Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Ngoại truyện 1

Cảnh Tiềm

2025-04-07 10:00:06

Hạ An come out vào dịp lễ mùng 1 tháng 5. Lúc nghe cậu nói xong, Trần Trạch và Vương Tú Anh bối rối nhìn nhau, nhất thời chẳng thốt nên lời. Tuy hiện giờ mối quan hệ giữa họ và Hạ An đã trở nên thân thiết hơn xưa, trước sau gì vẫn tồn tại đôi chút khoảng cách. Mà vừa khéo, phản ứng này của hai người họ cũng nằm trong dự liệu của Hạ An. Tình huống của cậu với Phó Giản Dự không giống nhau. Trần Trạch và Vương Tú Anh không phải cha mẹ ruột của cậu, thế nên trong chuyện học tập công tác hay hôn nhân đại sự, cậu đều có quyền tự do quyết định, hai người họ sẽ không can thiệp quá nhiều, dẫu có ý kiến khác đi chăng nữa, cũng sẽ không đem nó áp đặt lên cậu. Bởi vậy, trước lúc come out, Hạ An cũng không thấy thấp thỏm gì mấy. Trần Trạch trầm ngâm hồi lâu, ngó sang phía vợ mình một cái rồi mới ngẩng đầu nhìn Hạ An. "Tiểu Hạ, con đã suy nghĩ kỹ về con đường sau này chưa? Chuyện hai người...... hai người đàn ông, người bình thường sẽ không dễ chấp nhận đâu." Hạ An gật đầu, nói với thái độ nghiêm trang: "Vâng, con đã suy nghĩ kỹ rồi." Vương Tú Anh hỏi: "Vậy còn phía cha mẹ cậu ấy? Họ có đồng ý để hai đứa bên nhau không?" Bà vẫn cảm thấy hơi khó tiếp nhận, Hạ An thì không nói, nhưng những người thế hệ trước mang tư tưởng truyền thống nào dễ gì chấp thuận loại chuyện này. "Anh Phó đã nói với mẹ anh ấy rồi, nhưng cô Phó hiện giờ còn chưa chấp nhận được." Trần Trạch gật đầu thấu hiểu: "Vậy giờ hai đứa định tính sao? Cứ tiếp tục để vậy luôn à?" "Bọn con sẽ cố gắng thuyết phục cô." "Nếu bà ấy không làm khó hai đứa...... Thôi thì dĩ hoà vi quý cũng tốt, mọi chuyện cứ để từ từ thôi vậy" Trần Trạch thở dài nói. Mãi đến khi xong việc Phó Giản Dự mới biết chuyện Hạ An come out với nhà họ Trần. "Vốn dĩ anh định qua một thời gian nữa rồi cùng em qua đó." Hạ An nhoẻn miệng cười: "Bên phía chú Trần không có gì khó khăn, mình em có thể ứng phó được mà." Phó Giản Dự gật đầu: "Đợi mấy hôm nữa rồi anh cùng em qua đó." Mấy hôm sau, Phó Giản Dự cùng Hạ An đến nhà họ Trần. Trần Trạch và Vương Tú Anh biết hắn là người nổi tiếng nên cử chỉ và lời nói đều có phần giữ kẽ thiếu tự nhiên. Qua một bữa cơm, không khí đã bớt phần gượng gạo. Nhà họ Trần trông thái độ của Phó Giản Dự với Hạ An thì tự đáy lòng cũng dần thấu hiểu và chấp thuận mối quan hệ giữa họ. Phía bên mẹ Phó, theo thời gian, thái độ của bà với chuyện này cũng dần dà dịu bớt. Lúc ban đầu bà hãy còn xị mặt, bóng gió nói Phó Giản Dự đưa người về coi sao. Sau khi thấy người tới là Hạ An, cũng chính là cậu trợ lý trước kia của Phó Giản Dự, người từng tận tâm chăm sóc bà trong thời gian nằm viện, trái lại, bà nhất thời khó mở miệng nói gì. Bầu không khí lạnh lẽo cứ thế tiếp diễn một thời gian, qua vài lần thăm hỏi, sự phản đối của mẹ Phó bắt đầu có dấu hiệu yếu dần. Tuy tình cảm của hai người không chịu ảnh hưởng, nhưng nếu có thể đạt được sự đồng thuận của phụ huynh, âu cũng là càng thêm viên mãn. Tháng sáu, thành phố D đã vào hè. Sau khi cùng Phan Khâm ra ngoài mấy chuyến, chỉ tuyền mặc mỗi quần áo ngắn tay, làn da Hạ An bị phơi nắng đen đi hẳn. Phan Khâm liền trêu chọc cậu: "Đợi Giản Dự về, khéo là chả nhận ra Tiểu Hạ nữa đâu." Hạ An cười cười, có chút trang nghiêm đáp lời ông: "Anh ấy nhận ra được." Tầm nửa tháng nay Phó Giản Dự rất bận, tựa hồ luôn tất bật chạy lịch trình. Hạ An không hỏi nhiều, mỗi tối nấu cháo điện thoại, nghe giọng nói hắn cũng giúp cậu vơi bớt phần nào nỗi nhớ. Thời điểm rời văn phòng nhiếp ảnh, Hạ An nhận được điện thoại của Trần Trạch liền mau chóng chạy một chuyến qua đó. Vừa vào tới cửa, Vương Tú Anh đang bê đồ từ phòng bếp ra đã trông thấy cậu ngay. Bà vồn vã cất giọng hô to: "Tiểu Hạ đã về rồi, mau vào rửa tay rồi ăn cơm đi con." Trần Trạch tiến lại, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật con, dì con nấu toàn món con thích đấy. Tối nay con ở lại không?" Trên đường tới đây, Hạ An nhận được tin nhắn của Phó Giản Dự nói buổi tối sẽ về, thế nên cậu bèn lắc đầu, nói với ông mấy bữa nữa sẽ ghé qua rồi ở lại sau. Lúc trên bàn ăn, Hạ An để ý Trần Khiêm Minh chốc chốc lại ngó qua mình một cái, song mỗi lần cậu đưa mắt nhìn, đối phương lại cúi đầu và cơm. Ăn tối xong, Trần Khiêm Minh dẫn Hạ An vào phòng, rồi với vẻ ngượng nghịu, dúi vào tay cậu chiếc mô hình máy bay đặt trên bệ cửa sổ. Cậu bé tuổi hãy còn nhỏ, nét mặt không giấu nổi vẻ tự hào: "Là tự tay em làm đấy. Ngày nào ba cũng giám sát việc học của em nên phải mất mấy tháng trời mới xong." Rốt cuộc Hạ An cũng biết được nguyên do vì sao mỗi lần cậu đến, Trần Khiêm Minh cứ trốn rịt trong phòng. Cậu nhìn chiếc máy bay mô hình trong tay, chân thành nói tiếng cảm ơn. Trần Khiêm Minh gãi đầu gãi tai, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: "Anh, sinh nhật vui vẻ". Ngồi thêm một lát, Hạ An đứng dậy nói lời tạm biệt, ra về với tâm trạng phơi phới. Tám giờ hơn, ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hạ An tức tốc chạy ra mở nhưng hoá ra chỉ là nhân viên giao hàng. Thỉnh thoảng cậu cũng mua sắm online, song gần đây thì không đặt thứ gì. Cậu kiểm tra nhãn dán, ở đó cũng không ghi rõ. Hạ An gỡ lớp bao ngoài, lôi đồ vật phía trong ra. Đó là một hộp quà được đóng gói vô cùng tinh xảo. Cậu lại tháo dải ruy băng, nhấc nắp hộp kia lên. Bên trong là một xấp ảnh thật dày. Hạ An cầm chúng lên, tỉ mỉ xem kỹ. Những tấm ảnh ghi lại bao miền đất Phó Giản Dự đi qua. Đảo Ân Thân, vịnh Trường Cẩm, đó là những nơi Hạ An từng ghé lấy cảnh trước khi vào làm tại Người đương thời. Phó Giản Dự tìm tới đúng những vị trí đó, dùng cùng một góc độ, tái hiện lại những bức hình tương tự, thậm chí còn lưu giữ ảnh kỷ niệm tại mỗi một địa điểm tương ứng. Ngoài ra, ảnh chụp còn cho thấy hắn đã đến thăm trường cũ của Hạ An. Trường trung học số Một thành phố D, rồi cả sân thể thao và khu tiếp đón tân sinh viên của Đại học D nữa. Chuông cửa lại lần nữa reo vang. Lần này, người ở ngoài chính là người cậu hằng mong ngóng. Phó Giản Dự đứng đó với dáng vẻ bụi bặm phong sương, nhìn Hạ An mỉm cười âu yếm: "Nhận được quà rồi chứ hửm?" Hạ An theo bản năng ngoảnh đầu liếc xấp ảnh trên bàn, phía sau vụt thoáng đã bị ai kia ôm chầm lấy. Cánh cửa chóng vánh đóng sập. Phó Giản Dự đặt mấy cái hôn lên sườn mặt Hạ An, sau đó níu ngón tay cậu vân vê. "Anh đã đi qua rất nhiều nơi," hắn nói, "Muốn đến tận nơi những chỗ em từng ghé, xem tận mắt những điều em trải qua, mỗi dấu chân em bước, anh đều muốn dò theo đi lại một lần." Lời đường mật rủ rỉ bên tai, Hạ An ngước đầu, thân mật cọ trán vào cằm Phó Giản Dự, quyến luyến không muốn rời xa. "Bảo bối, sinh nhật vui vẻ." Hạ An nhìn đôi mắt thẳm sâu của Phó Giản Dự, nhoẻn cười: "Cảm ơn anh Phó." Phó Giản Dự hỏi cậu: "Chìa khóa em đâu?" Hạ An hơi ngẩn người, không biết sao đột nhiên hắn lại hỏi như vậy: "Để trên bàn trà." Phó Giản Dự cứ tiếp tục ôm cậu từ đằng sau như thế, dịch từng bước đi qua, khom lưng cầm chùm chìa khoá lên. Sau đó, tựa như làm ảo thuật, hắn rút từ phía sau ra cái móc chìa khoá, bên trên treo lủng lẳng chiếc bánh mỳ nhỏ xíu mềm mại. "Món quà thứ hai của anh." Phó Giản Dự cười, móc nó vào chùm chìa khoá của cậu. Phó Giản Dự tắm trước, kế đến là Hạ An. Sau khi lau khô người, cậu mặc áo ngủ rồi bước ra ngoài. Vừa đẩy cửa phòng tắm, ập vào trước mắt là không gian tối đen như mực. Trong bóng tối, một đôi tay vươn ra ôm choàng lấy cậu. Thân thể Hạ An nhẹ bẫng, thoắt cái, cậu đã bị ai kia bế bổng lên rồi đặt xuống giường. Những nụ hôn tới tấp nồng nàn rải khắp má, bên gáy, rồi xương quai xanh cậu. "Có thể chứ?" Trong cơn ý loạn tình m3, Hạ An đột nhiên nghe Phó Giản Dự thủ thỉ bên tai với âm điệu hổn hển, hơi thở ướt át phả lên gáy ấm nóng, nhưng lại khiến thân thể cậu khẽ run. Bên nhau đã mấy tháng, sớm chiều chung đụng, chăn gối sẻ chia, song giữa họ còn chưa phát sinh tầng giao lưu thân mật nhất. Dưới không khí êm đềm đêm nay, từ phút giây nhìn Hạ An bước vào phòng tắm, trong lòng Phó Giản Dự đã bắt đầu hôi hổi nóng rẫy. Hạ An quấn tay quanh cổ hắn, lí nhí ậm ừ nơi cuống họng, đoạn ngập ngừng thỏ thẻ: "Có thể." ...... Sáng sớm, nắng mai xuyên thấu lớp sương mù và tầng kính cửa sổ, rồi len lỏi qua tấm rèm che thật dày, lả lướt ôn hoà trên sàn nhà nhún nhảy. Phó Giản Dự chậm rãi thức giấc, cụp mắt liền thấy Hạ An đang rúc trong ngực mình say ngủ. Triền miên suốt tối tới đêm thâu, sau khi giúp nhau rửa ráy xong xuôi, ngày mới đã nhẹ nhàng gõ cửa. Hạ An giờ đây đương say giấc nồng, nhưng trong vô thức, vẫn quấn rịt Phó Giản Dự không buông. Gương mặt thanh tú trong cơn mê man ánh lên vẻ thơ ngây vô tội. Cánh tay hai người gần gụi đan cài, Phó Giản Dự ghì siết tay cậu, ánh dương qua ô cửa sổ khúc xạ lên đôi nhẫn chùm tia sáng long lanh rực rỡ. Phó Giản Dự với lấy điện thoại, ghi lại khoảnh khắc tay trong tay này, đăng lên tài khoản phụ của mình rồi tag tài khoản phụ của Hạ An vào đó. Nửa tiếng sau, Hạ An lề rề bò dậy, nơi xương cùng có đôi chút nhức nhối, cậu ngồi ngây một lát rồi lại ngả rạp xuống giường. Phó Giản Dự có gửi voice chat, nói hắn ghé công ty một lát buổi trưa sẽ về, đằng sau còn kèm cả một đoạn dặn dò rất dài nữa. Nhớ lại sự việc đêm qua, trái tim Hạ An căng phồng, tựa hồ được lấp đầy bởi bao xúc động chan chứa. Cậu lên Weibo thì thấy Phó Giản Dự tag mình, bèn để lại một bình luận phía dưới. @Người dùng 887XXX112: @Bầu trời mùa hạ xanh thật xanh xanh xanh @Bầu trời mùa hạ xanh thật xanh xanh xanh: Đợi anh về [ôm một cái]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sùng Bái - Cảnh Tiềm

Số ký tự: 0