Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 33
2024-10-24 13:20:07
Nhũ nương nói nếu Vương gia ‘đánh’ nàng thì nàng nên ngoan ngoãn không được phản kháng.
Thang Ấu Ninh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh, khóc một lúc chắc là sẽ ổn thôi.
Không ngờ Bạc Thời Diễn chỉ bịt miệng nàng lại rồi ra lệnh cho nàng không được nói gì nữa.
Sau đó hắn bỏ trò vật lộn sang một bên để uống trà, phớt lờ nàng.
Bạc Thời Diễn đại khái đã đoán được vì sao lão bà tử bên cạnh Thang Ấu Ninh lại không dạy nàng rõ ràng.
Có lẽ không chỉ phải mô tả chi tiết bằng lời, mà còn phải nói rõ trải nghiệm cho nàng?
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, tạm thời không muốn phiền não vì những chuyện này.
Ở Nghi Lăng Điện nghỉ ngơi một lát, uống hai chén trà, mùi rượu trên người Bạc Thời Diễn cũng đã nhạt đi khá nhiều, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rời cung hồi phủ.
Tương Xảo đoán rằng Vương gia không muốn người khác biết bản thân say rượu nên khi lau mặt cho Thang Ấu Ninh đã nhắc nhở nàng chuyện này.
Thang Ấu Ninh cũng hiểu phần nào, nói: "Ta biết, ngươi không được tiết lộ chuyện của ngài ấy cho người khác, ngài ấy đã từng nói thế."
Những người khác có lẽ sẽ không đến dò hỏi nàng bất cứ điều gì, chỉ có Lăng di nương là người hứng thú nhất thôi.
Trở lại Nhiếp Chính vương phủ, Thập Cừ lặng lẽ xuất hiện trong thư phòng.
“Chủ tử.”
"Chuyện thế nào rồi?" Bạc Thời Diễn ngẩng đầu hỏi.
Thập Cừ đáp: “Mã Nguyên Vũ đã bị Mã gia phát hiện, sau đó bí mật đưa ra khỏi cung.”
Mã Nguyên Vũ trúng thuốc, dù không có thất lễ ở ngự tiền, nhưng cũng suýt chút nữa làm trò hề trong Ngự hoa viên.
Người của Mã gia biết được chuyện này, trong lòng vừa gấp gáp vừa tức giận, nhanh chóng tìm cớ để đưa hắn xuất cung.
Thuốc do Thập Cừ hạ, người do Thập Cừ dẫn đến, Mã gia sẽ hoàn toàn chống lại Trác gia.
Họ sẽ cho rằng Trác Thái hậu đã cử người làm việc này vì Trác gia không nỡ gả Trác Lan Thuần.
Chỉ cần Mã Nguyên Vũ có thêm một vụ bê bối nữa, nữ nhi Trác gia không những không phải gả đi mà còn có thể lấy lại được chút danh tiếng tốt.
Chẳng hạn như: lúc trước ở hành cung, chính tên Mã Nguyên Vũ đã cưỡng ép nàng ta, nàng ta không thể chống cự được.
Mỗi lần Mã gia nghĩ đến chuyện này, đều hận không thể nghiến răng đến mức sái quai hàm!
Họ đã hết mình vì Trác gia nhưng lại phải nhận lấy kết cục như thế này!
Cách đây không lâu, bọn họ nhịn đau sửa lại nguyên phối La Thị, đắc tội với La gia, họ Trác có thể đền bù gì chưa? Giờ còn muốn dùng con trai bọn họ làm bàn đạp cho con gái Trác gia!
Chuyện phát sinh ở Ngự Hoa Viên, người khác có thể không biết, nhưng chắc chắn không thể giấu được Thái hậu.
Trác Thái Hậu lập tức nhận ra có chuyện không ổn nên phái người truyền tin cho Trác Nhậm Long.
Khi Trác Nhâm Long chạy đến nhà họ Mã lần nữa, lập tức bị cho đứng ngoài cửa.
Bạc Thời Diễn không quan tâm họ tranh cãi với nhau thế nào, nhưng một khi đã có rạn nứt, bọn họ không thể tiếp tục cùng hội cùng thuyền được nữa.
Hắn lấy một cuộn giấy từ trên giá sách xuống: "Sắp vào thu rồi, mời Giang Lập Đường trở về Kinh đi."
Thập Cừ im lặng lui xuống.
*
Sau bữa tiệc chiêu đãi, phong tục trao đổi nữ nhân của Cố Lương Quốc lan truyền như cháy rừng, còn dám đòi đổi người với Nhiếp chính vương!
Vì thế, Thang Ấu Ninh nhận được thư hỏi thăm từ Huyện chúa Nhạc La.
Huyện chúa Nhạc La không thể tham gia tiệc tiếp sứ thần, cho nên chỉ biết tin sau khi sự việc bị lan truyền.
Trong thư, Nhạc La bày tỏ sự tức giận: Chắc chắn là tên hoàng tử khốn kiếp đó đã nhìn trúng nhan sắc của muội rồi!
Nàng ấy bảo Thang Ấu Ninh đừng tức giận hay sợ hãi gì, hay là cứ ra ngoài chơi với nàng ấy để quên mấy chuyện đó đi.
Sau khi nhận được tranh của Thang Ấu Ninh, Nhạc La đã hết lời khen ngợi, kinh ngạc trước tài năng của nàng, kiên quyết muốn đưa nàng đến yến hội thưởng tranh, cho mấy tài nữ ở đó nhìn thấy tài năng của nàng.
Thang Ấu Ninh không có tức giận cũng không có sợ hãi, nhưng nàng có hứng thú với tiệc thưởng tranh, bèn hỏi Thập Lan: "Ta có thể đi ra ngoài với Nhạc La không?"
"Sao nương tử không hỏi Vương gia?" Thập Lan khích lệ.
Mấy lần nàng muốn hỏi nhưng lại thôi, dường như nàng có chút chướng ngại khi tiếp xúc với Vương gia.
Thang Ấu Ninh luôn cư xử đúng mực: “Ta sợ làm sai.”
Lần đó nàng gặp Lâu di nương ở tiền viện, thiếp thất không được tùy tiện đến tiền viện, Lâu di nương bị cấm túc.
Ngay cả tiền viện cũng không được đến, liệu ngài ấy có đồng ý cho nàng ra ngoài không?
Thang Ấu Ninh lo nghĩ nhiều thứ, đến mức mất hứng thú với mấy hạt châu, chim gỗ, cầu mây, hay những món đồ chơi khác.
Khi Bạc Thời Diễn tới dùng cơm, thấy vẻ mặt chán nản của nàng, đôi mắt đen láy thường ngày đã ảm đạm đi rất nhiều.
“Có chuyện muốn nói với ta hửm?” Hắn nhìn nàng hỏi.
"Làm sao ngài biết?" Thang Ấu Ninh há hốc miệng.
Bạc Thời Diễn lười trả lời, nàng đơn thuần như tờ giấy trắng, có thể giấu được cái gì chứ?
Thang Ấu Ninh định nói nhưng lại thôi.
Thật hiếm khi Bạc Thời Diễn thấy vẻ mặt do dự như vậy của nàng, hắn không khỏi nhướng mày: “Có gì khó nói lắm hả?”
Lời đến trước môi, nàng không nhịn được mà nói với hắn về lời mời của Nhạc La.
Thang Ấu Ninh nhéo ngón tay nhỏ của mình, cúi đầu nói: "Ta biết là không thể, nhưng ta rất muốn đi..."
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Bạc Thời Diễn không nhìn nổi vẻ thận trọng đáng thương này của nàng, liền nói: "Nếu nàng muốn đi, kêu Trần quản gia sắp xếp xe ngựa đi."
"Ta có thể đi ư?" Thang Ấu Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, không giấu được sự ngạc nhiên và hưng phấn.
Cảm xúc của người với người có thể lây lan cho nhau, thấy vậy, Bạc Thời Diễn hơi nhếch khóe môi nói: “Có thể.”
Đúng là đồ ngốc, được một tấc rồi cũng không biết lấn thêm một thước…
Nếu là nữ tử khác, ở trong vương phủ này được chiếu cố như vậy, nói không chừng đã trở nên vô pháp vô thiên rồi.
Nàng được dạy dỗ đến mức quá ngoan ngoãn, có lẽ… lần ở trạm dịch đó hắn đã quá nặng lời, khiến nàng như một con ốc sên nhỏ, thu lại những xúc tu đang dò xét ra bên ngoài.
Bạc Thời Diễn không phải là người hay hối hận về quyết định cũ của mình, nhưng lúc này hắn bắt đầu nghĩ, sau này hắn sẽ không đối xử với nàng theo cách mà hắn đối với người khác nữa.
Thế giới của nàng quá nhỏ bé, hắn không ngại nuông chiều nàng một chút.
Ngoài ra - bức tranh xinh đẹp kia cũng không nên bị cất giữ mãi như vậy.
Cùng ngày, một lá thư từ Nhiếp chính vương phủ được đưa đến tay Như Ý phu nhân.
Lão phu nhân này đã sáu mươi tuổi, là con gái của trưởng công chúa, trải qua ba triều đại hoàng đế, tước vị Như Ý phu nhân là do hoàng đế đời trước nữa ban cho.
Ngày xưa bà là một tài nữ nổi danh, hiện tại tuy đã không màng thế tục, nhưng danh tiếng tài năng vẫn lan truyền khắp nơi, đặc biệt là về hội họa.
Một chữ “Đẹp” của bà ấy đáng giá hơn cả vạn lời khen.
Cách đây nhiều năm Như Ý phu nhân từng tiếp xúc với Bạc Thời Diễn, ngày thường không mấy lui tới, nay đột nhiên nhận được thiếp mời, làm bà thấy có đôi phần khó hiểu.
Kinh thành thường tổ chức mấy yến tiệc ngâm thơ thưởng tranh kiểu này, nhưng từ trước đến nay Nhiếp chính vương chưa từng nhúng tay vào.
Lần này hắn đặc biệt mời bà ấy đi một chuyến.
Như Ý phu nhân hỏi thăm một chút, liền nhanh chóng hiểu ra, ở Nhiếp chính vương phủ có một tiểu thiếp muốn tham dự.
Bà không khỏi cảm thấy vui mừng, Bạc Thời Diễn này trời sinh đã có khuôn mặt ương ngạnh, khí chất lạnh lẽo, lại có thể làm ra mấy chuyện hiếm có thế này?
Phải chăng hắn đã bắt đầu nếm được mỹ vị của tình yêu?
Xem ra, bữa tiệc thưởng tranh bình thường này sắp trở nên phi thường rồi.
Như Ý phu nhân đồng ý.
Thang Ấu Ninh không biết gì về chuyện này, nàng đang chuẩn bị một bức tranh mới.
Ở tiệc thưởng tranh sẽ dùng tranh để kết giao, tuy chỉ là thú tiêu khiển của các tiểu nương tử, nhưng cũng tiêu tốn không ít tâm tư.
Nàng rất nghiêm túc với chuyện này.
Trần quản gia cũng rất nghiêm túc, khi biết Thang Ấu Ninh sẽ ra ngoài dự tiệc, ông ấy đã rất vui vẻ, lập tức thu xếp cho nàng.
Đây là lần đầu tiên nữ quyến của phủ Nhiếp chính vương ra ngoài giao lưu.
Xe ngựa nhất định phải lớn, trên rèm phải có huy hiệu của Nhiếp chính vương phủ, lại phải tìm một tên phu xe có tay lái vững vàng, đảm bảo không ai dám chọc vào!
Ngày khởi hành, Thang Ấu Ninh mặc một chiếc váy lụa màu xanh thêu hoa do Tương Vân Phường đến may đo, chất liệu vải mềm mại đến mức khi đi lại có cảm giác giống như đi giữa khói sương.
Tần bà tử thích thú sờ nó không muốn rời tay, đúng là phải nhờ vương phủ có tiền có quyền mới sở hữu được loại này, so với bộ bà rút bạc ra đặt làm, tốt hơn rất nhiều!
"Nhìn nương tử lúc này mà xem, đẹp làm sao!"
Thang Ấu Ninh cũng rất thích, bèn đến Bạch Tễ Đường nói vài câu với Bạc Thời Diễn trước khi ra ngoài.
Thuận tiện đưa cho hắn chiếc tua kiếm nàn đã làm xong.
Bạc Thời Diễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ của nàng, cầm lấy tua rua: “Ta cho phép nàng ra ngoài, nên nàng mới nghĩ đến việc tặng quà cho ta?”
Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu, "Không phải, mấy ngày trước ta đã làm rồi."
Có điều nàng ham chơi, đến hôm nay mới làm xong.
Thập Lan là người nhận được đầu tiên.
Bạc Thời Diễn nhận lấy, bình tĩnh nói: “Đi theo nàng ấy.”
Thập Lan và Tương Nghi đồng thanh đáp: Dạ.
*
Huyện chúa Nhạc La có tính tình ngay thẳng, mấy lời khen ngợi những bức tranh của Thang Ấu Ninh hoàn toàn đều là thật lòng.
Đã quen nhìn mấy bức tranh trang nhã, đột nhiên xuất hiện một phong cách hoàn toàn khác, thực sự rất bắt mắt!
Nàng ấy quyết định kiểm chứng tài năng vẽ tranh của Thang Ấu Ninh, tránh để nhóm người đó chỉ biết ủng hộ Liễu nương tử!
Khi Nhạc La ra ngoài, nàng ta đã tự mình vẽ cảnh chèo thuyền và câu cá.
Nàng ấy đang vội vàng đi ra ngoài cùng hai nha hoàn thì tình cờ gặp quản gia đang dẫn một nam nhân vào phủ.
Vô tình, bức tranh rơi xuống đất.
“Thỉnh an Huyện chúa.” Ngu Hành Phong giữ nguyên vẻ lịch thiệp và cầm bức tranh lên cho nàng mà chẳng hề ngước mắt lấy một lần.
Dáng người nam nhân thẳng tắp, lông mày nghiêm nghị, là vẻ học thức mà Nhạc La ghét nhất: ‘Vẻ kiêu hãnh của việc học hành chăm chỉ mười năm’.
Khi hai bên gặp nhau, quản gia giới thiệu hắn ta là anh em của Ngu phi, Ngu lang quân.
Ồ, thì ra là họ hàng của tiểu nương nàng.
Nhạc La nhếch môi, vươn tay cầm lấy bức tranh, nhưng Ngu Hành Phong đã nhìn thấy màu sắc tươi sáng trong bức tranh.
Thoạt nhìn, nó vô cùng ấn tượng.
Hắn ta nói: “Bức tranh này rất đẹp, thật hiếm có.”
Nghe vậy, Nhạc La nhếch môi: "Xem như ngươi có mắt nhìn!"
“Xin hỏi huyện chúa, bức tranh này là tuyệt tác của vị cao nhân nào?” Ngu Hành Phong chưa từng thấy phong cách này bao giờ.
"Ngươi muốn biết..." Nhạc La hất cao cằm, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ta không nói cho ngươi!"
Sau đó, cất bức tranh đi và ra ngoài.
Sau khi gặp được Thang Ấu Ninh, Nhạc La đã thuật lại chuyện thú vị vừa rồi cho nàng ấy nghe.
Để nàng biết rằng bức tranh của mình được người khác khen ngợi!
“Mấy tên học sĩ đó lúc nào cũng khinh thường người khác.” Nhạc La chán ghét nói: “Cứ nghe cách bọn họ nói chuyện là biết.”
"Đệ đệ của Ngu nương tử?" Thang Ấu Ninh nghĩ đến Ngu Tố Âm và hỏi: "Bây giờ nàng ta thế nào rồi?"
Lúc trước nghe nói hình như nàng ta muốn tìm cái chết thì phải?
Nhạc La nắm lấy tay Thang Ấu Ninh, không tin nàng ta sẽ tìm chết: “Chỉ là diễn thôi, muội không biết đó, người càng yêu thể diện sẽ càng biết diễn!”
Dù người có ngốc đến đâu, nhưng khi tiếp xúc quá nhiều với hoàng tộc thì cũng sẽ tinh tường hơn.
Thang Ấu Ninh nghe mà chẳng hiểu gì mấy, "Còn sống là tốt rồi."
Thang Ấu Ninh đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị đánh, khóc một lúc chắc là sẽ ổn thôi.
Không ngờ Bạc Thời Diễn chỉ bịt miệng nàng lại rồi ra lệnh cho nàng không được nói gì nữa.
Sau đó hắn bỏ trò vật lộn sang một bên để uống trà, phớt lờ nàng.
Bạc Thời Diễn đại khái đã đoán được vì sao lão bà tử bên cạnh Thang Ấu Ninh lại không dạy nàng rõ ràng.
Có lẽ không chỉ phải mô tả chi tiết bằng lời, mà còn phải nói rõ trải nghiệm cho nàng?
Hắn nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi, tạm thời không muốn phiền não vì những chuyện này.
Ở Nghi Lăng Điện nghỉ ngơi một lát, uống hai chén trà, mùi rượu trên người Bạc Thời Diễn cũng đã nhạt đi khá nhiều, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn rời cung hồi phủ.
Tương Xảo đoán rằng Vương gia không muốn người khác biết bản thân say rượu nên khi lau mặt cho Thang Ấu Ninh đã nhắc nhở nàng chuyện này.
Thang Ấu Ninh cũng hiểu phần nào, nói: "Ta biết, ngươi không được tiết lộ chuyện của ngài ấy cho người khác, ngài ấy đã từng nói thế."
Những người khác có lẽ sẽ không đến dò hỏi nàng bất cứ điều gì, chỉ có Lăng di nương là người hứng thú nhất thôi.
Trở lại Nhiếp Chính vương phủ, Thập Cừ lặng lẽ xuất hiện trong thư phòng.
“Chủ tử.”
"Chuyện thế nào rồi?" Bạc Thời Diễn ngẩng đầu hỏi.
Thập Cừ đáp: “Mã Nguyên Vũ đã bị Mã gia phát hiện, sau đó bí mật đưa ra khỏi cung.”
Mã Nguyên Vũ trúng thuốc, dù không có thất lễ ở ngự tiền, nhưng cũng suýt chút nữa làm trò hề trong Ngự hoa viên.
Người của Mã gia biết được chuyện này, trong lòng vừa gấp gáp vừa tức giận, nhanh chóng tìm cớ để đưa hắn xuất cung.
Thuốc do Thập Cừ hạ, người do Thập Cừ dẫn đến, Mã gia sẽ hoàn toàn chống lại Trác gia.
Họ sẽ cho rằng Trác Thái hậu đã cử người làm việc này vì Trác gia không nỡ gả Trác Lan Thuần.
Chỉ cần Mã Nguyên Vũ có thêm một vụ bê bối nữa, nữ nhi Trác gia không những không phải gả đi mà còn có thể lấy lại được chút danh tiếng tốt.
Chẳng hạn như: lúc trước ở hành cung, chính tên Mã Nguyên Vũ đã cưỡng ép nàng ta, nàng ta không thể chống cự được.
Mỗi lần Mã gia nghĩ đến chuyện này, đều hận không thể nghiến răng đến mức sái quai hàm!
Họ đã hết mình vì Trác gia nhưng lại phải nhận lấy kết cục như thế này!
Cách đây không lâu, bọn họ nhịn đau sửa lại nguyên phối La Thị, đắc tội với La gia, họ Trác có thể đền bù gì chưa? Giờ còn muốn dùng con trai bọn họ làm bàn đạp cho con gái Trác gia!
Chuyện phát sinh ở Ngự Hoa Viên, người khác có thể không biết, nhưng chắc chắn không thể giấu được Thái hậu.
Trác Thái Hậu lập tức nhận ra có chuyện không ổn nên phái người truyền tin cho Trác Nhậm Long.
Khi Trác Nhâm Long chạy đến nhà họ Mã lần nữa, lập tức bị cho đứng ngoài cửa.
Bạc Thời Diễn không quan tâm họ tranh cãi với nhau thế nào, nhưng một khi đã có rạn nứt, bọn họ không thể tiếp tục cùng hội cùng thuyền được nữa.
Hắn lấy một cuộn giấy từ trên giá sách xuống: "Sắp vào thu rồi, mời Giang Lập Đường trở về Kinh đi."
Thập Cừ im lặng lui xuống.
*
Sau bữa tiệc chiêu đãi, phong tục trao đổi nữ nhân của Cố Lương Quốc lan truyền như cháy rừng, còn dám đòi đổi người với Nhiếp chính vương!
Vì thế, Thang Ấu Ninh nhận được thư hỏi thăm từ Huyện chúa Nhạc La.
Huyện chúa Nhạc La không thể tham gia tiệc tiếp sứ thần, cho nên chỉ biết tin sau khi sự việc bị lan truyền.
Trong thư, Nhạc La bày tỏ sự tức giận: Chắc chắn là tên hoàng tử khốn kiếp đó đã nhìn trúng nhan sắc của muội rồi!
Nàng ấy bảo Thang Ấu Ninh đừng tức giận hay sợ hãi gì, hay là cứ ra ngoài chơi với nàng ấy để quên mấy chuyện đó đi.
Sau khi nhận được tranh của Thang Ấu Ninh, Nhạc La đã hết lời khen ngợi, kinh ngạc trước tài năng của nàng, kiên quyết muốn đưa nàng đến yến hội thưởng tranh, cho mấy tài nữ ở đó nhìn thấy tài năng của nàng.
Thang Ấu Ninh không có tức giận cũng không có sợ hãi, nhưng nàng có hứng thú với tiệc thưởng tranh, bèn hỏi Thập Lan: "Ta có thể đi ra ngoài với Nhạc La không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sao nương tử không hỏi Vương gia?" Thập Lan khích lệ.
Mấy lần nàng muốn hỏi nhưng lại thôi, dường như nàng có chút chướng ngại khi tiếp xúc với Vương gia.
Thang Ấu Ninh luôn cư xử đúng mực: “Ta sợ làm sai.”
Lần đó nàng gặp Lâu di nương ở tiền viện, thiếp thất không được tùy tiện đến tiền viện, Lâu di nương bị cấm túc.
Ngay cả tiền viện cũng không được đến, liệu ngài ấy có đồng ý cho nàng ra ngoài không?
Thang Ấu Ninh lo nghĩ nhiều thứ, đến mức mất hứng thú với mấy hạt châu, chim gỗ, cầu mây, hay những món đồ chơi khác.
Khi Bạc Thời Diễn tới dùng cơm, thấy vẻ mặt chán nản của nàng, đôi mắt đen láy thường ngày đã ảm đạm đi rất nhiều.
“Có chuyện muốn nói với ta hửm?” Hắn nhìn nàng hỏi.
"Làm sao ngài biết?" Thang Ấu Ninh há hốc miệng.
Bạc Thời Diễn lười trả lời, nàng đơn thuần như tờ giấy trắng, có thể giấu được cái gì chứ?
Thang Ấu Ninh định nói nhưng lại thôi.
Thật hiếm khi Bạc Thời Diễn thấy vẻ mặt do dự như vậy của nàng, hắn không khỏi nhướng mày: “Có gì khó nói lắm hả?”
Lời đến trước môi, nàng không nhịn được mà nói với hắn về lời mời của Nhạc La.
Thang Ấu Ninh nhéo ngón tay nhỏ của mình, cúi đầu nói: "Ta biết là không thể, nhưng ta rất muốn đi..."
“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
Bạc Thời Diễn không nhìn nổi vẻ thận trọng đáng thương này của nàng, liền nói: "Nếu nàng muốn đi, kêu Trần quản gia sắp xếp xe ngựa đi."
"Ta có thể đi ư?" Thang Ấu Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên, không giấu được sự ngạc nhiên và hưng phấn.
Cảm xúc của người với người có thể lây lan cho nhau, thấy vậy, Bạc Thời Diễn hơi nhếch khóe môi nói: “Có thể.”
Đúng là đồ ngốc, được một tấc rồi cũng không biết lấn thêm một thước…
Nếu là nữ tử khác, ở trong vương phủ này được chiếu cố như vậy, nói không chừng đã trở nên vô pháp vô thiên rồi.
Nàng được dạy dỗ đến mức quá ngoan ngoãn, có lẽ… lần ở trạm dịch đó hắn đã quá nặng lời, khiến nàng như một con ốc sên nhỏ, thu lại những xúc tu đang dò xét ra bên ngoài.
Bạc Thời Diễn không phải là người hay hối hận về quyết định cũ của mình, nhưng lúc này hắn bắt đầu nghĩ, sau này hắn sẽ không đối xử với nàng theo cách mà hắn đối với người khác nữa.
Thế giới của nàng quá nhỏ bé, hắn không ngại nuông chiều nàng một chút.
Ngoài ra - bức tranh xinh đẹp kia cũng không nên bị cất giữ mãi như vậy.
Cùng ngày, một lá thư từ Nhiếp chính vương phủ được đưa đến tay Như Ý phu nhân.
Lão phu nhân này đã sáu mươi tuổi, là con gái của trưởng công chúa, trải qua ba triều đại hoàng đế, tước vị Như Ý phu nhân là do hoàng đế đời trước nữa ban cho.
Ngày xưa bà là một tài nữ nổi danh, hiện tại tuy đã không màng thế tục, nhưng danh tiếng tài năng vẫn lan truyền khắp nơi, đặc biệt là về hội họa.
Một chữ “Đẹp” của bà ấy đáng giá hơn cả vạn lời khen.
Cách đây nhiều năm Như Ý phu nhân từng tiếp xúc với Bạc Thời Diễn, ngày thường không mấy lui tới, nay đột nhiên nhận được thiếp mời, làm bà thấy có đôi phần khó hiểu.
Kinh thành thường tổ chức mấy yến tiệc ngâm thơ thưởng tranh kiểu này, nhưng từ trước đến nay Nhiếp chính vương chưa từng nhúng tay vào.
Lần này hắn đặc biệt mời bà ấy đi một chuyến.
Như Ý phu nhân hỏi thăm một chút, liền nhanh chóng hiểu ra, ở Nhiếp chính vương phủ có một tiểu thiếp muốn tham dự.
Bà không khỏi cảm thấy vui mừng, Bạc Thời Diễn này trời sinh đã có khuôn mặt ương ngạnh, khí chất lạnh lẽo, lại có thể làm ra mấy chuyện hiếm có thế này?
Phải chăng hắn đã bắt đầu nếm được mỹ vị của tình yêu?
Xem ra, bữa tiệc thưởng tranh bình thường này sắp trở nên phi thường rồi.
Như Ý phu nhân đồng ý.
Thang Ấu Ninh không biết gì về chuyện này, nàng đang chuẩn bị một bức tranh mới.
Ở tiệc thưởng tranh sẽ dùng tranh để kết giao, tuy chỉ là thú tiêu khiển của các tiểu nương tử, nhưng cũng tiêu tốn không ít tâm tư.
Nàng rất nghiêm túc với chuyện này.
Trần quản gia cũng rất nghiêm túc, khi biết Thang Ấu Ninh sẽ ra ngoài dự tiệc, ông ấy đã rất vui vẻ, lập tức thu xếp cho nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên nữ quyến của phủ Nhiếp chính vương ra ngoài giao lưu.
Xe ngựa nhất định phải lớn, trên rèm phải có huy hiệu của Nhiếp chính vương phủ, lại phải tìm một tên phu xe có tay lái vững vàng, đảm bảo không ai dám chọc vào!
Ngày khởi hành, Thang Ấu Ninh mặc một chiếc váy lụa màu xanh thêu hoa do Tương Vân Phường đến may đo, chất liệu vải mềm mại đến mức khi đi lại có cảm giác giống như đi giữa khói sương.
Tần bà tử thích thú sờ nó không muốn rời tay, đúng là phải nhờ vương phủ có tiền có quyền mới sở hữu được loại này, so với bộ bà rút bạc ra đặt làm, tốt hơn rất nhiều!
"Nhìn nương tử lúc này mà xem, đẹp làm sao!"
Thang Ấu Ninh cũng rất thích, bèn đến Bạch Tễ Đường nói vài câu với Bạc Thời Diễn trước khi ra ngoài.
Thuận tiện đưa cho hắn chiếc tua kiếm nàn đã làm xong.
Bạc Thời Diễn nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười rạng rỡ của nàng, cầm lấy tua rua: “Ta cho phép nàng ra ngoài, nên nàng mới nghĩ đến việc tặng quà cho ta?”
Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu, "Không phải, mấy ngày trước ta đã làm rồi."
Có điều nàng ham chơi, đến hôm nay mới làm xong.
Thập Lan là người nhận được đầu tiên.
Bạc Thời Diễn nhận lấy, bình tĩnh nói: “Đi theo nàng ấy.”
Thập Lan và Tương Nghi đồng thanh đáp: Dạ.
*
Huyện chúa Nhạc La có tính tình ngay thẳng, mấy lời khen ngợi những bức tranh của Thang Ấu Ninh hoàn toàn đều là thật lòng.
Đã quen nhìn mấy bức tranh trang nhã, đột nhiên xuất hiện một phong cách hoàn toàn khác, thực sự rất bắt mắt!
Nàng ấy quyết định kiểm chứng tài năng vẽ tranh của Thang Ấu Ninh, tránh để nhóm người đó chỉ biết ủng hộ Liễu nương tử!
Khi Nhạc La ra ngoài, nàng ta đã tự mình vẽ cảnh chèo thuyền và câu cá.
Nàng ấy đang vội vàng đi ra ngoài cùng hai nha hoàn thì tình cờ gặp quản gia đang dẫn một nam nhân vào phủ.
Vô tình, bức tranh rơi xuống đất.
“Thỉnh an Huyện chúa.” Ngu Hành Phong giữ nguyên vẻ lịch thiệp và cầm bức tranh lên cho nàng mà chẳng hề ngước mắt lấy một lần.
Dáng người nam nhân thẳng tắp, lông mày nghiêm nghị, là vẻ học thức mà Nhạc La ghét nhất: ‘Vẻ kiêu hãnh của việc học hành chăm chỉ mười năm’.
Khi hai bên gặp nhau, quản gia giới thiệu hắn ta là anh em của Ngu phi, Ngu lang quân.
Ồ, thì ra là họ hàng của tiểu nương nàng.
Nhạc La nhếch môi, vươn tay cầm lấy bức tranh, nhưng Ngu Hành Phong đã nhìn thấy màu sắc tươi sáng trong bức tranh.
Thoạt nhìn, nó vô cùng ấn tượng.
Hắn ta nói: “Bức tranh này rất đẹp, thật hiếm có.”
Nghe vậy, Nhạc La nhếch môi: "Xem như ngươi có mắt nhìn!"
“Xin hỏi huyện chúa, bức tranh này là tuyệt tác của vị cao nhân nào?” Ngu Hành Phong chưa từng thấy phong cách này bao giờ.
"Ngươi muốn biết..." Nhạc La hất cao cằm, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ta không nói cho ngươi!"
Sau đó, cất bức tranh đi và ra ngoài.
Sau khi gặp được Thang Ấu Ninh, Nhạc La đã thuật lại chuyện thú vị vừa rồi cho nàng ấy nghe.
Để nàng biết rằng bức tranh của mình được người khác khen ngợi!
“Mấy tên học sĩ đó lúc nào cũng khinh thường người khác.” Nhạc La chán ghét nói: “Cứ nghe cách bọn họ nói chuyện là biết.”
"Đệ đệ của Ngu nương tử?" Thang Ấu Ninh nghĩ đến Ngu Tố Âm và hỏi: "Bây giờ nàng ta thế nào rồi?"
Lúc trước nghe nói hình như nàng ta muốn tìm cái chết thì phải?
Nhạc La nắm lấy tay Thang Ấu Ninh, không tin nàng ta sẽ tìm chết: “Chỉ là diễn thôi, muội không biết đó, người càng yêu thể diện sẽ càng biết diễn!”
Dù người có ngốc đến đâu, nhưng khi tiếp xúc quá nhiều với hoàng tộc thì cũng sẽ tinh tường hơn.
Thang Ấu Ninh nghe mà chẳng hiểu gì mấy, "Còn sống là tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro