Sủng Ái Tiểu Thiếp Ngốc Nuôi Trong Nhà
Chương 8
2024-10-24 13:20:07
Bọn họ không hiểu nổi tại sao Vương gia lại gọi người đến chép sách buổi tối, chắc là do ban ngày hắn bận rộn công vụ, lúc này mới có thời gian. Nhưng thật ra là… chứng đau đầu của hắn thích đến lúc nào thì đến thôi.
Cho nên hắn mới yêu cầu nàng đến vào lúc này.
Thang Ấu Ninh bước qua, đến ngồi xuống bên cạnh Bạc Thời Diễn, nhịn không được mở miệng hỏi, giọng lí nhí: “Vương gia, không có cơm ăn sao?”
Lời này quả thực giống như đang trách hắn khắt khe với tiểu cô nương nhà người ta.
Bạc Thời Diễn lặng lẽ hít hương thơm từ người nàng, đáp: “Muốn ăn cái gì, nói tên món ăn cho Nhiễm Tùng đi.”
Hắn gõ vào chiếc chuông nhỏ bên cạnh giá bút, Nhiễm Tùng đứng hầu bên ngoài nhanh chóng bước vào.
“Chủ tử có gì dặn dò?”
Bạc Thời Diễn dễ nói chuyện như vậy làm Thang Ấu Ninh thoáng thả lỏng, cho nàng ăn tối là tốt rồi.
Nàng nhìn về phía Nhiễm Tùng, hỏi: “Có thể làm hoành thánh măng dương xỉ(^) không?”
Nhiễm Tùng đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề!” Đường đường là vương phủ, hoành thánh gì mà không có chứ!
Nhiễm Tùng tiếp tục chờ đợi, lại không thấy nàng nói gì nữa mới hỏi: “Thang di nương còn có căn dặn gì nữa không?”
“Có thể thêm một món nữa không?” Thang Ấu Ninh xoay qua nhìn Bạc Thời Diễn.
Người nào đó cầm sách trên tay, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Muốn ăn cái gì thì nói hết đi.”
Khóe môi Thang Ấu Ninh cười toe toét: “Vậy… ta muốn thêm bánh sữa ngọt, cũng muốn vịt nướng!”
Đều là mấy món nàng thích ăn!
Nghe thấy sự hồ hởi trong giọng nói của nàng, Bạc Thời Diễn liếc mắt nhìn sang, dễ thỏa lòng vậy sao?
Nhiễm Tùng nhận tên ba món ăn, trước lúc đi xuống còn nhiều chuyện hỏi thêm một câu.
“Vương gia, bây giờ dọn đồ ăn lên luôn hay sao?”
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị sẵn mấy món ăn, có thể vừa ăn vừa chờ làm món mới.
“Không cần,” Bạc Thời Diễn sợ mùi thức ăn sẽ át đi mùi hương của nàng, “Làm xong hết rồi dọn lên.”
Hắn đã nói như vậy, Thang Ấu Ninh chỉ có thể chịu đói thêm một lúc nữa.
Sau khi Nhiễm Tùng rời khỏi, trước mặt nàng có một quyển sách được đặt xuống.
“Bắt đầu đi,” Bạc Thời Diễn chỉ chỉ giá bút: “Muốn dùng bút nào thì tự chọn.”
“Ta……” Thang Ấu Ninh dùng tay lật lật sách, thương lượng với hắn: “Ta có thể không chép được không?”
Bạc Thời Diễn nhướng mày, “Còn dám đề điều kiện với bổn vương?”
“Không phải,” Thang Ấu Ninh từ từ giải thích: “Ban ngày ta đã viết rồi, viết rất nhiều chữ đó.”
“Ban ngày viết?”
“Đúng rồi, nhũ nương nói không thể viết chữ xấu ở trước mặt ngài, sẽ mất mặt.” Nàng thành khẩn thuật lại lời Tần bà tử nói: “Cho nên muốn ta luyện chữ trước.”
Bạc Thời Diễn rũ mắt, ánh mắt hắn dừng trên mu bàn tay trắng nõn, có vài dấu mực nhạt nhạt, xem ra là nói thật.
“Mỏi tay lắm sao?” Vẫn là một tiểu cô nương nũng nịu.
Thang Ấu Ninh muốn nói lại thôi, nàng không mỏi tay, chỉ là nàng không muốn viết nữa.
“Nếu lần này đáp ứng nàng, lần tới không chừng ngươi sẽ tìm nguyên do khác để chống đối quyết định của bổn vương.” Bạc Thời Diễn vươn tay chọn cho nàng một cây bút lông, đặt ở trước mặt nàng: “Viết.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không cho phép cãi lại của hắn, Thang Ấu Ninh không lên tiếng, cầm lấy cây bút.
Quả nhiên, nam nhân này không cho phép cò kè mặc cả.
Nàng để bụng đói chép chừng ba trang, Nhiễm Tùng mới đến xin chỉ thị, hỏi có cần dọn thức ăn lên không.
Chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn đã biến mất, hắn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn bên cạnh, miệng thả từng chữ: “Sang phòng bên dùng cơm.”
“Dạ.” Thang Ấu Ninh buông bút.
Thường ngày, Bạch Tễ Đường không có tiểu nha hoàn hầu hạ, Nhiễm Tùng và Tương Xảo cùng tiến vào, từng người múc nước đưa khăn.
Phòng bên là nơi Bạc Thời Diễn vẫn thường dùng cơm, ở đây có bày một bể cá to, màu sắc trong suốt, có thể nhìn thấy cả vân nước, là loại được đặc chế từ thủy tinh.
Một bể cá thủy tinh như vậy, giá trị xa xỉ, làm vật trang trí để nuôi cá, tất nhiên là vật đẹp thích mắt.
Bên trong bể có một kiến trúc cổ, bên trên có cắm một lá cờ, nhìn rất là độc đáo.
Thang Ấu Ninh bị bể cá thủy tinh hấp dẫn, nhất thời quên đói, đi thẳng đến trước bể ngắm nhìn.
Vừa nhìn là biết ngay đó là rong rêu và mấy chú cá nhỏ, nàng cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Bạc Thời Diễn đã ngồi xuống, thấy nàng còn chưa đến ngồi, không khỏi nhìn qua.
Nhiễm Tùng khá hiểu tính cách chủ tử của mình, y cảm thấy đổ mồ hôi hột dùm Thang di nương, đúng là không biết cân nhắc, chẳng lẽ muốn chủ tử của y mời nàng ta qua sao?
Y cảm thấy vị di nương này sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết kiên nhẫn của vương gia, không cho nàng tới Bạch Tễ Đường nữa, tránh việc có cơ hội đi nhầm phòng…
Nhiễm Tùng đang nghĩ có nên ho một tiếng ra hiệu nhắc nhở Thang di nương trở lại bàn ăn hay không, thì Bạc Thời Diễn đã lên tiếng trước: “Thích thì mang về mà xem, ngồi xuống ăn cơm.”
“Hả?” Thang Ấu Ninh quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Ta có thể đem nó về ư?”
“Ừm.” Bạc Thời Diễn cầm lấy chiếc đũa, trầm giọng nói: “Bổn vương không thích nhiều người.”
Nhưng đây là cá nha.
Nhiễm Tùng cực kỳ kinh ngạc, lúc này y không quản mình có thất lễ hay không, vội vàng thúc giục: “Thang di nương mau ngồi xuống đi!”
Tương Xảo cũng bước đến, đỡ lấy cánh tay nàng dìu về bàn ăn.
Lúc này Thang Ấu Ninh mới phản ứng kịp, cúi người với Bạc Thời Diễn xác nhận lại: “Vương gia, ngài thật sự cho ta bể cá đó sao?”
Hai con ngươi của nàng tím sẫm như hai quả nho, giống như chứa đựng muôn ngàn sao trời lấp lánh.
Khi nàng cúi sát vào, Bạc Thời Diễn ngửi được mùi hương ấm áp quen thuộc phảng phất, dù trên bàn đầy mùi thức ăn cũng không lấn át được mùi hương này.
Một lọn tóc đen trước người nàng chạm vào cánh tay hắn, hắn thoáng nâng mí mắt, không ngờ ngồi dùng cơm có thể giảm bớt chứng đau đầu, vậy mà vừa rồi hắn còn vô duyên vô cớ bắt nàng chịu đói một lút.
“Nói cho nàng thì nó chính là của nàng.”
“Này……” Thang Ấu Ninh vui sướng quá hóa do dự, bể cá đẹp như thế này, nàng thật sự có thể lấy sao?
Xưa nay Tần bà tử đều dạy nàng không được lấy đồ của người khác, đặc biệt là của nam tử, tặng cho cũng không được.
Bạc Thời Diễn thấy nàng chần chờ, liền biết nàng đã quên sạch mấy chuyện xảy ra trước đó không lâu.
Hắn nâng đũa lên, gắp một miếng bào ngư vào trong chén của nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Đã quên bổn vương nói gì rồi sao? Cho nàng, nàng có muốn hay không?”
Thang Ấu Ninh và hắn bốn mắt nhìn nhau, xuất phát từ trực giác của con thú nhỏ, nàng ngập ngừng đáp: “Muốn…”
Hắn nói cho nàng thì nàng cứ lấy.
“Xem ra cũng rất thông minh.” Lông mày Bạc Thời Diễn hơi nhướng lên, miệng dặn dò: “Nhiễm Tùng, lát nữa cho người dọn sang đó đi.”
“Dạ!” Nhiễm Tùng nở nụ cười: “Vương gia hào phóng, bể cá này để cho tiểu nương tử ngắm là thích hợp nhất.”
Thang Ấu Ninh tự ngồi ngay ngắn vào vị trí xong: “Đa tạ Vương gia.”
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, hai người an tĩnh cùng dùng cơm.
Tướng ăn của Thang Ấu Ninh rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, tốc độ từ tốn, chỉ ăn đúng ba món, còn những món khác cũng không đụng vào.
Bạc Thời Diễn chưa từng ăn cơm với nữ tử, không có nghĩa là hắn không biết lượng thức ăn một người bình thường nạp vào.
“Nàng bị khó tiêu về đêm hả?”
Chẳng lẽ nàng ăn cơm cũng cần có người canh chừng, sợ sẽ ăn quá nhiều?
“Hửm?” Thang Ấu Ninh nuốt miếng bánh sữa trong miệng xuống, rồi mới liếm môi trả lời: “Không có khó tiêu.”
Chỗ này cách tiểu viện xa như vậy, nàng còn muốn chơi cầu mây rồi mới đi ngủ.
Chung quanh tràn đầy mùi sữa ngọt ngào, Bạc Thời Diễn từ từ thu mắt về, xem ra cũng không có quá ngốc.
Mậu Lam từ bên ngoài vội vàng đi vào, chắp tay nói: “Vương gia, phía nam có lũ lụt cấp báo.”
Bạc Thời Diễn đứng lên, dùng khăn ướt lau tay rồi nói: “Ăn xong thì về đi.”
Dứt lời, hắn cũng không nhìn Thang Ấu Ninh, đi về phía thư phòng, kêu người gọi Văn Nhân Chiếu tới.
*
Thang Ấu Ninh trở về, mang theo một cái bể cá to trong suốt, làm Tần bà tử kinh ngạc không thôi, bà vội vàng thu xếp một chỗ để đặt nó lên.
Nơi này của bọn họ nhỏ hẹp, thủy tinh lại là hàng dễ vỡ, không cẩn thận bể cá sẽ tan tành.
Nhiễm Tùng lại rất chu đáo, đưa luôn mấy gã sai vặt thường ngày hay chăm sóc cá đến, tỉ mỉ dặn dò Tương Xảo cách để thay nước sạch cho bể.
Đã tối rồi mà còn phiền bọn họ đi một chuyến, Tần bà tử mang chút mứt trái ngon ra chiêu đãi.
Nhiễm Tùng cũng không khách sáo, ăn mấy cái rồi cũng tiện thể nói rõ tính cách của vương gia.
“Chủ tử thật sự rất nhẫn nại với nương tử của bà đó, nhớ phải ngoan ngoãn thuận theo, ngày tháng sau này còn dài.”
Tần bà tử nghe hiểu ám chỉ trong lời của Nhiễm Tùng, trong lòng lại vừa mừng vừa lo.
Hiện tại Vương gia không có người bên gối, nếu nương tử nhà bà có thể là người đầu tiên thì tốt rồi, sinh được con nối dõi càng tốt.
Chỉ là… tâm tính của nàng thật sự khác với người bình thường, lỡ như chọc giận hắn thì phải làm thế nào?
Vả lại, ngày sau vương phi nhập phủ, người được sủng đầu tiên chắc chắn sẽ bị xăm xoi, chỉ e muốn sống yên ổn qua ngày thì phải trông cậy vào việc đối phương giơ cao đánh khẽ.
Nếu Thang Ấu Ninh không phải ngây ngô như bây giờ, tất nhiên Tần bà tử sẽ giúp nàng tranh đấu một chút, người sống nhờ thế, há có thể không tranh sao?
Nhưng ngặt nỗi nàng lại đơn thuần như trẻ con, không cầu vinh sủng gì, chỉ muốn sống an ổn quãng đời còn lại.
Tiễn đám người Nhiễm Tùng đi rồi, Tần bà tử đi khóa cửa viện lại.
Thang Ấu Ninh ôm quả cầu mây, nghiêng đầu đánh giá bà: “Nhũ nương không thích bể cá hả?”
Đứa nhỏ này rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, hàng mày Tần bà tử buông lỏng, bà mỉm cười nói: “Không có, thứ tốt như vậy sao lại không thích chứ.”
“Vậy là được rồi, ta cũng thích!” Khóe miệng của Thang Ấu Ninh hình thành lúm đồng tiền xinh xinh.
Tần bà tử bỏ qua do dự, kéo nàng nói: “Đến phòng của ta.”
“Sao vậy?”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi theo bà vào phòng.
Nàng thấy Tần bà tử đang lực lọi gì đó ở dưới cuối hộc tủ, lấy ra một quyển sách nhỏ.
Bà cầm sách đến gần giá cắm nến, mở ra cho Thang Ấu Ninh xem.
“Nương tử, đây chính là Tị Hỏa đồ(*).”
Tần bà tử vốn không tính dạy nàng mấy thứ này, vì rất có thể nàng không hiểu được, hơn nữa hậu viện của vương phủ chẳng khác nào vật trưng bày, Vương gia không hề cho gọi bất cứ di nương nào.
Nhưng giờ đây đã khác.
“Ta rất thích xem tranh vẽ.” Thang Ấu Ninh nhận lấy.
Nàng thích thú nhìn vào tranh vẽ, liếc một cái đã hiểu: “Không có mặc y phục.”
Tần bà tử đỏ mặt, khẽ nói: “Nếu Vương gia chạm vào nương tử thì phải ngoan…”
Thang Ấu Ninh ngẩng đầu, “Vì sao hắn muốn chạm vào ta, ta không có đắc tội hắn nha.”
“Xưa nay phu thê ân ái đều như vậy…… Chạm vào không có nghĩa là muốn đánh nương tử đâu.” Tần bà tử chỉ có thể nói như vậy.
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Nhũ nương nói sai rồi, bọn ta không phải phu thê, ta là thiếp mà.”
“Thiết thì cũng vậy, phải làm chuyện trong sách này.” Tần bà tử nói lời sâu sắc: “Đã là vận mệnh của mình thì không thể chối từ, chúng ta cứ đi tiếp thôi.”
Thang Ấu Ninh nheo mày, mặt ngốc ra nhìn bà.
Nghe không hiểu.
Cuối cùng bà cũng không nói rõ ràng, chỉ dặn nàng phải nhớ, nếu Vương gia đụng vào nàng, nàng không phản kháng là được.
Thang Ấu Ninh siết chặt nắm tay của mình, sức hắn lớn như vậy, có khi nào sẽ bẻ gãy tay mình hay không?
Nàng cúi đầu nhìn những hình ảnh đang vật lộn nhau: “Ít nhiều gì cũng mặc chút y phục, bị đánh chắc sẽ không đau đến vậy.”
-
(*)Tị hỏa đồ là cách nói giảm nói tránh Xuân cung đồ, ai đọc sắc cổ đại thì chắc đã quen với từ này.
Cho nên hắn mới yêu cầu nàng đến vào lúc này.
Thang Ấu Ninh bước qua, đến ngồi xuống bên cạnh Bạc Thời Diễn, nhịn không được mở miệng hỏi, giọng lí nhí: “Vương gia, không có cơm ăn sao?”
Lời này quả thực giống như đang trách hắn khắt khe với tiểu cô nương nhà người ta.
Bạc Thời Diễn lặng lẽ hít hương thơm từ người nàng, đáp: “Muốn ăn cái gì, nói tên món ăn cho Nhiễm Tùng đi.”
Hắn gõ vào chiếc chuông nhỏ bên cạnh giá bút, Nhiễm Tùng đứng hầu bên ngoài nhanh chóng bước vào.
“Chủ tử có gì dặn dò?”
Bạc Thời Diễn dễ nói chuyện như vậy làm Thang Ấu Ninh thoáng thả lỏng, cho nàng ăn tối là tốt rồi.
Nàng nhìn về phía Nhiễm Tùng, hỏi: “Có thể làm hoành thánh măng dương xỉ(^) không?”
Nhiễm Tùng đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề!” Đường đường là vương phủ, hoành thánh gì mà không có chứ!
Nhiễm Tùng tiếp tục chờ đợi, lại không thấy nàng nói gì nữa mới hỏi: “Thang di nương còn có căn dặn gì nữa không?”
“Có thể thêm một món nữa không?” Thang Ấu Ninh xoay qua nhìn Bạc Thời Diễn.
Người nào đó cầm sách trên tay, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Muốn ăn cái gì thì nói hết đi.”
Khóe môi Thang Ấu Ninh cười toe toét: “Vậy… ta muốn thêm bánh sữa ngọt, cũng muốn vịt nướng!”
Đều là mấy món nàng thích ăn!
Nghe thấy sự hồ hởi trong giọng nói của nàng, Bạc Thời Diễn liếc mắt nhìn sang, dễ thỏa lòng vậy sao?
Nhiễm Tùng nhận tên ba món ăn, trước lúc đi xuống còn nhiều chuyện hỏi thêm một câu.
“Vương gia, bây giờ dọn đồ ăn lên luôn hay sao?”
Phòng bếp đã sớm chuẩn bị sẵn mấy món ăn, có thể vừa ăn vừa chờ làm món mới.
“Không cần,” Bạc Thời Diễn sợ mùi thức ăn sẽ át đi mùi hương của nàng, “Làm xong hết rồi dọn lên.”
Hắn đã nói như vậy, Thang Ấu Ninh chỉ có thể chịu đói thêm một lúc nữa.
Sau khi Nhiễm Tùng rời khỏi, trước mặt nàng có một quyển sách được đặt xuống.
“Bắt đầu đi,” Bạc Thời Diễn chỉ chỉ giá bút: “Muốn dùng bút nào thì tự chọn.”
“Ta……” Thang Ấu Ninh dùng tay lật lật sách, thương lượng với hắn: “Ta có thể không chép được không?”
Bạc Thời Diễn nhướng mày, “Còn dám đề điều kiện với bổn vương?”
“Không phải,” Thang Ấu Ninh từ từ giải thích: “Ban ngày ta đã viết rồi, viết rất nhiều chữ đó.”
“Ban ngày viết?”
“Đúng rồi, nhũ nương nói không thể viết chữ xấu ở trước mặt ngài, sẽ mất mặt.” Nàng thành khẩn thuật lại lời Tần bà tử nói: “Cho nên muốn ta luyện chữ trước.”
Bạc Thời Diễn rũ mắt, ánh mắt hắn dừng trên mu bàn tay trắng nõn, có vài dấu mực nhạt nhạt, xem ra là nói thật.
“Mỏi tay lắm sao?” Vẫn là một tiểu cô nương nũng nịu.
Thang Ấu Ninh muốn nói lại thôi, nàng không mỏi tay, chỉ là nàng không muốn viết nữa.
“Nếu lần này đáp ứng nàng, lần tới không chừng ngươi sẽ tìm nguyên do khác để chống đối quyết định của bổn vương.” Bạc Thời Diễn vươn tay chọn cho nàng một cây bút lông, đặt ở trước mặt nàng: “Viết.”
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không cho phép cãi lại của hắn, Thang Ấu Ninh không lên tiếng, cầm lấy cây bút.
Quả nhiên, nam nhân này không cho phép cò kè mặc cả.
Nàng để bụng đói chép chừng ba trang, Nhiễm Tùng mới đến xin chỉ thị, hỏi có cần dọn thức ăn lên không.
Chứng đau đầu của Bạc Thời Diễn đã biến mất, hắn nhìn tiểu cô nương ngoan ngoãn bên cạnh, miệng thả từng chữ: “Sang phòng bên dùng cơm.”
“Dạ.” Thang Ấu Ninh buông bút.
Thường ngày, Bạch Tễ Đường không có tiểu nha hoàn hầu hạ, Nhiễm Tùng và Tương Xảo cùng tiến vào, từng người múc nước đưa khăn.
Phòng bên là nơi Bạc Thời Diễn vẫn thường dùng cơm, ở đây có bày một bể cá to, màu sắc trong suốt, có thể nhìn thấy cả vân nước, là loại được đặc chế từ thủy tinh.
Một bể cá thủy tinh như vậy, giá trị xa xỉ, làm vật trang trí để nuôi cá, tất nhiên là vật đẹp thích mắt.
Bên trong bể có một kiến trúc cổ, bên trên có cắm một lá cờ, nhìn rất là độc đáo.
Thang Ấu Ninh bị bể cá thủy tinh hấp dẫn, nhất thời quên đói, đi thẳng đến trước bể ngắm nhìn.
Vừa nhìn là biết ngay đó là rong rêu và mấy chú cá nhỏ, nàng cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
Bạc Thời Diễn đã ngồi xuống, thấy nàng còn chưa đến ngồi, không khỏi nhìn qua.
Nhiễm Tùng khá hiểu tính cách chủ tử của mình, y cảm thấy đổ mồ hôi hột dùm Thang di nương, đúng là không biết cân nhắc, chẳng lẽ muốn chủ tử của y mời nàng ta qua sao?
Y cảm thấy vị di nương này sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết kiên nhẫn của vương gia, không cho nàng tới Bạch Tễ Đường nữa, tránh việc có cơ hội đi nhầm phòng…
Nhiễm Tùng đang nghĩ có nên ho một tiếng ra hiệu nhắc nhở Thang di nương trở lại bàn ăn hay không, thì Bạc Thời Diễn đã lên tiếng trước: “Thích thì mang về mà xem, ngồi xuống ăn cơm.”
“Hả?” Thang Ấu Ninh quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Ta có thể đem nó về ư?”
“Ừm.” Bạc Thời Diễn cầm lấy chiếc đũa, trầm giọng nói: “Bổn vương không thích nhiều người.”
Nhưng đây là cá nha.
Nhiễm Tùng cực kỳ kinh ngạc, lúc này y không quản mình có thất lễ hay không, vội vàng thúc giục: “Thang di nương mau ngồi xuống đi!”
Tương Xảo cũng bước đến, đỡ lấy cánh tay nàng dìu về bàn ăn.
Lúc này Thang Ấu Ninh mới phản ứng kịp, cúi người với Bạc Thời Diễn xác nhận lại: “Vương gia, ngài thật sự cho ta bể cá đó sao?”
Hai con ngươi của nàng tím sẫm như hai quả nho, giống như chứa đựng muôn ngàn sao trời lấp lánh.
Khi nàng cúi sát vào, Bạc Thời Diễn ngửi được mùi hương ấm áp quen thuộc phảng phất, dù trên bàn đầy mùi thức ăn cũng không lấn át được mùi hương này.
Một lọn tóc đen trước người nàng chạm vào cánh tay hắn, hắn thoáng nâng mí mắt, không ngờ ngồi dùng cơm có thể giảm bớt chứng đau đầu, vậy mà vừa rồi hắn còn vô duyên vô cớ bắt nàng chịu đói một lút.
“Nói cho nàng thì nó chính là của nàng.”
“Này……” Thang Ấu Ninh vui sướng quá hóa do dự, bể cá đẹp như thế này, nàng thật sự có thể lấy sao?
Xưa nay Tần bà tử đều dạy nàng không được lấy đồ của người khác, đặc biệt là của nam tử, tặng cho cũng không được.
Bạc Thời Diễn thấy nàng chần chờ, liền biết nàng đã quên sạch mấy chuyện xảy ra trước đó không lâu.
Hắn nâng đũa lên, gắp một miếng bào ngư vào trong chén của nàng, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng: “Đã quên bổn vương nói gì rồi sao? Cho nàng, nàng có muốn hay không?”
Thang Ấu Ninh và hắn bốn mắt nhìn nhau, xuất phát từ trực giác của con thú nhỏ, nàng ngập ngừng đáp: “Muốn…”
Hắn nói cho nàng thì nàng cứ lấy.
“Xem ra cũng rất thông minh.” Lông mày Bạc Thời Diễn hơi nhướng lên, miệng dặn dò: “Nhiễm Tùng, lát nữa cho người dọn sang đó đi.”
“Dạ!” Nhiễm Tùng nở nụ cười: “Vương gia hào phóng, bể cá này để cho tiểu nương tử ngắm là thích hợp nhất.”
Thang Ấu Ninh tự ngồi ngay ngắn vào vị trí xong: “Đa tạ Vương gia.”
Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, hai người an tĩnh cùng dùng cơm.
Tướng ăn của Thang Ấu Ninh rất tốt, nhai kỹ nuốt chậm, tốc độ từ tốn, chỉ ăn đúng ba món, còn những món khác cũng không đụng vào.
Bạc Thời Diễn chưa từng ăn cơm với nữ tử, không có nghĩa là hắn không biết lượng thức ăn một người bình thường nạp vào.
“Nàng bị khó tiêu về đêm hả?”
Chẳng lẽ nàng ăn cơm cũng cần có người canh chừng, sợ sẽ ăn quá nhiều?
“Hửm?” Thang Ấu Ninh nuốt miếng bánh sữa trong miệng xuống, rồi mới liếm môi trả lời: “Không có khó tiêu.”
Chỗ này cách tiểu viện xa như vậy, nàng còn muốn chơi cầu mây rồi mới đi ngủ.
Chung quanh tràn đầy mùi sữa ngọt ngào, Bạc Thời Diễn từ từ thu mắt về, xem ra cũng không có quá ngốc.
Mậu Lam từ bên ngoài vội vàng đi vào, chắp tay nói: “Vương gia, phía nam có lũ lụt cấp báo.”
Bạc Thời Diễn đứng lên, dùng khăn ướt lau tay rồi nói: “Ăn xong thì về đi.”
Dứt lời, hắn cũng không nhìn Thang Ấu Ninh, đi về phía thư phòng, kêu người gọi Văn Nhân Chiếu tới.
*
Thang Ấu Ninh trở về, mang theo một cái bể cá to trong suốt, làm Tần bà tử kinh ngạc không thôi, bà vội vàng thu xếp một chỗ để đặt nó lên.
Nơi này của bọn họ nhỏ hẹp, thủy tinh lại là hàng dễ vỡ, không cẩn thận bể cá sẽ tan tành.
Nhiễm Tùng lại rất chu đáo, đưa luôn mấy gã sai vặt thường ngày hay chăm sóc cá đến, tỉ mỉ dặn dò Tương Xảo cách để thay nước sạch cho bể.
Đã tối rồi mà còn phiền bọn họ đi một chuyến, Tần bà tử mang chút mứt trái ngon ra chiêu đãi.
Nhiễm Tùng cũng không khách sáo, ăn mấy cái rồi cũng tiện thể nói rõ tính cách của vương gia.
“Chủ tử thật sự rất nhẫn nại với nương tử của bà đó, nhớ phải ngoan ngoãn thuận theo, ngày tháng sau này còn dài.”
Tần bà tử nghe hiểu ám chỉ trong lời của Nhiễm Tùng, trong lòng lại vừa mừng vừa lo.
Hiện tại Vương gia không có người bên gối, nếu nương tử nhà bà có thể là người đầu tiên thì tốt rồi, sinh được con nối dõi càng tốt.
Chỉ là… tâm tính của nàng thật sự khác với người bình thường, lỡ như chọc giận hắn thì phải làm thế nào?
Vả lại, ngày sau vương phi nhập phủ, người được sủng đầu tiên chắc chắn sẽ bị xăm xoi, chỉ e muốn sống yên ổn qua ngày thì phải trông cậy vào việc đối phương giơ cao đánh khẽ.
Nếu Thang Ấu Ninh không phải ngây ngô như bây giờ, tất nhiên Tần bà tử sẽ giúp nàng tranh đấu một chút, người sống nhờ thế, há có thể không tranh sao?
Nhưng ngặt nỗi nàng lại đơn thuần như trẻ con, không cầu vinh sủng gì, chỉ muốn sống an ổn quãng đời còn lại.
Tiễn đám người Nhiễm Tùng đi rồi, Tần bà tử đi khóa cửa viện lại.
Thang Ấu Ninh ôm quả cầu mây, nghiêng đầu đánh giá bà: “Nhũ nương không thích bể cá hả?”
Đứa nhỏ này rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, hàng mày Tần bà tử buông lỏng, bà mỉm cười nói: “Không có, thứ tốt như vậy sao lại không thích chứ.”
“Vậy là được rồi, ta cũng thích!” Khóe miệng của Thang Ấu Ninh hình thành lúm đồng tiền xinh xinh.
Tần bà tử bỏ qua do dự, kéo nàng nói: “Đến phòng của ta.”
“Sao vậy?”
Thang Ấu Ninh ngoan ngoãn đi theo bà vào phòng.
Nàng thấy Tần bà tử đang lực lọi gì đó ở dưới cuối hộc tủ, lấy ra một quyển sách nhỏ.
Bà cầm sách đến gần giá cắm nến, mở ra cho Thang Ấu Ninh xem.
“Nương tử, đây chính là Tị Hỏa đồ(*).”
Tần bà tử vốn không tính dạy nàng mấy thứ này, vì rất có thể nàng không hiểu được, hơn nữa hậu viện của vương phủ chẳng khác nào vật trưng bày, Vương gia không hề cho gọi bất cứ di nương nào.
Nhưng giờ đây đã khác.
“Ta rất thích xem tranh vẽ.” Thang Ấu Ninh nhận lấy.
Nàng thích thú nhìn vào tranh vẽ, liếc một cái đã hiểu: “Không có mặc y phục.”
Tần bà tử đỏ mặt, khẽ nói: “Nếu Vương gia chạm vào nương tử thì phải ngoan…”
Thang Ấu Ninh ngẩng đầu, “Vì sao hắn muốn chạm vào ta, ta không có đắc tội hắn nha.”
“Xưa nay phu thê ân ái đều như vậy…… Chạm vào không có nghĩa là muốn đánh nương tử đâu.” Tần bà tử chỉ có thể nói như vậy.
Thang Ấu Ninh lắc đầu: “Nhũ nương nói sai rồi, bọn ta không phải phu thê, ta là thiếp mà.”
“Thiết thì cũng vậy, phải làm chuyện trong sách này.” Tần bà tử nói lời sâu sắc: “Đã là vận mệnh của mình thì không thể chối từ, chúng ta cứ đi tiếp thôi.”
Thang Ấu Ninh nheo mày, mặt ngốc ra nhìn bà.
Nghe không hiểu.
Cuối cùng bà cũng không nói rõ ràng, chỉ dặn nàng phải nhớ, nếu Vương gia đụng vào nàng, nàng không phản kháng là được.
Thang Ấu Ninh siết chặt nắm tay của mình, sức hắn lớn như vậy, có khi nào sẽ bẻ gãy tay mình hay không?
Nàng cúi đầu nhìn những hình ảnh đang vật lộn nhau: “Ít nhiều gì cũng mặc chút y phục, bị đánh chắc sẽ không đau đến vậy.”
-
(*)Tị hỏa đồ là cách nói giảm nói tránh Xuân cung đồ, ai đọc sắc cổ đại thì chắc đã quen với từ này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro