Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 41
2024-10-24 13:20:07
Chẳng qua cũng chỉ là tiệc sinh thần của Nhiếp Chính Vương, nhưng lễ vật từ những quý phủ khác vẫn được gửi tới như cũ.
Trần quản gia sai người nhận hết toàn bộ rồi ghi chép lại vào sổ nhập kho.
Đến khi người khác có dịp vui thì ông ta cũng sẽ cho người gửi lại lễ vật, dù Bạc Thời Diễn không tới nhưng lễ tiết thì vẫn phải đúng mực.
Bên trong Vương phủ không chuẩn bị gia yến, chỉ là Bạch Tễ Đường được đặt thêm một bàn đồ ăn mà Thang Ấu Ninh thích.
Bởi vì hôm nay nàng sẽ tới Bạch Tễ Đường dùng thiện.
Món ăn vẫn là lẩu.
Tết Trung Thu sắp đến nên sứ giả Cổ Lương quốc cũng chuẩn bị phải rời kinh thành về nước.
Kim bảng đã được ban bố, có người vui mừng cũng có người lo lắng, mọi người đều bận rộn chuẩn bị chào đón Trung Thu.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở kinh thành chênh lệch rất lớn, đêm đến gió rét ùa về tứ phía nên ăn lẩu một chút cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.
Mùa hè cũng có thể ăn được.
Thang Ấu Ninh không chỉ tặng mỗi yên ngựa cho Bạc Thời Diễn, hôm qua sau khi trở về, nhìn vào trong rương chứa vật dụng cũ lại thấy nàng đã vẽ thêm một bức họa cho hắn.
Là vẽ khi nàng dậy sớm bắt gặp bóng dáng hắn lưu loát luyện kiếm ở trong phủ.
Sương sớm vẫn còn chưa tan, bên trong sân đình nơi những hàng trúc xanh biếc còn ướt hơi sương, nam nhân mặc y phục trắng, tay cầm thanh trường kiếm, áo bào bay phấp phới.
Hắn tập trung luyện kiếm, không hề để ý tới cái đầu nhỏ đang tò mò nhìn hắn từ trong góc khuất.
Bạc Thời Diễn nhận lấy bức họa, đánh giá nửa cái đầu tròn vo ở dưới góc phải, nhíu mày nói: “Nàng nghĩ mình trốn giỏi lắm sao? Hôm đó ta đã sớm phát hiện ra nàng rồi.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy vậy thì nghiêng đầu: “Thật ư?”
Nàng đã lặng lẽ trốn khỏi đó thật nhanh để không quấy rầy hắn luyện kiếm rồi mà.
Bạc Thời Diễn nhướng mày: “Tiếng bước chân của nàng nặng như vậy, có thể qua mặt được ai chứ?”
Nặng? Thang Ấu Ninh chu cái miệng nhỏ lên rồi lắc đầu một cái: “Ta không nặng, ta chỉ là nhìn tròn trịa một chút thôi.”
Người cũng như tên, vậy nên nàng mới được gọi là Viên Viên(tròn trịa).
Bạc Thời Diễn không tranh luận với nàng về chuyện này nữa, hắn cất bức họa đi rồi nói: “Ăn đi.”
Hai người ngồi quanh chiếc bàn, bắt đầu dùng bữa.
Thường ngày cái miệng nhỏ nhắn của Thang Ấu Ninh không lúc nào có thể đóng lại, nhưng đến khi ăn nàng không hề nói nhiều mà ngược lại rất chuyên chú.
Sự chuyên chú này khiến khẩu vị người khác cũng tốt lên theo, Bạc Thời Diễn vì vậy mà cũng ăn nhiều hơn.
Trần quản gia không ở bên trong hầu hạ, ông chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lui ra ngoài, trong lòng đều là vui mừng.
Cuối cùng cũng có người ở bên cạnh Vương gia, cùng Vương gia trải qua ngày sinh thần của mình.
Ở dưới quê Nam Nghiêu cũng gửi không ít lễ vật tới, chẳng qua cho dù mấy thứ đó có tốt đến đâu thì cũng không bằng sự chân thành quan tâm của người ở trước mắt.
*
Đêm trước tết Trung Thu, Thái hậu bỗng nhiên hạ ý chỉ, triệu Trác Phán Nhi nhập cung hầu hạ Hoàng thượng.
Bà ta đã trực tiếp hạ lệnh nên Chương Thần Đế không còn cách nào từ chối, đành phong cho nàng ta tước vị Tài nhân.
Chuyện này Mậu Lam đã bẩm báo lại trước với Bạc Thời Diễn, hắn cũng không thèm để ý, cứ thế mặc kệ để Trác Thái hậu tùy ý.
Có thể thay đổi được gì đâu chứ?
Đầu xuân, tiểu Hoàng đế đã đến lúc nạp phi, tới mùa hạ sẽ bắt đầu tuyển chọn một số tú nữ.
Những chuyện này đều khiến Trác gia bận rộn.
Miễn là đừng quá tham lam mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu thì Bạc Thời Diễn căn bản không để ý, Trác Thái hậu cũng lùi một bước, bắt đầu mưu tính ở trên người Tài nhân.
Trác Phán Nhi thuận lợi nhập cung, trong lòng bà ta thoáng chút hài lòng, ngay lập tức căn dặn, cung yến Trung Thu nhất định phải thật rình rang.
Khiến các vị đại thần đưa phu nhân nhà mình nhập cung để gặp vị Tài nhân này, từ nay về sau, Thái hậu sẽ từ từ dạy cung vụ cho nàng ta.
Tâm tư này bà ta không thèm giấu giếm nên đương nhiên mọi người cũng nhìn thấu.
Thang Ấu Ninh cũng phải nhập cung, buổi tiệc lần này so với những lần trước có điểm bất đồng, nam nữ riêng biệt, nàng phải tới bên cạnh Thái hậu nơi nữ quyến tụ tập lại.
Mới đầu Tần bà tử còn hơi do dự, bà ấy sợ không có Vương gia ở bên cạnh trông chừng thì nương tử quá đơn thuần sẽ dễ chịu thua thiệt.
Nhất là sau sự việc xảy ra ở hành cung, khi đó Thái hậu đánh giá sai Thang Ấu Ninh nên chỉ dùng một mánh khóe tầm thường, kết quả là chính bà ta bị mất mặt.
Liệu bà ta có ghi hận trong lòng, hiện tại muốn lấy lại mặt mũi không?
Về chuyện này, Thang Ấu Ninh hoàn toàn không quan tâm mà ngược lại nàng rất tò mò về hoa đăng cung đình.
Chỉ khi đến tết Trung Thu hoặc tết Nguyên Tiêu thì rất nhiều đèn lồng mới được treo lên, tạo thành một khung cảnh đầy lộng lẫy trong Ngự hoa viên.
Thập Lan trực tiếp xua đi sự lo lắng của Tần bà tử, nàng ấy cười nói: “Vương gia chúng ta có thân phận gì cơ chứ, chỉ có người ngu như heo mới dám làm khó dễ nương tử thôi.”
Nàng ấy ngược lại cũng muốn nhìn thử xem, ai sẽ trở thành quân cờ cho Trác Thái hậu?
Hơn nữa Trác Thái hậu không sợ sao?
Bà ta sắp xếp một tài nữ mới nổi như Trác Phán Nhi vào cung, ngay giờ phút quan trọng này mà dương dương tự đắc khiêu chiến với Nhiếp Chính Vương, cuối cùng không biết ai mới là người sẽ phải hối tiếc đây?
Tần bà tử nghe nói Thập Lan biết võ thì hoàn toàn trông cậy vào nàng ấy, dặn dò hết lần này đến lần khác: “Tình hình trong cung rất phức tạp, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy thì chớp mắt nói: “Không sao đâu, ta đi tìm Nhạc La cùng nhau ngắm đèn lồng.”
Thập Lan cũng bảo Tần bà tử hãy yên tâm, Vương gia có người ở trong cung, ”Dù có rắc rối gì xảy ra thì cũng là người khác xấu mặt.”
Tần bà tử an tâm, cười nói: “Vậy thì đi chơi cho thoải mái.”
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Thang Ấu Ninh uống một chén canh nóng lớn rồi mới đi.
Nghe nói đồ ăn diên tịch thu đông ở trong cung cũng không dễ ăn, thức ăn được bày lên gần như đã không còn nóng nữa.
Vậy nên nàng cũng chỉ ăn một chút để lót bụng.
Thân thể Thang Ấu Ninh khỏe mạnh nên thân nhiệt nàng giống như một lò sưởi nhỏ vậy, nàng cởi chiếc áo choàng mà Tương Xảo đã khoác lên cho mình: “Nóng.”
“Người lên xe ngựa đã rồi hẵng cởi.” Tương Xảo kéo tay nàng xuống.
Bạc Thời Diễn vẫn đứng chờ ở cửa, mùa thu hoàng hôn tới rất sớm.
Trăng còn chưa lên, tiểu cô nương mặc chiếc áo choàng màu xanh lam, tay đang cầm đèn lồng đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Khuôn mặt nàng xinh xắn, đôi mắt trong veo giống như nai con lạc vào trong rừng nói với thợ săn: “Ta đi trước dẫn đường cho ngài.”
Thang Ấu Ninh giơ cao chiếc đèn lồng trong tay, soi đường cho Bạc Thời Diễn.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Nhiễm Tùng khôn ngoan lui về phía sau.
Đôi chân thon dài của Bạc Thời Diễn bước chậm lại, khiến bước chân của hắn khớp với bước chân nàng.
Hai người một trước một sau đi tới cửa trong, lên xe ngựa, Thang Ấu Ninh lập tức cởi áo choàng ra rồi cuộn lên một nửa mành trúc hóng mát.
Tết Trung Thu, kinh thành chính là tòa thành không ngủ.
Trên đường đèn đuốc sáng chói, tiếng người ồn ào không ngừng.
Lúc này bóng tối vừa buông xuống chưa được bao lâu, người đi đường đã không chờ nổi nữa mà đi ra ngoài tụ năm tụ ba.
Hai bên đường, từ buổi chiều các tiểu thương đã mở cửa sớm hơn bình thường để chuẩn bị cho lượng khách vào buổi tối.
Lúc này Thang Ấu Ninh lại nổi lên lòng tham, nhỏ giọng nói: “Nếu xem đèn cung đình thì không thể xem đèn lồng ở Nhạc An phường nữa…”
“Trước kia nàng chưa từng được xem hả?” Bạc Thời Diễn hỏi.
“Khi còn bé ta đã từng đi với phụ thân.” Nàng trả lời một câu, giọng điệu không hề vui vẻ.
Đó là khi nàng mới sáu tuổi, cả gia đình cùng đi ra ngoài, Thang Dịch Tông cáu kỉnh, Thang Văn Phàn thì không để ý, còn Thang Ấu Ninh thiếu chút nữa thì bị một tên bắt cóc bắt đi.
Sau đó Bành thị thuận tiện lấy chuyện này làm cái cớ, không cho nàng ra ngoài chơi nữa.
“Nếu xuất cung sớm, ta sẽ đưa nàng đi dạo phố một chút.” Bạc Thời Diễn nói.
Thang Ấu Ninh vừa nghe được thì vội vàng gật đầu đa tạ: “Dạ, đa tạ Vương gia.”
Hắn nhẹ nhàng nhướn mày: “Không cần vội vã cảm tạ như vậy, Bổn vương cũng chưa hứa hẹn gì với nàng.”
“Ngài đáp ứng là được.” Đuôi mắt nàng cong cong.
Xe ngựa di chuyển vào Hoàng cung.
Nơi Thái hậu chiêu đãi các vị phu nhân là ở Tư Hoa Các, tiệc của Hoàng đế thì ở Văn Lạc Điện cách đó không xa.
Có một vị chưởng sự cô cô tới dẫn đường, Bạc Thời Diễn đưa nàng tới lối rẽ.
Hắn vốn định dặn dò nàng đôi câu, thế nhưng không ngờ Thang Ấu Ninh lại rất mạnh mẽ, cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi với chưởng sự cô cô.
Tư Hoa Các là nơi ăn uống tiệc tùng, tối nay sẽ có cả tản bộ trong hoa viên, ngắm đèn lồng, giải đố và chơi pháo hoa, sẽ không ràng buộc mọi người.
Trong ngự hoa viên còn có hai cái vũ đài được dựng lên, mỗi bên hát những bài hát khác nhau, ai thích nghe bên nào thì có thể qua bên đó nghe.
Thang Ấu Ninh không phải chính thê, cũng không được phong Cáo mệnh, nhưng nàng là nữ quyến duy nhất của phủ Nhiếp Chính Vương được đi lại bên ngoài, vì vậy chỗ ngồi cũng rất gần hàng trước.
Các nữ quyến khác không ai là không biết nàng, các nàng sẽ không ngạc nhiên như lần đầu nàng xuất hiện, chỉ là vẫn sẽ chú ý đến.
Mỹ nhân đầy sức sống như vậy, Nhiếp Chính Vương cũng thật có phúc.
Trác Thái hậu ngồi ở trên cao, bên tay trái bà ta là người đầu tiên được phong vị - Trác Tài nhân, bên tay phải là Thang Ấu Ninh.
Đúng như Thập Lan đã nói, tối nay tâm điểm chú ý chính là Trác Tài nhân mới được phong vị, Thái hậu tội gì lại đi chọc vào phủ Nhiếp Chính Vương, bà ta hoàn toàn phớt lờ Thang Ấu Ninh, nửa chữ cũng không thèm nói với nàng.
Thế nhưng Thang Ấu Ninh cũng không cảm thấy mình bị lạnh nhạt, nàng vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện.
Trước khi tới đây nàng đã ăn lót dạ nên hiện tại cũng không đói, nàng ngồi một lúc thì chạy ra ngoài gặp Nhạc La.
Hai người các nàng tay trong tay cùng nhau thưởng thức đèn lồng cung đình.
Đối với Nhạc La mà nói, hàng năm nàng ấy đều nhập cung ngắm đèn lồng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kiểu như vậy.
Đèn lồng được treo mấy ngày vào mỗi dịp tết Trung Thu, tết Nguyên Tiêu, sau khi kết thúc thì thu hồi để năm sau lại sử dụng, dù có tân trang lại thì phần lớn vẫn sẽ không thay đổi.
Trên tay các nàng mỗi người cầm một chiếc đèn, đi lại gần được nửa vòng thì đã đến bên rìa vũ đài.
Hai vũ đài lớn cách nhau rất xa, một ở bên trái một ở bên phải, một bên hát ‘Hoa Sơn Cứu Mẫu’, một bên hát ‘Thước Kiều Hội’.
Nhạc La nhìn thấy mấy người Liễu Quỳnh Quân ở phía xa xa.
Nàng ấy cảm thấy vô nghĩa chán chường, nghiêng đầu hỏi: “Muội muốn xem diễn không?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu.
“Vậy thì đi chơi pháo hoa đi.”
Nhạc La biết pháo hoa được để ở đâu, đường trong ngự hoa viên nàng ta cũng rất quen thuộc nên ngay lập tức dẫn Thang Ấu Ninh đi.
Vừa mới quẹo qua một hòn núi giả thì có tiếng khóc mơ hồ từ phía trước truyền tới.
Hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy dưới mái đình treo đầy đèn lồng cung đình là Ngu Tố Âm đang đứng nức nở.
Dưới ánh đèn, tiểu mỹ nhân rơi lệ, mà ở trước mặt nàng ta chính là Bạc Thời Diễn.
Thang Ấu Ninh phản ứng chậm, thế nhưng động tác của Nhạc La lại rất nhanh nhẹn, nàng ta lập tức đẩy nàng quay lại trốn phía sau hòn núi giả, vểnh hai tai lên, âm thầm nghe ngóng.
Thập Lan cũng nhìn thấy, nàng ấy muốn nói lại thôi: “...Như thế này liệu có ổn không?”
Huyện chúa dám can đảm kéo nương tử cùng nhau dòm ngó chuyện của Vương gia?
“Suỵt.” Nhạc La giơ ngón trỏ lên, trên mặt đều là biểu cảm khi đi bắt gian, ra hiệu cho họ không được phép nói chuyện.
Mấy nha hoàn trố mắt nhìn nhau, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói: “Tỷ nhìn trộm.”
“Gì mà nhìn trộm, cái này phải gọi là bắt gặp chứ!” Nhạc La nghiến răng, không dám lớn tiếng cãi nhau: “Phụ thân ta thì không nói làm gì, nhưng đó không phải là Vương gia nhà muội sao?”
Cô nam quả nữ ở nơi này một mình?
Ở sân đình bên kia, Ngu Tố Âm nức nở, nói: “Ta bị trật chân, huynh cứ làm như không nhìn thấy thế này sao?”
Bạc Thời Diễn không nói gì, đôi mắt hắn nheo lại, tầm mắt nhìn về hòn núi giả phía trước.
Hắn vừa mới bước một bước thì đã bị Ngu Tố Âm níu lấy áo bào.
“Ứng Huyên…” Nàng ta gọi tên tự của hắn, lệ vẫn còn vương trên mi: “Ta, ta vẫn còn trong trắng*…”
*nguyên tác là thân hoàn bích: còn trong trắng, trinh nguyên
Quận Vương gia là một lão thái giám nên căn bản không hề chạm vào nàng ta.
Bên ngoài có không ít người nói Diễn Dụ quận vương ngu dốt, rõ ràng là bị Ngu Tố Âm lợi dụng làm bia đỡ đạn.
Không, Ông ta không hề ngu ngốc. Chỉ là mượn cớ để che giấu chuyện bản thân bất lực mà thôi.
Bạc Thời Diễn giật lại áo bào rồi đẩy nàng ta ra, liếc nàng ta một cái: “Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi xem, ngươi đi quá xa rồi đấy.” Từ khi nào khuê nữ Ngu gia lại dám nói mấy lời như vậy?
“Huynh cảm thấy bất ngờ lắm sao?” Ngu Tố Âm cười tự giễu một tiếng, hạ giọng nói: “Sao huynh biết được Khổ Nhược Am là nơi như thế nào chứ?”
Vùng vẫy bên trong đó chính là những nữ nhân bị trói buộc.
Ngu Tố Âm nhìn thấy các nàng không từ một thủ đoạn nào để có thể được đi ra bên ngoài.
Trong lòng người xuất gia chân chính tự có chốn bồng lai, há có thể bị giam cầm ở nơi đó?
Ngu Tố Âm cười rồi lại khóc: “Ứng Huyên, ta vẫn còn nhớ rõ cách đây chín năm, trong tiệc hứa hôn của chúng ta, chỉ một chén rượu nhạt cũng có thể khiến huynh đỏ hết mang tai… Rất nhiều chuyện, ta vẫn còn nhớ rất rõ hu hu hu…”
Thậm chí còn hồi tưởng mãi trong giấc mộng.
Ngu Tố Âm lệ rơi đầy mặt, ý đồ muốn khơi dậy sự thương tiếc của nam nhân.
Nhưng Bạc Thời Diễn vẫn cứ từ trên cao nhìn xuống nàng ta, đáy mắt chỉ có sự lạnh lùng, trực tiếp khiến Ngu Tố Âm như rơi vào hầm băng.
Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn làm quận trắc phi, Bổn vương có thể tác thành cho ngươi.”
Tác thành? Tác thành của hắn, chắc chắn không phải như nàng ta nghĩ.
Trần quản gia sai người nhận hết toàn bộ rồi ghi chép lại vào sổ nhập kho.
Đến khi người khác có dịp vui thì ông ta cũng sẽ cho người gửi lại lễ vật, dù Bạc Thời Diễn không tới nhưng lễ tiết thì vẫn phải đúng mực.
Bên trong Vương phủ không chuẩn bị gia yến, chỉ là Bạch Tễ Đường được đặt thêm một bàn đồ ăn mà Thang Ấu Ninh thích.
Bởi vì hôm nay nàng sẽ tới Bạch Tễ Đường dùng thiện.
Món ăn vẫn là lẩu.
Tết Trung Thu sắp đến nên sứ giả Cổ Lương quốc cũng chuẩn bị phải rời kinh thành về nước.
Kim bảng đã được ban bố, có người vui mừng cũng có người lo lắng, mọi người đều bận rộn chuẩn bị chào đón Trung Thu.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở kinh thành chênh lệch rất lớn, đêm đến gió rét ùa về tứ phía nên ăn lẩu một chút cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.
Mùa hè cũng có thể ăn được.
Thang Ấu Ninh không chỉ tặng mỗi yên ngựa cho Bạc Thời Diễn, hôm qua sau khi trở về, nhìn vào trong rương chứa vật dụng cũ lại thấy nàng đã vẽ thêm một bức họa cho hắn.
Là vẽ khi nàng dậy sớm bắt gặp bóng dáng hắn lưu loát luyện kiếm ở trong phủ.
Sương sớm vẫn còn chưa tan, bên trong sân đình nơi những hàng trúc xanh biếc còn ướt hơi sương, nam nhân mặc y phục trắng, tay cầm thanh trường kiếm, áo bào bay phấp phới.
Hắn tập trung luyện kiếm, không hề để ý tới cái đầu nhỏ đang tò mò nhìn hắn từ trong góc khuất.
Bạc Thời Diễn nhận lấy bức họa, đánh giá nửa cái đầu tròn vo ở dưới góc phải, nhíu mày nói: “Nàng nghĩ mình trốn giỏi lắm sao? Hôm đó ta đã sớm phát hiện ra nàng rồi.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy vậy thì nghiêng đầu: “Thật ư?”
Nàng đã lặng lẽ trốn khỏi đó thật nhanh để không quấy rầy hắn luyện kiếm rồi mà.
Bạc Thời Diễn nhướng mày: “Tiếng bước chân của nàng nặng như vậy, có thể qua mặt được ai chứ?”
Nặng? Thang Ấu Ninh chu cái miệng nhỏ lên rồi lắc đầu một cái: “Ta không nặng, ta chỉ là nhìn tròn trịa một chút thôi.”
Người cũng như tên, vậy nên nàng mới được gọi là Viên Viên(tròn trịa).
Bạc Thời Diễn không tranh luận với nàng về chuyện này nữa, hắn cất bức họa đi rồi nói: “Ăn đi.”
Hai người ngồi quanh chiếc bàn, bắt đầu dùng bữa.
Thường ngày cái miệng nhỏ nhắn của Thang Ấu Ninh không lúc nào có thể đóng lại, nhưng đến khi ăn nàng không hề nói nhiều mà ngược lại rất chuyên chú.
Sự chuyên chú này khiến khẩu vị người khác cũng tốt lên theo, Bạc Thời Diễn vì vậy mà cũng ăn nhiều hơn.
Trần quản gia không ở bên trong hầu hạ, ông chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lui ra ngoài, trong lòng đều là vui mừng.
Cuối cùng cũng có người ở bên cạnh Vương gia, cùng Vương gia trải qua ngày sinh thần của mình.
Ở dưới quê Nam Nghiêu cũng gửi không ít lễ vật tới, chẳng qua cho dù mấy thứ đó có tốt đến đâu thì cũng không bằng sự chân thành quan tâm của người ở trước mắt.
*
Đêm trước tết Trung Thu, Thái hậu bỗng nhiên hạ ý chỉ, triệu Trác Phán Nhi nhập cung hầu hạ Hoàng thượng.
Bà ta đã trực tiếp hạ lệnh nên Chương Thần Đế không còn cách nào từ chối, đành phong cho nàng ta tước vị Tài nhân.
Chuyện này Mậu Lam đã bẩm báo lại trước với Bạc Thời Diễn, hắn cũng không thèm để ý, cứ thế mặc kệ để Trác Thái hậu tùy ý.
Có thể thay đổi được gì đâu chứ?
Đầu xuân, tiểu Hoàng đế đã đến lúc nạp phi, tới mùa hạ sẽ bắt đầu tuyển chọn một số tú nữ.
Những chuyện này đều khiến Trác gia bận rộn.
Miễn là đừng quá tham lam mơ tưởng đến vị trí Hoàng hậu thì Bạc Thời Diễn căn bản không để ý, Trác Thái hậu cũng lùi một bước, bắt đầu mưu tính ở trên người Tài nhân.
Trác Phán Nhi thuận lợi nhập cung, trong lòng bà ta thoáng chút hài lòng, ngay lập tức căn dặn, cung yến Trung Thu nhất định phải thật rình rang.
Khiến các vị đại thần đưa phu nhân nhà mình nhập cung để gặp vị Tài nhân này, từ nay về sau, Thái hậu sẽ từ từ dạy cung vụ cho nàng ta.
Tâm tư này bà ta không thèm giấu giếm nên đương nhiên mọi người cũng nhìn thấu.
Thang Ấu Ninh cũng phải nhập cung, buổi tiệc lần này so với những lần trước có điểm bất đồng, nam nữ riêng biệt, nàng phải tới bên cạnh Thái hậu nơi nữ quyến tụ tập lại.
Mới đầu Tần bà tử còn hơi do dự, bà ấy sợ không có Vương gia ở bên cạnh trông chừng thì nương tử quá đơn thuần sẽ dễ chịu thua thiệt.
Nhất là sau sự việc xảy ra ở hành cung, khi đó Thái hậu đánh giá sai Thang Ấu Ninh nên chỉ dùng một mánh khóe tầm thường, kết quả là chính bà ta bị mất mặt.
Liệu bà ta có ghi hận trong lòng, hiện tại muốn lấy lại mặt mũi không?
Về chuyện này, Thang Ấu Ninh hoàn toàn không quan tâm mà ngược lại nàng rất tò mò về hoa đăng cung đình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ khi đến tết Trung Thu hoặc tết Nguyên Tiêu thì rất nhiều đèn lồng mới được treo lên, tạo thành một khung cảnh đầy lộng lẫy trong Ngự hoa viên.
Thập Lan trực tiếp xua đi sự lo lắng của Tần bà tử, nàng ấy cười nói: “Vương gia chúng ta có thân phận gì cơ chứ, chỉ có người ngu như heo mới dám làm khó dễ nương tử thôi.”
Nàng ấy ngược lại cũng muốn nhìn thử xem, ai sẽ trở thành quân cờ cho Trác Thái hậu?
Hơn nữa Trác Thái hậu không sợ sao?
Bà ta sắp xếp một tài nữ mới nổi như Trác Phán Nhi vào cung, ngay giờ phút quan trọng này mà dương dương tự đắc khiêu chiến với Nhiếp Chính Vương, cuối cùng không biết ai mới là người sẽ phải hối tiếc đây?
Tần bà tử nghe nói Thập Lan biết võ thì hoàn toàn trông cậy vào nàng ấy, dặn dò hết lần này đến lần khác: “Tình hình trong cung rất phức tạp, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút.”
Thang Ấu Ninh nghe thấy thì chớp mắt nói: “Không sao đâu, ta đi tìm Nhạc La cùng nhau ngắm đèn lồng.”
Thập Lan cũng bảo Tần bà tử hãy yên tâm, Vương gia có người ở trong cung, ”Dù có rắc rối gì xảy ra thì cũng là người khác xấu mặt.”
Tần bà tử an tâm, cười nói: “Vậy thì đi chơi cho thoải mái.”
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, Thang Ấu Ninh uống một chén canh nóng lớn rồi mới đi.
Nghe nói đồ ăn diên tịch thu đông ở trong cung cũng không dễ ăn, thức ăn được bày lên gần như đã không còn nóng nữa.
Vậy nên nàng cũng chỉ ăn một chút để lót bụng.
Thân thể Thang Ấu Ninh khỏe mạnh nên thân nhiệt nàng giống như một lò sưởi nhỏ vậy, nàng cởi chiếc áo choàng mà Tương Xảo đã khoác lên cho mình: “Nóng.”
“Người lên xe ngựa đã rồi hẵng cởi.” Tương Xảo kéo tay nàng xuống.
Bạc Thời Diễn vẫn đứng chờ ở cửa, mùa thu hoàng hôn tới rất sớm.
Trăng còn chưa lên, tiểu cô nương mặc chiếc áo choàng màu xanh lam, tay đang cầm đèn lồng đã xuất hiện ở bên cạnh hắn.
Khuôn mặt nàng xinh xắn, đôi mắt trong veo giống như nai con lạc vào trong rừng nói với thợ săn: “Ta đi trước dẫn đường cho ngài.”
Thang Ấu Ninh giơ cao chiếc đèn lồng trong tay, soi đường cho Bạc Thời Diễn.
Thấy nàng vui vẻ như vậy, Nhiễm Tùng khôn ngoan lui về phía sau.
Đôi chân thon dài của Bạc Thời Diễn bước chậm lại, khiến bước chân của hắn khớp với bước chân nàng.
Hai người một trước một sau đi tới cửa trong, lên xe ngựa, Thang Ấu Ninh lập tức cởi áo choàng ra rồi cuộn lên một nửa mành trúc hóng mát.
Tết Trung Thu, kinh thành chính là tòa thành không ngủ.
Trên đường đèn đuốc sáng chói, tiếng người ồn ào không ngừng.
Lúc này bóng tối vừa buông xuống chưa được bao lâu, người đi đường đã không chờ nổi nữa mà đi ra ngoài tụ năm tụ ba.
Hai bên đường, từ buổi chiều các tiểu thương đã mở cửa sớm hơn bình thường để chuẩn bị cho lượng khách vào buổi tối.
Lúc này Thang Ấu Ninh lại nổi lên lòng tham, nhỏ giọng nói: “Nếu xem đèn cung đình thì không thể xem đèn lồng ở Nhạc An phường nữa…”
“Trước kia nàng chưa từng được xem hả?” Bạc Thời Diễn hỏi.
“Khi còn bé ta đã từng đi với phụ thân.” Nàng trả lời một câu, giọng điệu không hề vui vẻ.
Đó là khi nàng mới sáu tuổi, cả gia đình cùng đi ra ngoài, Thang Dịch Tông cáu kỉnh, Thang Văn Phàn thì không để ý, còn Thang Ấu Ninh thiếu chút nữa thì bị một tên bắt cóc bắt đi.
Sau đó Bành thị thuận tiện lấy chuyện này làm cái cớ, không cho nàng ra ngoài chơi nữa.
“Nếu xuất cung sớm, ta sẽ đưa nàng đi dạo phố một chút.” Bạc Thời Diễn nói.
Thang Ấu Ninh vừa nghe được thì vội vàng gật đầu đa tạ: “Dạ, đa tạ Vương gia.”
Hắn nhẹ nhàng nhướn mày: “Không cần vội vã cảm tạ như vậy, Bổn vương cũng chưa hứa hẹn gì với nàng.”
“Ngài đáp ứng là được.” Đuôi mắt nàng cong cong.
Xe ngựa di chuyển vào Hoàng cung.
Nơi Thái hậu chiêu đãi các vị phu nhân là ở Tư Hoa Các, tiệc của Hoàng đế thì ở Văn Lạc Điện cách đó không xa.
Có một vị chưởng sự cô cô tới dẫn đường, Bạc Thời Diễn đưa nàng tới lối rẽ.
Hắn vốn định dặn dò nàng đôi câu, thế nhưng không ngờ Thang Ấu Ninh lại rất mạnh mẽ, cũng không quay đầu lại mà cứ thế rời đi với chưởng sự cô cô.
Tư Hoa Các là nơi ăn uống tiệc tùng, tối nay sẽ có cả tản bộ trong hoa viên, ngắm đèn lồng, giải đố và chơi pháo hoa, sẽ không ràng buộc mọi người.
Trong ngự hoa viên còn có hai cái vũ đài được dựng lên, mỗi bên hát những bài hát khác nhau, ai thích nghe bên nào thì có thể qua bên đó nghe.
Thang Ấu Ninh không phải chính thê, cũng không được phong Cáo mệnh, nhưng nàng là nữ quyến duy nhất của phủ Nhiếp Chính Vương được đi lại bên ngoài, vì vậy chỗ ngồi cũng rất gần hàng trước.
Các nữ quyến khác không ai là không biết nàng, các nàng sẽ không ngạc nhiên như lần đầu nàng xuất hiện, chỉ là vẫn sẽ chú ý đến.
Mỹ nhân đầy sức sống như vậy, Nhiếp Chính Vương cũng thật có phúc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trác Thái hậu ngồi ở trên cao, bên tay trái bà ta là người đầu tiên được phong vị - Trác Tài nhân, bên tay phải là Thang Ấu Ninh.
Đúng như Thập Lan đã nói, tối nay tâm điểm chú ý chính là Trác Tài nhân mới được phong vị, Thái hậu tội gì lại đi chọc vào phủ Nhiếp Chính Vương, bà ta hoàn toàn phớt lờ Thang Ấu Ninh, nửa chữ cũng không thèm nói với nàng.
Thế nhưng Thang Ấu Ninh cũng không cảm thấy mình bị lạnh nhạt, nàng vừa ăn vừa nghe mọi người trò chuyện.
Trước khi tới đây nàng đã ăn lót dạ nên hiện tại cũng không đói, nàng ngồi một lúc thì chạy ra ngoài gặp Nhạc La.
Hai người các nàng tay trong tay cùng nhau thưởng thức đèn lồng cung đình.
Đối với Nhạc La mà nói, hàng năm nàng ấy đều nhập cung ngắm đèn lồng, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy kiểu như vậy.
Đèn lồng được treo mấy ngày vào mỗi dịp tết Trung Thu, tết Nguyên Tiêu, sau khi kết thúc thì thu hồi để năm sau lại sử dụng, dù có tân trang lại thì phần lớn vẫn sẽ không thay đổi.
Trên tay các nàng mỗi người cầm một chiếc đèn, đi lại gần được nửa vòng thì đã đến bên rìa vũ đài.
Hai vũ đài lớn cách nhau rất xa, một ở bên trái một ở bên phải, một bên hát ‘Hoa Sơn Cứu Mẫu’, một bên hát ‘Thước Kiều Hội’.
Nhạc La nhìn thấy mấy người Liễu Quỳnh Quân ở phía xa xa.
Nàng ấy cảm thấy vô nghĩa chán chường, nghiêng đầu hỏi: “Muội muốn xem diễn không?”
Thang Ấu Ninh lắc đầu.
“Vậy thì đi chơi pháo hoa đi.”
Nhạc La biết pháo hoa được để ở đâu, đường trong ngự hoa viên nàng ta cũng rất quen thuộc nên ngay lập tức dẫn Thang Ấu Ninh đi.
Vừa mới quẹo qua một hòn núi giả thì có tiếng khóc mơ hồ từ phía trước truyền tới.
Hai người ngẩng đầu nhìn thì thấy dưới mái đình treo đầy đèn lồng cung đình là Ngu Tố Âm đang đứng nức nở.
Dưới ánh đèn, tiểu mỹ nhân rơi lệ, mà ở trước mặt nàng ta chính là Bạc Thời Diễn.
Thang Ấu Ninh phản ứng chậm, thế nhưng động tác của Nhạc La lại rất nhanh nhẹn, nàng ta lập tức đẩy nàng quay lại trốn phía sau hòn núi giả, vểnh hai tai lên, âm thầm nghe ngóng.
Thập Lan cũng nhìn thấy, nàng ấy muốn nói lại thôi: “...Như thế này liệu có ổn không?”
Huyện chúa dám can đảm kéo nương tử cùng nhau dòm ngó chuyện của Vương gia?
“Suỵt.” Nhạc La giơ ngón trỏ lên, trên mặt đều là biểu cảm khi đi bắt gian, ra hiệu cho họ không được phép nói chuyện.
Mấy nha hoàn trố mắt nhìn nhau, Thang Ấu Ninh chớp chớp đôi mắt to, nhỏ giọng nói: “Tỷ nhìn trộm.”
“Gì mà nhìn trộm, cái này phải gọi là bắt gặp chứ!” Nhạc La nghiến răng, không dám lớn tiếng cãi nhau: “Phụ thân ta thì không nói làm gì, nhưng đó không phải là Vương gia nhà muội sao?”
Cô nam quả nữ ở nơi này một mình?
Ở sân đình bên kia, Ngu Tố Âm nức nở, nói: “Ta bị trật chân, huynh cứ làm như không nhìn thấy thế này sao?”
Bạc Thời Diễn không nói gì, đôi mắt hắn nheo lại, tầm mắt nhìn về hòn núi giả phía trước.
Hắn vừa mới bước một bước thì đã bị Ngu Tố Âm níu lấy áo bào.
“Ứng Huyên…” Nàng ta gọi tên tự của hắn, lệ vẫn còn vương trên mi: “Ta, ta vẫn còn trong trắng*…”
*nguyên tác là thân hoàn bích: còn trong trắng, trinh nguyên
Quận Vương gia là một lão thái giám nên căn bản không hề chạm vào nàng ta.
Bên ngoài có không ít người nói Diễn Dụ quận vương ngu dốt, rõ ràng là bị Ngu Tố Âm lợi dụng làm bia đỡ đạn.
Không, Ông ta không hề ngu ngốc. Chỉ là mượn cớ để che giấu chuyện bản thân bất lực mà thôi.
Bạc Thời Diễn giật lại áo bào rồi đẩy nàng ta ra, liếc nàng ta một cái: “Nhìn dáng vẻ hiện tại của ngươi xem, ngươi đi quá xa rồi đấy.” Từ khi nào khuê nữ Ngu gia lại dám nói mấy lời như vậy?
“Huynh cảm thấy bất ngờ lắm sao?” Ngu Tố Âm cười tự giễu một tiếng, hạ giọng nói: “Sao huynh biết được Khổ Nhược Am là nơi như thế nào chứ?”
Vùng vẫy bên trong đó chính là những nữ nhân bị trói buộc.
Ngu Tố Âm nhìn thấy các nàng không từ một thủ đoạn nào để có thể được đi ra bên ngoài.
Trong lòng người xuất gia chân chính tự có chốn bồng lai, há có thể bị giam cầm ở nơi đó?
Ngu Tố Âm cười rồi lại khóc: “Ứng Huyên, ta vẫn còn nhớ rõ cách đây chín năm, trong tiệc hứa hôn của chúng ta, chỉ một chén rượu nhạt cũng có thể khiến huynh đỏ hết mang tai… Rất nhiều chuyện, ta vẫn còn nhớ rất rõ hu hu hu…”
Thậm chí còn hồi tưởng mãi trong giấc mộng.
Ngu Tố Âm lệ rơi đầy mặt, ý đồ muốn khơi dậy sự thương tiếc của nam nhân.
Nhưng Bạc Thời Diễn vẫn cứ từ trên cao nhìn xuống nàng ta, đáy mắt chỉ có sự lạnh lùng, trực tiếp khiến Ngu Tố Âm như rơi vào hầm băng.
Hắn nói: “Nếu ngươi không muốn làm quận trắc phi, Bổn vương có thể tác thành cho ngươi.”
Tác thành? Tác thành của hắn, chắc chắn không phải như nàng ta nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro