Tìm kiếm
Nam Á
2024-07-15 11:40:35
Thứ khiến cho cuộc đời không bị lạc lối, là ước mơ và mục tiêu. Khoảnh khắc đáng nhớ nhất, có lẽ là lúc ước mơ trở thành hiện thực.
Ngày hôm qua, tôi đã nhận ra điều ấy khi vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bố mẹ trong bức ảnh chụp chung với gia đình nhỏ Hải Quân, Ánh Dương vào dịp tết hai năm trước.
Để có thể được như bây giờ, ngay từ khi còn trẻ, họ đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình. Bao nhiêu tuổi kết hôn, khi nào sinh con, mấy đứa, thời điểm nào nên tập trung cho sự nghiệp, đến độ tuổi nào sẽ thăng chức, mở rộng công ty... Họ khắc nghiệt với bản thân và con cái, cũng như sẵn sàng loại bỏ thứ gây trở ngại. Và tôi, nằm ở vế thứ hai.
Năm bốn mươi lăm tuổi, khi sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì mẹ mang thai tôi. Và vì lý do nào đó, bà từ bỏ cơ hội thăng chức, lựa chọn sinh tôi ra rồi lại ruồng bỏ tôi ngay khi mới lọt lòng. Tiếp tục cùng bố, phấn đấu trên con đường sự nghiệp để đạt được mục tiêu đã vạch ra.
Bị chính người thân vứt bỏ, cô lập nơi quê nhà là cảm giác gì? Tôi cũng không rõ nữa. Dưới sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần của bà Thương, tôi dường như trở nên vô cảm hơn. Không cảm thấy tủi thân, uất ức, và cũng chẳng có lấy khoảnh khắc hạnh phúc. Những cảm xúc vốn có của một con người, dường như trở nên quá đỗi xa lạ với tôi.
Bởi vậy, tôi muốn có ước mơ, để đôi mắt này được một lần sáng rực như ánh mắt Minh nhìn tôi khi ấy. Cũng muốn cảm nhận niềm hạnh phúc khi đạt được mục tiêu như bố và mẹ. Nhưng đi đâu để tìm ước mơ đây? Liệu tôi có thể tìm được đáp án từ người khác không nhỉ? Chắc là có khả năng. Truyện đã được đăng trọn bộ tại awread.com.
Vậy là, lợi dụng tiết thể dục có thể di chuyển tự do, tôi chọn một vài đối tượng để đặt câu hỏi. Người đầu tiên trong danh sách là Danh, bởi nhỏ khá thành thật. Chờ thầy thể dục đi chỗ khác, tôi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Danh. Chẳng hiểu sao Danh lại giật mình thon thót, vội lùi ra xa, cảnh giác hỏi:
“Gì thế?”
Tôi ngạc nhiên: “Nói chút chuyện thôi mà.”
Danh lấy lại vẻ bình tĩnh, nhướn mày đáp: “Muốn nói gì?”
Chẳng biết sao nhỏ lại đề phòng tôi nữa. Tôi chống cằm, hỏi: “Sau này, cậu muốn có cuộc sống thế nào?”
“Thì... làm mẹ hiền, vợ đảm.” Danh lẩm bẩm: “Chẳng hiểu sao tao phải nói cho mày biết!”
“Gì cơ?” Tưởng bản thân nghe lầm, tôi hỏi lại lần nữa.
Nhìn Danh không giống kiểu người hướng về gia đình lắm. Nhỏ là lớp trưởng, hướng ngoại, khá xông xáo và đặc biệt tự lập, luôn thử thách bản thân ở những phương diện mới mẻ. Tính tình cũng khá cầu toàn nữa, chắc do mất mẹ từ sớm. Tôi cứ nghĩ, Danh sẽ muốn có một cuộc sống thành công hơn nữa, nhưng xem ra, tôi chẳng hiểu gì về nhỏ cả. Cũng phải, tôi thì hiểu được ai cơ chứ!
Mà hình như, vẻ kinh ngạc của tôi đã làm Danh ngại. Mặt nhỏ đỏ lên trông thấy, đứng phắt dậy, công kích: “Mày nghĩ làm mẹ, làm vợ là đơn giản à? Nhỡ sinh ra một đứa như mày thì có dành... Hừ! Cái đồ khó ưa!”
Tôi ngẩn người, nhìn theo bóng lưng Danh.
“Cái con Danh này, vẫn chứng nào tật nấy.” Châu ngồi bên bỗng cất lời. “Cậu không cần để tâm đến lời nó nói đâu. Mỗi lần cuống lên là nó lại nói không suy nghĩ.”
Tôi lắc đầu, ngỏ ý không sao. Sẵn tiện đây hỏi Châu - người đã từng đoạt giải Nhì thành phố môn Vật Lý.
“Thế còn cậu?”
“Tớ á?” Châu vắt hai tay ra sau gáy, nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh. “Làm sâu gạo.”
“...?”
“Ăn, chơi, ngủ, nghỉ, làm điều mình thích. Đó, sâu gạo đó.” Châu chép miệng: “Ai cũng tổng sỉ vả cái ước mơ này của tớ. Kêu phung phí tài năng các kiểu. Nhưng cuộc đời tớ, tớ thích sống thế nào thì kệ tớ chứ! Làm sâu gạo thì sao? Sống có được bao nhiêu năm, nghĩ nhiều để làm gì.”
Tôi có đang bị nghĩ nhiều?
“Thế còn cậu?” Châu nhìn tôi, nói: “Cậu là hợp để trở thành sâu gạo lắm nhé. Gia cảnh tốt, có tài sản, anh chị lớn tuổi có khả năng cho tiền tiêu vặt. Tớ không có gia đình chống lưng, chắc phải mất mười mấy năm mới đạt được ước nguyện.”
“Tớ... không biết bản thân muốn gì.”
Châu tựa như cũng không bất ngờ lắm với câu trả lời của tôi: “Thì thử. Thử nhiều thứ sẽ tìm ra thôi.”
“Ừ.”
Danh đại diện cho nhóm toàn diện, học giỏi, có khả năng lãnh đạo. Châu đại diện cho nhóm có chỉ số IQ cao. Còn nhóm tầm trung và không có gì nữa. Tôi muốn hỏi thêm để đa dạng câu trả lời. Khảo sát một vòng, kết quả thu về như tôi đã dự đoán.
Danh - nhóm toàn diện, muốn làm mẹ hiền, vợ đảm.
Đạt - nhóm toàn diện, muốn trở thành luật sư.
Châu - nhóm IQ, muốn làm sâu gạo.
Mỹ - nhóm IQ, muốn trở thành tiểu thuyết gia.
Lan - nhóm tầm trung, muốn làm diễn viên.
Trung - nhóm tầm trung, muốn trở thành doanh nhân.
Phong - nhóm không có gì, muốn làm phi công.
Thu - nhóm không có gì, muốn mở một tiệm tạp hóa.
À còn Minh, muốn trở nên giống tôi? Không... không. Thứ cậu ta muốn là thành đạt, được mọi người yêu quý.
Xem xét một hồi, tôi nhận thấy, những ước mơ này không bị giới hạn bởi năng lực nhưng có bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Tựa như Minh, tựa như Danh. Và giữa họ còn có một đặc điểm chung, là thành thật với bản thân. Có lẽ vì vậy mà họ biết bản thân muốn gì, thiếu sót ở đâu để phấn đấu đạt được mục tiêu của mình? Đó, lại là thứ tôi đang không có.
Ngày hôm qua, tôi đã nhận ra điều ấy khi vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bố mẹ trong bức ảnh chụp chung với gia đình nhỏ Hải Quân, Ánh Dương vào dịp tết hai năm trước.
Để có thể được như bây giờ, ngay từ khi còn trẻ, họ đã lên kế hoạch cho cả cuộc đời mình. Bao nhiêu tuổi kết hôn, khi nào sinh con, mấy đứa, thời điểm nào nên tập trung cho sự nghiệp, đến độ tuổi nào sẽ thăng chức, mở rộng công ty... Họ khắc nghiệt với bản thân và con cái, cũng như sẵn sàng loại bỏ thứ gây trở ngại. Và tôi, nằm ở vế thứ hai.
Năm bốn mươi lăm tuổi, khi sự nghiệp đang trên đỉnh cao thì mẹ mang thai tôi. Và vì lý do nào đó, bà từ bỏ cơ hội thăng chức, lựa chọn sinh tôi ra rồi lại ruồng bỏ tôi ngay khi mới lọt lòng. Tiếp tục cùng bố, phấn đấu trên con đường sự nghiệp để đạt được mục tiêu đã vạch ra.
Bị chính người thân vứt bỏ, cô lập nơi quê nhà là cảm giác gì? Tôi cũng không rõ nữa. Dưới sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần của bà Thương, tôi dường như trở nên vô cảm hơn. Không cảm thấy tủi thân, uất ức, và cũng chẳng có lấy khoảnh khắc hạnh phúc. Những cảm xúc vốn có của một con người, dường như trở nên quá đỗi xa lạ với tôi.
Bởi vậy, tôi muốn có ước mơ, để đôi mắt này được một lần sáng rực như ánh mắt Minh nhìn tôi khi ấy. Cũng muốn cảm nhận niềm hạnh phúc khi đạt được mục tiêu như bố và mẹ. Nhưng đi đâu để tìm ước mơ đây? Liệu tôi có thể tìm được đáp án từ người khác không nhỉ? Chắc là có khả năng. Truyện đã được đăng trọn bộ tại awread.com.
Vậy là, lợi dụng tiết thể dục có thể di chuyển tự do, tôi chọn một vài đối tượng để đặt câu hỏi. Người đầu tiên trong danh sách là Danh, bởi nhỏ khá thành thật. Chờ thầy thể dục đi chỗ khác, tôi tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh Danh. Chẳng hiểu sao Danh lại giật mình thon thót, vội lùi ra xa, cảnh giác hỏi:
“Gì thế?”
Tôi ngạc nhiên: “Nói chút chuyện thôi mà.”
Danh lấy lại vẻ bình tĩnh, nhướn mày đáp: “Muốn nói gì?”
Chẳng biết sao nhỏ lại đề phòng tôi nữa. Tôi chống cằm, hỏi: “Sau này, cậu muốn có cuộc sống thế nào?”
“Thì... làm mẹ hiền, vợ đảm.” Danh lẩm bẩm: “Chẳng hiểu sao tao phải nói cho mày biết!”
“Gì cơ?” Tưởng bản thân nghe lầm, tôi hỏi lại lần nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn Danh không giống kiểu người hướng về gia đình lắm. Nhỏ là lớp trưởng, hướng ngoại, khá xông xáo và đặc biệt tự lập, luôn thử thách bản thân ở những phương diện mới mẻ. Tính tình cũng khá cầu toàn nữa, chắc do mất mẹ từ sớm. Tôi cứ nghĩ, Danh sẽ muốn có một cuộc sống thành công hơn nữa, nhưng xem ra, tôi chẳng hiểu gì về nhỏ cả. Cũng phải, tôi thì hiểu được ai cơ chứ!
Mà hình như, vẻ kinh ngạc của tôi đã làm Danh ngại. Mặt nhỏ đỏ lên trông thấy, đứng phắt dậy, công kích: “Mày nghĩ làm mẹ, làm vợ là đơn giản à? Nhỡ sinh ra một đứa như mày thì có dành... Hừ! Cái đồ khó ưa!”
Tôi ngẩn người, nhìn theo bóng lưng Danh.
“Cái con Danh này, vẫn chứng nào tật nấy.” Châu ngồi bên bỗng cất lời. “Cậu không cần để tâm đến lời nó nói đâu. Mỗi lần cuống lên là nó lại nói không suy nghĩ.”
Tôi lắc đầu, ngỏ ý không sao. Sẵn tiện đây hỏi Châu - người đã từng đoạt giải Nhì thành phố môn Vật Lý.
“Thế còn cậu?”
“Tớ á?” Châu vắt hai tay ra sau gáy, nheo mắt nhìn bầu trời trong xanh. “Làm sâu gạo.”
“...?”
“Ăn, chơi, ngủ, nghỉ, làm điều mình thích. Đó, sâu gạo đó.” Châu chép miệng: “Ai cũng tổng sỉ vả cái ước mơ này của tớ. Kêu phung phí tài năng các kiểu. Nhưng cuộc đời tớ, tớ thích sống thế nào thì kệ tớ chứ! Làm sâu gạo thì sao? Sống có được bao nhiêu năm, nghĩ nhiều để làm gì.”
Tôi có đang bị nghĩ nhiều?
“Thế còn cậu?” Châu nhìn tôi, nói: “Cậu là hợp để trở thành sâu gạo lắm nhé. Gia cảnh tốt, có tài sản, anh chị lớn tuổi có khả năng cho tiền tiêu vặt. Tớ không có gia đình chống lưng, chắc phải mất mười mấy năm mới đạt được ước nguyện.”
“Tớ... không biết bản thân muốn gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu tựa như cũng không bất ngờ lắm với câu trả lời của tôi: “Thì thử. Thử nhiều thứ sẽ tìm ra thôi.”
“Ừ.”
Danh đại diện cho nhóm toàn diện, học giỏi, có khả năng lãnh đạo. Châu đại diện cho nhóm có chỉ số IQ cao. Còn nhóm tầm trung và không có gì nữa. Tôi muốn hỏi thêm để đa dạng câu trả lời. Khảo sát một vòng, kết quả thu về như tôi đã dự đoán.
Danh - nhóm toàn diện, muốn làm mẹ hiền, vợ đảm.
Đạt - nhóm toàn diện, muốn trở thành luật sư.
Châu - nhóm IQ, muốn làm sâu gạo.
Mỹ - nhóm IQ, muốn trở thành tiểu thuyết gia.
Lan - nhóm tầm trung, muốn làm diễn viên.
Trung - nhóm tầm trung, muốn trở thành doanh nhân.
Phong - nhóm không có gì, muốn làm phi công.
Thu - nhóm không có gì, muốn mở một tiệm tạp hóa.
À còn Minh, muốn trở nên giống tôi? Không... không. Thứ cậu ta muốn là thành đạt, được mọi người yêu quý.
Xem xét một hồi, tôi nhận thấy, những ước mơ này không bị giới hạn bởi năng lực nhưng có bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh. Tựa như Minh, tựa như Danh. Và giữa họ còn có một đặc điểm chung, là thành thật với bản thân. Có lẽ vì vậy mà họ biết bản thân muốn gì, thiếu sót ở đâu để phấn đấu đạt được mục tiêu của mình? Đó, lại là thứ tôi đang không có.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro