính với trưởng bối như vậy? Trong mắt không có tôn trưởng, ăn xài phung phí, lại không có tâm thương người, ngay cả người một nhà đều không màng đến. Tục ngữ nói 'cưới sai tức phụ hủy tam đại', đại tẩu, không phải ta nói, nhưng ngươi quá dễ đi, nếu đổi lại là ta, ta sẽ không cho phép nữ nhân như vậy bại hoại thanh danh Ngôn Nhi nhà ta.”
Trong đám người một phụ nhân mặc áo khoác ngoài màu tối, làn da đã có nếp nhăn rõ ràng, lạnh mặt nói theo: “Đúng vậy, cưới vợ phải cưới vợ hiền, nếu không tai ương đến tận đời sau, hậu hoạn vô cùng.”
Nói giống như Phó Chỉ Toàn đã làm ra việc ác táng tận lương tâm gì vậy.
Vạn thị tựa hồ bị các nàng nói đến có chút buông lỏng, nàng nhìn Phó Chỉ Toàn, há miệng thở dốc, một bộ dáng muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói: “ Việc…… Việc này vẫn là chờ Văn Minh trở về rồi nói sau.”
không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, cùng với hình tượng bà bà từ ái hiền lành nhất quán từ trước tới nay.
Nhan thị hướng Quý tứ tẩu tử đắc ý mà nhìn một cái, há mồm liền tới: “Đại tẩu, tất cả chúng ta đều là người cùng một mạch, con cháu của chung một lão tổ tông. Đều là người một nhà, việc của nhà ngươi cũng chính là chuyện của nhà chúng ta. Đại tẩu nếu ngươi cảm thấy xử lý không được, vậy việc này cứ để cho trượng phu của nhà ta tới phân xử. Hắn chính là đường thúc ruột thịt của Văn Minh, còn không làm chủ được cái vấn đề này sao?”
“Này……” Vạn thị ngẩng đầu, nhìn nhìn về phía Phó Chỉ Toàn ở đằng sau, “A Toàn, ngươi nói như thế nào?”
Phó Chỉ Toàn đều mau bị nàng chọc cười, Vạn thị cũng quá có ý tứ, biết rõ những người này muốn hưu nàng. Trong lòng bà ta cũng ngo ngoe rục rịch, còn hỏi ý kiến của chính nàng sao, sợ trên lưng đeo cái thanh danh ác bà bà đến như vậy sao?
Thôi, nàng liền thành toàn cho Vạn thị, đến nhà cũ Quý gia một chuyến, nhìn xem trong tộc Quý thị này rốt cuộc còn có bao nhiêu đồng minh, sớm một chút nhận rõ địch ta cũng tốt, miễn cho đến khi Quý Văn Minh trở lại, trong lòng nàng không có chuẩn bị, không cẩn thận một chút liền bị đối phương nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trưởng bối ở bên, nào có phần của con dâu nói chuyện, toàn bằng mẫu thân cùng nhị thẩm làm chủ.” Phó Chỉ Toàn cúi đầu, một bộ dáng thấp thỏm lo âu rồi lại không thể không trấn định.
Vạn thị nghe xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng: “Yên tâm, nhị thúc của ngươi sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Giả mù sa mưa! Nhan thị khinh thường mà bĩu môi, ngoài miệng nói đến dễ nghe, cũng cũng chỉ có Phó Chỉ Toàn ngu xuẩn này tin tưởng, còn cho rằng ả ta là người tốt. Cũng không nghĩ đến, nếu không phải lão bà tử này ngầm đồng ý thậm chí xúi giục, người khác nào dám động tâm tư bực này.
Mọi người trong lòng mang quỷ, đi đến nhà cũ Quý gia.
Phó Chỉ Toàn đi ở đằng sau, đột nhiên bên cạnh chạy ra một bóng người mặc y phục màu xanh, vọt tới trước mặt của Phó Chỉ Toàn, kéo cánh tay nàng nũng nịu nói: “Tẩu tử, ngươi gần đây đều bận cái gì vậy? Sao đã lâu như vậy đều không thấy được ngươi.”
“Gần đây sự tình tương đối nhiều.” Phó Chỉ Toàn thuận miệng nói một câu.
Vạn thị quay đầu nhìn thoáng qua nữ nhi vây quanh ở bên người Phó Chỉ Toàn ríu rít nói không ngừng, bên trong mắt hiện lên một mạt không vui, bà nhẹ giọng gọi: “Mỹ Du, tới đỡ nương.”
“Nga.” Quý Mỹ Du tùy ý mà lên tiếng, sau đó nhón mũi chân, tiến đến bên tai của Phó Chỉ Toàn, vội vàng nói, “Tẩu tử, Lại thị mấy ngày hôm trước dẫn muội tử nhỏ nhất của nhà nàng đưa tới nhà chúng ta. Muội tử kia lấm la lấm lét, vừa thấy liền không phải cái người tốt gì, cả ngày vây quanh nương, thân thiết thật sự, ngươi……”
“Mỹ Du.” Vạn thị ở phía trước lại hô một tiếng.
Quý Mỹ Du không tình nguyện mà đi về phía trước, chờ đỡ lấy cánh tay của Vạn thị, nàng còn quay đầu hướng Phó Chỉ Toàn làm cái khẩu hình môi “Cẩn thận”.
Phó Chỉ Toàn như suy tư gì. Một câu vô tâm này của Quý Mỹ Du nhưng thật ra giải được nghi hoặc ở trong lòng của nàng, nàng ước chừng đã rõ ràng Quý tứ tẩu tử vì sao sẽ muốn Quý gia hưu nàng như vậy, hoá ra là muốn cho muội tử của nàng ta thượng vị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro