Sứa Biển

Chương 20

2024-12-04 13:41:02

Cậu ở nhà không hề hay biết sắp có một tai họa lớn sắp đến với cậu, hai anh em đang rất yên bình thì bên ngoài cổng có bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc

-"Mẹ đến rồi đây con trai yêu quý" Bà cười quỷ dị rồi rời đi, mai sẽ chính thức là ngày cậu ra đi

Sáng hôm sau,

Hôm nay trời không mấy trong xanh mà thay vào đó là sắc màu u tối, cậu thức dậy trên giường rồi nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân

Em gái cậu vẫn còn ngủ ngon giấc, cậu không muốn cô bé dậy nên im lặng rón rén đi xuống nhà để nấu bữa sáng

Cậu đứng trong bếp loay hoay nấu bánh mà quên mất nhà mình hết trái cây, cậu vội chạy ra ngoài trước khi đi vẫn không quên tắt bếp trước

Cậu đạp xe địa hình trên đường, cậu đi vun vút trên con đường bằng phẳng, đến cạnh một cái ngõ thì cậu vội đạp vào được một đoạn thì dừng lại

Nhà của anh, mẹ anh đã bày sẵn hoa quả ra,cậu đi đến vẫy tay chào bà ấy:"Con chào bác ạ!"

-"A! Tiểu An! Lâu rồi mới gặp con" Bà ấy mỉm cười,nụ cười phúc hậu khiến cậu mỉm cười.Kể từ sau khi cậu và anh dừng lại thì cậu không ghé qua cửa hàng của bà thường xuyên nữa

Lần này, cậu mua 1 kí cam, 1 túi nho và một hộp dâu tây, cậu trả tiền rồi ôm bà ấy thay lời tạm biệt

Cậu ra xe thì gặp cảnh đám trẻ đang nô đùa với nhau vui vẻ, cậu thở dài trước khi đạp xe về.Cô bé ở nhà đã tỉnh dậy

Thấy cậu không có trong phòng thì liền vệ sinh cá nhân để chuẩn bị xuống ăn sáng, cô bé gật gù rồi ngủ gật trong đó mất

Cậu đạp xe trên đường để nhanh chóng nấu nốt cho em gái anh, hôm nay cô bé có lịch tái khám nên cậu mới vội vã vậy

Về đến nhà, cô bé chưa xuống nên cậu thở phào nhẹ nhõm bước vô, cậu nấu xong thì bày ra bàn rồi lên phòng tắm gọi cô bé

Cậu mở cửa ra thì thấy cô bé đang đứng gật gù trước gương,cậu tiến lại giúp cô bé vệ sinh cá nhân và chải tóc lại

Hai anh em sau đó xuống ăn sáng đợi bác sĩ đến,cô bé thấy hương vị quen thuộc thì cười rạng rỡ với cậu

Nụ cười trên gương mặt lạnh lùng đó có chút sai so với ánh nhìn của mọi người nhưng đối với cậu cô bé cười là điều hạnh phúc và đẹp nhất

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-"Em mỉm cười rất xinh! Hãy luôn giữ nụ cười đó nhé" Cậu dịu dàng xoa đầu cô bé

-"Dạ, hai thì rất đáng yêu...Nhớ đừng khóc nhé sẽ không còn dễ thương đâu" Cô bé chạm nhẹ vào mặt cậu

Cậu vội che mắt đi, đôi mắt đỏ hoe của cậu đúng là rất dễ để cô bé thấy nhưng những lời nói đó thật đáng yêu và ngây ngô

Cậu cười khúc khích trong khi nước mắt thì vẫn rơi lã chã,cô bé ôm cậu rồi cả hai cùng cười đến rơi nước mắt

Cô bé dụi đầu vào lồng ngực cậu để cảm nhận hơi ấm ,cậu ôm chặt cô bé,cả hai đang vui vẻ thì chợt bác sĩ tâm lý của cô bé đến

Vừa thấy cô ta thì cô bé thay đổi sắc mặt nhanh chóng,từ cô bé hiền lành dễ thương thì giờ lại lạnh lùng vô cảm

Cô ta ngồi xuống ghế nói chuyện nhẹ nhàng với cô bé thế nhưng cô bé lại im lặng cau mày nhìn vào hư không

Cậu bên cạnh khuyên hết lời cô bé vẫn không chịu để lộ cảm xúc hay nói một lời nào,cậu bất lực rời đi

Cô ta thì muốn thử xem cô bé yêu thích thứ gì nhất để có thể kiểm tra tình trạng của cô bé nhanh chóng, cả hai người ngồi nhìn nhau chằm chằm chẳng ai nói gì

Mãi không thể thay đổi được cô bé nên cô ta chỉ để lại thuốc rồi xin phép đi về, cậu mang nho vào cho cô bé ăn

Cô bé lại ngoan ngoãn ăn nho, có vẻ như cô bé chỉ chống đối cô bác sĩ tâm lý kia chứ không phải là bị bệnh không trị được

Cậu sau khi cho cô bé ăn xong thì cũng nhẹ giọng hỏi han cô bé:"Sao em ghét bác sĩ thế?Cô ấy là người cứu em mà?"

-"Cô ấy đáng sợ lắm, toàn tiêm em thôi" Cô bé nói xong thì chạy đi

Cậu thở dài dọn dẹp chén dĩa đi rửa,cậu sau đó đi lên tầng gõ cửa gọi cô bé thế nhưng lại chẳng có ai hồi đáp

Cậu ngồi ngoài cửa tâm sự với cô bé cả buổi cho tới tận khuya, lúc này mẹ ruột của cậu và mấy tên áo đen đi đến trước cửa

Cô bé lúc này mới chịu mở cửa, hai anh em sau đó mới đi tắm, cậu tắm trước rồi tới cô bé vì cô bé phải tắm nước ấm nên cậu sẽ vào trước để thử nước

Cô bé tắm xong thì hai người lên giường đi ngủ,đúng lúc này cửa nhà bị đập,cậu ôm chặt cô bé lao vào tủ trốn

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phòng cậu đột nhiên có người bơm khí gì đó vào,nó là thuốc mê,cậu và cô bé thiếp đi mất hoàn toàn ý thức

Trước khi mất đi ý thức cậu ôm chặt cô bé vào lòng che trước mặt cô bé rồi ngất xỉu

Sau một lúc,khí tan đi thì lũ kia lao vào lục soát rồi tìm ra cả hai, chúng kéo cậu ra

Chúng nổ súng bắn trúng chân cậu hẳn 5 phát mà không ngờ cảnh sát đã theo dõi mà đến,bà và lũ đó bị bắt,cậu được đưa lên xe cứu thương trước khi bất tỉnh thì nắm chặt tay cô bé

Cậu bị trấn thương nặng, chân bị liệt vĩnh viễn do chúng bắn và do không đến viện kịp thời,cậu vẫn bất tỉnh còn cô bé thì ngồi bên ngoài sững sờ

Cô bé có phải là người đã g.i.ế.t đi tương lai cậu không,nếu cô bé không đến thì cậu đã chẳng phải nằm trong kia

Cô bé là sao chổi,là thứ xui xẻo d.ơ b.ẩ.n, cô bé ôm mặt mà khóc nức nở, cô bé hận cái thế giới tàn nhẫn này đến tận xương tủy

Bà thì bị kết án tù chung thân không bao giờ được thấy cuộc sống bên ngoài nữa, ông thì vội vã từ nước ngoài bay về bỏ lại công việc

Hắn nghe tin thì cùng nó gọi taxi ngay lập tức quay về thành phố Khúc Diệp,cả hai lo lắng cho cậu đến mức tài xế lái hết tốc lực mà vẫn bị hối là chạy nhanh hơn

Khi mọi người có mặt đông đủ và nghe tin cậu bị liệt chân vĩnh viễn thì ai cũng thương xót,cô bé im lặng

Hắn ôm cậu thật chặt khóc nức nở:"Anh xin lỗi,anh hứa sẽ mãi bên em"

Ông lúc này mới phát hiện tình cảm của hắn với cậu nhưng giờ cậu tàn tật như này cũng chẳng có ai lấy nên ông cũng không nói nữa

Cô bé đi vào kéo nhẹ vạt áo ông rồi ngây thơ nói:"Con vào trại trẻ mồ côi cha nhé?"

Ông sững sờ trước cạu hỏi nhưng rồi vội bế cô bé lên mà đáp

-"Con về sống với bọn ta, từ giờ ta là một gia đình"

Bên ngoài có một ngôi sao băng bay vụt qua,hắn thấy thì vội thầm ước sẽ mãi mãi được bên cạnh và yêu thương cậu,mong sao cậu sẽ khỏi bệnh và tỉnh dậy

Bác sĩ chợt đi vào nói:"Cậu ấy giờ phải sống nhờ máy thở, sau khi tỉnh lại thì sẽ không sao nhưng hiện tại phải chú ý nhé,nếu không sẽ nguy hiểm đó" Bác sĩ nói xong thì quay người rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sứa Biển

Số ký tự: 0