Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 12
2024-10-24 13:20:07
Hắn ta đứng im, ngây ngốc nhìn nàng không chớp mắt, chưởng quầy thấy tình thế không ổn, chợt đổ mồ hôi hột!
Nhiễm Tùng ra sau, nhận ra Tề Diệu Bạch, hắn ta lập tức nhíu mày quát bảo lớn: “Tề thế tử! Cẩn thận đôi mắt của ngài!”
“Gì cơ?” Tề Diệu Bạch miễn cưỡng dời tầm mắt nhìn sang Nhiễm Tùng đang đứng bên cạnh, thấy người là ai hắn ta không khỏi giật mình, người của phủ Nhiếp Chính Vương sao?
Lúc này, chú chó đen lớn sủa gâu gâu, mạnh mẽ phóng về phía Thang Ấu Ninh.
Tề Diệu Bạch thoáng bất cẩn thả lỏng tay cầm dây, nó phe phẩy đuôi nhảy bổ về phía trước, ỷ vào hình thể lớn đẩy Thang Ấu Ninh ngã trên mặt đất.
“A…” Nàng chỉ kịp giơ tay che mặt, may mà tránh được công kích đầy nước miếng của nó.
“Này!”
Ba người còn lại ở hiện trường hãi hùng, còn tưởng sẽ phải chứng kiến thảm án máu me, sau đó nhìn kỹ lại mới nhận ra chú chó lớn không phải đang tấn công người, mà là thích tiểu cô nương nên thể hiện sự vui mừng.
Tề Diệu Bạch thở phào một hơi rồi mắng: “Tia Chớp! Con chó ngu ngốc này! Về ngay cho ta!”
Nhiễm Tùng vội vàng tiến lên kéo chú chó to đen lớn ra, đang muốn khuyên bảo Thang Ấu Ninh trở lại sương phòng thì —— Bạc Thời Diễn tới rồi.
Hắn đi lên bậc thang, nhìn thấy mấy người đang đứng chắn cầu thang cãi cọ thì không khỏi nhướng mày.
“Vương gia!”
“Nhiếp Chính Vương!”
Chưởng quầy nghĩ thầm, may mà hắn ta cản Tề thế tử lại, nếu không thì không biết hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì…
Thang Ấu Ninh tự mình đứng dậy, chú chó lớn của Tề Diệu Bạch còn đang thè lưỡi vui vẻ vẫy đuôi.
Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đen lay láy của chú chó không kiềm được mà bật cười, trong chốc lát quên đi đau đớn.
Thang Ấu Ninh không sợ chó lớn này, nàng rất thích động vật.
Nhiễm Tùng trừng mắt nhìn Tề Diệu Bạch, bẩm báo với Bạc Thời Diễn: “Chủ tử, Tề thế tử bao che chó hành hung, va phải Thang di nương.”
“Xin lỗi, là do ta không để ý, để nó gây rắc rối.” Tề Diệu Bạch nhìn Thang Ấu Ninh đang xiêu xiêu vẹo vẹo chống đỡ: “Cô nương… không sao chứ?”
Vẻ mặt hắn ta rầu rĩ, vốn chỉ muốn đi lên nhìn tiểu nương tử xinh đẹp kia một chút, ai ngờ nàng không chỉ là hoa đã có chủ, con chó ngốc này còn làm người ta mất vía!
May mà không dọa khóc nàng ấy…
“Ta không sao.” Thang Ấu Ninh xua xua tay: “Đừng phạt nó, nó không doạ ta.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Bạc Thời Diễn, dường như muốn hắn lên tiếng xử lý.
Bạc Thời Diễn hơi nghiêng người: “Nếu không sao thì về phủ.”
“Được…” Thang Ấu Ninh đã bị trật chân, nhưng nàng không dám nói.
Đang không biết làm thế nào cho phải thì Bạc Thời Diễn đã xoay người xuống lầu: “Nhiễm Tùng, đỡ nàng ấy xuống đây.”
Nhiễm Tùng ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn ta gãi gãi đầu: “Vương gia, để tiểu nhân làm hình như không ổn lắm…?”
Di nương là thân phận gì chứ, hắn ta dám đưa tay ra đỡ sao?
Chưởng quầy rất biết nhìn xa: “Để ta đi thu xếp kiệu!”
Tề Diệu Bạch đứng bên cạnh cố lắm mới không mở miệng nói để mình giúp.
Nàng ấy là thiếp thất của Nhiếp Chính Vương, dù sao cũng không tới lượt hắn ta lo chuyện bao đồng.
Bạc Thời Diễn dừng bước, xoay người lại: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Hắn quay lại trước mặt Thang Ấu Ninh, cúi người xuống, bế nàng lên, ôm người mềm mại trong lòng đi xuống lầu.
Hắn vững vàng nện bước, ngón út của Thang Ấu Ninh theo bản năng túm lấy vạt áo trước nói: “Vương gia, cảm ơn ngài.”
Bạc Thời Diễn liếc nhìn nàng, xe ngựa đang đứng trước cửa, sau khi hắn ôm người vào thì xe bắt đầu dẹp đường hồi phủ.
Trong thùng xe, Thang Ấu Ninh còn đang giải thích, chân nàng cũng không bị thương quá nặng.
Bạc Thời Diễn vừa vuốt phẳng vạt áo vừa nói: “Nàng cảm thấy bổn vương sẽ giải quyết con chó kia hửm?”
“Ta không biết.” Thang Ấu Ninh đặt hai bàn tay nhỏ xinh lên đầu gối: “Khi còn bé, có con mèo cào huynh trưởng bị thương, nên nó bị đích mẫu dìm chết.”
Vậy nên nàng mới vụng về muốn giấu giếm chuyện bị thương, không phải cố ý nói dối.
Mặt tiểu cô nương hiện lên vẻ thấp thỏm, Bạc Thời Diễn nói: “Bổn vương không truy cứu, nó sẽ không sao đâu.”
Con chó kia được Tề Diệu Bạch cưng như trứng, ngay cả hắn cũng từng nghe đến chuyện này.
Thang Ấu Ninh nhận được lời đảm bảo cũng yên lòng: “Vậy thì tốt rồi, ta không sao, nó cũng không việc gì.”
Xe ngựa trở lại vương phủ, Bạc Thời Diễn đi xuống trước, sau đó quay người ôm Thang Ấu Ninh.
Ai ngờ nàng không duỗi tay, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: “Thân thể Vương gia không tốt, ngài vào trước đi, ta có thể ngồi chờ kiệu.”
Quãng đường vào phủ xa hơn ở Phúc Mãn Lâu rất nhiều.
“?” Nhiễm Tùng đang dọn chân đạp nghe thấy, Mậu Lam và xa phu cũng nghe thấy.
Chẳng lẽ di nương đang nói Vương gia không bế nổi nàng ta sao?
Bạc Thời Diễn đanh mặt kéo nàng lại, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ xíu kia: “Câm miệng.”
“A… Từ từ…” Thang Ấu Ninh thấy hắn khăng khăng muốn bế, thật sự không lay chuyển được mới nói: “Có thể cõng không? … Tại nhìn ngài đáng sợ quá à…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cõng nàng thì nàng không phải nhìn mặt hắn rồi, doạ người lắm đó.
Nhiễm Tùng quả thực không dám nhìn, Thang di nương, người thật sự dám nói mấy lời đó…
Bạc Thời Diễn nâng mắt, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, duỗi tay véo một cái lên bầu má non mịn của nàng.
Véo đỏ cả lên.
“Á…” Đau quá!
Thang Ấu Ninh che khuôn mặt nhỏ lại, tưởng hắn đã tức giận, ai ngờ lại thấy người này xoay người, kéo nàng lên lưng mình.
Nàng cuống quít bám lấy bả vai rộng lớn của hắn, trèo cả người lên.
Trọng lượng của đôi bóng tuyết trước ngực nổi bật trông thấy, cảm giác mềm mại đầy đặn dán lên người khó có thể bỏ qua được.
Một mùi hương nồng đậm thoang thoảng xung quanh, Bạc Thời Diễn hơi không thoải mái nhăn mày.
Thang Ấu Ninh không thấy vẻ mặt của hắn, lúc này đang cảm thấy mới lạ: “Vương gia, ngài cao ghê!”
Thân hình Bạc Thời Diễn cao lớn, nàng nằm trên lưng hắn, tầm nhìn lên hẳn một tầm cao mới.
Nàng nhìn trái nhìn phải, tầm nhìn này thật quá tuyệt vời!
“Đừng nhích tới nhích lui.” Bạc Thời Diễn khẽ quát, ý bảo nàng dừng lại.
“A…” Thang Ấu Ninh thoáng yên phận.
Chưa được chốc lát, nàng lại không kiềm được ôm bả vai hắn, duỗi dài cổ về phía trước hỏi: “Ngài mệt không?”
Ngày hè oi bức, ánh nắng chói chang, hắn lại hay cảm thấy khó chịu, không biết có ổn không?
Giọng nói hỏi han mềm mại của tiểu cô nương vang lên bên tai, mặt bọn họ ghé sát nhau.
Bạc Thời Diễn không nói gì, có vẻ hình tượng của hắn trong lòng nàng không thoát được cái nhãn "bệnh tật".
Hắn lười tranh cãi với nàng.
Thang Ấu Ninh vẫn không chịu ngồi yên, lấy khăn của mình ra lau mồ hôi cho hắn, lại nhận ra hắn không chảy mồ hôi, nàng liền nói: “Hay để ta kêu nhũ nương làm canh sâm cho ngài uống?”
Nhiễm Tùng nói phải quan tâm Vương gia nhiều hơn chút, trong nhà không có trưởng bối, chắc hẳn hắn rất ít được quan tâm.
“Giờ nàng không sợ bổn vương nữa sao?” Cái miệng nhỏ cứ liến thoắng không ngừng.
Xem ra hắn còn dễ tính chán.
Bạc Thời Diễn cõng nàng đi vào Bạch Tễ Đường, ném người lên trường kỳ, nhìn xuống nàng từ trên cao: “Ta không gọi thì nàng không cần đến đây, canh sâm hay gì đó thì khỏi đi.”
Lúc này Thang Ấu Ninh mới nhớ tới quy tắc của hậu viện, các di nương không có việc gì thì không được tự tiện đến tiền viện.
Nàng gật đầu nói: “Ta chỉ lỡ quên mất thôi, lần sau không vậy nữa.”
Nghĩ gì đó, nàng lại bổ sung một câu: “Ngài lớn vậy rồi nên biết chăm sóc bản thân, Nhiễm Tùng cũng rất quan tâm ngài.”
Quan tâm? Bạc Thời Diễn nắm cằm nàng, chậm rãi nâng lên: “Nàng đang quan tâm bổn vương hửm?”
“Tất nhiên rồi." Thang Ấu Ninh thật lòng gật đầu: “Ngài là người tốt, ta hy vọng ngài luôn khỏe mạnh, tuổi thọ dài lâu.”
Hắn còn phải nuôi cả cái phủ lớn thế này nữa, trong đó bao gồm cả nàng.
“Được thôi.”
Bạc Thời Diễn không hiểu vì sao đột nhiên lại được quan tâm, buông lỏng tay ngồi dậy: “Chữa chân xong thì đưa nàng ấy về.”
Nhiễm Tùng đang đứng bên ngoài trả lời: “Y bà sẽ đến ngay.”
Dù sao cũng là chân cẳng của tiểu nương tử, phủ y động chạm thì không tốt lắm, còn phải chờ y bà lại đây mới được.
Bạc Thời Diễn không để ý tới nữa, vào phòng thay quần áo, thay xong triều phục thì quay người đi vào thư phòng, bỏ mặc Thang Ấu Ninh muốn làm gì thì làm.
Vết thương ở mắt cá chân không nghiêm trọng lắm, y bà tới xem qua rồi thoa thuốc, cũng dặn dò mấy ngày sau phải thoa thuốc đúng giờ, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
Ngay khi Vương gia hồi phủ, Tương Xảo Tương Nghi đã chạy từ Trác Hoà Viện đến Bạch Tễ Đường.
Lúc này nàng cũng đã nhớ được giờ giấc uống thuốc.
Quản sự hậu viện Lưu ma ma sắp xếp một cỗ kiệu nhỏ đưa Thang di nương trở về.
Không chỉ có như thế, còn tặng cho Trác Hoà Viện gân hươu, chân trâu, với các loại đồ bổ khác, nói là lệnh của Trần quản gia, chứ không phải do bà ấy thiên vị.
Lưu ma ma cười nói: “Đem ninh mềm với móng heo, bổ hơn rất nhiều đó!”
Tần bà tử vô cùng biết ơn, hứa sẽ báo đáp.
Từ khi nương tử vào được mắt của Vương gia, bọn họ liền nhận ra, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân, phải cẩn thận chu đáo, tính toán kĩ lưỡng.
Thế mới nói, đó là lý do người người đều muốn chủ tử mình được lọt vào mắt người có địa vị.
Tần bà tử kêu Tương Xảo Tương Nghi chăm sóc Thang Ấu Ninh cho tốt, mấy ngày nay không nên đi lại, bà ấy còn thuận tay hầm một phần đồ bổ, đưa đi dưới danh nghĩa của Thang di nương, để Vương gia không quên mất nàng ấy.
Thang Ấu Ninh còn đang chơi đùa với chú chim nhỏ bằng gỗ, nghe thấy ý đồ của nhũ nương, nàng liền ngẩng đầu nói: “Không cần tặng, Vương gia nói hắn không kêu thì đừng đi.”
“Ngài ấy nói vậy sao?” Tần bà tử khó hiểu: “Là không thích bị nịnh bợ sao?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Nàng lắc đầu.
Tần bà tử cũng không còn cách nào; “Nếu đã vậy thì chúng ta đành kiên nhẫn chờ thôi.”
*
Tình hình lũ lụt ở phương nam đã ổn định, có trấn an sử và truất trắc sử Nhiếp Chính Vương đích thân chỉ định, hiệu quả nhân đôi , loại yêu ma quỷ quái nào mà không bị trị thành ngoan ngoãn.
Bá tánh gặp hoạ được cứu trợ, cơm áo đầy đủ, cũng có thuốc thang phòng chống dịch bệnh.
Xây lại nhà cửa đồng ruộng, hơn nữa giảm miễn thuế má hai năm, nhân dân dựa vào sức lao động chăm chỉ của mình đã nhanh chóng cải thiện cuộc sống.
Chuyện cứu tế được tiến hành thuận lợi, danh tiếng của Giang Lập Đường trong triều cũng tăng cao.
Mọi người chỉ bất mãn nhất với ông ta ở tính cách, còn năng lực làm việc lại không thể bắt bẻ.
Thậm chí, bởi vì tính tình ngay thẳng ngoan cố đó mà lão càng khiến người ta an tâm.
Có người vui thì có người sầu, Trác Thái Hậu buồn bực trong lòng lại không thể phát tiết, vô cùng khó chịu!
Cứ vậy mà để quân cờ của Bạc Thời Diễn từng bước đi lên sao?
Trác Nhậm Long cũng không chờ nổi: “Thái Hậu, sang năm Thuần Nhi sẽ 16 tuổi.”
Lớn hơn tiểu hoàng đế một tuổi, đáng lẽ nên sớm tiến cung làm bạn, tình cảm thời niên thiếu là khắc sâu nhất, sau này sẽ không dễ dàng bị người mới thay thế.
Thái Hậu lại nhớ tới cục tức này: “Ai gia còn gì ràng buộc hoàng đế nữa chứ?”
“Nếu bệ hạ cứ năm lần bảy lượt đùn đẩy, tất nhiên ta phải có cách khác…” Trác Nhậm Long đã có diệu kế.
Trước mắt mới sắp đến giữa hè, họ có thể sắp xếp đi tránh nóng ở Hành cung Khê Ninh.
Người đi cùng đều là đại thần, số người không quá nhiều.
Đến lúc đó, Thái Hậu dẫn theo cháu ngoại gái, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp cận Hoàng đế.
Trác Nhậm Long vuốt râu dài nói: “Một khi mọi chuyện xong xuôi thì Bệ hạ không thể phủ nhận, ở hành cung rất dễ âm thầm làm việc, không gây bất lợi gì cho danh dự của Thuần nhi.”
Thái Hậu nghe vậy cũng thấy không tệ, chỉ là…: “Nhiếp Chính Vương cũng sẽ đi cùng, nếu hắn ta nhất quyết làm rõ mọi chuyện thì phải làm sao đây?”
Muốn giấu giếm tai mắt của hắn ta là chuyện không thể nào.
Một khi mưu kế bị lan truyền ra ngoài, cho dù Trác gia có nắm được vị trí Hoàng hậu kia, sau này cũng không thể ngẩng đầu.
“Nguy hiểm tất nhiên là có, nhưng chúng ta đã không còn đường lui.” Mặt Trác Nhậm Long hiện vẻ oán hận.
Trên triều đình, bọn họ căn bản không đấu lại Bạc Thời Diễn.
Chỉ có nắm được con nối dõi của Hoàng đế, đó mới là ưu thế duy nhất của bọn họ.
Thái Hậu bỗng nhiên nhớ tới một người.
“Vị Ngu nương tử kia của Nam Nghiêu, nghe nói đang tu ở Khổ Nhược Am, không phải nàng ta từng định thân với Bạc Thời Diễn sao?”
“Nam Nghiêu?” Quê quán của Bạc thị? Trác Nhậm Long lạnh sống lưng: “Thái Hậu muốn…”
Thái Hậu cười ha ha: “Nếu chuyện xấu của Trác gia bị hắn ta nắm trong tay, ai gia cũng phải nắm trong tay chuyện xấu của hắn ta mới được.”
Vậy mới công bằng.
Ngày hôm sau, Thái Hậu nương nương hạ chỉ, vì không đành lòng nhìn hoàng đế chịu nóng mà chán ăn, dẫn đến sụt cân, lệnh Nhiếp Chính Vương và chúng đại thần cùng đến Khê Ninh Cốc tránh nóng.
Năm trước cũng từng có chuyện tránh nóng, hành động này không quá đột ngột nên hầu hết mọi người không ai phản đối, mọi việc đều được thu xếp như bình thường.
Chuyến tránh nóng này ít nhiều cũng hai ba tháng mới về, vết thương trên mắt cá chân của Thang Ấu Ninh chưa khỏi đã bị gọi đi theo.
Chỉ dẫn theo một mình nàng.
Nhiễm Tùng ra sau, nhận ra Tề Diệu Bạch, hắn ta lập tức nhíu mày quát bảo lớn: “Tề thế tử! Cẩn thận đôi mắt của ngài!”
“Gì cơ?” Tề Diệu Bạch miễn cưỡng dời tầm mắt nhìn sang Nhiễm Tùng đang đứng bên cạnh, thấy người là ai hắn ta không khỏi giật mình, người của phủ Nhiếp Chính Vương sao?
Lúc này, chú chó đen lớn sủa gâu gâu, mạnh mẽ phóng về phía Thang Ấu Ninh.
Tề Diệu Bạch thoáng bất cẩn thả lỏng tay cầm dây, nó phe phẩy đuôi nhảy bổ về phía trước, ỷ vào hình thể lớn đẩy Thang Ấu Ninh ngã trên mặt đất.
“A…” Nàng chỉ kịp giơ tay che mặt, may mà tránh được công kích đầy nước miếng của nó.
“Này!”
Ba người còn lại ở hiện trường hãi hùng, còn tưởng sẽ phải chứng kiến thảm án máu me, sau đó nhìn kỹ lại mới nhận ra chú chó lớn không phải đang tấn công người, mà là thích tiểu cô nương nên thể hiện sự vui mừng.
Tề Diệu Bạch thở phào một hơi rồi mắng: “Tia Chớp! Con chó ngu ngốc này! Về ngay cho ta!”
Nhiễm Tùng vội vàng tiến lên kéo chú chó to đen lớn ra, đang muốn khuyên bảo Thang Ấu Ninh trở lại sương phòng thì —— Bạc Thời Diễn tới rồi.
Hắn đi lên bậc thang, nhìn thấy mấy người đang đứng chắn cầu thang cãi cọ thì không khỏi nhướng mày.
“Vương gia!”
“Nhiếp Chính Vương!”
Chưởng quầy nghĩ thầm, may mà hắn ta cản Tề thế tử lại, nếu không thì không biết hiện tại sẽ xảy ra chuyện gì…
Thang Ấu Ninh tự mình đứng dậy, chú chó lớn của Tề Diệu Bạch còn đang thè lưỡi vui vẻ vẫy đuôi.
Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt đen lay láy của chú chó không kiềm được mà bật cười, trong chốc lát quên đi đau đớn.
Thang Ấu Ninh không sợ chó lớn này, nàng rất thích động vật.
Nhiễm Tùng trừng mắt nhìn Tề Diệu Bạch, bẩm báo với Bạc Thời Diễn: “Chủ tử, Tề thế tử bao che chó hành hung, va phải Thang di nương.”
“Xin lỗi, là do ta không để ý, để nó gây rắc rối.” Tề Diệu Bạch nhìn Thang Ấu Ninh đang xiêu xiêu vẹo vẹo chống đỡ: “Cô nương… không sao chứ?”
Vẻ mặt hắn ta rầu rĩ, vốn chỉ muốn đi lên nhìn tiểu nương tử xinh đẹp kia một chút, ai ngờ nàng không chỉ là hoa đã có chủ, con chó ngốc này còn làm người ta mất vía!
May mà không dọa khóc nàng ấy…
“Ta không sao.” Thang Ấu Ninh xua xua tay: “Đừng phạt nó, nó không doạ ta.”
Nói xong, nàng nhìn về phía Bạc Thời Diễn, dường như muốn hắn lên tiếng xử lý.
Bạc Thời Diễn hơi nghiêng người: “Nếu không sao thì về phủ.”
“Được…” Thang Ấu Ninh đã bị trật chân, nhưng nàng không dám nói.
Đang không biết làm thế nào cho phải thì Bạc Thời Diễn đã xoay người xuống lầu: “Nhiễm Tùng, đỡ nàng ấy xuống đây.”
Nhiễm Tùng ngơ ngác đứng im tại chỗ, hắn ta gãi gãi đầu: “Vương gia, để tiểu nhân làm hình như không ổn lắm…?”
Di nương là thân phận gì chứ, hắn ta dám đưa tay ra đỡ sao?
Chưởng quầy rất biết nhìn xa: “Để ta đi thu xếp kiệu!”
Tề Diệu Bạch đứng bên cạnh cố lắm mới không mở miệng nói để mình giúp.
Nàng ấy là thiếp thất của Nhiếp Chính Vương, dù sao cũng không tới lượt hắn ta lo chuyện bao đồng.
Bạc Thời Diễn dừng bước, xoay người lại: “Không cần phiền phức vậy đâu.”
Hắn quay lại trước mặt Thang Ấu Ninh, cúi người xuống, bế nàng lên, ôm người mềm mại trong lòng đi xuống lầu.
Hắn vững vàng nện bước, ngón út của Thang Ấu Ninh theo bản năng túm lấy vạt áo trước nói: “Vương gia, cảm ơn ngài.”
Bạc Thời Diễn liếc nhìn nàng, xe ngựa đang đứng trước cửa, sau khi hắn ôm người vào thì xe bắt đầu dẹp đường hồi phủ.
Trong thùng xe, Thang Ấu Ninh còn đang giải thích, chân nàng cũng không bị thương quá nặng.
Bạc Thời Diễn vừa vuốt phẳng vạt áo vừa nói: “Nàng cảm thấy bổn vương sẽ giải quyết con chó kia hửm?”
“Ta không biết.” Thang Ấu Ninh đặt hai bàn tay nhỏ xinh lên đầu gối: “Khi còn bé, có con mèo cào huynh trưởng bị thương, nên nó bị đích mẫu dìm chết.”
Vậy nên nàng mới vụng về muốn giấu giếm chuyện bị thương, không phải cố ý nói dối.
Mặt tiểu cô nương hiện lên vẻ thấp thỏm, Bạc Thời Diễn nói: “Bổn vương không truy cứu, nó sẽ không sao đâu.”
Con chó kia được Tề Diệu Bạch cưng như trứng, ngay cả hắn cũng từng nghe đến chuyện này.
Thang Ấu Ninh nhận được lời đảm bảo cũng yên lòng: “Vậy thì tốt rồi, ta không sao, nó cũng không việc gì.”
Xe ngựa trở lại vương phủ, Bạc Thời Diễn đi xuống trước, sau đó quay người ôm Thang Ấu Ninh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ nàng không duỗi tay, rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nói: “Thân thể Vương gia không tốt, ngài vào trước đi, ta có thể ngồi chờ kiệu.”
Quãng đường vào phủ xa hơn ở Phúc Mãn Lâu rất nhiều.
“?” Nhiễm Tùng đang dọn chân đạp nghe thấy, Mậu Lam và xa phu cũng nghe thấy.
Chẳng lẽ di nương đang nói Vương gia không bế nổi nàng ta sao?
Bạc Thời Diễn đanh mặt kéo nàng lại, một tay ôm lấy vòng eo nhỏ xíu kia: “Câm miệng.”
“A… Từ từ…” Thang Ấu Ninh thấy hắn khăng khăng muốn bế, thật sự không lay chuyển được mới nói: “Có thể cõng không? … Tại nhìn ngài đáng sợ quá à…” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Cõng nàng thì nàng không phải nhìn mặt hắn rồi, doạ người lắm đó.
Nhiễm Tùng quả thực không dám nhìn, Thang di nương, người thật sự dám nói mấy lời đó…
Bạc Thời Diễn nâng mắt, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa, duỗi tay véo một cái lên bầu má non mịn của nàng.
Véo đỏ cả lên.
“Á…” Đau quá!
Thang Ấu Ninh che khuôn mặt nhỏ lại, tưởng hắn đã tức giận, ai ngờ lại thấy người này xoay người, kéo nàng lên lưng mình.
Nàng cuống quít bám lấy bả vai rộng lớn của hắn, trèo cả người lên.
Trọng lượng của đôi bóng tuyết trước ngực nổi bật trông thấy, cảm giác mềm mại đầy đặn dán lên người khó có thể bỏ qua được.
Một mùi hương nồng đậm thoang thoảng xung quanh, Bạc Thời Diễn hơi không thoải mái nhăn mày.
Thang Ấu Ninh không thấy vẻ mặt của hắn, lúc này đang cảm thấy mới lạ: “Vương gia, ngài cao ghê!”
Thân hình Bạc Thời Diễn cao lớn, nàng nằm trên lưng hắn, tầm nhìn lên hẳn một tầm cao mới.
Nàng nhìn trái nhìn phải, tầm nhìn này thật quá tuyệt vời!
“Đừng nhích tới nhích lui.” Bạc Thời Diễn khẽ quát, ý bảo nàng dừng lại.
“A…” Thang Ấu Ninh thoáng yên phận.
Chưa được chốc lát, nàng lại không kiềm được ôm bả vai hắn, duỗi dài cổ về phía trước hỏi: “Ngài mệt không?”
Ngày hè oi bức, ánh nắng chói chang, hắn lại hay cảm thấy khó chịu, không biết có ổn không?
Giọng nói hỏi han mềm mại của tiểu cô nương vang lên bên tai, mặt bọn họ ghé sát nhau.
Bạc Thời Diễn không nói gì, có vẻ hình tượng của hắn trong lòng nàng không thoát được cái nhãn "bệnh tật".
Hắn lười tranh cãi với nàng.
Thang Ấu Ninh vẫn không chịu ngồi yên, lấy khăn của mình ra lau mồ hôi cho hắn, lại nhận ra hắn không chảy mồ hôi, nàng liền nói: “Hay để ta kêu nhũ nương làm canh sâm cho ngài uống?”
Nhiễm Tùng nói phải quan tâm Vương gia nhiều hơn chút, trong nhà không có trưởng bối, chắc hẳn hắn rất ít được quan tâm.
“Giờ nàng không sợ bổn vương nữa sao?” Cái miệng nhỏ cứ liến thoắng không ngừng.
Xem ra hắn còn dễ tính chán.
Bạc Thời Diễn cõng nàng đi vào Bạch Tễ Đường, ném người lên trường kỳ, nhìn xuống nàng từ trên cao: “Ta không gọi thì nàng không cần đến đây, canh sâm hay gì đó thì khỏi đi.”
Lúc này Thang Ấu Ninh mới nhớ tới quy tắc của hậu viện, các di nương không có việc gì thì không được tự tiện đến tiền viện.
Nàng gật đầu nói: “Ta chỉ lỡ quên mất thôi, lần sau không vậy nữa.”
Nghĩ gì đó, nàng lại bổ sung một câu: “Ngài lớn vậy rồi nên biết chăm sóc bản thân, Nhiễm Tùng cũng rất quan tâm ngài.”
Quan tâm? Bạc Thời Diễn nắm cằm nàng, chậm rãi nâng lên: “Nàng đang quan tâm bổn vương hửm?”
“Tất nhiên rồi." Thang Ấu Ninh thật lòng gật đầu: “Ngài là người tốt, ta hy vọng ngài luôn khỏe mạnh, tuổi thọ dài lâu.”
Hắn còn phải nuôi cả cái phủ lớn thế này nữa, trong đó bao gồm cả nàng.
“Được thôi.”
Bạc Thời Diễn không hiểu vì sao đột nhiên lại được quan tâm, buông lỏng tay ngồi dậy: “Chữa chân xong thì đưa nàng ấy về.”
Nhiễm Tùng đang đứng bên ngoài trả lời: “Y bà sẽ đến ngay.”
Dù sao cũng là chân cẳng của tiểu nương tử, phủ y động chạm thì không tốt lắm, còn phải chờ y bà lại đây mới được.
Bạc Thời Diễn không để ý tới nữa, vào phòng thay quần áo, thay xong triều phục thì quay người đi vào thư phòng, bỏ mặc Thang Ấu Ninh muốn làm gì thì làm.
Vết thương ở mắt cá chân không nghiêm trọng lắm, y bà tới xem qua rồi thoa thuốc, cũng dặn dò mấy ngày sau phải thoa thuốc đúng giờ, rất nhanh sẽ khỏi hẳn.
Ngay khi Vương gia hồi phủ, Tương Xảo Tương Nghi đã chạy từ Trác Hoà Viện đến Bạch Tễ Đường.
Lúc này nàng cũng đã nhớ được giờ giấc uống thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản sự hậu viện Lưu ma ma sắp xếp một cỗ kiệu nhỏ đưa Thang di nương trở về.
Không chỉ có như thế, còn tặng cho Trác Hoà Viện gân hươu, chân trâu, với các loại đồ bổ khác, nói là lệnh của Trần quản gia, chứ không phải do bà ấy thiên vị.
Lưu ma ma cười nói: “Đem ninh mềm với móng heo, bổ hơn rất nhiều đó!”
Tần bà tử vô cùng biết ơn, hứa sẽ báo đáp.
Từ khi nương tử vào được mắt của Vương gia, bọn họ liền nhận ra, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính bản thân, phải cẩn thận chu đáo, tính toán kĩ lưỡng.
Thế mới nói, đó là lý do người người đều muốn chủ tử mình được lọt vào mắt người có địa vị.
Tần bà tử kêu Tương Xảo Tương Nghi chăm sóc Thang Ấu Ninh cho tốt, mấy ngày nay không nên đi lại, bà ấy còn thuận tay hầm một phần đồ bổ, đưa đi dưới danh nghĩa của Thang di nương, để Vương gia không quên mất nàng ấy.
Thang Ấu Ninh còn đang chơi đùa với chú chim nhỏ bằng gỗ, nghe thấy ý đồ của nhũ nương, nàng liền ngẩng đầu nói: “Không cần tặng, Vương gia nói hắn không kêu thì đừng đi.”
“Ngài ấy nói vậy sao?” Tần bà tử khó hiểu: “Là không thích bị nịnh bợ sao?”
“Ta cũng không rõ lắm.” Nàng lắc đầu.
Tần bà tử cũng không còn cách nào; “Nếu đã vậy thì chúng ta đành kiên nhẫn chờ thôi.”
*
Tình hình lũ lụt ở phương nam đã ổn định, có trấn an sử và truất trắc sử Nhiếp Chính Vương đích thân chỉ định, hiệu quả nhân đôi , loại yêu ma quỷ quái nào mà không bị trị thành ngoan ngoãn.
Bá tánh gặp hoạ được cứu trợ, cơm áo đầy đủ, cũng có thuốc thang phòng chống dịch bệnh.
Xây lại nhà cửa đồng ruộng, hơn nữa giảm miễn thuế má hai năm, nhân dân dựa vào sức lao động chăm chỉ của mình đã nhanh chóng cải thiện cuộc sống.
Chuyện cứu tế được tiến hành thuận lợi, danh tiếng của Giang Lập Đường trong triều cũng tăng cao.
Mọi người chỉ bất mãn nhất với ông ta ở tính cách, còn năng lực làm việc lại không thể bắt bẻ.
Thậm chí, bởi vì tính tình ngay thẳng ngoan cố đó mà lão càng khiến người ta an tâm.
Có người vui thì có người sầu, Trác Thái Hậu buồn bực trong lòng lại không thể phát tiết, vô cùng khó chịu!
Cứ vậy mà để quân cờ của Bạc Thời Diễn từng bước đi lên sao?
Trác Nhậm Long cũng không chờ nổi: “Thái Hậu, sang năm Thuần Nhi sẽ 16 tuổi.”
Lớn hơn tiểu hoàng đế một tuổi, đáng lẽ nên sớm tiến cung làm bạn, tình cảm thời niên thiếu là khắc sâu nhất, sau này sẽ không dễ dàng bị người mới thay thế.
Thái Hậu lại nhớ tới cục tức này: “Ai gia còn gì ràng buộc hoàng đế nữa chứ?”
“Nếu bệ hạ cứ năm lần bảy lượt đùn đẩy, tất nhiên ta phải có cách khác…” Trác Nhậm Long đã có diệu kế.
Trước mắt mới sắp đến giữa hè, họ có thể sắp xếp đi tránh nóng ở Hành cung Khê Ninh.
Người đi cùng đều là đại thần, số người không quá nhiều.
Đến lúc đó, Thái Hậu dẫn theo cháu ngoại gái, sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp cận Hoàng đế.
Trác Nhậm Long vuốt râu dài nói: “Một khi mọi chuyện xong xuôi thì Bệ hạ không thể phủ nhận, ở hành cung rất dễ âm thầm làm việc, không gây bất lợi gì cho danh dự của Thuần nhi.”
Thái Hậu nghe vậy cũng thấy không tệ, chỉ là…: “Nhiếp Chính Vương cũng sẽ đi cùng, nếu hắn ta nhất quyết làm rõ mọi chuyện thì phải làm sao đây?”
Muốn giấu giếm tai mắt của hắn ta là chuyện không thể nào.
Một khi mưu kế bị lan truyền ra ngoài, cho dù Trác gia có nắm được vị trí Hoàng hậu kia, sau này cũng không thể ngẩng đầu.
“Nguy hiểm tất nhiên là có, nhưng chúng ta đã không còn đường lui.” Mặt Trác Nhậm Long hiện vẻ oán hận.
Trên triều đình, bọn họ căn bản không đấu lại Bạc Thời Diễn.
Chỉ có nắm được con nối dõi của Hoàng đế, đó mới là ưu thế duy nhất của bọn họ.
Thái Hậu bỗng nhiên nhớ tới một người.
“Vị Ngu nương tử kia của Nam Nghiêu, nghe nói đang tu ở Khổ Nhược Am, không phải nàng ta từng định thân với Bạc Thời Diễn sao?”
“Nam Nghiêu?” Quê quán của Bạc thị? Trác Nhậm Long lạnh sống lưng: “Thái Hậu muốn…”
Thái Hậu cười ha ha: “Nếu chuyện xấu của Trác gia bị hắn ta nắm trong tay, ai gia cũng phải nắm trong tay chuyện xấu của hắn ta mới được.”
Vậy mới công bằng.
Ngày hôm sau, Thái Hậu nương nương hạ chỉ, vì không đành lòng nhìn hoàng đế chịu nóng mà chán ăn, dẫn đến sụt cân, lệnh Nhiếp Chính Vương và chúng đại thần cùng đến Khê Ninh Cốc tránh nóng.
Năm trước cũng từng có chuyện tránh nóng, hành động này không quá đột ngột nên hầu hết mọi người không ai phản đối, mọi việc đều được thu xếp như bình thường.
Chuyến tránh nóng này ít nhiều cũng hai ba tháng mới về, vết thương trên mắt cá chân của Thang Ấu Ninh chưa khỏi đã bị gọi đi theo.
Chỉ dẫn theo một mình nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro