Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 6
2024-10-24 13:20:07
Tần bà tử ôm lấy Thang Ấu Ninh khuyên bảo, nói đó là uy nghi của Vương gia.
Trên triều có không ít đại nam nhân còn phải khiếp sợ Nhiếp chính vương, nàng chỉ là một tiểu cô nương, bị trừng mắt một cái thôi chắc cũng sẽ gặp phải ác mộng.
“Hơn nữa, nhìn hung dữ nhưng chưa chắc không phải người tốt. Ngài ấy đã bồi thường lại hạt châu khác cho nương tử, chắc hẳn là người biết phân biệt phải trái. Ngài ấy còn cho phép Lý đại phu đến đây, vẫn tốt hơn những kẻ chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt người.”
Điều Tần bà tử lo lắng nhất chính là nàng bị người khác dụ dỗ, đặc biệt là mấy ngày qua, Trác Hòa Viện bị người ngoài chú ý, mấy di nương khác dễ gì không thám thính một phen?
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, chuyện Cẩm Tung các phái người đến tặng đồ đã truyền khắp hậu viện.
Có người hầu nhìn thấy tận mắt, tuy không biết bên trong hộp chứa cái gì, nhưng đó là đồ Vương gia ban tặng, chỉ duy Trác Hòa Viện là được vinh sủng đó!
Chỗ ở của Lăng Như gần đó nhất, tiểu nha hoàn bên người nàng ta – Liên Châu chính là người nhìn thấy đầu tiên.
Sáng sớm tinh mơ, Lăng Như chạy đến tìm Thang Ấu Ninh, trong lòng vô cùng tò mò!
Nàng ta đến là lúc Thang Ấu Ninh đang dùng bữa sáng, trên bàn ăn chỉ bày những món điểm tâm không hề tầm thường.
Ngự trù của Vương phủ rất nghiêm, mặc dù chủ tử không bước chân đến hậu viện, nhưng phòng bếp cũng không cho phép mấy bà tử quản sự có thể tùy tiện cắt xén khẩu phần.
Ngày thường ăn uống không hề thiếu, mà hôm nay đồ ăn của Trác Hòa Viện có phong phú hơn một chút, là người bên phòng bếp đưa qua.
Người ta đã có lòng không thể không nhận, bằng không sẽ bị nói là mình coi thường bọn họ.
Lăng Như tặc lưỡi một tiếng: “Người vừa được thế, quả nhiên đã khác trước.”
Thế gian chưa bao giờ thiếu những con người thích thêu hoa lên gấm, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thang Ấu Ninh không thích nói chuyện khi đang dùng cơm, nên chỉ nhìn nàng ta một cái rồi tiếp tục bỏ đồ ăn vào miệng, quai hàm nhai đến phồng lên.
Lăng Như có thể cảm nhận được thái độ khác biệt của nàng, đến ngồi gần cười nói: “Chỉ một từ thiểu năng mà muội ghim thù lâu vậy sao? Còn không thèm để ý đến ta?”
Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu.
Nàng đã sớm quên rồi, bởi vì người nói mấy lời như vậy nhiều lắm, thêm một người nữa cũng chẳng là gì.
Chẳng qua, nếu muốn nàng đối đãi với Lăng Như như bằng hữu như trước kia thì không được.
Ăn cơm xong, hai người ngồi đối diện uống trà, Lăng Như đề nghị Thang Ấu Ninh đi nói lời cảm tạ, thuận thế hỏi thăm: “Vương gia ban cho muội cái gì vậy?”
“Không phải ban, là đền.” Thang Ấu Ninh chỉ vào hành lang đầy cánh hoa ngoài kia, “Hắn đá bay mất hạt châu của ta.”
Thần sắc Lăng Như có vài phần vi diệu: “Chỉ vậy thôi mà phải đền cho muội ư?”
Nếu không phải biết Thang Ấu Ninh không biết nói dối, nàng ta còn cho rằng người này đang bịa chuyện lừa mình.
Vương gia là loại nam tử có tâm tư tinh tế như vậy sao? Hành động này khiến nàng ta chỉ muốn bình phẩm một câu: dịu dàng săn sóc!
“Ta muốn tìm hạt châu về.”
Thang Ấu Ninh đứng dậy muốn đi, Lăng Như giữ nàng lại cười nói: “Chuyện này muội đâu cần làm, kêu Tư Vân tìm đi.”
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Ta cũng phải đi…”
“Muội là chủ tử, sao có thể ngồi xổm bên vườn hoa tìm đồ được chứ?” Lăng Như phân trần một chút, dắt Thang Ấu Ninh ra ngoài: “Muội hẳn là nên tìm Vương gia nói tạ ơn, đi sớm một chút có thể sẽ gặp được hắn ở Ngọc Côn đình luyện kiếm.”
Các di nương ít khi đến tiền viện, nhưng có dò la qua, đại khái biết được thói quen của Bạc Thời Diễn, cũng có người từng thấy lúc hắn đang luyện kiếm.
Lăng Như chưa từng nhìn thấy, nhưng có bổ não thế nào cũng không tưởng tượng được tư thế oai hùng của nam tử, hôm nay nàng ta phải mặt dày một chút, ỉ ôi với Thang Ấu Ninh.
Có lẽ như vậy sẽ gặp được.
Thuận tiện nàng ta muốn nhìn xem, Vương gia ở trước tiểu tử ngốc này, có thật sự là hiền lành như vậy không…
Không chỉ mời đại phu còn tặng đồ, có mỹ nhân nào được ưu ái như vậy đâu?
“Lăng di nương, ta không muốn đi……” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh không tình nguyện, có chút dằn co.
“Tại sao chứ?” Lăng Như dừng bước, lúc này hai người họ đang đứng trước một cửa hang động trắng, nàng ta hỏi: “Khi nhìn thấy ngài ấy, muội cảm thấy thế nào?”
Kinh thành có không ít tiểu nương tử ngưỡng mộ Nhiếp chính vương, tướng mạo hắn rất anh tuấn, nếu không phải thủ đoạn trên triều của hắn độc ác tàn nhẫn, e là ngày nào cũng bị người ve vãn trên phố.
Thực tế ai cũng thầm gọi hắn là lang quân mặt lạnh.
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh nghe không hiểu, đẩy tay Lăng Như ra: “Tỷ tự đi đi.”
Lăng Như thấy vậy, nhíu mày hừ một tiếng: “Muội còn nói không phải, quả nhiên là ghim thù ta, coi như đi cùng ta một chuyến cũng không chịu là sao?”
Trước kia, Thang Ấu Ninh rất ít khi từ chối đề nghị của người khác.
Thang Ấu Ninh nghĩ đến gương mặt đanh lại của Bạc Thời Diễn, liên tục lắc đầu. “Ta không muốn gặp Vương gia.”
“Vì lý do gì?”
“Không có lý do.”
Tư Vân đã dặn nàng không được nói với người khác là Vương gia không tốt, cũng không thể nói không thích hắn. Thang Ấu Ninh nhớ kỹ điều này.
Lăng Như nghe ra sự mâu thuẫn trong lời này, hai mắt đảo đảo, đổi giọng cười hì hì: “Vương gia đối với muội không tốt sao? Hắn có chạm vào muội hay không?”
Thang Ấu Ninh gật đầu một cái: “Có chạm vào, đau.”
“Cái gì?!” Lăng Như không ngờ bọn họ lại phát triển nhanh như vậy, chiếc khăn trong tay nàng ta sắp bị vò nát.
Đang muốn tiếp tục truy vấn, phía bên kia cửa động xuất hiện một thân ảnh cao lớn, đó là Bạc Thời Diễn mặc một thân áo bào màu đen, vừa hạ triều trở về.
Hắn đi con đường này, đúng lúc nghe thấy hai câu đối thoại bên trên.
Mắt hắn lạnh lùng liếc qua: “Ngươi là đang thám thính chuyện của bổn vương?”
Lăng Như sửng sốt, không đoán được hóa ra hôm nay Vương gia không ở phủ tĩnh dưỡng mà là thượng triều?!
Lăng Như vội vàng tiến lên hành lễ, yểu điệu nói: “Vương gia thứ tội, thiếp chỉ vừa nói với Thang di nương vài câu…”
Bạc Thời Diễn không nhìn Lăng Như, mà liếc mắt sang Thang Ấu Ninh đang ngây ngốc: “Lại đây.”
Hắn nâng bước rời đi, Mậu Lam và Nhiễm Tùng cũng đi sát theo sau, duỗi tay hướng về phía trước: “Thang di nương, mời đi trước.”
“Hả?” Hắn kêu nàng đi theo sao?
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn nhìn, nàng bị đường đột lôi ra đây, Tư Vân cũng không đi theo, ở đây chỉ có một mình nàng.
Ánh mắt Lăng Như dõi theo bóng dáng của Bạc Thời Diễn, hắn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái?
Trong lòng nàng ta khó chịu vô cùng, nhịn cảm giác muốn đẩy Thang Ấu Ninh lên, “Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, còn không mau đi đi.”
Cùng làm thiếp của Vương gia, dựa vào cái gì mà con chim này được nhìn trúng trước?
Nhưng không sao, chỉ cần Vương gia khai trai, lập tức sẽ biết mỹ nhân hậu viện tốt thế nào.
Thang Ấu Ninh tròn mắt trừng lại Lăng Như: “Đều tại Lăng di nương không tốt.”
Nếu không nàng ở trong tiểu viện của mình, sẽ không cần đụng phải Vương gia.
Thang Ấu Ninh nói câu này quả thực làm Lăng Như tức quá hóa cười.
Nàng được đưa đến Bạch Tễ Đường, là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với nàng.
Khi Bạc Thời Diễn không tĩnh dưỡng nữa, hắn sẽ không đến Cẩm Tung Các mà dọn về Bạch Tễ Đường
Bạch Tễ Đường rất rộng, Thang Ấu Ninh chầm chậm bước đi, xuyên qua đình viện vào trong nhà, nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang ở phòng trong thay y phục.
Hắn cởi bỏ triều phục, mặc thường phục vào, nhưng vẫn là màu sẫm.
“Người khác hỏi ngươi cái gì cũng nói?” Bạc Thời Diễn bước ra, hỏi: “Bổn vương chạm vào ngươi khi nào?”
Thang Ấu Ninh đang đánh giá bày trí trong phòng, nghe vậy thì quay đầu nói: “Ngài chạm vào ta, còn sưng lên.”
Nói xong nàng còn vén ống tay áo của mình lên, để lộ cánh tay trắng ngần, trên đó có một vòng bầm tím chưa biến mất.
Nhiễm Tùng mới từ phòng trà nước bưng trà lại đây, vừa lúc nghe thấy câu này, hết hồn suýt chút làm rớt cái khay.
Y cúi đầu không dám nhìn lung tung, rót hai ly trà xong lập tức nhanh nhẹn chuồn.
Bạc Thời Diễn thấy thế, hơi nhướng mày, có nghiêm trọng vậy không?
Làn da nàng trắng như tuyết, một vết bầm đỏ thôi nhìn cũng rất đáng sợ, nữ tử thật là phiền phức…
Hắn lấy trên ngăn tủ ra một bình thuốc nhỏ, ném qua: “Dùng cái này đi.”
Thang Ấu Ninh luống cuống tay chân tiếp lấy, nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện không thể nói cho người khác, Vương gia cũng đừng nói ta biết.”
Nàng không phân biệt được đâu.
“Ồ, vậy ngươi nói xem, bổn vương muốn tìm ngươi thì làm sao đừng nói ngươi biết?”
Lời này giống như nhiễu khẩu lệnh, Thang Ấu Ninh nghe xong thì ngơ ra, cái gì rồi cái gì?
Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Người vừa rồi thích thám thính chuyện của bổn vương, trục xuất khỏi phủ đi.”
“Cái gì?” Lúc này Thang Ấu Ninh phản ứng rất nhanh, xua xua tay: “Không được nha.”
“Vì sao không được?” Hắn giương mắt nhìn nàng.
“Nếu vậy tỷ ấy không thể dưỡng lão ở trong phủ nữa.”
Từ ta suy ra người, nàng có chút nói không rõ, không biết phải diễn tả thế nào cho phải.
Nữ tử đến nhà người khác một chuyến lại trở về, lại rơi vào trong tay chủ mẫu.
Ánh mắt Bạc Thời Diễn đặt trên hàng mày đang nhíu lại của nàng, hỏi: “Ngươi định ở vương phủ dưỡng lão sao?”
“Đúng rồi.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.
“Vậy chuyện Trác Vưu Thâm kia là thế nào?”
Hôm qua hắn đã cho Mậu Lam đi điều tra, mọi chuyện liên quan đến Thang gia, hắn đều biết rõ ràng.
Sáng nay sau khi hạ triều, ở trên xe ngựa nghe Mậu Lam báo cáo, tên ăn chơi nhà họ Trác kia lại dám vì một nữ tử mà thò tay đến phủ của hắn.
Nếu gã ta đường đường chính chính mở miệng, nói không chừng lúc tâm tình Bạc Thời Diễn tốt, sẽ đồng ý tác thành cho người.
Nhưng lén lút như vậy thì….
“Bổn vương đang nghĩ phải xử lý ngươi như thế nào mới tốt.”
Tạm thời Thang Ấu Ninh hữu dụng đới với hắn, chỉ cần một tiểu viện nho nhỏ là đã có thể nhốt nàng lại.
Nàng có chạy đằng trời, chờ đến khi tra ra hương liệu kia, hắn quyết định sau cũng chưa muộn.
Vốn dĩ, Bạc Thời Diễn còn đinh ninh rằng Thang Ấu Ninh sử dụng một loại hương liệu nào đó, nào ngờ sau khi tra xong, Mậu Lam nói với hắn là, nàng không hề dùng hương gì cả, bởi vì không có khả năng chi trả khoản chi tiêu này.
Nữ tử khuê các đều thích xông hương lên y phục, hoặc là đeo túi thơm, hoặc là dùng cánh hoa mật hoa tắm gội, cũng có người dùng viên thơm.
Thang Ấu Ninh là thứ nữ, không có nhà ngoại chống lưng, của hồi môn đều là do Thang gia cấp cho.
Đích mẫu Bành thị keo kiệt không muốn cho nhiều, nên nàng gần như là đi mình không đến Nhiếp chính vương phủ.
Hương liệu vốn đắt đỏ, nhà bình thường không thể chi nổi, Tần bà tử siết chặt chi tiêu của tiểu nương tử, thay nàng tính toán khoản tiền có thể sống đến bảy tám chục tuổi, làm gì có khả năng chi xài cho việc xông hương.
Không chỉ không xông hương, Thang Ấu Ninh chưa bao giờ nhắc đến việc thân thể nàng có thể phát ra mùi hương, có thể thấy, người khác không thể ngửi được mùi hương làm giảm bớt chứng đau đầu của hắn.
Bạc Thời Diễn cảm thấy có chút thú vị.
Thang Ấu Ninh phản ứng chậm, một lúc lâu mới ý thức được hắn đang nói gì: “Sao ngài biết hầu gia?”
“Không phủ nhận là tốt.” Bạc Thời Diễn chậm rãi ngước mi lên: “Nói xem, các ngươi có lui tới gì không?”
Hắn chưa từng xem thiếp thất trong hậu viện là người nhà, cho nên không hề cảm thấy thẹn quá hóa giận.
Hắn càng không cần mấy cái lòng tự trọng vô dụng.
Nhưng mà, không nổi giận không có nghĩa là hắn cho phép người khác làm bậy ở dưới mắt hắn.
Bạc Thời Diễn sai Mậu Lam kêu Tư Vân đến đây hỏi chuyện.
“Bọn ta không có lui tới,” Hai mắt trong trẻo sâu thẳm của Thang Ấu Ninh nhìn hắn, đúng sự thật nói: “Không thích tiểu hầu gia đâu.”
“Không thích?” Bạc Thời Diễn nâng chung trà lên uống, “Nữ tử bình thường, sẽ không dùng từ thích này với nam nhân khác.”
“Vậy… Ta ghét hắn, có thể nói vậy sao?” Nàng cảm thấy nói ghét thì không được lễ phép.
Bạc Thời Diễn nghe vậy, không khỏi có chút tò mò, “Hắn làm cái gì mà khiến ngươi ghét hắn như vậy?”
Thang Ấu Ninh nhớ lại hai mắt sáng quắc của tiểu hầu gia, hơi thở có chút dồn dập lên, tay nắm thành quyền: “Hắn nhìn ta chằm chằm, muốn đánh ta!”
Nhìn tư thế của nàng giống như một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt thị uy kia, Bạc Thời Diễn bỗng cảm thấy nếu nói nàng âm thầm tư thông, thật sự là đánh giá cao nàng.
Hẳn là tiểu tử ngốc này còn không phân biệt được tâm tư của Trác Vưu Thâm đối với nàng rốt cuộc là loại gì.
Mà con thú nhỏ nào cũng sẽ có khứu giác tìm lợi tránh hại, bản năng đó làm nàng thấy ghét nam tử đang thèm thuồng mình.
Thang Ấu Ninh vô tội, vậy nha hoàn kia của nàng chắc không vô tội rồi.
Trên triều có không ít đại nam nhân còn phải khiếp sợ Nhiếp chính vương, nàng chỉ là một tiểu cô nương, bị trừng mắt một cái thôi chắc cũng sẽ gặp phải ác mộng.
“Hơn nữa, nhìn hung dữ nhưng chưa chắc không phải người tốt. Ngài ấy đã bồi thường lại hạt châu khác cho nương tử, chắc hẳn là người biết phân biệt phải trái. Ngài ấy còn cho phép Lý đại phu đến đây, vẫn tốt hơn những kẻ chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt người.”
Điều Tần bà tử lo lắng nhất chính là nàng bị người khác dụ dỗ, đặc biệt là mấy ngày qua, Trác Hòa Viện bị người ngoài chú ý, mấy di nương khác dễ gì không thám thính một phen?
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, chuyện Cẩm Tung các phái người đến tặng đồ đã truyền khắp hậu viện.
Có người hầu nhìn thấy tận mắt, tuy không biết bên trong hộp chứa cái gì, nhưng đó là đồ Vương gia ban tặng, chỉ duy Trác Hòa Viện là được vinh sủng đó!
Chỗ ở của Lăng Như gần đó nhất, tiểu nha hoàn bên người nàng ta – Liên Châu chính là người nhìn thấy đầu tiên.
Sáng sớm tinh mơ, Lăng Như chạy đến tìm Thang Ấu Ninh, trong lòng vô cùng tò mò!
Nàng ta đến là lúc Thang Ấu Ninh đang dùng bữa sáng, trên bàn ăn chỉ bày những món điểm tâm không hề tầm thường.
Ngự trù của Vương phủ rất nghiêm, mặc dù chủ tử không bước chân đến hậu viện, nhưng phòng bếp cũng không cho phép mấy bà tử quản sự có thể tùy tiện cắt xén khẩu phần.
Ngày thường ăn uống không hề thiếu, mà hôm nay đồ ăn của Trác Hòa Viện có phong phú hơn một chút, là người bên phòng bếp đưa qua.
Người ta đã có lòng không thể không nhận, bằng không sẽ bị nói là mình coi thường bọn họ.
Lăng Như tặc lưỡi một tiếng: “Người vừa được thế, quả nhiên đã khác trước.”
Thế gian chưa bao giờ thiếu những con người thích thêu hoa lên gấm, thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thang Ấu Ninh không thích nói chuyện khi đang dùng cơm, nên chỉ nhìn nàng ta một cái rồi tiếp tục bỏ đồ ăn vào miệng, quai hàm nhai đến phồng lên.
Lăng Như có thể cảm nhận được thái độ khác biệt của nàng, đến ngồi gần cười nói: “Chỉ một từ thiểu năng mà muội ghim thù lâu vậy sao? Còn không thèm để ý đến ta?”
Thang Ấu Ninh chậm rãi lắc đầu.
Nàng đã sớm quên rồi, bởi vì người nói mấy lời như vậy nhiều lắm, thêm một người nữa cũng chẳng là gì.
Chẳng qua, nếu muốn nàng đối đãi với Lăng Như như bằng hữu như trước kia thì không được.
Ăn cơm xong, hai người ngồi đối diện uống trà, Lăng Như đề nghị Thang Ấu Ninh đi nói lời cảm tạ, thuận thế hỏi thăm: “Vương gia ban cho muội cái gì vậy?”
“Không phải ban, là đền.” Thang Ấu Ninh chỉ vào hành lang đầy cánh hoa ngoài kia, “Hắn đá bay mất hạt châu của ta.”
Thần sắc Lăng Như có vài phần vi diệu: “Chỉ vậy thôi mà phải đền cho muội ư?”
Nếu không phải biết Thang Ấu Ninh không biết nói dối, nàng ta còn cho rằng người này đang bịa chuyện lừa mình.
Vương gia là loại nam tử có tâm tư tinh tế như vậy sao? Hành động này khiến nàng ta chỉ muốn bình phẩm một câu: dịu dàng săn sóc!
“Ta muốn tìm hạt châu về.”
Thang Ấu Ninh đứng dậy muốn đi, Lăng Như giữ nàng lại cười nói: “Chuyện này muội đâu cần làm, kêu Tư Vân tìm đi.”
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Ta cũng phải đi…”
“Muội là chủ tử, sao có thể ngồi xổm bên vườn hoa tìm đồ được chứ?” Lăng Như phân trần một chút, dắt Thang Ấu Ninh ra ngoài: “Muội hẳn là nên tìm Vương gia nói tạ ơn, đi sớm một chút có thể sẽ gặp được hắn ở Ngọc Côn đình luyện kiếm.”
Các di nương ít khi đến tiền viện, nhưng có dò la qua, đại khái biết được thói quen của Bạc Thời Diễn, cũng có người từng thấy lúc hắn đang luyện kiếm.
Lăng Như chưa từng nhìn thấy, nhưng có bổ não thế nào cũng không tưởng tượng được tư thế oai hùng của nam tử, hôm nay nàng ta phải mặt dày một chút, ỉ ôi với Thang Ấu Ninh.
Có lẽ như vậy sẽ gặp được.
Thuận tiện nàng ta muốn nhìn xem, Vương gia ở trước tiểu tử ngốc này, có thật sự là hiền lành như vậy không…
Không chỉ mời đại phu còn tặng đồ, có mỹ nhân nào được ưu ái như vậy đâu?
“Lăng di nương, ta không muốn đi……” Vẻ mặt Thang Ấu Ninh không tình nguyện, có chút dằn co.
“Tại sao chứ?” Lăng Như dừng bước, lúc này hai người họ đang đứng trước một cửa hang động trắng, nàng ta hỏi: “Khi nhìn thấy ngài ấy, muội cảm thấy thế nào?”
Kinh thành có không ít tiểu nương tử ngưỡng mộ Nhiếp chính vương, tướng mạo hắn rất anh tuấn, nếu không phải thủ đoạn trên triều của hắn độc ác tàn nhẫn, e là ngày nào cũng bị người ve vãn trên phố.
Thực tế ai cũng thầm gọi hắn là lang quân mặt lạnh.
“Cái gì?” Thang Ấu Ninh nghe không hiểu, đẩy tay Lăng Như ra: “Tỷ tự đi đi.”
Lăng Như thấy vậy, nhíu mày hừ một tiếng: “Muội còn nói không phải, quả nhiên là ghim thù ta, coi như đi cùng ta một chuyến cũng không chịu là sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước kia, Thang Ấu Ninh rất ít khi từ chối đề nghị của người khác.
Thang Ấu Ninh nghĩ đến gương mặt đanh lại của Bạc Thời Diễn, liên tục lắc đầu. “Ta không muốn gặp Vương gia.”
“Vì lý do gì?”
“Không có lý do.”
Tư Vân đã dặn nàng không được nói với người khác là Vương gia không tốt, cũng không thể nói không thích hắn. Thang Ấu Ninh nhớ kỹ điều này.
Lăng Như nghe ra sự mâu thuẫn trong lời này, hai mắt đảo đảo, đổi giọng cười hì hì: “Vương gia đối với muội không tốt sao? Hắn có chạm vào muội hay không?”
Thang Ấu Ninh gật đầu một cái: “Có chạm vào, đau.”
“Cái gì?!” Lăng Như không ngờ bọn họ lại phát triển nhanh như vậy, chiếc khăn trong tay nàng ta sắp bị vò nát.
Đang muốn tiếp tục truy vấn, phía bên kia cửa động xuất hiện một thân ảnh cao lớn, đó là Bạc Thời Diễn mặc một thân áo bào màu đen, vừa hạ triều trở về.
Hắn đi con đường này, đúng lúc nghe thấy hai câu đối thoại bên trên.
Mắt hắn lạnh lùng liếc qua: “Ngươi là đang thám thính chuyện của bổn vương?”
Lăng Như sửng sốt, không đoán được hóa ra hôm nay Vương gia không ở phủ tĩnh dưỡng mà là thượng triều?!
Lăng Như vội vàng tiến lên hành lễ, yểu điệu nói: “Vương gia thứ tội, thiếp chỉ vừa nói với Thang di nương vài câu…”
Bạc Thời Diễn không nhìn Lăng Như, mà liếc mắt sang Thang Ấu Ninh đang ngây ngốc: “Lại đây.”
Hắn nâng bước rời đi, Mậu Lam và Nhiễm Tùng cũng đi sát theo sau, duỗi tay hướng về phía trước: “Thang di nương, mời đi trước.”
“Hả?” Hắn kêu nàng đi theo sao?
Thang Ấu Ninh quay đầu lại nhìn nhìn, nàng bị đường đột lôi ra đây, Tư Vân cũng không đi theo, ở đây chỉ có một mình nàng.
Ánh mắt Lăng Như dõi theo bóng dáng của Bạc Thời Diễn, hắn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái?
Trong lòng nàng ta khó chịu vô cùng, nhịn cảm giác muốn đẩy Thang Ấu Ninh lên, “Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, còn không mau đi đi.”
Cùng làm thiếp của Vương gia, dựa vào cái gì mà con chim này được nhìn trúng trước?
Nhưng không sao, chỉ cần Vương gia khai trai, lập tức sẽ biết mỹ nhân hậu viện tốt thế nào.
Thang Ấu Ninh tròn mắt trừng lại Lăng Như: “Đều tại Lăng di nương không tốt.”
Nếu không nàng ở trong tiểu viện của mình, sẽ không cần đụng phải Vương gia.
Thang Ấu Ninh nói câu này quả thực làm Lăng Như tức quá hóa cười.
Nàng được đưa đến Bạch Tễ Đường, là một nơi hoàn toàn xa lạ đối với nàng.
Khi Bạc Thời Diễn không tĩnh dưỡng nữa, hắn sẽ không đến Cẩm Tung Các mà dọn về Bạch Tễ Đường
Bạch Tễ Đường rất rộng, Thang Ấu Ninh chầm chậm bước đi, xuyên qua đình viện vào trong nhà, nhìn thấy Bạc Thời Diễn đang ở phòng trong thay y phục.
Hắn cởi bỏ triều phục, mặc thường phục vào, nhưng vẫn là màu sẫm.
“Người khác hỏi ngươi cái gì cũng nói?” Bạc Thời Diễn bước ra, hỏi: “Bổn vương chạm vào ngươi khi nào?”
Thang Ấu Ninh đang đánh giá bày trí trong phòng, nghe vậy thì quay đầu nói: “Ngài chạm vào ta, còn sưng lên.”
Nói xong nàng còn vén ống tay áo của mình lên, để lộ cánh tay trắng ngần, trên đó có một vòng bầm tím chưa biến mất.
Nhiễm Tùng mới từ phòng trà nước bưng trà lại đây, vừa lúc nghe thấy câu này, hết hồn suýt chút làm rớt cái khay.
Y cúi đầu không dám nhìn lung tung, rót hai ly trà xong lập tức nhanh nhẹn chuồn.
Bạc Thời Diễn thấy thế, hơi nhướng mày, có nghiêm trọng vậy không?
Làn da nàng trắng như tuyết, một vết bầm đỏ thôi nhìn cũng rất đáng sợ, nữ tử thật là phiền phức…
Hắn lấy trên ngăn tủ ra một bình thuốc nhỏ, ném qua: “Dùng cái này đi.”
Thang Ấu Ninh luống cuống tay chân tiếp lấy, nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện không thể nói cho người khác, Vương gia cũng đừng nói ta biết.”
Nàng không phân biệt được đâu.
“Ồ, vậy ngươi nói xem, bổn vương muốn tìm ngươi thì làm sao đừng nói ngươi biết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này giống như nhiễu khẩu lệnh, Thang Ấu Ninh nghe xong thì ngơ ra, cái gì rồi cái gì?
Bạc Thời Diễn nhàn nhạt nói: “Người vừa rồi thích thám thính chuyện của bổn vương, trục xuất khỏi phủ đi.”
“Cái gì?” Lúc này Thang Ấu Ninh phản ứng rất nhanh, xua xua tay: “Không được nha.”
“Vì sao không được?” Hắn giương mắt nhìn nàng.
“Nếu vậy tỷ ấy không thể dưỡng lão ở trong phủ nữa.”
Từ ta suy ra người, nàng có chút nói không rõ, không biết phải diễn tả thế nào cho phải.
Nữ tử đến nhà người khác một chuyến lại trở về, lại rơi vào trong tay chủ mẫu.
Ánh mắt Bạc Thời Diễn đặt trên hàng mày đang nhíu lại của nàng, hỏi: “Ngươi định ở vương phủ dưỡng lão sao?”
“Đúng rồi.” Nàng ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận.
“Vậy chuyện Trác Vưu Thâm kia là thế nào?”
Hôm qua hắn đã cho Mậu Lam đi điều tra, mọi chuyện liên quan đến Thang gia, hắn đều biết rõ ràng.
Sáng nay sau khi hạ triều, ở trên xe ngựa nghe Mậu Lam báo cáo, tên ăn chơi nhà họ Trác kia lại dám vì một nữ tử mà thò tay đến phủ của hắn.
Nếu gã ta đường đường chính chính mở miệng, nói không chừng lúc tâm tình Bạc Thời Diễn tốt, sẽ đồng ý tác thành cho người.
Nhưng lén lút như vậy thì….
“Bổn vương đang nghĩ phải xử lý ngươi như thế nào mới tốt.”
Tạm thời Thang Ấu Ninh hữu dụng đới với hắn, chỉ cần một tiểu viện nho nhỏ là đã có thể nhốt nàng lại.
Nàng có chạy đằng trời, chờ đến khi tra ra hương liệu kia, hắn quyết định sau cũng chưa muộn.
Vốn dĩ, Bạc Thời Diễn còn đinh ninh rằng Thang Ấu Ninh sử dụng một loại hương liệu nào đó, nào ngờ sau khi tra xong, Mậu Lam nói với hắn là, nàng không hề dùng hương gì cả, bởi vì không có khả năng chi trả khoản chi tiêu này.
Nữ tử khuê các đều thích xông hương lên y phục, hoặc là đeo túi thơm, hoặc là dùng cánh hoa mật hoa tắm gội, cũng có người dùng viên thơm.
Thang Ấu Ninh là thứ nữ, không có nhà ngoại chống lưng, của hồi môn đều là do Thang gia cấp cho.
Đích mẫu Bành thị keo kiệt không muốn cho nhiều, nên nàng gần như là đi mình không đến Nhiếp chính vương phủ.
Hương liệu vốn đắt đỏ, nhà bình thường không thể chi nổi, Tần bà tử siết chặt chi tiêu của tiểu nương tử, thay nàng tính toán khoản tiền có thể sống đến bảy tám chục tuổi, làm gì có khả năng chi xài cho việc xông hương.
Không chỉ không xông hương, Thang Ấu Ninh chưa bao giờ nhắc đến việc thân thể nàng có thể phát ra mùi hương, có thể thấy, người khác không thể ngửi được mùi hương làm giảm bớt chứng đau đầu của hắn.
Bạc Thời Diễn cảm thấy có chút thú vị.
Thang Ấu Ninh phản ứng chậm, một lúc lâu mới ý thức được hắn đang nói gì: “Sao ngài biết hầu gia?”
“Không phủ nhận là tốt.” Bạc Thời Diễn chậm rãi ngước mi lên: “Nói xem, các ngươi có lui tới gì không?”
Hắn chưa từng xem thiếp thất trong hậu viện là người nhà, cho nên không hề cảm thấy thẹn quá hóa giận.
Hắn càng không cần mấy cái lòng tự trọng vô dụng.
Nhưng mà, không nổi giận không có nghĩa là hắn cho phép người khác làm bậy ở dưới mắt hắn.
Bạc Thời Diễn sai Mậu Lam kêu Tư Vân đến đây hỏi chuyện.
“Bọn ta không có lui tới,” Hai mắt trong trẻo sâu thẳm của Thang Ấu Ninh nhìn hắn, đúng sự thật nói: “Không thích tiểu hầu gia đâu.”
“Không thích?” Bạc Thời Diễn nâng chung trà lên uống, “Nữ tử bình thường, sẽ không dùng từ thích này với nam nhân khác.”
“Vậy… Ta ghét hắn, có thể nói vậy sao?” Nàng cảm thấy nói ghét thì không được lễ phép.
Bạc Thời Diễn nghe vậy, không khỏi có chút tò mò, “Hắn làm cái gì mà khiến ngươi ghét hắn như vậy?”
Thang Ấu Ninh nhớ lại hai mắt sáng quắc của tiểu hầu gia, hơi thở có chút dồn dập lên, tay nắm thành quyền: “Hắn nhìn ta chằm chằm, muốn đánh ta!”
Nhìn tư thế của nàng giống như một con mèo nhỏ đang giương nanh múa vuốt thị uy kia, Bạc Thời Diễn bỗng cảm thấy nếu nói nàng âm thầm tư thông, thật sự là đánh giá cao nàng.
Hẳn là tiểu tử ngốc này còn không phân biệt được tâm tư của Trác Vưu Thâm đối với nàng rốt cuộc là loại gì.
Mà con thú nhỏ nào cũng sẽ có khứu giác tìm lợi tránh hại, bản năng đó làm nàng thấy ghét nam tử đang thèm thuồng mình.
Thang Ấu Ninh vô tội, vậy nha hoàn kia của nàng chắc không vô tội rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro