Sư Tỷ Đừng Tới Đây, Ta Thật Sự Không Phải Đồ Ngốc
Vết máu trong bụi cỏ
Ss Tần
2024-07-12 14:28:27
Bành Chiến ngơ ngác nhìn xung quanh, những bộ xương vẫn ở đó như trước.
Đồng thời, anh cũng phát hiện ra rằng có rất nhiều loài hoa và thảo mộc kỳ lạ có thể dùng làm dược liệu mọc xung quanh động Khoá Yêu, trong đó có nhiều loại nhân sâm và hà thủ ô đã hơn trăm năm tuổi!
Nhưng không còn thấy bóng dáng của cung chủ Lăng Tiêu, người vừa truyền thụ tuyệt học võ công cho anh đâu nữa.
Mọi chuyện vừa xảy ra tưởng chừng như một giấc mơ nhưng lại rất chân thực.
Bởi vì anh nhìn thấy trên ngón tay phải của mình thật sự có một chiếc nhãn màu đỏ như máu.
Anh cầm lấy Long Hồn Thần Kiếm, đứng lên, cảm giác được cỗ sức mạnh thần kỳ trong cơ thể mình càng thêm mạnh mẽ.
Nghĩ đến những gì cung chủ Lăng Tiêu vừa nói, anh cố gắng dùng ý niệm cất Long Hồn Thần Kiếm vào trong nhẫn Long Huyết.
Ý niệm của anh vừa chuyển động, trong chớp mắt, Long Hồn Thần Kiếm to lớn đã không thấy đâu nữa!
“Thật không thể tin được, nhãn Long Huyết lại có thể cất giữ đồ vật, thật sự rất thần kỳ!” Bành Chiến phấn khích tự lẩm bẩm.
Đồng thời, anh cũng phát hiện đầu óc mình đã hoạt động tốt hơn, không còn ngốc nghếch nữa, cũng đã nhớ lại rất nhiều chuyện cũ!
“Thật tuyệt vời, lần này bị Chu Xán Quang đẩy xuống động Khoá Yêu, không chỉ khiến mình trở lại bình thường mà còn được cung chủ Lăng Tiêu truyền thừa võ công cho, đúng là trong hoạ được phúc mà!”
“Có rất nhiều nhân sâm và hà thủ ô, giờ mình nhổ về bán chắc chăn sẽ bán được rất nhiều tiền. Cho dù không có ai mua thì mình cũng có thể để dành cho chị uống, để giúp chị ấy bồi bổ khí huyết, gia tăng thể chất.”
Nghĩ đến đây, Bành Chiến bỗng nhiên hét lên: “Không hay rồi, chị Vũ Mộng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có thể đang bị Chu Xán Quang làm nhục!”
Trong lòng Bành Chiến nóng như lửa đốt, sao còn tâm tư đi nhổ nhân sâm và hà thủ ô chứ?
Anh rơi vào động Khoá Yêu được một lúc lâu rồi, rất có thể giờ này Lâm Vũ Mộng đã bị Chu Xán Quang làm hại rồi!
Bành Chiến ngẩng đầu nhìn cửa hang động, thấy lối vào cách mặt đất mấy chục mét, anh không biết đi lên bằng cách nào, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng anh chợt nhớ ra mình đã có được tuyệt học võ công của cung Lăng Tiêu nên thử thi triển khinh công nhảy lên.
Vừa thử đã phát hiện thân thể mình nhẹ như chim yến, còn nhảy rất cao nữa!
Vì vậy, anh liên tục dùng chân đạp những tảng đá nhô ra xung quanh vách hang rồi nhảy lên.
Một lúc sau, anh đã nhảy ra khỏi động Khoá Yêu, đi tới vách núi xảy ra chuyện trước đó.
Đúng lúc này, Chu Xán Quang hoảng sợ từ trong bụi cỏ bước ra, như thể ông ta vừa thực hiện xong chuyện xấu nên có tật giật mình!
Lúc này, bước chân của Chu Xán Quang rất hoảng loạn, cơ thể như bị khoét rỗng, rất yếu ớt.
“Chu Xán Quang! Đồ cầm thú không bằng chó này! Chị của †ao đâu? Mày đã làm gì chị của tao rồi?” Đôi mắt Bành Chiến bùng lên ngọn lửa, anh giận dữ gầm lên.
Khi Chu Xán Quang nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Bành Chiến, ông ta run lên vì sợ hãi.
Khi ông ta ngẩng đầu nhìn thấy Bành Chiến đang tức giận, đăng đăng sát khí, lập tức hồn bay phách lạc!
Chu Xán Quang vừa mới tự tay đẩy Bành Chiến xuống động Khoá Yêu, ông ta nghĩ chắc chắn Bành Chiến đã chết, giờ lại thấy anh xuất hiện đằng đăng sát khí như thế, tưởng anh đã biến thành lệ quỷ đến tìm ông ta tính sổi
“ÁI Quỷ! Đừng giết tôi!” Chu Xán Quang sắp gục tại chỗ, hét lên và chạy xuống núi như điên.
Vốn dĩ ông ta đã cực kỳ yếu ớt, nhưng bây giờ lại bị sợ hãi nên chạy còn nhanh hơn thỏ.
Khi Bành Chiến nhìn thấy Chu Xán Quang bỏ chạy, anh không vội đuổi theo, chuyện cấp bách hàng đầu là tìm Lâm Vũ Mộng trước, sau đó mới tính sổ Chu Xán Quang cũng không muộn!
“Chị Vũ Mộng!” Bành Chiến vừa gọi vừa lao đến bụi cỏ nơi Chu Xán Quan vừa đứng lúc nãy.
Anh lo lắng nhìn quanh bãi cỏ, nhưng không tìm thấy dấu vết của Lâm Vũ Mộng.
Lúc này Bành Chiến phát hiện trong bụi cỏ có mấy vết máu, thật sự rất chói mắt!
Anh chợt cảm thấy như bị năm tia sét đánh trúng, đầu óc ong ong!
Chẳng lẽ mình làm anh hùng cứu mỹ nhân trễ một bước, chị Vũ Mộng đã bị Chu Xán Quang cưỡng hiếp dã man rồi ư?
“Chị Vũ Mộng! Chị đang ở đâu?” Bành Chiến vừa hét lên vừa điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng dù anh có kêu gào như thế nào cũng không nghe Lâm Vũ Mộng đáp lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Đồng thời, anh cũng phát hiện ra rằng có rất nhiều loài hoa và thảo mộc kỳ lạ có thể dùng làm dược liệu mọc xung quanh động Khoá Yêu, trong đó có nhiều loại nhân sâm và hà thủ ô đã hơn trăm năm tuổi!
Nhưng không còn thấy bóng dáng của cung chủ Lăng Tiêu, người vừa truyền thụ tuyệt học võ công cho anh đâu nữa.
Mọi chuyện vừa xảy ra tưởng chừng như một giấc mơ nhưng lại rất chân thực.
Bởi vì anh nhìn thấy trên ngón tay phải của mình thật sự có một chiếc nhãn màu đỏ như máu.
Anh cầm lấy Long Hồn Thần Kiếm, đứng lên, cảm giác được cỗ sức mạnh thần kỳ trong cơ thể mình càng thêm mạnh mẽ.
Nghĩ đến những gì cung chủ Lăng Tiêu vừa nói, anh cố gắng dùng ý niệm cất Long Hồn Thần Kiếm vào trong nhẫn Long Huyết.
Ý niệm của anh vừa chuyển động, trong chớp mắt, Long Hồn Thần Kiếm to lớn đã không thấy đâu nữa!
“Thật không thể tin được, nhãn Long Huyết lại có thể cất giữ đồ vật, thật sự rất thần kỳ!” Bành Chiến phấn khích tự lẩm bẩm.
Đồng thời, anh cũng phát hiện đầu óc mình đã hoạt động tốt hơn, không còn ngốc nghếch nữa, cũng đã nhớ lại rất nhiều chuyện cũ!
“Thật tuyệt vời, lần này bị Chu Xán Quang đẩy xuống động Khoá Yêu, không chỉ khiến mình trở lại bình thường mà còn được cung chủ Lăng Tiêu truyền thừa võ công cho, đúng là trong hoạ được phúc mà!”
“Có rất nhiều nhân sâm và hà thủ ô, giờ mình nhổ về bán chắc chăn sẽ bán được rất nhiều tiền. Cho dù không có ai mua thì mình cũng có thể để dành cho chị uống, để giúp chị ấy bồi bổ khí huyết, gia tăng thể chất.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Bành Chiến bỗng nhiên hét lên: “Không hay rồi, chị Vũ Mộng vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, có thể đang bị Chu Xán Quang làm nhục!”
Trong lòng Bành Chiến nóng như lửa đốt, sao còn tâm tư đi nhổ nhân sâm và hà thủ ô chứ?
Anh rơi vào động Khoá Yêu được một lúc lâu rồi, rất có thể giờ này Lâm Vũ Mộng đã bị Chu Xán Quang làm hại rồi!
Bành Chiến ngẩng đầu nhìn cửa hang động, thấy lối vào cách mặt đất mấy chục mét, anh không biết đi lên bằng cách nào, trong lòng nóng như lửa đốt.
Nhưng anh chợt nhớ ra mình đã có được tuyệt học võ công của cung Lăng Tiêu nên thử thi triển khinh công nhảy lên.
Vừa thử đã phát hiện thân thể mình nhẹ như chim yến, còn nhảy rất cao nữa!
Vì vậy, anh liên tục dùng chân đạp những tảng đá nhô ra xung quanh vách hang rồi nhảy lên.
Một lúc sau, anh đã nhảy ra khỏi động Khoá Yêu, đi tới vách núi xảy ra chuyện trước đó.
Đúng lúc này, Chu Xán Quang hoảng sợ từ trong bụi cỏ bước ra, như thể ông ta vừa thực hiện xong chuyện xấu nên có tật giật mình!
Lúc này, bước chân của Chu Xán Quang rất hoảng loạn, cơ thể như bị khoét rỗng, rất yếu ớt.
“Chu Xán Quang! Đồ cầm thú không bằng chó này! Chị của †ao đâu? Mày đã làm gì chị của tao rồi?” Đôi mắt Bành Chiến bùng lên ngọn lửa, anh giận dữ gầm lên.
Khi Chu Xán Quang nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Bành Chiến, ông ta run lên vì sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi ông ta ngẩng đầu nhìn thấy Bành Chiến đang tức giận, đăng đăng sát khí, lập tức hồn bay phách lạc!
Chu Xán Quang vừa mới tự tay đẩy Bành Chiến xuống động Khoá Yêu, ông ta nghĩ chắc chắn Bành Chiến đã chết, giờ lại thấy anh xuất hiện đằng đăng sát khí như thế, tưởng anh đã biến thành lệ quỷ đến tìm ông ta tính sổi
“ÁI Quỷ! Đừng giết tôi!” Chu Xán Quang sắp gục tại chỗ, hét lên và chạy xuống núi như điên.
Vốn dĩ ông ta đã cực kỳ yếu ớt, nhưng bây giờ lại bị sợ hãi nên chạy còn nhanh hơn thỏ.
Khi Bành Chiến nhìn thấy Chu Xán Quang bỏ chạy, anh không vội đuổi theo, chuyện cấp bách hàng đầu là tìm Lâm Vũ Mộng trước, sau đó mới tính sổ Chu Xán Quang cũng không muộn!
“Chị Vũ Mộng!” Bành Chiến vừa gọi vừa lao đến bụi cỏ nơi Chu Xán Quan vừa đứng lúc nãy.
Anh lo lắng nhìn quanh bãi cỏ, nhưng không tìm thấy dấu vết của Lâm Vũ Mộng.
Lúc này Bành Chiến phát hiện trong bụi cỏ có mấy vết máu, thật sự rất chói mắt!
Anh chợt cảm thấy như bị năm tia sét đánh trúng, đầu óc ong ong!
Chẳng lẽ mình làm anh hùng cứu mỹ nhân trễ một bước, chị Vũ Mộng đã bị Chu Xán Quang cưỡng hiếp dã man rồi ư?
“Chị Vũ Mộng! Chị đang ở đâu?” Bành Chiến vừa hét lên vừa điên cuồng tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng dù anh có kêu gào như thế nào cũng không nghe Lâm Vũ Mộng đáp lại, cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro