Sủng Chị Tận Xương

Anh muốn nấu ch...

2025-01-10 15:10:12

- Nếu cô không về thì sẽ mưa to lắm đấy. Mắc mưa thì cô sẽ thành bệnh nhân luôn đấy.

Bước chân của bác sĩ Hole tiến dần về phía cô. Một cốc cà phê đưa đến trước mặt cô. Mùi cà phê làm cô tỉnh táo lại. Giọng ông ta vẫn chua chát.

- Tiện thể mua thôi.

Tô Dương nhìn ông ta. Bộ râu khoằm rung rung. Tô Dương vẫn không nói gì, gật đầu rồi bước đi. Ông ta trầm giọng.

- Đừng suy nghĩ quá nhiều.

Mưa to như trút. Bầu trời đen kịt đang tầm tã đổ mưa. Chiếc xe Vans loại nhỏ hai chỗ ngồi màu bạc dừng trước cổng nhà. Trong nhà, điện đã sáng trưng. Tô Dương cảnh giác rón rén bước vào nhà. Trong căn bếp, bóng lưng quen thuộc đang xào nấu. Cái tạo dề hình hoa rất phù hợp với anh lúc này. Cô tiến lại, ôm anh từ đằng sau. Tô Dương rúc mặt vào lưng anh cọ cọ.

- Anh đến lúc nào.

Dgon tắt bếp, quay lại ôm cô vào lòng.

- Anh đến từ nãy. Muốn nấu cho em ăn. Có chuyện gì sao?

Tô Dương lắc đầu.

- Chỉ là chuyện ở bệnh viện thôi.

Dgon đẩy Tô Dương lên phòng tắm rửa rồi ra ăn tối. Chỉ là món cơm trắng, rau xào, thịt kho nhưng cũng khiến cô cảm động.

- Vị rất vừa.

Dgon gắp thêm một miếng thịt vào bát cô.

- Em ăn thêm thịt đi. Em cứ ăn rau vậy. Em ăn kiêng sao.

- Không. Em đâu có.

Tô Dương sực tỉnh. Ăn kiêng. Đúng rồi. Cô nhớ trong phòng của phu nhân Swwanlo có một loại thực phẩm chức năng dành cho người ăn kiêng. Loại này khiến cho cơ thể không có cảm giác thèm ăn, tách mỡ, đào thải khỏi cơ thể. Đối với người bình thường thì sẽ không có gì. Nhưng đối với bệnh nhân như bà, thì việc này rất nguy hiểm. Việc một lượng mỡ tách trực tiếp đẩy xuống thận sẽ khiến thận làm việc quá sức, không thể bài trừ hết, như vậy sẽ dẫn đến đau đớn.

Tô Dương mắt sáng, nhảy qua ôm chầm lấy Dgon, cả hai ngã ngửa ra sopha đằng sau.

- Cảm ơn anh. Em vừa nghĩ thấu một vấn đề.

Dgon đỡ lấy Tô Dương cho cô khỏi ngã. Cảm giác bất lực, bảy phần như ba hiển hiện trên khuôn mặt. Tô Dương hôn môi anh như mổ cò làm sắc mặt anh đen như đáy nồi. Anh lật ngược cô lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nếu em ăn no rồi, chúng ta có thể làm chuyện khác.

Tô Dương biết mình đã hớ, nên tụt dưới nách tay của anh trở về vị trí cũ. Cô cười trừ.

- Em còn chưa ăn no.

Sau ăn tối, Dgon cần xử lý một Mail công việc. Tuy nhiên, Tô Dương lại mặc chiếc áo sơ mi của anh cố tình lượn lờ trước mặt. Đôi chân trắng hồng lấp ló làm ai kia nuốt khan nước bọt, nhưng anh vẫn cố gắng trả lời công việc cho xong. Đến khi một ngón tay chạm vào chóp mũi anh, rồi trượt xuống yết hầu, nhưng nó không có dấu hiệu dừng lại. Khi cách chỗ kia một gang tay, nó xoay tròn ngược lên. Cơ thể anh nhạy cảm theo từng chuyển động. Tới khi không chịu nổi, anh ném chiếc kính qua ghế bên cạnh. Tô Dương lúc này lại rụt lại, ánh mắt láu cá.

- Em buồn ngủ rồi. Anh làm việc tiếp đi.

Cô ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào phòng khoá cửa lại, bỏ Dgon đang gõ cửa đằng sau. Tiếng cười rúc rích vui vẻ.

- Tô Dương. Em đủ ác.

Tiếng tin nhắn trong nhóm gia đình. Mẹ hỏi cô có khỏe không, công việc ổn cả chứ. Cô trả lời trong nhóm, và hỏi thăm về bố và các em. Tiếng cạch của cánh cửa mở, Tô Dương gác điện thoại sang một bên, trốn biệt trong chăn. Dgon kéo, cô thì giữ lại. Đến khi lực của anh lớn hơn, chiếc chăn bị hất tung ra ngoài, đồng thời anh cũng ngã sấp xuống cô.

- Em châm lửa mà lại chạy trốn sao.

Bàn tay hư hỏng rà từ chân cô ngược lên. Cảm giác nóng bỏng của bàn tay như thiêu đốt từng tấc thịt của Tô Dương. Cô run rẩy dưới thân.

- Đừng. Em trêu thôi. Giờ em buồn ngủ rồi.

- Anh lại không buồn ngủ. Anh rất tỉnh táo.

Trong sự ngạc nhiên, Dgon lại giúp Tô Dương mát xa bàn tay. Bàn tay ấm của anh bao trọn lấy bàn tay của cô. Anh cẩn thận mát xa từng đốt ngón tay, làm cho Tô Dương vô cùng thư giãn. Khi cảm thấy đủ thoải mái, một bên chân của cô lại cố tình đưa ngược lên vòng eo của anh. Ánh mắt khiêu khích khiến Dhon nhớ tới việc đang đang dở của mình. Khi nụ hôn rơi xuống, cả hai rơi vào trạng thái miên man. Tiếng chuông điện thoại của Tô Dương cắt ngang cuộc vui chỉ mới bắt đầu. Dgon với tay bấm tắt, nhưng tiếng chuông vẫn giục giã. Tô Dương đẩy anh ra.

- Để em xem. Lỡ bên bệnh viện có chuyện gì gấp.

Dgon ngồi sang một bên. Tô Dương vừa nghe điện thoại, vừa vuốt lại tóc của mình.

- Bác sĩ Tô. Cô cần đến bệnh viện gấp. Một vụ đánh bom làm nhiều người bị thương. Bệnh viện chúng ta đông kẹt người rồi.

Tô Dương tỉnh táo hẳn.

- Được. Tôi sẽ đến ngay.

Tô Dương vừa giải thích với Dgon, vừa thay quần áo. Dgon cũng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình.

- Anh đưa em đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tại bệnh viện, y tá, bác sĩ, bệnh nhân, người nhà bệnh nhân chật kín lối khoa ngoại. Tô Dương nhanh chóng sắn tay lên bắt tay vào công việc. Nhiều bác sĩ ở các khoa khác cũng được điều động sang để giúp đỡ. Bác sĩ Hole đang tất bật với bệnh nhân, trông thấy Tô Dương thì gọi lớn.

- Bác sĩ Tô. Chuẩn bị mổ

Sau chuyện ngày hôm qua, cô cũng hiểu được rằng tính ông ta không phải như bên ngoài thể hiện. Tô Dương ngớ người ra hai giây, rồi nhanh chóng định thần lại. Cô thay bộ đồ mổ, khử trùng rồi cùng tiến vào phòng mổ với bác sĩ Hole. Bác sĩ Boner cũng đang có ca mổ cấp cứu bên cạnh. Bác sĩ Hole nói với Tô Dương.

- Tập trung.

Đây là một bệnh nhân bị vỡ phần xương đùi do va đập. Nếu không mổ gấp thì chiếc chân này sẽ bị hoại tử. Khi chiếc quần được cắt bỏ, toàn bộ phần bị thương được lộ ra. Vải rách, thịt, máu được hòa lẫn, tạo thành một đống hỗn độn. Bác sĩ Hole giơ tay với y tá bên cạnh.

- Kéo.

Y tá nữ không hiểu lý do gì, lúc này nhìn vào phần bị thương của bệnh nhân lại có cảm giác buồn nôn. Một tiếng ọe kèm theo chiếc kéo mổ rơi đâm trúng vào lòng bàn tay của bác sĩ Hole. Tiếng xoảng của chiếc kéo khiến ái nấy đều quay lại nhìn. Cô ta hoảng hốt rối rít xin lỗi, cúi xuống nhặt chiếc kéo. Càng làm càng tối, cô ta lại tiếp tục nôn khan trong phòng. Bác sĩ Hole giữ chặt phần bị thương gầm lên.

- Cút ra ngoài.

Cô ta chạy một mạch chối chiết. Tô Dương ngẩng lên nhìn ông ta, nhưng ông ta lại nói với cô.

- Tiếp tục mổ. Cô mổ chính. Tôi phụ.

Tô Dương gật đầu, vẫn tiếp tục với công việc của mình. Cô nhanh chóng xử lý sạch sẽ phần hỗn độn trên đùi bệnh nhân. Toàn bộ phần đùi bị thương được khoét sạch sẽ. Hole một tay dùng máy dò xương vụn, Tô Dương thì nhặt. Nhưng do phần bị thương khá rộng, nên không thể khâu trực tiếp. Một miếng meca silicon được đắp vào để bù lỗ hổng. Phần da mông của bệnh nhân được cắt để đắp vào phần đùi kia. Hai người một chính một phụ, người hô người đưa đồ, chưa ngừng tay lúc nào. Trong phòng chỉ có tiếng hô dao, kéo, panh… của Tô Dương. Bác sĩ Hole thỉnh thoảng điều chỉnh giúp cô lực tay và dùng dao. Nữ y tá thay thế vào thay thuốc cho bệnh nhân và giúp bác sĩ Hole đưa dụng cụ cho Tô Dương. Kiểu khâu giấu mũi của cô càng khiến ông tò mò. Ông nhìn đôi tay đang kéo chỉ, hoàn thành những bước cuối cùng, ông nói.

- Cô khâu khá đẹp. Cách khâu này ai chỉ cô vậy.

- Thầy tôi.

Khi mũi thắt cuối cùng được hoàn thành, y tá chịu trách nhiệm xử lý phần còn lại. Tô Dương thay đồ bước ra ngoài. Bác sĩ Hole đang được y tá băng bó vết thương giúp rồi ông lại tiếp tục vào công việc của mình.

Trời gần sáng, mọi chuyện đã được ổn thỏa. Tô Dương vươn vai đi mua một cốc cà phê. Người đàn ông cao lớn tay sách một túi đồ tiến về phía cô. Tô Dương thốt lên.

- Sao anh vẫn ở đây.

- Anh sợ em đói. Anh mua chút đồ cho em.

Một chiếc bánh hamburger nóng và một lý cà phê. Tô Dương tít mắt thích thú tận hưởng. Chiếc xe cấp cứu chạy đến. Giọng người hộ lý trực hét lớn.

- Nhanh lên.

Người phụ nữ được đẩy ra. Tô Dương bỏ vội li cà phê đang uống, chạy tới. Cô ta đang bất tỉnh nhân sự, nhưng vẫn cố gắng mở mắt để nhìn về phía sau cô. Bàn tay đang vươn ra nắm lấy góc áo của Tô Dương. Cô ta bị một viên đạn găm vào ngực, và một viên đạn găm vào bụng. Cả hai vết thương vẫn tiếp tục chảy máu. Cô ta cần phải mổ gấp. Bác sĩ Hole đang bị thương ở tay. Bác sĩ Bonner thì đang chưa mổ xong. Tô Dương gọi y tá đi gặp bác sĩ Hole gấp. Chỉ một lát, bác sĩ Hole đã tới. Ông đã gọi điện xin ý kiến cấp trên để cho cô đứng chính trong lần mổ này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Chị Tận Xương

Số ký tự: 0