Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 4
2024-10-24 13:20:07
Trong Cẩm Tung các, Bạc Thời Diễn đang tiếp đãi Văn Nhân Chiếu và mấy người phụ tá.
Hôm nay lâm triều, mấy người bên Lại bộ đã có động tĩnh, đám người Trác thị nhịn không được đã bắt đầu hành động.
Mậu Lam vừa ra khỏi cung, chạy đến chỗ Bạc Thời Diễn báo cáo tình trạng của Hoàng đế.
Tính tình Mậu Lam vốn trầm ổn, mà lúc này cũng phải nhíu chặt mày nói: “Lúc trưa Thái hậu nương nương có đến, cố ý chỉ định Hoàng hậu cho bệ hạ. Mà bệ hạ đang long thể bất an, lại không dám để lộ, nên đã đuổi Đức Hỉ đi.”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, nhàn nhạt nhướng mày: “Mới có chút chuyện như vậy đã ngã bệnh?”
Còn không dám để lộ, có Hoàng đế nào hèn nhát như vậy không chứ?
Văn Nhân Chiếu đan hay tay lại trong ống tay áo, nghĩ một chút rồi nói: “Bệ hạ hẳn là sợ kinh động đến Thái Hậu và quần thần trong triều, nên mới đuổi Đức Hỉ đi.”
Nhiều cặp mắt đang dòm ngó như vậy, chỉ cần gọi thái y đến, tất nhiên khắp cung đều biết.
“Đúng là như vậy.” Mậu Lam liếc nhìn sắc mặt của Bạc Thời Diễn, “Vương gia, đêm nay có cần vào cung không?”
“Không đi.” Bạc Thời Diễn một tay nâng chung trà: “Cứ để hoàng thượng bệnh một ngày đi.”
Văn Nhân Chiếu vuốt râu gật gù: “Cho bệ hạ chịu chút khổ sở cũng tốt.”
Chương Thần Đế đã mười bốn tuổi, năm nay Nhiếp chính vương phụ trợ đã là năm thứ ba rồi. Nếu nói chuyện lần này là một cuộc khảo thí đối với y, hiển nhiên, tiểu Hoàng đế đã không vượt qua được.
Nhưng y không thể lần nào cũng tránh sau lưng người khác, cứ sợ hãi né tránh Thái hậu như vậy được.
Thái hậu và Hoàng đế vốn không phải mẫu tử ruột, vội vàng nhét con gái của Trác thị vào cung, mục đích rõ như ban ngày.
Huống hồ…… chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn, là do một loại độc cực kỳ hiếm có gây ra, khả năng cao chính là do Thái hậu ra tay.
Suốt ba năm qua ngày nào hắn cũng nhức đầu, đặc biệt không thể tiếp xúc với hương thơm của nữ nhi.
Nếu cứ như vậy, Nhiếp chính vương này nhất định sẽ tuyệt hậu.
Văn Nhân Chiếu chắp tay nói: “Ở Thục Trung đã có tin tức của thần y, hay là vương gia đích thân đi một chuyến.”
Vị thần y kia tính tình rất quái dị, hai ba đợt người phái đi rồi mà lão ta vẫn không chịu đến kinh thành, bọn họ chỉ có thể nhân nhượng đối phương.
“Việc này không vội.” Bạc Thời Diễn rũ mi, như suy tư gì đó.
Hai lần hắn phát bệnh nhức đầu khi gặp được Thang Ấu Ninh, hình như triệu chứng được giảm bớt… Có phải là trùng hợp hay không, thử thêm một lần sẽ biết.
*
Đã có ý niệm muốn thử, mấy ngày sau, khi cơn đau đầu phát tác, Bạc Thời Diễn đi thẳng đến hậu viện.
Bệnh này đã theo hắn nhiều năm, bốc thuốc châm kim đều không có tác dụng, uống hết từng chén thuốc cũng chỉ có vị đắng mà thôi.
Mà vị thần y ở Thục Trung kia, cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho hắn.
Nếu thực sự có mùi hương nào đó có thể giải, chỉ sợ không phải là hương liệu, mà là độc.
Vừa qua khỏi giờ ngọ, ve kêu từng tràn, Nhiễm Tùng đi theo sau đang nghiền ngẫm tâm tư của chủ tử.
Thường ngày hiếm khi thấy vương gia đến chỗ này, giống như hậu viện không phải thuộc Vương phủ vậy, hôm nay không rõ tại sao…?
Lát nữa nếu mấy di nương biết được, hẳn sẽ vui mừng lắm đây.
Đáng tiếc lúc này phần lớn mọi người đều đã ngủ trưa, ngay cả nha hoàn bà tử cũng tìm một nơi mát mẻ để lười biếng.
Bạc Thời Diễn cứ thế đi thẳng một đường, tiến vào Trác Hòa Viện, đứng ở cổng nhìn cửa viện khép hờ.
Nhiễm Tùng sực hiểu ra: Hóa ra là tìm Thang di nương.
Chủ tử hay đau đầu, nên Nhiễm Tùng không dám ồn ào, vội vàng tiến lên vài bước, đẩy cửa vào.
Bạc Thời Diễn kêu y lại, mắt nhìn thẳng: “Ngươi ở ngoài.”
Nếu như mùi hương kia thật sự có tác dụng tốt với chứng đau đầu của hắn, hắn không muốn bất cứ ai biết được điều này.
“Dạ.” Nhiễm Tùng không ngờ Vương gia lại không cần mình theo vào.
Trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, Thang di nương kìa nhìn không được lanh lợi, không biết có tiếp đãi tốt chủ tử hay không nữa.
Ban ngày cửa viện không khóa, Bạc Thời Diễn sải bước trên bậc đá phiến, đẩy cửa đi vào.
Vừa lướt qua vài nhọn cây đã dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Thang Ấu Ninh ở cuối hành lang.
Đình viện không lớn, không có đình hóng gió, đây là nơi vui chơi duy nhất của nàng.
Tấm ván gỗ được lau sạch sẽ, Thang Ấu Ninh đang đưa lưng về phía cửa, quỳ bò trên đất chơi hạt châu, cặp mông đào cao cao nhô lên, làn váy bay phấp phới như những cánh hoa.
Vừa nhìn một cái, Bạc Thời Diễn đã bị cặp đào tròn trịa kia hấp dẫn ánh mắt.
…… Bởi vì nó quá mức bắt mắt, nên khiến hắn giống như một tên yêu râu xanh, hai mắt tự động dừng trên đó.
Bước chân hắn dừng lại, nhưng hai mắt không hề dịch chuyển, vươn tay cố ý bẻ một cành hoa, làm vang lên một tiếng rắc.
Thang Ấu Ninh nghe thấy, quay đầu nhìn xem, trong viện đột ngột xuất hiện một nam tử đỉnh đạc, khiến nàng nhất thời ngốc ra.
“Là bổn vương.” Bạc Thời Diễn nhàn nhạt lên tiếng, không muốn nàng hoảng hốt kêu người.
Thang Ấu Ninh bò dậy, chậm chạp tiến lên vài bước, quan sát hắn thêm một chút: “Tham kiến Vương gia.”
Ánh mắt hắn có chút hung dữ…
Bạc Thời Diễn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đầu vẫn còn ẩn ẩn đau, thúc đẩy hắn tiến sát nàng thêm vài bước.
Không ngờ chân vừa động, lại lỡ đá bay mấy viên châu tròn trên đất, tiếng kêu lốp cốp vang lên liên hồi, nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
“Hạt châu của ta…” Hai mắt Thang Ấu Ninh trợn tròn, muốn nhanh chân cứu vớt nó nhưng không còn kịp.
Nàng đuổi theo muốn đi nhặt nó về, mới vừa bước một chân, đã bị Bạc Thời Diễn kéo cổ tay.
Dựa vào ưu thế cao lớn, hắn chỉ hơi cúi người, là đã dễ dàng ôm trọn nàng vào vòng tay mình.
Hương thơm ấm áp ngập tràn xoang mũi, khiến não bộ đang căng chặt của hắn như được dãn ra.
Quả nhiên… không phải trùng hợp.
Đôi mắt Bạc Thời Diễn lập tức sắc bén lên, tay cũng vô thức tăng thêm lực.
“Vương gia làm gì vậy?” Cảm nhận bàn tay mình bị bóp đau, Thang Ấu Ninh nghĩ không biết có phải hắn muốn đánh nàng không? Giống như chọc trúng một con thú nhỏ, khiến bản năng sinh tồn của nó trỗi dậy, Thang Ấu Ninh tiên hạ thủ vi cường, thò qua miệng, hàm răng nàng găm chặt vào mu bàn tay của hắn, dùng hết sức lực.
Rất nhanh lưỡi nàng nếm được mùi máu tươi, mà Bạc Thời Diễn cũng vì bị đau mà lựa chọn buông Thang Ấu Ninh ra.
Tư Vân đang sắc thuốc trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì chạy ra, bị tình cảnh trước mặt làm cho sững người, sao Vương gia lại ở đây? Sao nương tử nhà mình lại cắn hắn?
Tư Vân hoảng hốt lập tức quỳ rạp xuống đất, “Nô, nô tỳ tham kiến Vương gia!”
“A Vân!” Thang Ấu Ninh nhìn thấy Tư Vân thì tủi thân muốn khóc: “Vương gia muốn đánh ta……”
Cái gì?!
Tư Vân bị dọa cho hồn bay phách tán, nàng không muốn bị xử phạt theo chủ tử đâu!
Nàng quỳ bò lại đây, giữ chặt Thang Ấu Ninh cùng nhau quỳ sấp xuống, dập đầu thỉnh tội: “Thang di nương vô tri, mong Vương gia khoan dung! Xin Vương gia thứ tội……”
Bạc Thời Diễn mày nhăn lại: “Đứng lên đi, chỉ là hiểu lầm.”
Tư Vân ngẩng đầu, trong lòng thở phào một hơi: “Là hiểu lầm, là hiểu lầm!”
Nàng vội vàng nâng Thang Ấu Ninh lên, vừa dỗ dành vừa nịnh nọt: “Vương gia là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, sẽ không đánh người, đừng sợ.”
Là hiểu lầm sao?
Thang Ấu Ninh phồng má, có vẻ như không tình nguyện nói: “Xin lỗi… ta cắn ngài bị thương, ta xoa thuốc cho ngài được không?”
“Xin lỗi dễ quá nhỉ, sao không nghĩ đến hậu quả?” Bạc Thời Diễn rũ mắt liếc nhìn mu bàn tay mình, “Một cái dấu răng nhỏ thôi, không cần bôi thuốc.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy, xoay người giơ tay lên trước mặt Tư Vân: “Hắn nói không bôi, vậy ta tự bôi cho ta.”
Trên cổ tay trắng nõn nà kia là một vòng đỏ ửng, chính là dấu tay của Bạc Thời Diễn.
Hắn dùng sức đến vậy sao? “… Đi lấy thuốc tới đây.”
Bạc Thời Diễn nhấc chân lướt qua hai người họ, vào ghế ngồi trong nhà.
Tư Vân sợ để hắn chờ, không rảnh dặn dò Thang Ấu Ninh nhiều điều, chỉ đẩy nàng nói: “Vương gia không phải người xấu, đừng sợ, nương tử mau vào ngồi với ngài ấy đi, nghe lời.”
Thang Ấu Ninh biết, không thể để khách ngồi một mình.
Nàng nhăn mũi, trước khi vào nhà còn quay đầu nhìn hạt châu bị đá bay của mình… không biết lát nữa tìm chúng nó về có kịp không.
Bạc Thời Diễn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của nàng, không khỏi mím môi.
Mấy viên ngọc châu xoàng xĩnh đó cũng đáng để nàng ta xem như bảo bối.
“Lại đây,” Hắn có ý kêu nàng tới gần một chút, nói: “Ngồi xuống.”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn qua đi, ngồi vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thật sự không tức giận sao?”
Thường thì người bị nàng đánh đều sẽ thẹn quá thành giận, hoặc là đánh lại nàng, hoặc là tức giận mắng tiểu ngốc tử.
Nhưng phản ứng của hắn lại rất bình tĩnh.
“Ai dạy ngươi cắn người?” Bạc Thời Diễn lấy ra một chiếc khăn gấm, đắp lên mu bàn tay mình.
“Là ngài động thủ trước.” Thang Ấu Ninh biện hộ cho bản thân: “Nam tử dùng tay đụng vào nữ tử lập tức phải la làng lên đánh người. Sau này ngài đừng như vậy nữa.”
“Cái gì?” Hắn nhướng mày: “Câu này là ai dạy ngươi.”
“Nhũ nương nói vậy đó.” Thang Ấu Ninh tỏ ra rất chính đáng: “Nếu không phải có ý xấu, ngài chạm vào ta làm cái gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Bạc Thời Diễn dừng trên gò má non mềm của nàng, đôi môi ửng hồng như những cánh hoa, bộ dạng dụ dỗ người đến chà đạp.
Chỉ là chắc nàng không hiểu được “có ý xấu” kia nghĩa là gì, chỉ cho rằng hắn sẽ đánh nàng.
Tư Vân cầm thuốc trị thương tiến vào, cẩn thận đánh giá hai người đang ngồi trước mặt, nàng ta thật sự tò mò, sao vương gia lại đến Trác Hòa Viện……
Bạc Thời Diễn phát hiện ánh mắt Tư Vân, lên tiếng kêu nàng ta lui ra.
Tư Vân do dự một chút, lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ giúp nương tử bôi thuốc.”
“Không ai dạy ngươi phép tắc trong phủ sao?” Bạc Thời Diễn nhướng mi.
Tư Vân hoảng hồn, đây là vị chủ tử nói một không nói hai, không cho phép hạ nhân cãi lại.
“Vương gia thứ tội, nô tỳ là sợ Thang di nương……”
“Đi ra ngoài.” Thần sắc Bạc Thời Diễn lạnh lùng.
Thang Ấu Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Tư Vân run lẩy bẩy, không dám nhiều lời, dập đầu rồi lập tức lui ra, cũng không dám trì hoãn thêm chút nào.
Người đi rồi, nàng mới hỏi hắn: “Ngài hung dữ quá, không thích A Vân sao?”
“Hung dữ?” Bạc Thời Diễn mặt lạnh nói: “Bổn vương vẫn chưa tức giận.”
“Ngài nói dối, lúc ngài bắt lấy tay ta, ánh mắt rất đáng sợ.” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh vô tội, nàng lại không dám đắc tội hắn.
Bạc Thời Diễn lấy bình thuốc nhỏ, động tác từ tốn: “Ngươi cũng nhanh nhạy đó.”
Ngay lúc phát hiện mùi hương trên người nàng có thể ức chế cơn đau đầu, trong khoảnh khắc đó, xác thật trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ.
Ngay lúc cơn giận vừa định bộc phát, nàng lại phản ứng như con mèo nhỏ, há miệng cắn người.
“Đưa tay cho ta.” Đầu ngón tay Bạc Thời Diễn quẹt một ít chất thuốc màu trắng ngà.
Thang Ấu Ninh muốn nói mình có thể tự làm, nhưng hắn đã chồm người sang bên này, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại.
Trên người nàng tỏa ra hương thơm ấm, khiến cho mặt mày Bạc Thời Diễn dãn hết ra, đôi mắt hắn như suy tư điều gì đó, lòng bàn tay đặt trên cổ tay nàng.
Thang Ấu Ninh chỉ hơi rụt tay về, nhưng không hề né tránh.
Nhìn hắn cúi người đến gần mình, nàng lắc đầu nói: “Có phải ngài ngửi trộm mùi hương trên người ta không? Ngài là con cún con hả?”
Bạc Thời Diễn: “……”
Hắn vươn tay ra, bàn tay to bóp vào gương mặt nhỏ trắng hồng của nàng, làm cho miệng nàng chu lên như con cá vàng.
Bạc Thời Diễn trầm giọng nói: “Khi không cần nói thì ngươi im miệng lại, tiểu ngốc tử.”
Hôm nay lâm triều, mấy người bên Lại bộ đã có động tĩnh, đám người Trác thị nhịn không được đã bắt đầu hành động.
Mậu Lam vừa ra khỏi cung, chạy đến chỗ Bạc Thời Diễn báo cáo tình trạng của Hoàng đế.
Tính tình Mậu Lam vốn trầm ổn, mà lúc này cũng phải nhíu chặt mày nói: “Lúc trưa Thái hậu nương nương có đến, cố ý chỉ định Hoàng hậu cho bệ hạ. Mà bệ hạ đang long thể bất an, lại không dám để lộ, nên đã đuổi Đức Hỉ đi.”
Bạc Thời Diễn nghe vậy, nhàn nhạt nhướng mày: “Mới có chút chuyện như vậy đã ngã bệnh?”
Còn không dám để lộ, có Hoàng đế nào hèn nhát như vậy không chứ?
Văn Nhân Chiếu đan hay tay lại trong ống tay áo, nghĩ một chút rồi nói: “Bệ hạ hẳn là sợ kinh động đến Thái Hậu và quần thần trong triều, nên mới đuổi Đức Hỉ đi.”
Nhiều cặp mắt đang dòm ngó như vậy, chỉ cần gọi thái y đến, tất nhiên khắp cung đều biết.
“Đúng là như vậy.” Mậu Lam liếc nhìn sắc mặt của Bạc Thời Diễn, “Vương gia, đêm nay có cần vào cung không?”
“Không đi.” Bạc Thời Diễn một tay nâng chung trà: “Cứ để hoàng thượng bệnh một ngày đi.”
Văn Nhân Chiếu vuốt râu gật gù: “Cho bệ hạ chịu chút khổ sở cũng tốt.”
Chương Thần Đế đã mười bốn tuổi, năm nay Nhiếp chính vương phụ trợ đã là năm thứ ba rồi. Nếu nói chuyện lần này là một cuộc khảo thí đối với y, hiển nhiên, tiểu Hoàng đế đã không vượt qua được.
Nhưng y không thể lần nào cũng tránh sau lưng người khác, cứ sợ hãi né tránh Thái hậu như vậy được.
Thái hậu và Hoàng đế vốn không phải mẫu tử ruột, vội vàng nhét con gái của Trác thị vào cung, mục đích rõ như ban ngày.
Huống hồ…… chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn, là do một loại độc cực kỳ hiếm có gây ra, khả năng cao chính là do Thái hậu ra tay.
Suốt ba năm qua ngày nào hắn cũng nhức đầu, đặc biệt không thể tiếp xúc với hương thơm của nữ nhi.
Nếu cứ như vậy, Nhiếp chính vương này nhất định sẽ tuyệt hậu.
Văn Nhân Chiếu chắp tay nói: “Ở Thục Trung đã có tin tức của thần y, hay là vương gia đích thân đi một chuyến.”
Vị thần y kia tính tình rất quái dị, hai ba đợt người phái đi rồi mà lão ta vẫn không chịu đến kinh thành, bọn họ chỉ có thể nhân nhượng đối phương.
“Việc này không vội.” Bạc Thời Diễn rũ mi, như suy tư gì đó.
Hai lần hắn phát bệnh nhức đầu khi gặp được Thang Ấu Ninh, hình như triệu chứng được giảm bớt… Có phải là trùng hợp hay không, thử thêm một lần sẽ biết.
*
Đã có ý niệm muốn thử, mấy ngày sau, khi cơn đau đầu phát tác, Bạc Thời Diễn đi thẳng đến hậu viện.
Bệnh này đã theo hắn nhiều năm, bốc thuốc châm kim đều không có tác dụng, uống hết từng chén thuốc cũng chỉ có vị đắng mà thôi.
Mà vị thần y ở Thục Trung kia, cũng chưa chắc có thể chữa khỏi cho hắn.
Nếu thực sự có mùi hương nào đó có thể giải, chỉ sợ không phải là hương liệu, mà là độc.
Vừa qua khỏi giờ ngọ, ve kêu từng tràn, Nhiễm Tùng đi theo sau đang nghiền ngẫm tâm tư của chủ tử.
Thường ngày hiếm khi thấy vương gia đến chỗ này, giống như hậu viện không phải thuộc Vương phủ vậy, hôm nay không rõ tại sao…?
Lát nữa nếu mấy di nương biết được, hẳn sẽ vui mừng lắm đây.
Đáng tiếc lúc này phần lớn mọi người đều đã ngủ trưa, ngay cả nha hoàn bà tử cũng tìm một nơi mát mẻ để lười biếng.
Bạc Thời Diễn cứ thế đi thẳng một đường, tiến vào Trác Hòa Viện, đứng ở cổng nhìn cửa viện khép hờ.
Nhiễm Tùng sực hiểu ra: Hóa ra là tìm Thang di nương.
Chủ tử hay đau đầu, nên Nhiễm Tùng không dám ồn ào, vội vàng tiến lên vài bước, đẩy cửa vào.
Bạc Thời Diễn kêu y lại, mắt nhìn thẳng: “Ngươi ở ngoài.”
Nếu như mùi hương kia thật sự có tác dụng tốt với chứng đau đầu của hắn, hắn không muốn bất cứ ai biết được điều này.
“Dạ.” Nhiễm Tùng không ngờ Vương gia lại không cần mình theo vào.
Trong lòng nhịn không được thầm nghĩ, Thang di nương kìa nhìn không được lanh lợi, không biết có tiếp đãi tốt chủ tử hay không nữa.
Ban ngày cửa viện không khóa, Bạc Thời Diễn sải bước trên bậc đá phiến, đẩy cửa đi vào.
Vừa lướt qua vài nhọn cây đã dễ dàng nhìn thấy bóng dáng của Thang Ấu Ninh ở cuối hành lang.
Đình viện không lớn, không có đình hóng gió, đây là nơi vui chơi duy nhất của nàng.
Tấm ván gỗ được lau sạch sẽ, Thang Ấu Ninh đang đưa lưng về phía cửa, quỳ bò trên đất chơi hạt châu, cặp mông đào cao cao nhô lên, làn váy bay phấp phới như những cánh hoa.
Vừa nhìn một cái, Bạc Thời Diễn đã bị cặp đào tròn trịa kia hấp dẫn ánh mắt.
…… Bởi vì nó quá mức bắt mắt, nên khiến hắn giống như một tên yêu râu xanh, hai mắt tự động dừng trên đó.
Bước chân hắn dừng lại, nhưng hai mắt không hề dịch chuyển, vươn tay cố ý bẻ một cành hoa, làm vang lên một tiếng rắc.
Thang Ấu Ninh nghe thấy, quay đầu nhìn xem, trong viện đột ngột xuất hiện một nam tử đỉnh đạc, khiến nàng nhất thời ngốc ra.
“Là bổn vương.” Bạc Thời Diễn nhàn nhạt lên tiếng, không muốn nàng hoảng hốt kêu người.
Thang Ấu Ninh bò dậy, chậm chạp tiến lên vài bước, quan sát hắn thêm một chút: “Tham kiến Vương gia.”
Ánh mắt hắn có chút hung dữ…
Bạc Thời Diễn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm nàng, đầu vẫn còn ẩn ẩn đau, thúc đẩy hắn tiến sát nàng thêm vài bước.
Không ngờ chân vừa động, lại lỡ đá bay mấy viên châu tròn trên đất, tiếng kêu lốp cốp vang lên liên hồi, nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi.
“Hạt châu của ta…” Hai mắt Thang Ấu Ninh trợn tròn, muốn nhanh chân cứu vớt nó nhưng không còn kịp.
Nàng đuổi theo muốn đi nhặt nó về, mới vừa bước một chân, đã bị Bạc Thời Diễn kéo cổ tay.
Dựa vào ưu thế cao lớn, hắn chỉ hơi cúi người, là đã dễ dàng ôm trọn nàng vào vòng tay mình.
Hương thơm ấm áp ngập tràn xoang mũi, khiến não bộ đang căng chặt của hắn như được dãn ra.
Quả nhiên… không phải trùng hợp.
Đôi mắt Bạc Thời Diễn lập tức sắc bén lên, tay cũng vô thức tăng thêm lực.
“Vương gia làm gì vậy?” Cảm nhận bàn tay mình bị bóp đau, Thang Ấu Ninh nghĩ không biết có phải hắn muốn đánh nàng không? Giống như chọc trúng một con thú nhỏ, khiến bản năng sinh tồn của nó trỗi dậy, Thang Ấu Ninh tiên hạ thủ vi cường, thò qua miệng, hàm răng nàng găm chặt vào mu bàn tay của hắn, dùng hết sức lực.
Rất nhanh lưỡi nàng nếm được mùi máu tươi, mà Bạc Thời Diễn cũng vì bị đau mà lựa chọn buông Thang Ấu Ninh ra.
Tư Vân đang sắc thuốc trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì chạy ra, bị tình cảnh trước mặt làm cho sững người, sao Vương gia lại ở đây? Sao nương tử nhà mình lại cắn hắn?
Tư Vân hoảng hốt lập tức quỳ rạp xuống đất, “Nô, nô tỳ tham kiến Vương gia!”
“A Vân!” Thang Ấu Ninh nhìn thấy Tư Vân thì tủi thân muốn khóc: “Vương gia muốn đánh ta……”
Cái gì?!
Tư Vân bị dọa cho hồn bay phách tán, nàng không muốn bị xử phạt theo chủ tử đâu!
Nàng quỳ bò lại đây, giữ chặt Thang Ấu Ninh cùng nhau quỳ sấp xuống, dập đầu thỉnh tội: “Thang di nương vô tri, mong Vương gia khoan dung! Xin Vương gia thứ tội……”
Bạc Thời Diễn mày nhăn lại: “Đứng lên đi, chỉ là hiểu lầm.”
Tư Vân ngẩng đầu, trong lòng thở phào một hơi: “Là hiểu lầm, là hiểu lầm!”
Nàng vội vàng nâng Thang Ấu Ninh lên, vừa dỗ dành vừa nịnh nọt: “Vương gia là đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, sẽ không đánh người, đừng sợ.”
Là hiểu lầm sao?
Thang Ấu Ninh phồng má, có vẻ như không tình nguyện nói: “Xin lỗi… ta cắn ngài bị thương, ta xoa thuốc cho ngài được không?”
“Xin lỗi dễ quá nhỉ, sao không nghĩ đến hậu quả?” Bạc Thời Diễn rũ mắt liếc nhìn mu bàn tay mình, “Một cái dấu răng nhỏ thôi, không cần bôi thuốc.”
Thang Ấu Ninh nghe vậy, xoay người giơ tay lên trước mặt Tư Vân: “Hắn nói không bôi, vậy ta tự bôi cho ta.”
Trên cổ tay trắng nõn nà kia là một vòng đỏ ửng, chính là dấu tay của Bạc Thời Diễn.
Hắn dùng sức đến vậy sao? “… Đi lấy thuốc tới đây.”
Bạc Thời Diễn nhấc chân lướt qua hai người họ, vào ghế ngồi trong nhà.
Tư Vân sợ để hắn chờ, không rảnh dặn dò Thang Ấu Ninh nhiều điều, chỉ đẩy nàng nói: “Vương gia không phải người xấu, đừng sợ, nương tử mau vào ngồi với ngài ấy đi, nghe lời.”
Thang Ấu Ninh biết, không thể để khách ngồi một mình.
Nàng nhăn mũi, trước khi vào nhà còn quay đầu nhìn hạt châu bị đá bay của mình… không biết lát nữa tìm chúng nó về có kịp không.
Bạc Thời Diễn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của nàng, không khỏi mím môi.
Mấy viên ngọc châu xoàng xĩnh đó cũng đáng để nàng ta xem như bảo bối.
“Lại đây,” Hắn có ý kêu nàng tới gần một chút, nói: “Ngồi xuống.”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn qua đi, ngồi vào bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thật sự không tức giận sao?”
Thường thì người bị nàng đánh đều sẽ thẹn quá thành giận, hoặc là đánh lại nàng, hoặc là tức giận mắng tiểu ngốc tử.
Nhưng phản ứng của hắn lại rất bình tĩnh.
“Ai dạy ngươi cắn người?” Bạc Thời Diễn lấy ra một chiếc khăn gấm, đắp lên mu bàn tay mình.
“Là ngài động thủ trước.” Thang Ấu Ninh biện hộ cho bản thân: “Nam tử dùng tay đụng vào nữ tử lập tức phải la làng lên đánh người. Sau này ngài đừng như vậy nữa.”
“Cái gì?” Hắn nhướng mày: “Câu này là ai dạy ngươi.”
“Nhũ nương nói vậy đó.” Thang Ấu Ninh tỏ ra rất chính đáng: “Nếu không phải có ý xấu, ngài chạm vào ta làm cái gì?”
Nghe vậy, ánh mắt Bạc Thời Diễn dừng trên gò má non mềm của nàng, đôi môi ửng hồng như những cánh hoa, bộ dạng dụ dỗ người đến chà đạp.
Chỉ là chắc nàng không hiểu được “có ý xấu” kia nghĩa là gì, chỉ cho rằng hắn sẽ đánh nàng.
Tư Vân cầm thuốc trị thương tiến vào, cẩn thận đánh giá hai người đang ngồi trước mặt, nàng ta thật sự tò mò, sao vương gia lại đến Trác Hòa Viện……
Bạc Thời Diễn phát hiện ánh mắt Tư Vân, lên tiếng kêu nàng ta lui ra.
Tư Vân do dự một chút, lấy hết can đảm nói: “Nô tỳ giúp nương tử bôi thuốc.”
“Không ai dạy ngươi phép tắc trong phủ sao?” Bạc Thời Diễn nhướng mi.
Tư Vân hoảng hồn, đây là vị chủ tử nói một không nói hai, không cho phép hạ nhân cãi lại.
“Vương gia thứ tội, nô tỳ là sợ Thang di nương……”
“Đi ra ngoài.” Thần sắc Bạc Thời Diễn lạnh lùng.
Thang Ấu Ninh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Tư Vân run lẩy bẩy, không dám nhiều lời, dập đầu rồi lập tức lui ra, cũng không dám trì hoãn thêm chút nào.
Người đi rồi, nàng mới hỏi hắn: “Ngài hung dữ quá, không thích A Vân sao?”
“Hung dữ?” Bạc Thời Diễn mặt lạnh nói: “Bổn vương vẫn chưa tức giận.”
“Ngài nói dối, lúc ngài bắt lấy tay ta, ánh mắt rất đáng sợ.” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh vô tội, nàng lại không dám đắc tội hắn.
Bạc Thời Diễn lấy bình thuốc nhỏ, động tác từ tốn: “Ngươi cũng nhanh nhạy đó.”
Ngay lúc phát hiện mùi hương trên người nàng có thể ức chế cơn đau đầu, trong khoảnh khắc đó, xác thật trong đầu hắn có rất nhiều suy nghĩ.
Ngay lúc cơn giận vừa định bộc phát, nàng lại phản ứng như con mèo nhỏ, há miệng cắn người.
“Đưa tay cho ta.” Đầu ngón tay Bạc Thời Diễn quẹt một ít chất thuốc màu trắng ngà.
Thang Ấu Ninh muốn nói mình có thể tự làm, nhưng hắn đã chồm người sang bên này, khoảng cách giữa hai người đột nhiên rút ngắn lại.
Trên người nàng tỏa ra hương thơm ấm, khiến cho mặt mày Bạc Thời Diễn dãn hết ra, đôi mắt hắn như suy tư điều gì đó, lòng bàn tay đặt trên cổ tay nàng.
Thang Ấu Ninh chỉ hơi rụt tay về, nhưng không hề né tránh.
Nhìn hắn cúi người đến gần mình, nàng lắc đầu nói: “Có phải ngài ngửi trộm mùi hương trên người ta không? Ngài là con cún con hả?”
Bạc Thời Diễn: “……”
Hắn vươn tay ra, bàn tay to bóp vào gương mặt nhỏ trắng hồng của nàng, làm cho miệng nàng chu lên như con cá vàng.
Bạc Thời Diễn trầm giọng nói: “Khi không cần nói thì ngươi im miệng lại, tiểu ngốc tử.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro