Mừng sinh con trai (Lộng chương chi hỉ)
Trách Chu
2024-07-23 20:01:33
Những lời này của Nghê thị đã không thể coi là đang cẩn thận thăm dò nữa rồi.
Dù gì lúc nãy ở phủ Bác Vọng hầu, thái độ tha thiết của Cố thị với hai mẹ con nàng đã quá rõ ràng.
Nghê thị chịu nói vậy, hẳn nhiên bà đã đồng ý với hôn sự này rồi.
Trong giây lát, Mạnh Nguyên không biết mình nên vui hay nên tỏ ra rụt rè.
Nghê thị lại hiểu lầm con gái đang băn khoăn trong lòng nên vội khuyên: “Mặc dù người trong mấy phòng Mộ gia khá rối ren nhưng cũng may hai bên không qua lại nhiều. Hiện nay, đương gia Hầu phủ là tổ thái phu nhân Cố thị, còn Tây phủ muốn nhúng tay vào thì phải chú ý đến tôn ti trưởng ấu. Tuy Phù thị hơi quá quắt nhưng hôm nay con đã thấy rồi đấy, bà ấy còn không được lên bàn tiệc, là người không được chào đón, sẽ không gây ra được chuyện gì đâu. Dù Phù thị có muốn ỷ vào thân phận trưởng bối để gây khó dễ nhưng bên trên vẫn còn tôn đại Phật đang kiềm chế bà ta, nên con của mẹ đừng quá lo lắng.”
Mạnh Nguyên thấy mẫu thân mình chuyển từ phản đối chống lại của ban đầu thành cho phép, thì nàng biết hẳn là Cố thị đã hứa hẹn gì rồi. Nàng mím môi ngồi sát lại gần Nghê thị: “Nhưng con không nỡ rời xa mẫu thân...”
Nghê thị mỉm cười, đây có nghĩa là nàng cũng không phản đối.
“Đứa con bé bỏng ngốc nghếch của mẹ à, là nữ tử thì sớm muộn gì cũng có ngày con phải rời xa gia đình, mẹ đâu thể ở bên con cả đời được. Chỉ cần con lấy được phu quân có tài, nhà bà mẫu hiền lành và vừa ý thì mong ước của mẹ đã thành rồi. Dù Mộ gia hơi không ổn nhưng con phải nhớ rằng, chỉ cần vị trí đích thê chính thất của con ổn định, chiếm được một chữ ‘lý’ thì những người khác sẽ không làm gì được con.”
“Dạ, con sẽ nghe lời mẫu thân.”
Nghê thị ôm con gái lại gần mình hơn, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Mộ Hoài, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu. Nếu Mộ gia dám đối xử tệ bạc với Nguyên nha đầu thì dù có liều cái mạng này, bà cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Nghĩ đến đây, Nghê thị lại kéo Mạnh Nguyên: “Từ hôm nay trở đi, con không được phép lười biếng nữa. Mỗi ngày mẹ làm việc ở chính đường thì con phải ở bên cạnh mẹ. Không được, quay về mẹ phải phái người đi thăm dò điều lệ của Mộ gia và sở thích của tổ thái phu nhân Cố thị, để lần sau không phạm vào tình huống khó xử.”
Nghĩ kỹ lại thì của hồi môn đã được chuẩn bị trước đó chưa thoả đáng, còn phải nhắc lại vài quy định khác nữa. Đúng thật hơi lộn xộn.
Nghê thị đột nhiên cảm thấy đau đầu, bèn vuốt trán cho đỡ nhức. Thấy vậy, Mạnh Nguyên quan tâm nửa ngồi trước mặt bà rồi giơ tay xoa cho bà.
“Mẹ à, mẹ đừng ưu phiền quá ạ. Tổ thái phu nhân Cố thị là người minh mẫn và tinh mắt, chỉ cần con tận tâm giữ lễ thì mai này bà ấy nhất định sẽ che chở cho con mà. Còn về Mộ hầu, dù chàng hơi lãnh đạm nhưng đã bằng lòng đến nhà chúng ta cầu hôn thì nhất định cũng nghiêm túc, chắc chắn sẽ không xử tệ đâu ạ...”
Nghê thị được con gái chăm sóc đến thoải mái lim dim mắt, vụng về đáp lại nàng: “Mặc dù người Mộ phủ chưa chính thức đến nhà chúng ta nhưng ban đầu, họ cũng từng nhờ người tiết lộ cho phụ thân con biết. Mới đầu mẹ không hiểu bí mật trong đó nên mới vội vàng nghị hôn cho con, suýt nữa đã gây ra sai lầm rồi. May nhờ đến dự tiệc hôm nay, mới không chọc trúng nghịch lân của vị đó... Còn chuyện khi nào Mộ phủ tìm người mai mối cầu hôn thì chúng ta không cần lo lắng, cứ để nhà họ thu xếp. Với cách làm việc của lão tổ tông nhà hắn, họ sẽ không thiếu lễ đâu.”
Mạnh Nguyên nghe không lọt tai, hỏi: “Vẫn chưa chính thức đến nhà ạ.” Nàng chợt sững sờ, thậm chí còn dừng cả việc đang làm lại.
Sao vừa nãy mẫu thân nói, chủ nhân của Mộ gia chưa không đến nhà? Nhưng kiếp trước, trước khi nàng làm lễ cài trâm, rõ ràng Mộ Hoài đã đích thân đến nói thẳng chuyện cầu hôn với phụ thân mà. Chuyện quan trọng như thế, mẫu thân hẳn nhiên phải biết chứ...
Mạnh Nguyên kìm lòng không đậu lại hỏi dò: “Chuyện hôn sự này, phụ thân có từng thương lượng với Mộ gia chưa ạ?”
“Phụ thân con chỉ bảo mẹ xem xét để lo liệu, còn ông ấy đã mau chóng vào sơn môn nghe thiền sau khi thuyết khách của Mộ gia rời đi mà. Ông ấy đâu chịu hao tốn chút sức lực nào đâu.”
Vậy có nghĩa là Mộ Hoài thật sự chưa từng gửi công hàm cho phụ thân, chứ đừng nói chi đến xin cưới.
Mạnh Nguyên thầm lo sợ không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
*
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Nghê thị bắt Mạnh Nguyên ở cạnh bà, nhằm dạy nàng ràng buộc người hầu thế nào, quản lý sản nghiệp ra sao, để sau này khi nàng bước chân vào Mộ gia, sẽ có thể nhanh chóng tiếp nhận những trọng trách từ tay Cố thị.
Nhưng Mạnh Nguyên lại không tập trung, chỉ ứng phó qua loa.
Tóm lại, đời trước nàng từng quản lý Hầu phủ mười năm nên sớm đã nắm rõ nội tình rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng đã nghĩ xong sẽ đối phó với “thử thách” làm dâu lần đầu thế nào rồi.
Trong khoảng thời gian này, cũng có những gia đình có ý muốn kết thân với Mạnh gia nên đã chủ động đến cửa thăm hỏi, hoặc đưa thiệp ngỏ lời mời. Thế nhưng, Nghê thị đều cương quyết từ chối để tránh mai này bị hiểu lầm là triêu Tần mộ Sở (*).
(*) Trích từ tích nên mình để nguyên văn, có nghĩa: Sáng theo nước Tần, chiều theo nước Sở. Thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người tráo trở bất thường, hay lật lọng.
Vì vậy, Mạnh Nguyên hoàn toàn phải trải qua cuộc sống khô khan, buổi trưa bị khảo bài, còn buổi chiều phải khổ luyện nữ công gia chánh. Thậm chí, chuyện lớn như tỷ tỷ ruột Mạnh Thiên lâm bồn mà Nghê Thị còn không cho nàng đi theo, bà chỉ nói: “Phòng sinh nhiều khí dữ. Đừng để phạm vào chuyện tốt của con.”
Mãi đến ngày hôm sau, Nghê Thị mới về phủ. Tuy nét mặt mệt mỏi nhưng bà khó giấu được sự vui mừng. Không đợi vào đến hậu trách, bà đã dặn dò người hầu chuẩn bị trứng gà đỏ và vật hiến sinh cho cháu ngoại. Đến cả những thỏi kim ngân như ý để lấp đầy bồn, bà cũng đặc biệt tìm cửa hiệu làm vàng ngày đêm chế tạo, để kịp sử dụng vào lễ tắm ba ngày (*).
(*) theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.
Mạnh Nguyên năn nỉ mãi cuối cùng mới được phép đến Triển gia thăm chị mình. Ngoài phong bao màu đỏ dày cộm, nàng còn mang theo một đôi giày đầu hổ mà mình đã thêu xong dạo gần đây.
Đây là lần bé trai đầu tiên sau khi Mạnh Thiên sinh được hai người con gái. Trước đây, Triển gia từng nói ẩn ý rằng, nếu lần này tỷ ấy vẫn sinh con gái thì họ sẽ cân nhắc lấy thêm một lương thiếp, thậm chí họ đã chọn xong nhân tuyển rồi.
Lúc này, cuối cùng Nghê thị và Mạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Cơ thể của Mạnh Thiên vẫn còn rất yếu nên nếu có nữ quyến khác tới chúc mừng, thì các nữ sử chỉ dám bế hài tử cho họ ngắm nhìn, chứ không tuỳ tiện dẫn vào phòng trong.
Khi Mạnh Nguyên bước vào phòng thì có một người phụ nhân mặc cẩm bào xanh biếc như tùng đang đứng bên giường chị mình.
Mạnh Nguyên gần như nhận ra ngay lập tức: “Lâm tỷ tỷ!!”. Đây chính là Lâm Bằng Thu, được gả vào tứ phòng Mộ gia.
Mạnh Thiên thấy muội muội tới, bèn cố lên tinh thần nổi giận quở trách nàng: “Muội xem muội kìa, sắp ra khỏi nhà đến nơi rồi mà còn không biết lễ nghĩa, muội đừng có dọa Bằng Thu và thai nhi trong bụng muội ấy đi.”
Mạnh Nguyên trợn tròn mắt hỏi: “Lâm tỷ tỷ có thai rồi ạ?”
Ngẫm lại, lúc này chẳng phải tỷ ấy đang có bầu lão Nhị Nhiễm ca nhi à, đến khi Ngũ gia bị kết tội thì Lâm tỷ tỷ đã phải gắng gượng vác cái bụng bầu sắp chuyển dạ lên đường...
Kiếp này, nàng nhất quyết sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra nữa.
Lâm thị đứng dậy kéo tay Mạnh Nguyên: “Để ta ngắm xem nào. Đây là tiểu cô nương nhà nào vậy, trông lung linh xinh đẹp quá. Thật làm ta ngưỡng mộ quá đi.”
Mạnh Thiên cũng trêu ghẹo: “Đúng vậy. Một đóa hoa yêu kiều tươi đẹp rung động lòng người như vậy sắp phải ra ngoài làm bạn với người khác rồi.”
Mạnh Nguyên giả vờ thẹn thùng: “Hôm nay muội đến để mừng lễ tắm ba ngày của cháu ngoại mà, sao tỷ tỷ lại nói giúp người khác làm muội ngượng vậy chứ.”
Lâm thị cười tít cả mắt: “Hôm nay muội nói ta là người ngoài, e rằng sau này không lâu nữa phải vội vã nịnh nọt Ngũ tẩu này dạy muội cách kiểm soát tâm ý phu quân đấy nhá...”
Vốn chỉ đang nói vui với nhau nhưng vẻ mặt của Mạnh Thiên lại trở nên nghiêm túc lạ thường: “Nhắc mới nhớ, quả thật phải nhờ Bằng Thu giúp ta chăm sóc muội tử mãi không trưởng thành này nhiều hơn rồi. Tính tình muội ấy lúc nào cũng chậm chạp như hũ nút ấy, nếu thật sự chọc giận vị Mộ hầu mặt lạnh tâm cứng đó thì nó sẽ không chịu đựng nổi đâu...”
Dù gì lúc nãy ở phủ Bác Vọng hầu, thái độ tha thiết của Cố thị với hai mẹ con nàng đã quá rõ ràng.
Nghê thị chịu nói vậy, hẳn nhiên bà đã đồng ý với hôn sự này rồi.
Trong giây lát, Mạnh Nguyên không biết mình nên vui hay nên tỏ ra rụt rè.
Nghê thị lại hiểu lầm con gái đang băn khoăn trong lòng nên vội khuyên: “Mặc dù người trong mấy phòng Mộ gia khá rối ren nhưng cũng may hai bên không qua lại nhiều. Hiện nay, đương gia Hầu phủ là tổ thái phu nhân Cố thị, còn Tây phủ muốn nhúng tay vào thì phải chú ý đến tôn ti trưởng ấu. Tuy Phù thị hơi quá quắt nhưng hôm nay con đã thấy rồi đấy, bà ấy còn không được lên bàn tiệc, là người không được chào đón, sẽ không gây ra được chuyện gì đâu. Dù Phù thị có muốn ỷ vào thân phận trưởng bối để gây khó dễ nhưng bên trên vẫn còn tôn đại Phật đang kiềm chế bà ta, nên con của mẹ đừng quá lo lắng.”
Mạnh Nguyên thấy mẫu thân mình chuyển từ phản đối chống lại của ban đầu thành cho phép, thì nàng biết hẳn là Cố thị đã hứa hẹn gì rồi. Nàng mím môi ngồi sát lại gần Nghê thị: “Nhưng con không nỡ rời xa mẫu thân...”
Nghê thị mỉm cười, đây có nghĩa là nàng cũng không phản đối.
“Đứa con bé bỏng ngốc nghếch của mẹ à, là nữ tử thì sớm muộn gì cũng có ngày con phải rời xa gia đình, mẹ đâu thể ở bên con cả đời được. Chỉ cần con lấy được phu quân có tài, nhà bà mẫu hiền lành và vừa ý thì mong ước của mẹ đã thành rồi. Dù Mộ gia hơi không ổn nhưng con phải nhớ rằng, chỉ cần vị trí đích thê chính thất của con ổn định, chiếm được một chữ ‘lý’ thì những người khác sẽ không làm gì được con.”
“Dạ, con sẽ nghe lời mẫu thân.”
Nghê thị ôm con gái lại gần mình hơn, nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của Mộ Hoài, trong lòng vẫn không khỏi khó chịu. Nếu Mộ gia dám đối xử tệ bạc với Nguyên nha đầu thì dù có liều cái mạng này, bà cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Nghĩ đến đây, Nghê thị lại kéo Mạnh Nguyên: “Từ hôm nay trở đi, con không được phép lười biếng nữa. Mỗi ngày mẹ làm việc ở chính đường thì con phải ở bên cạnh mẹ. Không được, quay về mẹ phải phái người đi thăm dò điều lệ của Mộ gia và sở thích của tổ thái phu nhân Cố thị, để lần sau không phạm vào tình huống khó xử.”
Nghĩ kỹ lại thì của hồi môn đã được chuẩn bị trước đó chưa thoả đáng, còn phải nhắc lại vài quy định khác nữa. Đúng thật hơi lộn xộn.
Nghê thị đột nhiên cảm thấy đau đầu, bèn vuốt trán cho đỡ nhức. Thấy vậy, Mạnh Nguyên quan tâm nửa ngồi trước mặt bà rồi giơ tay xoa cho bà.
“Mẹ à, mẹ đừng ưu phiền quá ạ. Tổ thái phu nhân Cố thị là người minh mẫn và tinh mắt, chỉ cần con tận tâm giữ lễ thì mai này bà ấy nhất định sẽ che chở cho con mà. Còn về Mộ hầu, dù chàng hơi lãnh đạm nhưng đã bằng lòng đến nhà chúng ta cầu hôn thì nhất định cũng nghiêm túc, chắc chắn sẽ không xử tệ đâu ạ...”
Nghê thị được con gái chăm sóc đến thoải mái lim dim mắt, vụng về đáp lại nàng: “Mặc dù người Mộ phủ chưa chính thức đến nhà chúng ta nhưng ban đầu, họ cũng từng nhờ người tiết lộ cho phụ thân con biết. Mới đầu mẹ không hiểu bí mật trong đó nên mới vội vàng nghị hôn cho con, suýt nữa đã gây ra sai lầm rồi. May nhờ đến dự tiệc hôm nay, mới không chọc trúng nghịch lân của vị đó... Còn chuyện khi nào Mộ phủ tìm người mai mối cầu hôn thì chúng ta không cần lo lắng, cứ để nhà họ thu xếp. Với cách làm việc của lão tổ tông nhà hắn, họ sẽ không thiếu lễ đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Nguyên nghe không lọt tai, hỏi: “Vẫn chưa chính thức đến nhà ạ.” Nàng chợt sững sờ, thậm chí còn dừng cả việc đang làm lại.
Sao vừa nãy mẫu thân nói, chủ nhân của Mộ gia chưa không đến nhà? Nhưng kiếp trước, trước khi nàng làm lễ cài trâm, rõ ràng Mộ Hoài đã đích thân đến nói thẳng chuyện cầu hôn với phụ thân mà. Chuyện quan trọng như thế, mẫu thân hẳn nhiên phải biết chứ...
Mạnh Nguyên kìm lòng không đậu lại hỏi dò: “Chuyện hôn sự này, phụ thân có từng thương lượng với Mộ gia chưa ạ?”
“Phụ thân con chỉ bảo mẹ xem xét để lo liệu, còn ông ấy đã mau chóng vào sơn môn nghe thiền sau khi thuyết khách của Mộ gia rời đi mà. Ông ấy đâu chịu hao tốn chút sức lực nào đâu.”
Vậy có nghĩa là Mộ Hoài thật sự chưa từng gửi công hàm cho phụ thân, chứ đừng nói chi đến xin cưới.
Mạnh Nguyên thầm lo sợ không yên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?
*
Mấy ngày sau đó, quả nhiên Nghê thị bắt Mạnh Nguyên ở cạnh bà, nhằm dạy nàng ràng buộc người hầu thế nào, quản lý sản nghiệp ra sao, để sau này khi nàng bước chân vào Mộ gia, sẽ có thể nhanh chóng tiếp nhận những trọng trách từ tay Cố thị.
Nhưng Mạnh Nguyên lại không tập trung, chỉ ứng phó qua loa.
Tóm lại, đời trước nàng từng quản lý Hầu phủ mười năm nên sớm đã nắm rõ nội tình rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng đã nghĩ xong sẽ đối phó với “thử thách” làm dâu lần đầu thế nào rồi.
Trong khoảng thời gian này, cũng có những gia đình có ý muốn kết thân với Mạnh gia nên đã chủ động đến cửa thăm hỏi, hoặc đưa thiệp ngỏ lời mời. Thế nhưng, Nghê thị đều cương quyết từ chối để tránh mai này bị hiểu lầm là triêu Tần mộ Sở (*).
(*) Trích từ tích nên mình để nguyên văn, có nghĩa: Sáng theo nước Tần, chiều theo nước Sở. Thời chiến quốc Tần Sở là hai nước mạnh nên các nước chư hầu nhỏ vì sự an toàn của mình mà lúc thì ngả phía Tần, lúc lại theo bên Sở. Thành ngữ này ý chỉ người tráo trở bất thường, hay lật lọng.
Vì vậy, Mạnh Nguyên hoàn toàn phải trải qua cuộc sống khô khan, buổi trưa bị khảo bài, còn buổi chiều phải khổ luyện nữ công gia chánh. Thậm chí, chuyện lớn như tỷ tỷ ruột Mạnh Thiên lâm bồn mà Nghê Thị còn không cho nàng đi theo, bà chỉ nói: “Phòng sinh nhiều khí dữ. Đừng để phạm vào chuyện tốt của con.”
Mãi đến ngày hôm sau, Nghê Thị mới về phủ. Tuy nét mặt mệt mỏi nhưng bà khó giấu được sự vui mừng. Không đợi vào đến hậu trách, bà đã dặn dò người hầu chuẩn bị trứng gà đỏ và vật hiến sinh cho cháu ngoại. Đến cả những thỏi kim ngân như ý để lấp đầy bồn, bà cũng đặc biệt tìm cửa hiệu làm vàng ngày đêm chế tạo, để kịp sử dụng vào lễ tắm ba ngày (*).
(*) theo tục lệ cũ, trẻ sơ sinh đến ngày thứ ba thì tắm.
Mạnh Nguyên năn nỉ mãi cuối cùng mới được phép đến Triển gia thăm chị mình. Ngoài phong bao màu đỏ dày cộm, nàng còn mang theo một đôi giày đầu hổ mà mình đã thêu xong dạo gần đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần bé trai đầu tiên sau khi Mạnh Thiên sinh được hai người con gái. Trước đây, Triển gia từng nói ẩn ý rằng, nếu lần này tỷ ấy vẫn sinh con gái thì họ sẽ cân nhắc lấy thêm một lương thiếp, thậm chí họ đã chọn xong nhân tuyển rồi.
Lúc này, cuối cùng Nghê thị và Mạnh Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Cơ thể của Mạnh Thiên vẫn còn rất yếu nên nếu có nữ quyến khác tới chúc mừng, thì các nữ sử chỉ dám bế hài tử cho họ ngắm nhìn, chứ không tuỳ tiện dẫn vào phòng trong.
Khi Mạnh Nguyên bước vào phòng thì có một người phụ nhân mặc cẩm bào xanh biếc như tùng đang đứng bên giường chị mình.
Mạnh Nguyên gần như nhận ra ngay lập tức: “Lâm tỷ tỷ!!”. Đây chính là Lâm Bằng Thu, được gả vào tứ phòng Mộ gia.
Mạnh Thiên thấy muội muội tới, bèn cố lên tinh thần nổi giận quở trách nàng: “Muội xem muội kìa, sắp ra khỏi nhà đến nơi rồi mà còn không biết lễ nghĩa, muội đừng có dọa Bằng Thu và thai nhi trong bụng muội ấy đi.”
Mạnh Nguyên trợn tròn mắt hỏi: “Lâm tỷ tỷ có thai rồi ạ?”
Ngẫm lại, lúc này chẳng phải tỷ ấy đang có bầu lão Nhị Nhiễm ca nhi à, đến khi Ngũ gia bị kết tội thì Lâm tỷ tỷ đã phải gắng gượng vác cái bụng bầu sắp chuyển dạ lên đường...
Kiếp này, nàng nhất quyết sẽ không bao giờ cho phép chuyện đó xảy ra nữa.
Lâm thị đứng dậy kéo tay Mạnh Nguyên: “Để ta ngắm xem nào. Đây là tiểu cô nương nhà nào vậy, trông lung linh xinh đẹp quá. Thật làm ta ngưỡng mộ quá đi.”
Mạnh Thiên cũng trêu ghẹo: “Đúng vậy. Một đóa hoa yêu kiều tươi đẹp rung động lòng người như vậy sắp phải ra ngoài làm bạn với người khác rồi.”
Mạnh Nguyên giả vờ thẹn thùng: “Hôm nay muội đến để mừng lễ tắm ba ngày của cháu ngoại mà, sao tỷ tỷ lại nói giúp người khác làm muội ngượng vậy chứ.”
Lâm thị cười tít cả mắt: “Hôm nay muội nói ta là người ngoài, e rằng sau này không lâu nữa phải vội vã nịnh nọt Ngũ tẩu này dạy muội cách kiểm soát tâm ý phu quân đấy nhá...”
Vốn chỉ đang nói vui với nhau nhưng vẻ mặt của Mạnh Thiên lại trở nên nghiêm túc lạ thường: “Nhắc mới nhớ, quả thật phải nhờ Bằng Thu giúp ta chăm sóc muội tử mãi không trưởng thành này nhiều hơn rồi. Tính tình muội ấy lúc nào cũng chậm chạp như hũ nút ấy, nếu thật sự chọc giận vị Mộ hầu mặt lạnh tâm cứng đó thì nó sẽ không chịu đựng nổi đâu...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro