Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà

Chương 30

2024-10-24 13:20:07

“...?” Lâu Nghi Tư nghẹn một cục tức trong lồng ngực, nhả ra không được nuốt vào cũng không xong: “Ngươi đây là cố ý làm xằng làm bậy với ta đúng không?”

Thập Lan đứng bên cạnh liền mở lời: “Lâu di nương, đến hoàng đế còn không bắt dân chúng kị húy tên họ của mình, người cần gì phải làm đến mức như vậy?”

Chỉ những lão già cổ hủ mới coi trọng việc kị húy tên họ.

Nếu là thân thích trong một gia tộc, để thuận tiện trong việc phân biệt từng cá nhân, thì mới cần tránh đặt tên tương tự để không bị nhầm lẫn thôi.

Lâu di nương và Tương Nghi là quăng tám xào cũng không liên quan nhau.

Nếp sống ở Đại Yển cởi mở, trùng tên đụng hàng thì cũng cười trừ cho qua chuyện.

Lâu Nghi Tư không phục, nhất quyết đi tìm Trần quản gia phân xử, lúc nàng ta đang đi đến tiền viện thì trùng hợp mà gặp Bạc Thời Diễn đang hồi phủ.

Trần quản gia cũng ở đó, ông ta đang báo cáo với Nhiếp chính vương về thiếp mời và khách tới thăm phủ hôm nay.

Mới biết Nhạc La đến gặp Thang Ấu Ninh, Bạc Thời Diễn không nói gì, khoanh tay quay người đi đến hành lang tiền viện, vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy Lâu Nghi Tư hai mắt ngấn lệ bước lên trước hành lễ.

Mỹ nhân khóc lóc đẹp như hoa lê dưới mưa, nét mặt buồn bã, hắn lại nhìn về phía sau, Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đứng dưới tàng cây, vẻ mặt vô tội.

Bạc Thời Diễn nhướng mi hỏi: “Sao thế?”

Lâu Nghi Tư đang đợi hắn hỏi câu này, ngay lập tức nói cho hắn biết chuyện Tương Nghi trùng tên với mình.

Nàng ta chỉ vào Thang Ấu Ninh bật khóc: “Thang di nương được sủng sinh kiêu, chủ tớ ba miệng bắt nạt một mình thiếp…thiếp thân biết, nàng ta rất được lòng Vương gia, nhưng thực sự là thiếp tức đến mức…”

Bạc Thời Diễn lười không muốn nghe nàng ta nói nữa, liếc nhìn Trần Kính nói: “Đưa về, cấm túc một tháng.”

Bỏ lại một câu này, hắn cũng không để ý đến Thang Ấu Ninh mà bước qua nàng, thẳng lưng tiến về phía Bạch Tễ đường.

“Cái gì?” Lâu Nghi Tư bị dọa sợ nhất thời quên cả khóc, vẻ mặt tái nhợt nói: “Vương gia, vương gia tại sao…”

Trần quản gia xua tay nói: “Lâu di nương, vương gia đã ra quy định, tất cả các di nương đều không được đến tiền viện, điều này chắc hẳn người cũng biết.”

Lần này Lâu Nghi Tư thực sự khóc rồi, vừa đau lòng vừa oán hận nói: “Nhưng rõ ràng là ta có chuyện muốn nói nên mới tới đây…”

Nàng ta tức giận trừng mắt nhìn Thang Ấu Ninh: “Sao vương gia lại thiên vị như vậy chứ, đến nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng bảo vệ?!”

Thang Ấu Ninh nhìn thấy nước mắt nàng ta rơi lã chã, đầu đều muốn to lên rồi, bước về phía sau lưng Thập Lan trốn tránh.

Trần quản gia lắc lắc đầu nói: “Chuyện này người cũng không có lý, phủ chúng ta có một tiểu tử tên là Thời Thần, phụ mẫu của nó cũng không biết chữ, cảm thấy gọi là Thời Thần thuận miệng dễ gọi mà thôi. Cũng phạm vào tên húy của vương gia đó, thế thì đã làm sao?”

Nhiếp chính vương trăm công nghìn việc, quản trời quản đất còn quản người ta tên gì hay sao?

Mỗi người trên thế giới này, đụng phải người cùng tên cùng chữ liền cảm thấy bị sỉ nhục, thế thì dựa vào cái gì mà đứng ở đây?

Chắc là làm từ đậu phụ mới dễ bị vỡ bị bẩn như vậy.

Lâu Nghi Tư vừa khóc vừa bị đưa về nơi ở, lại còn bị cấm túc một tháng, không chừng người ở hậu viện sẽ cười nhạo nàng ta.

Nàng ta khóc không thành tiếng, cảm thấy tương lai của mình thật tối tăm mù mịt.

Mà Thang Ấu Ninh sau khi trở về, kể lại chuyện này cho Tương Nghi nghe.

Tương Nghi vừa kinh ngạc vừa cảm kích nói: “Cũng may vương gia là người hiểu lý lẽ, mới không bị Lâu di nương mượn cớ gây sự.”

Người có lòng muốn kiếm chuyện, đều sẽ cố hết sức làm chuyện bé xé ra to, thật là quá đáng sợ!

Thang Ấu Ninh an ủi nàng ấy vài câu, chuyện này liền cho qua, nàng lấy ra sợi dây tua rua màu đỏ đang đan dở, tiếp tục hoàn thành nó.

Thập Lan thấy vậy liền hỏi: “Không phải di nương định đi xin vương gia ra ngoài chơi sao? Vì sao không đến Bạch Tễ đường?”

Thang Ấu Ninh nói nàng không đi: “Trần quản gia đã nói rồi, vương gia không gọi người đến, thiếp thất không được tự ý đến tiền viện.”

Nàng sợ bị cấm túc, vậy thì chỉ có thể hoạt động ở bên trong Tuyết Lô viên.

“Nói như vậy thôi, nhưng người thì khác.” Thập Lan tin tưởng vương gia có thể sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.

“Có gì khác đâu?” Thang Ấu Ninh từng bị hắn phạt mấy lần, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Ngài ấy lòng gang dạ sắt, có gì mà không làm được chứ.”

“Cái này…” Thập Lan cảm thấy Thang di nương rất đặc biệt đối với chủ tử, nàng rất dễ khiến người ta mất cảnh giác mà bản thân lại không hề hay biết.

Có điều chủ tử lúc nào cũng giữ vẻ mặt nghiêm túc, e là điều này đã dọa Thang di nương sợ rồi.

Nếu sau này muốn gần gũi hơn, có lẽ phải chờ rất lâu.

***

Ngày hôm sau, Thang Ấu Ninh tự tay vẽ một bức tranh chèo thuyền câu cá trên hồ, lại vẽ thêm một bức tặng cho huyện chúa Nhạc La.

Khả năng cao là nàng không thể cùng Nhạc La ra ngoài đi chơi rồi, coi như bức tranh này là quà đáp lễ.

Khi Bạc Thời Diễn đi tới, hắn tình cờ nhìn thấy nàng vừa tết tua rua vừa vẽ tranh cho người khác, mà trước giờ hắn chưa từng có phần.

Hôm qua còn tưởng nàng sẽ đi theo hắn đến Bạch Tễ đường, kết quả hắn thay đồ xong bước ra ngoài, đến nửa cái bóng cũng không thấy.

“Vương gia, lại phải chép sách sao?” Thang Ấu Ninh vẽ tranh xong, vừa rửa tay vừa hỏi.

Hai ống tay áo của nàng đều được buộc lại, Tương Nghi mang nước vào, cẩn thận dùng dầu thơm giúp nàng rửa tay.

Ngón tay nàng nhỏ nhắn mảnh khảnh, nhưng lại không có cảm giác gầy trơ xương, còn có vài cái lõm nhỏ đặc biệt xinh xắn.

Da trắng như tuyết, xoa vài cái đã đỏ ửng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạc Thời Diễn ngồi trên ghế, nhận lấy tách trà từ tay Tương Xảo nói: “Chẳng lẽ bổn vương chỉ biết bắt nàng chép sách thôi sao?”

Thang Ấu Ninh không trả lời, gương mặt ngây thơ đối diện với hắn, nếu không thì sao?

Bạc Thời Diễn đến trà cũng không uống nổi nữa, hắn muốn thường xuyên tiếp xúc với nàng, là để giảm bớt chứng đau đầu.

Một mực dùng chép sách làm cớ, thật sự có chút không thỏa đáng.

Dứt khoát nhân hôm nay rảnh rỗi liền nói: “Đi thay quần áo đi, ta đưa nàng đến tiệm sách chọn giấy vẽ.”

Lại được ra ngoài rồi?

Hai mắt Thang Ấu Ninh phát sáng, được vậy thì tốt quá.

Đôi mắt đen xinh đẹp ngập nước của nàng khi nhìn một ai đó đều vô cùng chuyên chú, như thể hắn là người duy nhất trong mắt của nàng vậy, trong lòng không còn chứa được gì khác.

Rất có tính lừa gạt.

Bạc Thời Diễn từ từ dời mắt, không tiếp tục nhìn nàng nữa.

Tương Xảo Tương Nghi đều vì chủ tử nhà mình mà vui mừng, vây quanh nàng đi vào trong giúp nàng chải đầu trang điểm.

Tần bà tử cũng rất vui mừng, thấy Bạc Thời Diễn không uống trà nữa liền đổi một tách trà mới mang lên.

Không lâu sau, Thang Ấu Ninh một thân váy lụa màu bạc bước ra, màu sắc không hề sặc sỡ.

Thắt lưng được trang trí bằng một dải lụa trơn màu vàng nhạt, dáng người thướt tha, diễm lệ hơn cả đóa phù dung mùa xuân bên bờ hồ.

Đây là bộ y phục mới mà Tần bà tử may cho nàng, vì để phối với bộ trang sức mới do Thiên Bảo các đưa tới, phải mua xấp vải này với giá mấy lượng bạc.

Hiếm khi Tần bà tử xa xỉ như vậy, hơn nữa thấy Thang Ấu Ninh gần đây thường xuyên đi đi lại lại với vương gia cũng chỉ có mấy bộ đồ, cũng nên có vài bộ mới để ra ngoài.

Mày ngài vẽ nhạt, môi đỏ miệng thơm, Bạc Thời Diễn liếc nhìn một cái, không nhịn được mà đưa tay ra.

Thang Ấu Ninh vừa nhận ra liền vô thức lùi lại một bước, cố gắng tránh né.

Lại không phòng bị để hắn bất ngờ dùng tay còn lại giữ chặt bả vai nàng, kéo nàng tới trước mặt hắn.

Nàng không làm chủ được lực, theo quán tính trực tiếp đụng vào eo hắn, nhẹ nhàng run lên.

Bạc Thời Diễn một tay đỡ lấy cằm nàng, đầu ngón tay ấm áp đặt lên đôi môi căng mọng của nàng, dùng sức vuốt một cái.

Đôi môi mềm mại biến dạng dưới đầu ngón tay hắn, toàn bộ son môi màu đỏ bị ngón tay hắn lau sạch.

“Hả?” Thang Ấu Ninh mở to đôi mắt tròn của mình.

Hắn luôn đột nhiên chạm vào nàng như thế này, nếu là trước đây, nàng sớm đã cắn người rồi.

Bạc Thời Diễn đã muốn làm việc này từ lâu, hắn cau mày nhẹ giọng nói: “Không được trang điểm đậm.”

Thang Ấu Ninh có chút không hiểu, vẫn mím mím môi đáp lại: “Được thôi.”

Nhưng nàng chỉ thoa một chút son thôi mà.

Tương Nghi ở bên cạnh nhìn thấy vương gia lau sạch son môi của di nương, còn nói như vậy, vội vàng xin lỗi: “Là do nô tì bất cẩn, đến một nơi như tiệm sách vẫn nên nho nhã một chút thì tốt hơn.”

… Mới không phải, các tiểu nương tử đều yêu cái đẹp, làm gì có chuyện ra ngoài không trang điểm chứ?

Nhưng câu này Tương Nghi không dám nói.

Bạc Thời Diễn cũng không nhiều lời nữa, đưa Thang Ấu Ninh ra ngoài.

Lần này nơi họ đến là Trường Gia phường, khi mà Quốc tử giám chưa được thành lập, đây là chỗ các sĩ tử khắp nơi tụ họp, môi trường yên tĩnh, có nhiều kệ sách.

Xe ngựa dừng ở cửa Văn Hồn Điện, xuất hành khiêm tốn, trên xe không treo biểu tượng của nhiếp chính vương phủ, để tránh kinh động người đi đường.

Tiệm sách này rất rộng, cao ba tầng, có đủ loại sách bút mực giấy, phân thành nhiều loại khác nhau.

Muốn tìm bất cứ thứ gì, chỉ cần hỏi sẽ có.

Giấy và bút mực mà hàng ngày Bạc Thời Diễn dùng đều được lựa chọn kỹ mới đưa đến, hắn rất ít khi đụng vào màu vẽ, giấy vẽ cũng thế.

Ban đầu ở điện Thông Lộ, sai Nhiễm Tùng chuẩn bị họa cụ các thứ cho Thang Ấu Ninh, những tờ giấy đó cũng chỉ được chọn đại khái mà thôi.

Lần này đưa nàng đến tiệm, có thể tự mình lựa chọn rồi.

Những loại màu vẽ mà Thang Ấu Ninh đang dùng hiện tại đều rất tốt, đương nhiên phải chọn loại giấy phù hợp với nó.

Giấy ở các xưởng khác nhau có các đặc điểm riêng, tốc độ ngấm mực cũng không giống nhau, làm người xem cũng rối cả mắt.

Nàng thầm đưa ra vài lựa chọn, trên đường vừa đi vừa xem.

Đang đi dạo xung quanh, ánh mắt liền nhìn thấy hai chiếc chung đựng cờ bạch ngọc.

Thang Ấu Ninh là người yêu thích những viên ngọc, nàng không thể kháng cự lại sự hấp dẫn của những hạt ngọc tròn trịa long lanh này, không chịu nổi nhìn nó bằng ánh mắt thiết tha.

Nó thật là đẹp!

Tiểu nhị ở phía sau nhìn thấy ngay lập tức tiến lên giới thiệu: “Cái này là do Quách Vọng Xuân tiên sinh đích thân làm ra, được chạm khắc và đánh bóng từ những hạt bạch ngọc tốt nhất…”

Tiểu nhị rất có tài ăn nói, nói một hơi dài, làm Thang Ấu Ninh nghe ngốc luôn rồi.

Nàng không biết Quách Vọng Xuân là ai, chỉ nghe gã nói câu cuối cùng là bộ cờ ngọc bạch này có giá ba trăm lượng bạc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thang Ấu Ninh lấy túi tiền nhỏ của mình ra nhìn một cái rồi nói: “Xin lỗi, ta chỉ có mười lượng.”

Đây là nhũ nương cho nàng để ăn quà vặt, cũng không có nhiều hơn…

“Không có tiền?” Tiểu nhị trợn tròn hai mắt, nhìn nàng ăn mặc sang trọng chỉnh tề như vậy, thế mà không mua nổi cái này!

“Chỉ có mười lượng bạc thì ngươi định mua cái gì?” Còn đứng nghe gã nói lâu như thế, thật là lãng phí thời gian.

Tiểu nhị cảm thấy mọi công sức của mình đều tốn công vô ích, trên mặt đầy vẻ khó chịu.

“Thái độ của ngươi là sao đây?” Tương Xảo có chút bất mãn.

Tiểu nhị nghe thấy liền buồn cười: “Người đến tiệm sách này có ai mà không phải là con nhà quý tộc, chỉ có mười lạng bạc mà muốn nghe lời hay, tốt nhất là các ngươi nên đến trà quán Lạc An, mười văn tiền có thể nghe được rất nhiều lời hay.”

Những lời này nghe có chút thô lỗ, Tương Xảo cau mày nói: “Người ta nói là hòa khí mang đến tài vận, chúng ta chỉ là dừng lại xem một chút, mua bán không thành liền như vậy, tiệm sách này thế mà lại dùng loại người như ngươi.”

“Loại người như ta thì sao?” Tiểu nhị này phải hiểu biết chữ nghĩa mới có thể ở đây làm việc, không ngờ lại bị một nha hoàn khinh thường, càng nghĩ càng tức giận.

“Thân là nữ nhân lại ở bên ngoài cùng người khác cãi nhau, lại còn ở nơi yên tĩnh và thanh tịnh như tiệm sách, ngươi có biết cái gì là lễ nghi liêm sỉ không? Tốt nhất là ngươi nhanh đi đi, đừng ở đây làm ô uế thánh địa.”

Có lẽ là do đã tiếp xúc với nhiều học sĩ, tiểu nhị này nói câu nào câu nấy đều là đạo lý.

Điệu bộ cũng rất thanh cao cay nghiệt.

Thập Lan cũng không phí lời với hắn, bước lên phía trước trực tiếp bẻ gập tay gã về phía sau.

Tiểu nhị cũng không ngờ bọn họ sẽ làm như vậy liền hô lên một tiếng: “Ai ya…”

Tiếng kêu lớn làm kinh động tới chưởng quầy, Bạc Thời Diễn cũng từ bên kia đi tới.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi Thập Lan.

Thập Lan là một người thật thà, đem mỗi câu của tiểu gia hỏa thuật lại một lần.

Chưa nói đến Bạc Thời Diễn thế nào, chưởng quầy vừa nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, mở cửa làm ăn, ai lại đối xử với khách hàng như vậy, chứ đừng nói đến việc ở kinh thành đều là quý nhân.

Tầm nhìn của tên này thật sự hạn hẹp, cho rằng mình ở thư tư tiếp xúc với một số người có mặt mũi, liền có thể nước lên thì thuyền lên.

Lại không biết rằng người ngoài có đạo lý của người ngoài.

Chưởng quầy sa thải gã ngay tại chỗ, còn bắt gã phải cúi đầu xin lỗi khách hàng.

Tiểu nhị bị mắng một hồi mới hối hận, tiểu nương tử có lẽ là ra ngoài không mang theo tiền, nhưng những người bên cạnh nàng trông có vẻ không dễ chọc.

Là mắt của gã bị mù rồi.

Bạc Thời Diễn đứng một bên nghe, mặt không đổi sắc, Nhiễm Tùng xua tay nói: “Nếu đã biết sai thì nhanh chóng lùi lại, đừng đứng đây cản đường chủ tử.”

“Đúng đúng đúng.” Chưởng quầy vội vàng đuổi tiểu nhị kia xuống dưới.

Cũng may không gặp phải loại quý nhân khó tính, nếu không làm gì có chuyện dễ dàng dàn xếp như vậy.

Bạc Thời Diễn chuẩn bị trở về, lệnh cho Nhiễm Tùng đem tất cả những món đồ mà Thang Ấu Ninh nhìn trúng lên xe ngựa.

Trong đó còn có hai chiếc chung đựng cờ bạch ngọc kia.

Thang Ấu Ninh đưa tay kéo tay áo hắn lại nói: “Ta không muốn bộ cờ, ta chỉ là muốn xem một chút thôi.”

Nàng cũng không biết đánh cờ, nhưng lại nhìn trúng vẻ đẹp bên ngoài của nó, mới nhìn lâu thêm một chút.

Bạc Thời Diễn nói: “Mang về từ từ ngắm.”

“Cái này…” Thang Ấu Ninh khẽ nói: “ Nó quá đắt rồi.”

Ba trăm lượng bạc đó.

Chưởng quầy cầm bộ cờ trong tay, cười rạng rỡ: “Phu nhân không nỡ mua, phu quân của người mua thì cũng giống nhau, loại cờ ngọc bạch này ở kinh thành cũng chỉ có vài bộ thôi.”

Bạc Thời Diễn đang muốn rời đi, Thang Ấu Ninh cũng không thể khước từ, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích: “Không phải phu quân, ông đừng nói như vậy.”

Thang Ấu Ninh xuất thân là thường dân, từ nhỏ đã biết di nương có nghĩa là gì.

Địa vị của thê thiếp chỉ cao hơn nô tỳ một chút, không được phép gọi gia chủ lang quân là phu quân, chỉ có chính thê mới được xưng hô như phu thê với hắn.

Chưởng quầy lại hiểu lầm cho rằng họ là huynh muội liền nói: “Là do ta hiểu lầm rồi, thực sự xin lỗi, chúc tiểu nương tử sau này có thể tìm được một lang quân như ý, phu thê hòa hợp.”

Thang Ấu Ninh gãi gãi mặt, cười nói: “Kiếp sau nhất định sẽ vậy.”

Nàng cảm ơn chưởng quầy rồi vội vàng tiếp bước theo sau.

Vừa ngước mắt lên, nàng liền nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang ở trước mặt, hắn dừng chân không đi tiếp nữa.

Lúc này hắn đang dùng ánh mắt không thể hiểu nổi mà nhìn chằm chằm nàng.

Thính lực của Bạc Thời Diễn hơn người, dư sức nghe thấy lời chúc phúc của chưởng quầy.

Tìm được lang quân như ý?

Hắn đột nhiên nhớ lại cảnh nàng đứng cùng Tề Diệu Bạch trong trường ngựa.

Không khỏi nheo mắt lại nói: “Xem ra nàng cũng tự hiểu mình đấy chứ.”

Kiếp này, nàng thực sự không có cơ hội đó nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà

Số ký tự: 0