Xong rồi
Trần Minh
2024-07-01 23:59:53
Sau đó.
Chu Mãnh đi theo An Bác Văn đi thẳng lên, chỉ vào Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà, nói: “Hai người các ông chính là chỗ dựa của Kim Thành à? Cùng xông lên đi”.
“Giả vờ giả vịt gì chứ”.
Hoàng Hữu Tài cười khẩy, phất tay ra sau: “Tiểu Phong, tên rác rưởi này giao cho con!”
Tiểu Phong là đồ đệ của Hoàng Hữu Tài, biếu hiện ngày thường rất xuất sắc, lúc này cũng dũng mãnh xông đến chỗ Chu Mãnh.
Bốp!
Chu Mãnh tiện tay võ.
Tiểu Phong bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, nháy mắt đã hôn mê.
Hoàng Hữu Tài khiếp sợ.
Ông ta vốn tưởng rằng người An Bác Văn mời tới đây giúp đỡ dù lợi hại đến đâu chăng nữa thì cùng lắm cũng là Nội Kình đại thành giống mình.
Nhưng hiện tại, Hoàng Hữu Tài mới ý thức được đây là Nội Kình đại viên mãn.
Dù sao khi ông ta trao đổi chiêu thức với đồ đệ mình thì cũng không nhẹ nhàng đánh bay đối thủ như vậy.
'Tôi không phải là đối thủ của anh ta, phần thủ lao này tôi xin từ chối”.
Hoàng Hữu Tài quyết định rất nhanh.
Cái gì mà truyền nhân của Hình Ý Quyền chứ, trước khoảnh khảc sinh tử, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Tim Kim Thành thất lại, khó tin nói: “Ông Hoàng à, ông không nói giỡn đấy chứ?”
“Không có, người nọ là Nội Kình đại viên mãn, tôi ra tay.
không được, thậm chí còn có thế bị trọng thương, thật xin lỗi ông”, Hoàng Hữu Tài thấp giọng nói.
Kim Thành run rẩy nhìn sang Thiết Sơn Hà: “Ông Thiết, ông thế nào?”
“Haha”.
Thiết Sơn Hà mỉm cười lộ ra hàm răng vàng khè: “Nội Kinh đại viên mãn ư, thật không may, tôi cũng thết”
Kim Thành vô cùng vui mừng bèn nói: “Được, ông Thiết à, chỉ căn ông đánh thắng người nọ, thành công đòi lại khoản nợ. này cho tôi thì tôi sẽ cho ông thủ lao là 10 triệu!”
“Chốt”
Thiết Sơn Hà gật đầu, đi tới chỗ Chu Mãnh, lạnh nhạt nói: “Cậu mới hơn ba mươi nhỉ, tiến vào Nội Kình đại viên mãn
chắc chưa được bao lâu, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu, mau cút đi”.
“Ông quá kiêu ngạo rồi đấy!”
Chu Mãnh sao chịu được sự khiêu khích ấy, anh ta tung một quyền sang.
Chớp mắt, hai người đã lao vào chiến đấu với nhau.
Trận chiến giữa cao thủ Nội Kình với nhau đủ khiến người thường hoa mắt chóng mặt.
Kim Thành và An Bác Văn không kịp phản ứng lại, chỉ thấy chốc lát hai người kia tách nhau ra, ngừng giao chiến.
Thiết Sơn Hà đứng vững như núi, dường như không dốc hết sức,
Còn Chu Mãnh mặt mày đã tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu.
Thăng thua đã được quyết định
“Xong rồi.”
An Bác Văn ý thức được mình đặt cược sai chỗ rồi, ông ta ký thác niềm hy vọng trên người Chu Mãnh, nhưng đó lại không. phải là lựa chọn chính xác.
“Hahaha”
Kim Thành cười to: “An Bác Văn, ông trốn nợ lâu vậy để làm gì chứ? Hôm nay không trả 80 triệu cho tôi thì tôi dám.
chắc ông chết không toàn thây đâu!”
An Bác Văn cần chặt răng, cả người run lên vì tức giận, trên mặt nổi gân xanh.
80 triệu, nếu ông ta tự vay thì phải trả âu là điều hiển nhiên.
Nhưng ông ta lại bị người ta ám hại, cho dù trên giấy tờ pháp luật ông ta buộc phải trả số tiền đó, khố nỗi ông ta lại
không cam lòng.
Ngay khi An Bác Văn đang đau đầu.
Một giọng nói hờ hững từ cách đó không xa truyền tới: “An Bác Văn, cho tôi 40 triệu, tôi có thể ra tay giúp ông giải quyết việc này!”
Chu Mãnh đi theo An Bác Văn đi thẳng lên, chỉ vào Hoàng Hữu Tài và Thiết Sơn Hà, nói: “Hai người các ông chính là chỗ dựa của Kim Thành à? Cùng xông lên đi”.
“Giả vờ giả vịt gì chứ”.
Hoàng Hữu Tài cười khẩy, phất tay ra sau: “Tiểu Phong, tên rác rưởi này giao cho con!”
Tiểu Phong là đồ đệ của Hoàng Hữu Tài, biếu hiện ngày thường rất xuất sắc, lúc này cũng dũng mãnh xông đến chỗ Chu Mãnh.
Bốp!
Chu Mãnh tiện tay võ.
Tiểu Phong bay ngược ra ngoài như diều đứt dây, nháy mắt đã hôn mê.
Hoàng Hữu Tài khiếp sợ.
Ông ta vốn tưởng rằng người An Bác Văn mời tới đây giúp đỡ dù lợi hại đến đâu chăng nữa thì cùng lắm cũng là Nội Kình đại thành giống mình.
Nhưng hiện tại, Hoàng Hữu Tài mới ý thức được đây là Nội Kình đại viên mãn.
Dù sao khi ông ta trao đổi chiêu thức với đồ đệ mình thì cũng không nhẹ nhàng đánh bay đối thủ như vậy.
'Tôi không phải là đối thủ của anh ta, phần thủ lao này tôi xin từ chối”.
Hoàng Hữu Tài quyết định rất nhanh.
Cái gì mà truyền nhân của Hình Ý Quyền chứ, trước khoảnh khảc sinh tử, điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tim Kim Thành thất lại, khó tin nói: “Ông Hoàng à, ông không nói giỡn đấy chứ?”
“Không có, người nọ là Nội Kình đại viên mãn, tôi ra tay.
không được, thậm chí còn có thế bị trọng thương, thật xin lỗi ông”, Hoàng Hữu Tài thấp giọng nói.
Kim Thành run rẩy nhìn sang Thiết Sơn Hà: “Ông Thiết, ông thế nào?”
“Haha”.
Thiết Sơn Hà mỉm cười lộ ra hàm răng vàng khè: “Nội Kinh đại viên mãn ư, thật không may, tôi cũng thết”
Kim Thành vô cùng vui mừng bèn nói: “Được, ông Thiết à, chỉ căn ông đánh thắng người nọ, thành công đòi lại khoản nợ. này cho tôi thì tôi sẽ cho ông thủ lao là 10 triệu!”
“Chốt”
Thiết Sơn Hà gật đầu, đi tới chỗ Chu Mãnh, lạnh nhạt nói: “Cậu mới hơn ba mươi nhỉ, tiến vào Nội Kình đại viên mãn
chắc chưa được bao lâu, cậu không phải là đối thủ của tôi đâu, mau cút đi”.
“Ông quá kiêu ngạo rồi đấy!”
Chu Mãnh sao chịu được sự khiêu khích ấy, anh ta tung một quyền sang.
Chớp mắt, hai người đã lao vào chiến đấu với nhau.
Trận chiến giữa cao thủ Nội Kình với nhau đủ khiến người thường hoa mắt chóng mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Thành và An Bác Văn không kịp phản ứng lại, chỉ thấy chốc lát hai người kia tách nhau ra, ngừng giao chiến.
Thiết Sơn Hà đứng vững như núi, dường như không dốc hết sức,
Còn Chu Mãnh mặt mày đã tái nhợt, khóe miệng còn vương vết máu.
Thăng thua đã được quyết định
“Xong rồi.”
An Bác Văn ý thức được mình đặt cược sai chỗ rồi, ông ta ký thác niềm hy vọng trên người Chu Mãnh, nhưng đó lại không. phải là lựa chọn chính xác.
“Hahaha”
Kim Thành cười to: “An Bác Văn, ông trốn nợ lâu vậy để làm gì chứ? Hôm nay không trả 80 triệu cho tôi thì tôi dám.
chắc ông chết không toàn thây đâu!”
An Bác Văn cần chặt răng, cả người run lên vì tức giận, trên mặt nổi gân xanh.
80 triệu, nếu ông ta tự vay thì phải trả âu là điều hiển nhiên.
Nhưng ông ta lại bị người ta ám hại, cho dù trên giấy tờ pháp luật ông ta buộc phải trả số tiền đó, khố nỗi ông ta lại
không cam lòng.
Ngay khi An Bác Văn đang đau đầu.
Một giọng nói hờ hững từ cách đó không xa truyền tới: “An Bác Văn, cho tôi 40 triệu, tôi có thể ra tay giúp ông giải quyết việc này!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro