Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 47
2024-10-24 13:20:07
Dưới sự “giám sát chặt chẽ” của Thang Ấu Ninh, cuối cùng Bạc Thời Diễn cũng uống thuốc.
Thể chất hắn vốn khỏe mạnh, ít khi bị cảm, uống một chén thuốc vào, hôm sau đã khỏe lại như thường.
Trời mưa, cả trong ngoài nông trang toát lên vẻ yên bình nhàn nhã. Lò sưởi nhỏ bằng đất nung đang cháy, ngồi dưới hiên nghe tiếng mưa rơi.
Khói trà nghi ngút, trên bếp còn nướng thêm hai chiếc bánh tráng giòn tan, mùi thơm nức mũi.
Bạc Thời Diễn không vội đưa Thang Ấu Ninh lên đường hồi kinh.
Mặc dù trong cung có chuyện, nhưng cũng không nhất thiết phải có hắn đích thân trấn thủ.
Dưới bệ cửa sổ bày sẵn một bàn cờ, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy thỉnh thoảng nàng đang nhóp nhép thứ gì đó.
Tiếng mưa rơi tí tách, Bạc Thời Diễn chống một tay lên chiếc bàn thấp, cơn buồn ngủ ập đến, hắn nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.
Tình huống như vậy, hắn lại chìm vào giấc mộng...
Trong mơ, Thang Ấu Ninh cười duyên dáng: “Vương gia, ta sinh con cho ngài nhé? Vừa hay ngài cũng không có con trai...”
Nàng quấn lấy hắn, kéo hắn vào trong màn lụa đỏ.
Hương thơm và hơi nóng bao trùm lấy hắn, Bạc Thời Diễn chỉ cảm thấy như đang nằm trên đệm bông, những cục bột mềm mại vừa trắng vừa lớn, chói mắt.
Cổ họng hắn khô khốc, nhất định phải làm gì đó mới kìm nén được sự bồn chồn trong lòng này...
Sau đó, hình ảnh chuyển sang, Thang Ấu Ninh xách giỏ trúc, từ bên trong ôm ra một chú hổ trắng nhỏ, nói rằng đó là con trai của hắn...
Bạc Thời Diễn đột nhiên mở mắt ra.
Một giấc mơ hoang đường.
Hắn liếc mắt nhìn ra hành lang, thấy Thang Ấu Ninh đang ngồi với Tương Nghi, bàn bạc về việc may cho Khốn Khốn một chiếc ổ ấm hơn dùng vào mùa đông.
Mắt nàng cong cong, giọng nói ngây thơ, dường như lúc nào cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Bạc Thời Diễn giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ ấn vào huyệt thái dương, thật khó tin, nhưng hắn lại không thể phủ nhận.
Hắn nảy sinh ham muốn với Thang Ấu Ninh.
Loại ham muốn của một nam nhân đối với nữ nhân, nguyên thủy và tham lam.
Nhưng, nàng chẳng hiểu gì cả, thiếu nhận thức rõ ràng về chuyện nam nữ, e rằng nàng không thể hiểu được ý đồ của hắn.
Bạc Thời Diễn vốn là một kẻ ngạo mạn. Ngay từ khi sinh ra, hắn đã có mọi thứ, do vậy hắn không thèm hạ mình để nài nỉ hay lừa gạt bất kỳ ai.
Hắn muốn con mồi tự nguyện đến với hắn, tốt nhất là nàng cũng có điều cần hắn giúp đỡ, để hắn không mang ơn ai cả.
Nghĩ đến đây, Bạc Thời Diễn vẫy tay gọi nàng tới gần.
Thang Ấu Ninh bưng bánh tráng giòn đã nướng xong, mang theo hơi ấm tới gần: “Vương gia gọi ta à? Muốn ăn không?”
Hắn liếc nhìn một cái: “Không ăn.”
“Vậy ta ăn một mình.” Nàng há miệng, cắn một miếng bánh nhỏ, để lại dấu răng trên chiếc bánh.
Bạc Thời Diễn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, hắn biết, quanh co lòng vòng với nàng cũng vô dụng.
Nên hắn nói thẳng: “Nàng muốn trở thành trắc phi không?”
“Trắc phi?” Câu nói này đột nhiên vang lên, khiến Thang Ấu Ninh không kịp phản ứng.
Đôi mắt to tròn long lanh của nàng ngây thơ nhìn hắn, vẫn không quên tiếp tục nhai bánh.
Bạc Thời Diễn đưa tay, những ngón tay thon dài lau đi vụn bánh trên khóe miệng nàng, đầu ngón tay hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại.
“Biết trắc phi là gì không?” Giờ phút này hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Thang Ấu Ninh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Những vương gia, quận vương trong hoàng thất, cưới vương phi, trắc phi đều sẽ được ghi tên vào Hoàng Triều Ngọc Điệp*, thân phận khác biệt hoàn toàn so với thiếp thất thông phòng.
*Đây là một mỹ từ nói về gia phả của Hoàng tộc
Bất luận là ghi danh hay xóa bỏ, đều cần phải xin chỉ dụ, thủ tục rất rườm rà.
Vương gia ngoại tộc tuy không thuộc hoàng thất, nhưng có lẽ cũng tương tự chăng?
“Muốn làm trắc phi của bổn vương không?” Bạc Thời Diễn hỏi lại.
Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng không chớp.
“Ta, ta không biết...” Mặt Thang Ấu Ninh đầy vẻ hoang mang.
Nàng cảm thấy mình có rất nhiều điều cần phải suy nghĩ, nhưng nhất thời, đầu óc như bị tắc nghẽn, không thể nghĩ thấu đáo được.
Trông nàng ngốc nghếch, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đây là chuyện cần phải do dự hả?” Hắn nhướng mày.
Bạc Thời Diễn cũng không vội hỏi cho ra đáp án, nói: “Nghĩ kỹ rồi thì nói với ta, đi chơi đi.”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn quay người đi, nhưng cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, suy nghĩ một lúc, rồi lại quay trở lại trước mặt hắn.
“Vương gia,” Nàng nhỏ giọng hỏi: “Trở thành trắc phi thì cả đời sẽ được ở trong phủ dưỡng già, đúng không?”
Bạc Thời Diễn nhớ nàng đã từng nói muốn ở lại trong phủ dưỡng già, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Không chỉ vậy, hắn còn có thể thay nàng lo toan mọi chuyện.
Hắn đoán chừng tiểu nương tử cố chấp với từ “dưỡng già” này là do nhũ nương đã dạy cho nàng.
Trong mắt Tần bà tử, một tiểu nương tử không tâm cơ và không có mẫu tộc nâng đỡ, cả đời dựa vào lang quân mà sống, chỉ mong cầu hai chữ bình yên.
Bạc Thời Diễn có thể thấu hiểu, hơn thế nữa, hắn có thể làm được, cho nàng đủ tiền bạc và đất đai, để nàng sinh con đẻ cái, tuyệt đối không để ai ức hiếp nàng.
Bạc Thời Diễn không bao giờ chủ động hứa hẹn bất cứ điều gì, lúc này cũng không nói toàn bộ kế hoạch của mình.
Hắn vốn tưởng rằng, Thang Ấu Ninh nghe được dưỡng già sẽ đồng ý.
Ai ngờ, Thang Ấu Ninh tỏ ra buồn rầu nói: “Vương gia, xin ngài cho phép ta suy nghĩ cẩn thận một chút...”
Nghĩ đến sau khi trở thành trắc phi, nếu muốn rời khỏi vương phủ, sẽ rắc rối y như những cặp phu thê hòa ly vậy.
Tuy nàng không phải chính thất.
Nhưng cũng cần phải cẩn trọng.
Nghĩ ngợi những điều này thật quá khó đối với cái đầu ngốc nghếch của nàng...
Nàng không hề tỏ ra vui mừng.
Bạc Thời Diễn hơi mím môi, hỏi: “Nàng muốn gì?”
Nếu đã không thích danh phận, ắt hẳn sẽ thích điều khác.
“Ta?” Thang Ấu Ninh không hiểu lắm, tại sao hắn đột nhiên tốt với mình như vậy, là muốn thỏa mãn nguyện vọng của mình sao?
“Vương gia, ta muốn bán tranh...” Sau đó sẽ dành dụm tiền cho nhũ nương.
Bạc Thời Diễn nghe vậy, gật đầu nói: “Được, bán cho bổn vương, năm trăm lượng một bức.”
“Thật sao?” Đôi mắt nàng sáng ngời, đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ừ.”
Kể từ đó, nàng được như mong muốn.
**
Mưa liên tục hai ngày mới tạnh, sau khi ánh nắng mặt trời ló dạng, đã xua tan đi phần nào cái lạnh lẽo trong núi.
Bọn họ sắp phải lên đường về kinh.
Chuyến này đến nông trang ở, Thang Ấu Ninh lại có thêm nhiều thu hoạch, nàng ôm chú hổ trắng của mình, yêu thích không nỡ buông tay.
“Khốn Khốn...”
“Khốn Khốn, Khốn Khốn...”
Tứ chi chú hổ trắng khỏe khoắn, không chỉ có thể tự mình đi lại lon ton, mà còn học được cách uống sữa.
Cái đầu tròn vùi vào chiếc bát, liếm láp một cách vui vẻ, mỗi bữa có thể uống hết một bát lớn.
Đoán chừng khi trở về kinh thành, nó có thể hoàn toàn mở mắt, đến lúc đó nàng sẽ mang đến cho Nhạc La nhìn xem, chắc chắn nàng ta sẽ thích.
Tục ngữ nói rằng, nuôi hổ sẽ gặp tai họa.
Thập Lan đứng canh bên cạnh, đã nói trước, nếu sau khi mọc răng mà hổ con có dấu hiệu cắn người, nó sẽ bị đưa đi.
Thang Ấu Ninh đồng ý, nàng hiểu rằng nó vốn dĩ không phải con người, nếu không thuần hóa được bản tính hoang dã, nàng không thể giữ nó lại.
Mặc dù nàng không sợ, nhưng đối với loại động vật to lớn này, cũng nên cân nhắc đến người khác, đề phòng nó gây họa.
Thang Ấu Ninh không biết mình có thể nuôi nó được bao lâu, cho nên nàng vô cùng trân trọng khoảng thời gian này.
Sau khi hồi phủ, nhóc con này dọa Tần bà tử nhảy dựng lên.
Từng thấy người ta nuôi mèo nuôi chó, chứ làm gì có tiểu nương tử nào lại nuôi hổ!
Chỉ có những công tử bột ở kinh thành, mới nuôi báo nuôi sói để chơi đùa thôi!
May mà có Thập Lan đi theo, và chú hổ con này còn chưa mọc răng, nên Tần bà tử mới không đến nỗi hoảng hốt.
Nhưng bà ấy vẫn lẩm bẩm: “Vương gia cũng quá nuông chiều người rồi.”
Sao có thể nuôi mãnh thú ở hậu viện vương phủ được chứ?
Nói ra thì, ở Tuyết Lô Viên đã có một con bò sữa rồi, gã sai vặt hầu hạ nó, mỗi ngày đều đến đúng giờ.
Bây giờ lại có thêm một chú hổ trắng nhỏ xíu, cùng với người được giao nhiệm vụ nuôi nấng nó là Lâm Xuân Sinh, cũng từ nông trang đi theo đến kinh thành.
Hai gã sai vặt này, cứ đúng giờ là đến, làm viện của nàng càng trở nên náo nhiệt hơn.
Sau khi Thang Ấu Ninh trở về, Lăng Như lập tức chạy tới thăm nàng.
Nàng ấy ghen tị đến mức không thể nói nên lời.
Ai có thể tự do ra vào phủ như Thang Ấu Ninh? Thậm chí còn được cùng Vương gia đến nông trang ngắm cảnh!
Cùng là di nương mà sao số phận lại khác nhau đến vậy!
Lăng Như bước vào vườn, không hề bị chú hổ con dễ thương thu hút mà trái lại, sợ đến tái mét mặt mày.
“Trời ơi! Tiểu súc sinh lông lá này!”
Lăng Như cực kỳ không thích bất kỳ động vật có lông nào, lúc này suýt nhảy dựng lên cao cả trượng!
Phản ứng thái quá của nàng ấy khiến không chỉ chú hổ con sợ hãi mà Thang Ấu Ninh và tiểu nha hoàn Liên Châu cũng ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Liên Châu vội vàng đỡ lấy Lăng Như: “Nương tử cẩn thận ngã...”
Lời còn chưa dứt, Lăng Như tự đạp vào vạt váy, mắt cá chân “rắc” một tiếng, trẹo chân rồi.
“Huhuhu, mau tránh xa ta ra...” Lăng Như ngồi phịch xuống đất, không còn quan tâm đến hình tượng gì nữa.
Thang Ấu Ninh bế chú hổ trắng đi, miệng không quên hỏi: “Ngươi sợ Khốn Khốn à?”
Tương Xảo thấy thế, vội vàng đi lên giúp đỡ, cùng Liên Châu đỡ Lăng Như dậy, đưa đến trong đình ngồi.
Nàng ấy nói: “Lăng di nương sợ hãi rồi, nô tỳ đi mời y bà đến xem cho người.”
Lăng Như vỗ ngực, hồn vía vẫn chưa ổn định: “Lúc nhỏ ta bị một con chó lớn đuổi theo cắn! Giờ thỉnh thoảng vẫn còn gặp ác mộng...”
Thang Ấu Ninh có thể hiểu, có người không thích, hoặc từng bị tổn thương, để nàng ấy tránh xa ra được.
Nàng đưa hổ con vào phòng, rửa tay đi ra, uống trà trò chuyện cùng Lăng Như.
Chỉ một lát sau, y bà đã được Tương Xảo mời tới.
Sau khi xem xét chân tay của Lăng Như, y bà bóp rượu thuốc, kết luận rằng chỉ là trật nhẹ, bôi thuốc hai ngày tan máu bầm là khỏi.
Lúc này, Lăng Như đã bình tĩnh lại, cảm ơn y bà và xin lỗi Thang Ấu Ninh.
“Ta không biết trong vườn có nuôi hổ con, trong lúc nhất thời không lựa lời nói, còn gây thêm phiền toái cho muội...”
Câu tiểu súc sinh nàng ấy vừa thốt ra, quả thật là có phần thiếu suy nghĩ.
Dám mắng hổ con Vương gia tặng là súc sinh?
Lăng Như đổ mồ hôi lạnh, cũng may Thang Ấu Ninh không phải là người so đo, chỉ nói: “Lần sau không nên nói như vậy, nó không phải là con chó lớn đã cắn tỷ, nghe vậy sẽ rất buồn đó, tỷ đây là giận chó đánh mèo.”
Cái gì mà giận chó đánh mèo, làm như một con hổ nhỏ chưa mở mắt có thể nghe hiểu tiếng người ấy?
Lăng Như mỉm cười, đổi sang chủ đề khác: “Nhân lúc y bà đến, hay là muội cũng thử xem mạch bình an đi?”
Theo hầu Vương gia lâu như vậy, biết đâu đã có thai rồi cũng nên.
Thang Ấu Ninh hai mắt đăm đăm nhìn Lăng Như, không hiểu sao tự dưng lại muốn bắt mạch.
Tương Xảo tiếp lời, cười đáp: “Thân thể nương tử khỏe mạnh, nếu có cần sẽ mời đại phu đến xem.”
Nói cách khác, hiện tại không cần thiết.
Lăng Như nghe xong, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả.
Một phần nàng ấy cảm thấy vui mừng, nếu Thang Ấu Ninh mang thai con nối dõi, thử tưởng tượng, lòng nàng ấy ắt hẳn sẽ chua xót.
Nhưng đồng thời lại có chút thất vọng, người này không mang thai, chẳng phải sẽ luôn chiếm lấy Vương gia sao?
Bao giờ Vương gia mới có thể nhớ đến những nữ nhân khác trong hậu viện đây?
Thể chất hắn vốn khỏe mạnh, ít khi bị cảm, uống một chén thuốc vào, hôm sau đã khỏe lại như thường.
Trời mưa, cả trong ngoài nông trang toát lên vẻ yên bình nhàn nhã. Lò sưởi nhỏ bằng đất nung đang cháy, ngồi dưới hiên nghe tiếng mưa rơi.
Khói trà nghi ngút, trên bếp còn nướng thêm hai chiếc bánh tráng giòn tan, mùi thơm nức mũi.
Bạc Thời Diễn không vội đưa Thang Ấu Ninh lên đường hồi kinh.
Mặc dù trong cung có chuyện, nhưng cũng không nhất thiết phải có hắn đích thân trấn thủ.
Dưới bệ cửa sổ bày sẵn một bàn cờ, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy thỉnh thoảng nàng đang nhóp nhép thứ gì đó.
Tiếng mưa rơi tí tách, Bạc Thời Diễn chống một tay lên chiếc bàn thấp, cơn buồn ngủ ập đến, hắn nhắm mắt lại chợp mắt một lúc.
Tình huống như vậy, hắn lại chìm vào giấc mộng...
Trong mơ, Thang Ấu Ninh cười duyên dáng: “Vương gia, ta sinh con cho ngài nhé? Vừa hay ngài cũng không có con trai...”
Nàng quấn lấy hắn, kéo hắn vào trong màn lụa đỏ.
Hương thơm và hơi nóng bao trùm lấy hắn, Bạc Thời Diễn chỉ cảm thấy như đang nằm trên đệm bông, những cục bột mềm mại vừa trắng vừa lớn, chói mắt.
Cổ họng hắn khô khốc, nhất định phải làm gì đó mới kìm nén được sự bồn chồn trong lòng này...
Sau đó, hình ảnh chuyển sang, Thang Ấu Ninh xách giỏ trúc, từ bên trong ôm ra một chú hổ trắng nhỏ, nói rằng đó là con trai của hắn...
Bạc Thời Diễn đột nhiên mở mắt ra.
Một giấc mơ hoang đường.
Hắn liếc mắt nhìn ra hành lang, thấy Thang Ấu Ninh đang ngồi với Tương Nghi, bàn bạc về việc may cho Khốn Khốn một chiếc ổ ấm hơn dùng vào mùa đông.
Mắt nàng cong cong, giọng nói ngây thơ, dường như lúc nào cũng cảm thấy nhẹ nhàng.
Bạc Thời Diễn giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ ấn vào huyệt thái dương, thật khó tin, nhưng hắn lại không thể phủ nhận.
Hắn nảy sinh ham muốn với Thang Ấu Ninh.
Loại ham muốn của một nam nhân đối với nữ nhân, nguyên thủy và tham lam.
Nhưng, nàng chẳng hiểu gì cả, thiếu nhận thức rõ ràng về chuyện nam nữ, e rằng nàng không thể hiểu được ý đồ của hắn.
Bạc Thời Diễn vốn là một kẻ ngạo mạn. Ngay từ khi sinh ra, hắn đã có mọi thứ, do vậy hắn không thèm hạ mình để nài nỉ hay lừa gạt bất kỳ ai.
Hắn muốn con mồi tự nguyện đến với hắn, tốt nhất là nàng cũng có điều cần hắn giúp đỡ, để hắn không mang ơn ai cả.
Nghĩ đến đây, Bạc Thời Diễn vẫy tay gọi nàng tới gần.
Thang Ấu Ninh bưng bánh tráng giòn đã nướng xong, mang theo hơi ấm tới gần: “Vương gia gọi ta à? Muốn ăn không?”
Hắn liếc nhìn một cái: “Không ăn.”
“Vậy ta ăn một mình.” Nàng há miệng, cắn một miếng bánh nhỏ, để lại dấu răng trên chiếc bánh.
Bạc Thời Diễn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn, hắn biết, quanh co lòng vòng với nàng cũng vô dụng.
Nên hắn nói thẳng: “Nàng muốn trở thành trắc phi không?”
“Trắc phi?” Câu nói này đột nhiên vang lên, khiến Thang Ấu Ninh không kịp phản ứng.
Đôi mắt to tròn long lanh của nàng ngây thơ nhìn hắn, vẫn không quên tiếp tục nhai bánh.
Bạc Thời Diễn đưa tay, những ngón tay thon dài lau đi vụn bánh trên khóe miệng nàng, đầu ngón tay hắn cảm nhận được cảm giác ấm áp mềm mại.
“Biết trắc phi là gì không?” Giờ phút này hắn cực kỳ kiên nhẫn.
Thang Ấu Ninh suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Những vương gia, quận vương trong hoàng thất, cưới vương phi, trắc phi đều sẽ được ghi tên vào Hoàng Triều Ngọc Điệp*, thân phận khác biệt hoàn toàn so với thiếp thất thông phòng.
*Đây là một mỹ từ nói về gia phả của Hoàng tộc
Bất luận là ghi danh hay xóa bỏ, đều cần phải xin chỉ dụ, thủ tục rất rườm rà.
Vương gia ngoại tộc tuy không thuộc hoàng thất, nhưng có lẽ cũng tương tự chăng?
“Muốn làm trắc phi của bổn vương không?” Bạc Thời Diễn hỏi lại.
Đôi mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng không chớp.
“Ta, ta không biết...” Mặt Thang Ấu Ninh đầy vẻ hoang mang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng cảm thấy mình có rất nhiều điều cần phải suy nghĩ, nhưng nhất thời, đầu óc như bị tắc nghẽn, không thể nghĩ thấu đáo được.
Trông nàng ngốc nghếch, không biết nên phản ứng thế nào.
“Đây là chuyện cần phải do dự hả?” Hắn nhướng mày.
Bạc Thời Diễn cũng không vội hỏi cho ra đáp án, nói: “Nghĩ kỹ rồi thì nói với ta, đi chơi đi.”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn quay người đi, nhưng cứ ba bước lại ngoái đầu nhìn lại, suy nghĩ một lúc, rồi lại quay trở lại trước mặt hắn.
“Vương gia,” Nàng nhỏ giọng hỏi: “Trở thành trắc phi thì cả đời sẽ được ở trong phủ dưỡng già, đúng không?”
Bạc Thời Diễn nhớ nàng đã từng nói muốn ở lại trong phủ dưỡng già, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Không chỉ vậy, hắn còn có thể thay nàng lo toan mọi chuyện.
Hắn đoán chừng tiểu nương tử cố chấp với từ “dưỡng già” này là do nhũ nương đã dạy cho nàng.
Trong mắt Tần bà tử, một tiểu nương tử không tâm cơ và không có mẫu tộc nâng đỡ, cả đời dựa vào lang quân mà sống, chỉ mong cầu hai chữ bình yên.
Bạc Thời Diễn có thể thấu hiểu, hơn thế nữa, hắn có thể làm được, cho nàng đủ tiền bạc và đất đai, để nàng sinh con đẻ cái, tuyệt đối không để ai ức hiếp nàng.
Bạc Thời Diễn không bao giờ chủ động hứa hẹn bất cứ điều gì, lúc này cũng không nói toàn bộ kế hoạch của mình.
Hắn vốn tưởng rằng, Thang Ấu Ninh nghe được dưỡng già sẽ đồng ý.
Ai ngờ, Thang Ấu Ninh tỏ ra buồn rầu nói: “Vương gia, xin ngài cho phép ta suy nghĩ cẩn thận một chút...”
Nghĩ đến sau khi trở thành trắc phi, nếu muốn rời khỏi vương phủ, sẽ rắc rối y như những cặp phu thê hòa ly vậy.
Tuy nàng không phải chính thất.
Nhưng cũng cần phải cẩn trọng.
Nghĩ ngợi những điều này thật quá khó đối với cái đầu ngốc nghếch của nàng...
Nàng không hề tỏ ra vui mừng.
Bạc Thời Diễn hơi mím môi, hỏi: “Nàng muốn gì?”
Nếu đã không thích danh phận, ắt hẳn sẽ thích điều khác.
“Ta?” Thang Ấu Ninh không hiểu lắm, tại sao hắn đột nhiên tốt với mình như vậy, là muốn thỏa mãn nguyện vọng của mình sao?
“Vương gia, ta muốn bán tranh...” Sau đó sẽ dành dụm tiền cho nhũ nương.
Bạc Thời Diễn nghe vậy, gật đầu nói: “Được, bán cho bổn vương, năm trăm lượng một bức.”
“Thật sao?” Đôi mắt nàng sáng ngời, đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ừ.”
Kể từ đó, nàng được như mong muốn.
**
Mưa liên tục hai ngày mới tạnh, sau khi ánh nắng mặt trời ló dạng, đã xua tan đi phần nào cái lạnh lẽo trong núi.
Bọn họ sắp phải lên đường về kinh.
Chuyến này đến nông trang ở, Thang Ấu Ninh lại có thêm nhiều thu hoạch, nàng ôm chú hổ trắng của mình, yêu thích không nỡ buông tay.
“Khốn Khốn...”
“Khốn Khốn, Khốn Khốn...”
Tứ chi chú hổ trắng khỏe khoắn, không chỉ có thể tự mình đi lại lon ton, mà còn học được cách uống sữa.
Cái đầu tròn vùi vào chiếc bát, liếm láp một cách vui vẻ, mỗi bữa có thể uống hết một bát lớn.
Đoán chừng khi trở về kinh thành, nó có thể hoàn toàn mở mắt, đến lúc đó nàng sẽ mang đến cho Nhạc La nhìn xem, chắc chắn nàng ta sẽ thích.
Tục ngữ nói rằng, nuôi hổ sẽ gặp tai họa.
Thập Lan đứng canh bên cạnh, đã nói trước, nếu sau khi mọc răng mà hổ con có dấu hiệu cắn người, nó sẽ bị đưa đi.
Thang Ấu Ninh đồng ý, nàng hiểu rằng nó vốn dĩ không phải con người, nếu không thuần hóa được bản tính hoang dã, nàng không thể giữ nó lại.
Mặc dù nàng không sợ, nhưng đối với loại động vật to lớn này, cũng nên cân nhắc đến người khác, đề phòng nó gây họa.
Thang Ấu Ninh không biết mình có thể nuôi nó được bao lâu, cho nên nàng vô cùng trân trọng khoảng thời gian này.
Sau khi hồi phủ, nhóc con này dọa Tần bà tử nhảy dựng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từng thấy người ta nuôi mèo nuôi chó, chứ làm gì có tiểu nương tử nào lại nuôi hổ!
Chỉ có những công tử bột ở kinh thành, mới nuôi báo nuôi sói để chơi đùa thôi!
May mà có Thập Lan đi theo, và chú hổ con này còn chưa mọc răng, nên Tần bà tử mới không đến nỗi hoảng hốt.
Nhưng bà ấy vẫn lẩm bẩm: “Vương gia cũng quá nuông chiều người rồi.”
Sao có thể nuôi mãnh thú ở hậu viện vương phủ được chứ?
Nói ra thì, ở Tuyết Lô Viên đã có một con bò sữa rồi, gã sai vặt hầu hạ nó, mỗi ngày đều đến đúng giờ.
Bây giờ lại có thêm một chú hổ trắng nhỏ xíu, cùng với người được giao nhiệm vụ nuôi nấng nó là Lâm Xuân Sinh, cũng từ nông trang đi theo đến kinh thành.
Hai gã sai vặt này, cứ đúng giờ là đến, làm viện của nàng càng trở nên náo nhiệt hơn.
Sau khi Thang Ấu Ninh trở về, Lăng Như lập tức chạy tới thăm nàng.
Nàng ấy ghen tị đến mức không thể nói nên lời.
Ai có thể tự do ra vào phủ như Thang Ấu Ninh? Thậm chí còn được cùng Vương gia đến nông trang ngắm cảnh!
Cùng là di nương mà sao số phận lại khác nhau đến vậy!
Lăng Như bước vào vườn, không hề bị chú hổ con dễ thương thu hút mà trái lại, sợ đến tái mét mặt mày.
“Trời ơi! Tiểu súc sinh lông lá này!”
Lăng Như cực kỳ không thích bất kỳ động vật có lông nào, lúc này suýt nhảy dựng lên cao cả trượng!
Phản ứng thái quá của nàng ấy khiến không chỉ chú hổ con sợ hãi mà Thang Ấu Ninh và tiểu nha hoàn Liên Châu cũng ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Liên Châu vội vàng đỡ lấy Lăng Như: “Nương tử cẩn thận ngã...”
Lời còn chưa dứt, Lăng Như tự đạp vào vạt váy, mắt cá chân “rắc” một tiếng, trẹo chân rồi.
“Huhuhu, mau tránh xa ta ra...” Lăng Như ngồi phịch xuống đất, không còn quan tâm đến hình tượng gì nữa.
Thang Ấu Ninh bế chú hổ trắng đi, miệng không quên hỏi: “Ngươi sợ Khốn Khốn à?”
Tương Xảo thấy thế, vội vàng đi lên giúp đỡ, cùng Liên Châu đỡ Lăng Như dậy, đưa đến trong đình ngồi.
Nàng ấy nói: “Lăng di nương sợ hãi rồi, nô tỳ đi mời y bà đến xem cho người.”
Lăng Như vỗ ngực, hồn vía vẫn chưa ổn định: “Lúc nhỏ ta bị một con chó lớn đuổi theo cắn! Giờ thỉnh thoảng vẫn còn gặp ác mộng...”
Thang Ấu Ninh có thể hiểu, có người không thích, hoặc từng bị tổn thương, để nàng ấy tránh xa ra được.
Nàng đưa hổ con vào phòng, rửa tay đi ra, uống trà trò chuyện cùng Lăng Như.
Chỉ một lát sau, y bà đã được Tương Xảo mời tới.
Sau khi xem xét chân tay của Lăng Như, y bà bóp rượu thuốc, kết luận rằng chỉ là trật nhẹ, bôi thuốc hai ngày tan máu bầm là khỏi.
Lúc này, Lăng Như đã bình tĩnh lại, cảm ơn y bà và xin lỗi Thang Ấu Ninh.
“Ta không biết trong vườn có nuôi hổ con, trong lúc nhất thời không lựa lời nói, còn gây thêm phiền toái cho muội...”
Câu tiểu súc sinh nàng ấy vừa thốt ra, quả thật là có phần thiếu suy nghĩ.
Dám mắng hổ con Vương gia tặng là súc sinh?
Lăng Như đổ mồ hôi lạnh, cũng may Thang Ấu Ninh không phải là người so đo, chỉ nói: “Lần sau không nên nói như vậy, nó không phải là con chó lớn đã cắn tỷ, nghe vậy sẽ rất buồn đó, tỷ đây là giận chó đánh mèo.”
Cái gì mà giận chó đánh mèo, làm như một con hổ nhỏ chưa mở mắt có thể nghe hiểu tiếng người ấy?
Lăng Như mỉm cười, đổi sang chủ đề khác: “Nhân lúc y bà đến, hay là muội cũng thử xem mạch bình an đi?”
Theo hầu Vương gia lâu như vậy, biết đâu đã có thai rồi cũng nên.
Thang Ấu Ninh hai mắt đăm đăm nhìn Lăng Như, không hiểu sao tự dưng lại muốn bắt mạch.
Tương Xảo tiếp lời, cười đáp: “Thân thể nương tử khỏe mạnh, nếu có cần sẽ mời đại phu đến xem.”
Nói cách khác, hiện tại không cần thiết.
Lăng Như nghe xong, trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả.
Một phần nàng ấy cảm thấy vui mừng, nếu Thang Ấu Ninh mang thai con nối dõi, thử tưởng tượng, lòng nàng ấy ắt hẳn sẽ chua xót.
Nhưng đồng thời lại có chút thất vọng, người này không mang thai, chẳng phải sẽ luôn chiếm lấy Vương gia sao?
Bao giờ Vương gia mới có thể nhớ đến những nữ nhân khác trong hậu viện đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro