Tô Dương sang M...
2025-01-10 15:10:12
Năm năm sau.
Thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng nó có thể thay đổi hoàn toàn một con người. Quân cầm trong tay tập hồ sơ của vụ án kiện tụng kinh tế lớn nhất nước Mỹ của hai tập đoàn kinh tế hàng đầu. Cậu trai trẻ năm nào giờ thành một người đàn ông chững chạc, đang ở thời kì hoàng kim nhất. Anh giờ đã là một luật sư nổi tiếng khắp thế giới. Tất cả những vụ án mà cậu đảm nhận đều thành công vượt ngoài mong đợi. Tất cả những người trong ngành ở Mỹ đều nói rằng. Đừng có đụng đến Dgon, nếu không tự nhiên có cảnh sát tới nhà hỏi thăm là điều hiển nhiên. Tội vạ ba đời nhà bạn sẽ được phanh phui, không chỉ vậy qua miệng của Dgon, thì tội của bạn có thể được xếp ngang hàng với độ sâu của đại dương vậy.
Dgon nổi lên như một hiện tượng. Trở thành luật sư trẻ tuổi nhất trên toàn thế giới chỉ với 5 năm nỗ lực , nhưng không phải ai cũng có thể mời được anh làm luật sư cho mình. Muốn mời được anh, không chỉ trả một cái giá rất lớn, mà phải đặt lịch hẹn trước. Anh sẽ xem xét vụ án rồi mới đồng ý hay không.
Cuộc gọi video của mẹ An Kỳ.
- Mẹ.
- Con trai. Con khỏe không. Hôm nào sắp xếp thời gian về Việt Nam nhé. Mẹ sang lần trước mà con đang đi CuBa, không gặp được con. Người trong nhà ai cũng nhớ con đấy.
- Vâng. Con sẽ cố gắng.
- À. Mẹ quên chưa nói. Tuần sau chị sang Mỹ ba tháng tham gia hội thảo về y học dành cho những sinh viên ưu tú tiềm năng. Con đón chị nhé.
Mắt Quân sáng bừng.
- Thế ạ. Vậy con sẽ đón chị ấy ạ.
Tiếng của hai em nhao nhao trong điện thoại. Bọn chúng muốn được nói chuyện với anh trai của mình, hỏi anh về một số điều thú vị. Bây giờ bọn chúng đã lớn, thành những thiếu niên giỏi đang vượt bậc. Bọn chúng vẫn ngưỡng mộ anh Tilo của chúng cũng như ngưỡng mộ anh trai Tô Anh và chị Tô Dương. Chúng coi gia đình là định hướng để nỗ lực và tấm gương để noi theo.
Quân vân vê điện thoại trong tay. Hình chụp Tô Dương đậu vào đại học y danh tiếng, nối gót con đường của mẹ đang cười tươi rạng rỡ cũng khiến Quân mỉm cười . Từ ngày về Mỹ, cậu chỉ tập trung vào việc học. Áp lực bên Mỹ rất lớn. Những thành quả của cậu sẽ là nền tảng sau này cho cậu, và gia đình của cậu. Bất giác, cậu bấm số gọi cho Tô Dương. Hình của Tô Dương hiện lên trên màn hình.
- Quân. Chị đây. Đại luật sư đang làm gì mà rảnh gọi cho chị thế.
Quân mỉm cười nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh, đã thành thiếu nữ của Dương.
- Em muốn nói chuyện với chị thôi. Chị đang làm gì?
- Chị đang đọc sách trong phòng. Tuần sau chị sang Mỹ, em có rãnh không?
Quân im lặng một lát, tiếp lời với Dương.
- Có. Em sẽ sắp xếp thời gian.
Dgon chải chuốt lại tóc, ngắm nghía lại mình trong gương mấy lần. Quần áo thì ướm bộ này, thử bộ kia. Trợ lý bên cạnh phải thắc mắc.
- Hôm nay ngài định đi đâu sao?
- Cậu thấy tôi mặc bộ này có già quá không?
- Đẹp lắm rồi đó.
Dgon lúc này mới bước lên xe, tự mình lái đến sân bay. Anh tựa lưng vào xe chờ đợi. Hình dáng một người đàn ông cực phẩm với mái tóc xoăn vàng tựa lưng trên xe hơi king trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Một số cô gái mạnh dạn bước tới xin số điện thoại, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt thờ ơ.
- Tôi có quen cô à. Tôi không mang điện thoại.
Sự khó chịu chấm dứt chỉ khi anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa. Tô Dương cũng thích màu trắng như An Kỳ. Quần áo của cô toàn màu sắc tươi sáng. Cô giống một đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng cuốn hút người khác. Dgon gạt các cô gái đang vây quanh bước về phía trước. Anh vẫy tay cao.
- Chị ơi.
Tô Dương nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dgon thì ném cả túi hành lý xuống đất, chạy vội ôm chầm lấy Dgon. Dgon cũng thuận theo cúi xuống đang rộng vòng tay của mình đỡ lấy chị. Hai lực đối chiều va chạm nhau làm vòng tay của cả hai thêm siết chặt. Anh tham lam hít thật sâu mùi hương từ cơ thể Tô Dương.
- Nhớ em quá đi mất.
Dgon chỉ cười, nhưng vẫn không buông cơ thể Tô Dương. Cánh tay tráng kiện vòng tay siết chặt eo cô. Đến khi có một thanh niên chạc tuổi kéo hành lý đi tới, nói tiếng xin chào thì hai người mới buông nhau ra.
- Xin chào. Tôi là Nam. Là bạn của Dương. Rất vui được gặp anh.
Dgon buông Tô Dương ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Anh nhìn Nam rồi cũng cười đáp lễ lại.
- Cậu là bạn của chị sao?
Nam hướng ánh mắt về phía Tô Dương, cười một cách thẹn thùng.
- Đúng. Lần này sang đây hội thảo có tôi và Dương cùng tham gia.
Dgon thấy cách Nam nhìn Dương thì siết chặt thêm nắm tay với Dương. Đàn ông với nhau anh biết ánh mắt nhìn người con gái mình thích sẽ như thế nào. Dương kêu lên.
- Đau quá.
Dgon mới giật mình quay lại.
- Em xin lỗi. Em sơ ý. Để em đưa hai người về trang viên.
Tô Dương từ chối.
- Bên ban tổ chức đã sắp xếp chỗ nghỉ cho chị và Nam rồi. Em không phải lo đâu.
Khuôn mặt có chút buồn của Dgon khiến Tô Dương buồn cười.
- Lớn rồi còn làm khuôn mặt ấy. Thôi lên xe đi. Chúng ta đi ăn nhé. Chị đói quá.
Chiếc xe chở đến địa điểm nghỉ ngơi của Tô Dương. Khách sạn Emporia đối diện với bệnh vệ AK. Khách sạn là nơi tổ chức hội thảo về nghiên cứu y học này.
Sau khi người hướng dẫn chỉ tới phòng cho hai người, Dgon sắp xếp xong xuôi cho Tô Dương, anh mới dẫn hai người đi ăn. Những món ăn Dgon gọi toàn là món Tô Dương yêu thích và không bỏ thêm hành. Tô Dương híp mắt tận hưởng những món ăn ngon lành trên bàn. Nam vừa ăn, vừa nhìn về hướng của Dương. Dgon nhấm nhá vừa ăn vừa gắp thêm đồ cho Tô Dương. Sự cưng chiều hiển thị trên ánh mắt. Nam cũng múc một muỗng soup bỏ vào bát đẩy sang cho Dương, thì đã bị Dgon ngăn lại.
- Cô ấy không ăn hành.
Đây là món duy nhất Nam gọi, nên vẫn bỏ hành Tây như thường. Dương mỉm cười.
- Mình không thích hành. Nam ăn đi. Mình đủ rồi.
Trong nhà vệ sinh nam, Nam nói với Dgon đang rửa tay.
- Tôi đang theo đuổi Dương .
- Cô ấy thích ăn gì cậu còn không biết. Cậu nghĩ cậu xứng sao?
- Tôi có thể tìm hiểu
- Không có cơ hội.
Dgon lau tay rồi bỏ lại Nam một mình tại nhà vệ sinh. Nam cũng không hiểu sao em trai của Dương lại có thái độ gay gắt với mình như vậy. Nam bước ra ngoài, thấy Dgon đang xiên táo cho Dương ăn. Hành động như kiểu hai người yêu nhau vậy. Nam lắc đầu với cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Tô Dương nghe tiếng gõ cửa, bước ra ngoài. Dgon đứng bên ngoài trong bộ đồ thể thao màu trắng. Nhìn anh lúc này phơi phới, thanh Xuân. Tô Dương ngơ ngác.
- Sao em ở đây.
- Em ngay cạnh phòng chị. Tại chị không đến chỗ em thì em đến chỗ chị thôi.
Không đợi cho phép, Dgon tự lách người bước vào phòng của Dương. Căn phòng còn thoang thoảng mùi sữa tắm của Tô Dương. Dgon đẩy Dương đi thay đồ, rồi kéo Dương lên xe hơi của mình. Chiếc xe lao vút trên đường.
- Em đưa chị đi đâu thế.
- Bí mật.
Dgon đưa Dương lên sân thượng của tòa nhà cao nhất nước Mỹ Freedom tower. Trên đây nhìn toàn cảnh thu nhỏ của nước Mỹ vào mắt. Tô Dương choáng ngợp bởi vẻ đẹp và lấp lánh của thành phố phồn hoa nhất thế giới. Đây được gọi là thành phố không bao giờ ngủ. Càng về đêm, cuộc sống càng nhộn nhịp. Trong mắt Tô Dương là thành phố phồn hoa bên dưới, trong mắt Dgon lúc này chỉ có mình Tô Dương.
Hai người ngồi trên xe hơi, bật chế độ mui trần. Gió đêm mát mẻ làm cả hai thích thú. Lâu lắm rồi, Tô Dương chưa có cảm giác bung xõa như thế này. Cô không giống anh trai. Anh trai cô có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng cô là con gái, luôn được bố mẹ chăm sóc lo lắng từng chút một. Hôm nay ở bên này trái đất, được thả sức thế này khiến cô thấy vui vẻ.
Hai người tạm biệt nhau trước cửa.
- Chị nghỉ đi. Mai em đưa cho đến một nơi khác.
- Ừ. Em về phòng đi.
Tô Dương vào phòng nằm ngả lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi. Dgon bên này gọi một cuộc điện thoại đi. Anh lấy máy tính ra hoàn tất số lượng công việc còn đang đang dở.
Thời gian không quá dài cũng không quá ngắn. Nhưng nó có thể thay đổi hoàn toàn một con người. Quân cầm trong tay tập hồ sơ của vụ án kiện tụng kinh tế lớn nhất nước Mỹ của hai tập đoàn kinh tế hàng đầu. Cậu trai trẻ năm nào giờ thành một người đàn ông chững chạc, đang ở thời kì hoàng kim nhất. Anh giờ đã là một luật sư nổi tiếng khắp thế giới. Tất cả những vụ án mà cậu đảm nhận đều thành công vượt ngoài mong đợi. Tất cả những người trong ngành ở Mỹ đều nói rằng. Đừng có đụng đến Dgon, nếu không tự nhiên có cảnh sát tới nhà hỏi thăm là điều hiển nhiên. Tội vạ ba đời nhà bạn sẽ được phanh phui, không chỉ vậy qua miệng của Dgon, thì tội của bạn có thể được xếp ngang hàng với độ sâu của đại dương vậy.
Dgon nổi lên như một hiện tượng. Trở thành luật sư trẻ tuổi nhất trên toàn thế giới chỉ với 5 năm nỗ lực , nhưng không phải ai cũng có thể mời được anh làm luật sư cho mình. Muốn mời được anh, không chỉ trả một cái giá rất lớn, mà phải đặt lịch hẹn trước. Anh sẽ xem xét vụ án rồi mới đồng ý hay không.
Cuộc gọi video của mẹ An Kỳ.
- Mẹ.
- Con trai. Con khỏe không. Hôm nào sắp xếp thời gian về Việt Nam nhé. Mẹ sang lần trước mà con đang đi CuBa, không gặp được con. Người trong nhà ai cũng nhớ con đấy.
- Vâng. Con sẽ cố gắng.
- À. Mẹ quên chưa nói. Tuần sau chị sang Mỹ ba tháng tham gia hội thảo về y học dành cho những sinh viên ưu tú tiềm năng. Con đón chị nhé.
Mắt Quân sáng bừng.
- Thế ạ. Vậy con sẽ đón chị ấy ạ.
Tiếng của hai em nhao nhao trong điện thoại. Bọn chúng muốn được nói chuyện với anh trai của mình, hỏi anh về một số điều thú vị. Bây giờ bọn chúng đã lớn, thành những thiếu niên giỏi đang vượt bậc. Bọn chúng vẫn ngưỡng mộ anh Tilo của chúng cũng như ngưỡng mộ anh trai Tô Anh và chị Tô Dương. Chúng coi gia đình là định hướng để nỗ lực và tấm gương để noi theo.
Quân vân vê điện thoại trong tay. Hình chụp Tô Dương đậu vào đại học y danh tiếng, nối gót con đường của mẹ đang cười tươi rạng rỡ cũng khiến Quân mỉm cười . Từ ngày về Mỹ, cậu chỉ tập trung vào việc học. Áp lực bên Mỹ rất lớn. Những thành quả của cậu sẽ là nền tảng sau này cho cậu, và gia đình của cậu. Bất giác, cậu bấm số gọi cho Tô Dương. Hình của Tô Dương hiện lên trên màn hình.
- Quân. Chị đây. Đại luật sư đang làm gì mà rảnh gọi cho chị thế.
Quân mỉm cười nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh, đã thành thiếu nữ của Dương.
- Em muốn nói chuyện với chị thôi. Chị đang làm gì?
- Chị đang đọc sách trong phòng. Tuần sau chị sang Mỹ, em có rãnh không?
Quân im lặng một lát, tiếp lời với Dương.
- Có. Em sẽ sắp xếp thời gian.
Dgon chải chuốt lại tóc, ngắm nghía lại mình trong gương mấy lần. Quần áo thì ướm bộ này, thử bộ kia. Trợ lý bên cạnh phải thắc mắc.
- Hôm nay ngài định đi đâu sao?
- Cậu thấy tôi mặc bộ này có già quá không?
- Đẹp lắm rồi đó.
Dgon lúc này mới bước lên xe, tự mình lái đến sân bay. Anh tựa lưng vào xe chờ đợi. Hình dáng một người đàn ông cực phẩm với mái tóc xoăn vàng tựa lưng trên xe hơi king trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Một số cô gái mạnh dạn bước tới xin số điện thoại, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt thờ ơ.
- Tôi có quen cô à. Tôi không mang điện thoại.
Sự khó chịu chấm dứt chỉ khi anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa. Tô Dương cũng thích màu trắng như An Kỳ. Quần áo của cô toàn màu sắc tươi sáng. Cô giống một đóa hoa nhỏ nhẹ nhàng cuốn hút người khác. Dgon gạt các cô gái đang vây quanh bước về phía trước. Anh vẫy tay cao.
- Chị ơi.
Tô Dương nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Dgon thì ném cả túi hành lý xuống đất, chạy vội ôm chầm lấy Dgon. Dgon cũng thuận theo cúi xuống đang rộng vòng tay của mình đỡ lấy chị. Hai lực đối chiều va chạm nhau làm vòng tay của cả hai thêm siết chặt. Anh tham lam hít thật sâu mùi hương từ cơ thể Tô Dương.
- Nhớ em quá đi mất.
Dgon chỉ cười, nhưng vẫn không buông cơ thể Tô Dương. Cánh tay tráng kiện vòng tay siết chặt eo cô. Đến khi có một thanh niên chạc tuổi kéo hành lý đi tới, nói tiếng xin chào thì hai người mới buông nhau ra.
- Xin chào. Tôi là Nam. Là bạn của Dương. Rất vui được gặp anh.
Dgon buông Tô Dương ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Anh nhìn Nam rồi cũng cười đáp lễ lại.
- Cậu là bạn của chị sao?
Nam hướng ánh mắt về phía Tô Dương, cười một cách thẹn thùng.
- Đúng. Lần này sang đây hội thảo có tôi và Dương cùng tham gia.
Dgon thấy cách Nam nhìn Dương thì siết chặt thêm nắm tay với Dương. Đàn ông với nhau anh biết ánh mắt nhìn người con gái mình thích sẽ như thế nào. Dương kêu lên.
- Đau quá.
Dgon mới giật mình quay lại.
- Em xin lỗi. Em sơ ý. Để em đưa hai người về trang viên.
Tô Dương từ chối.
- Bên ban tổ chức đã sắp xếp chỗ nghỉ cho chị và Nam rồi. Em không phải lo đâu.
Khuôn mặt có chút buồn của Dgon khiến Tô Dương buồn cười.
- Lớn rồi còn làm khuôn mặt ấy. Thôi lên xe đi. Chúng ta đi ăn nhé. Chị đói quá.
Chiếc xe chở đến địa điểm nghỉ ngơi của Tô Dương. Khách sạn Emporia đối diện với bệnh vệ AK. Khách sạn là nơi tổ chức hội thảo về nghiên cứu y học này.
Sau khi người hướng dẫn chỉ tới phòng cho hai người, Dgon sắp xếp xong xuôi cho Tô Dương, anh mới dẫn hai người đi ăn. Những món ăn Dgon gọi toàn là món Tô Dương yêu thích và không bỏ thêm hành. Tô Dương híp mắt tận hưởng những món ăn ngon lành trên bàn. Nam vừa ăn, vừa nhìn về hướng của Dương. Dgon nhấm nhá vừa ăn vừa gắp thêm đồ cho Tô Dương. Sự cưng chiều hiển thị trên ánh mắt. Nam cũng múc một muỗng soup bỏ vào bát đẩy sang cho Dương, thì đã bị Dgon ngăn lại.
- Cô ấy không ăn hành.
Đây là món duy nhất Nam gọi, nên vẫn bỏ hành Tây như thường. Dương mỉm cười.
- Mình không thích hành. Nam ăn đi. Mình đủ rồi.
Trong nhà vệ sinh nam, Nam nói với Dgon đang rửa tay.
- Tôi đang theo đuổi Dương .
- Cô ấy thích ăn gì cậu còn không biết. Cậu nghĩ cậu xứng sao?
- Tôi có thể tìm hiểu
- Không có cơ hội.
Dgon lau tay rồi bỏ lại Nam một mình tại nhà vệ sinh. Nam cũng không hiểu sao em trai của Dương lại có thái độ gay gắt với mình như vậy. Nam bước ra ngoài, thấy Dgon đang xiên táo cho Dương ăn. Hành động như kiểu hai người yêu nhau vậy. Nam lắc đầu với cái suy nghĩ vớ vẩn của mình.
Tô Dương nghe tiếng gõ cửa, bước ra ngoài. Dgon đứng bên ngoài trong bộ đồ thể thao màu trắng. Nhìn anh lúc này phơi phới, thanh Xuân. Tô Dương ngơ ngác.
- Sao em ở đây.
- Em ngay cạnh phòng chị. Tại chị không đến chỗ em thì em đến chỗ chị thôi.
Không đợi cho phép, Dgon tự lách người bước vào phòng của Dương. Căn phòng còn thoang thoảng mùi sữa tắm của Tô Dương. Dgon đẩy Dương đi thay đồ, rồi kéo Dương lên xe hơi của mình. Chiếc xe lao vút trên đường.
- Em đưa chị đi đâu thế.
- Bí mật.
Dgon đưa Dương lên sân thượng của tòa nhà cao nhất nước Mỹ Freedom tower. Trên đây nhìn toàn cảnh thu nhỏ của nước Mỹ vào mắt. Tô Dương choáng ngợp bởi vẻ đẹp và lấp lánh của thành phố phồn hoa nhất thế giới. Đây được gọi là thành phố không bao giờ ngủ. Càng về đêm, cuộc sống càng nhộn nhịp. Trong mắt Tô Dương là thành phố phồn hoa bên dưới, trong mắt Dgon lúc này chỉ có mình Tô Dương.
Hai người ngồi trên xe hơi, bật chế độ mui trần. Gió đêm mát mẻ làm cả hai thích thú. Lâu lắm rồi, Tô Dương chưa có cảm giác bung xõa như thế này. Cô không giống anh trai. Anh trai cô có thể tung hoành ngang dọc. Nhưng cô là con gái, luôn được bố mẹ chăm sóc lo lắng từng chút một. Hôm nay ở bên này trái đất, được thả sức thế này khiến cô thấy vui vẻ.
Hai người tạm biệt nhau trước cửa.
- Chị nghỉ đi. Mai em đưa cho đến một nơi khác.
- Ừ. Em về phòng đi.
Tô Dương vào phòng nằm ngả lưng xuống giường rồi ngủ thiếp đi. Dgon bên này gọi một cuộc điện thoại đi. Anh lấy máy tính ra hoàn tất số lượng công việc còn đang đang dở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro