Sủng Thiếp Đông Cung

Chương 19

Giản Diệc Dung

2024-07-22 21:02:39

Khương Họa ra khỏi cổng, Thái tử đã tới rồi.

Một chiếc xe ngựa lớn lặng lẽ dừng lại bên ngoài cổng, với những thị vệ kim đao mặc áo choàng đen oai phong lẫm liệt canh gác hai bên. Đội thị vệ này đều là những người oai hùng bất phàm. Nhưng Khương Họa biết áo choàng của họ được thêu một đôi sừng dê rất dễ thương uốn khúc đáng yêu, chợt cảm thấy bọn họ trông không đáng sợ như thế nữa.

Ngược lại, cỗ xe hơi quá phô trương. Con ngựa điều khiển xe cao lớn, rắn chắc, bộ lông đen mượt. Cỗ xe làm bằng gỗ đàn hương đỏ tấc gỗ, tấc vàng không nói, thân xe cũng được khảm những viên đá quý khổng lồ, rèm thêu một con rồng vàng bốn móng, cứ như sợ người khác không biết đây là xe của Thái tử vậy.

Khóe miệng Khương Họa giật giật, tiến lên hành lễ: "Khương Họa đến muộn, để Thái tử chờ lâu rồi".

Xe ngựa của nàng đậu ở phía sau, Khương Họa xoay người định đi qua thì tấm rèm chuyển động, một ngón trỏ khớp xương rõ ràng thon dài ngọc kéo tấm rèm ra, lộ ra dung mạo Thái tử như ngọc được chạm khắc, y khẽ liếc mắt nhìn nàng: "Họa Họa, lên xe".

Khương Họa do dự một chút. Nam nữ đi chung xe không thích hợp cho lắm, nhưng y là Thái tử, trên danh nghĩa còn là anh họ của nàng, miễn cưỡng thì cũng được. Nhưng Thái tử điện hạ rêu rao như vậy, chẳng lẽ không sợ người ám sát y sao? Ngộ nhỡ thực sự có người gan lớn, không thèm bỏ lòng tìm kiếm, cứ một mực bắt tên vào bức màn của rồng vàng bốn móng là xong, đến lúc đó mình chỉ có nước thành cá trong ao bị vạ lây tai ương từ cửa thành*.

*Câu đầy đủ là 城门失火,殃及池鱼, cửa thành bị cháy, cá gặp tai ương; cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra ao múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ khi không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.

"Họa Họa... không muốn sao?" - Thái tử hơi nhướng mày, kinh ngạc liếc mắt nhìn nàng, như không tin nàng lại lạnh lùng như vậy, sau đó lông mi dài rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt, trông có chút cô đơn, giống như bị người khác ghét bỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt tiu nghỉu như vậy từ trữ quân một nước cao cao tại thượng tuấn mỹ vô song, Khương Họa đột nhiên cảm thấy khó chịu, như có gì đó đâm vào tim, nàng vội nói: "Đương nhiên là sẵn lòng, chỉ sợ quấy rầy đến điện hạ".

“Họa Họa!” - Hai mắt Thái tử đột nhiên sáng lên, giống như một vệt sao băng xẹt qua bầu trời đen kịt.

Như thể làn gió xuân đang thổi qua những bông hoa đang nở rộ, lông mày và đôi mắt của y lập tức trở nên sống động, khóe môi mỏng nhếch lên: "Sao lại làm phiền ta được? Quãng đường đến chùa Thiện Giác phải mất một hai canh giờ, đúng lúc chúng ta chuyện trò sẽ không chán nữa".

Vạn Đức Tường đã đứng ở đó từ lâu, khi nghe thấy lời này, hắn lập tức yêu cầu tiểu nội thị bên cạnh đặt chiếc ghế đẩu trước xe ngựa của Thái tử.

Khương Họa giơ chân giẫm lên nó, váy nâng lên, lộ ra một chiếc giày thêu tinh xảo thêu hoa mận màu vàng nhạt, chính giữa hoa mận trắng điểm xuyết những hạt ngọc tinh tế.

Sơ Đồng đỡ cánh tay nàng một bên, Vạn tổng quản đứng ở phía bên kia của nàng. Hắn không dám chạm vào nàng, sợ chủ tử lòng dạ hẹp hòi nhà mình lại ăn giấm không vui, chỉ đưa tay ra không khí mà đỡ, đề phòng nàng bị ngã.

Ngón tay trắng nõn như pha lê của Khương Họa nắm lấy thành xe, vừa định dùng lực thì cổ tay mảnh khảnh của nàng đã bị một bàn tay to giữ chặt.

Lòng bàn tay ấm áp, các ngón tay thon và khỏe, trên đốt ngón tay có vết chai mỏng.

Khương Họa giật mình, theo cánh tay nhìn qua, đối diện một đôi mắt thâm thúy.

“Thái tử điện hạ..." - Đang định giãy dụa muốn thoát khỏi, thì bị bàn tay to dùng một chút lực nhấc lên, thân thể Khương Họa lập tức bị nâng lên. Nàng thu thế không được, đầu bổ nhào trong xe ngựa, lao thẳng vào trong lòng Tiêu Quyết.

Vòng tay của chàng trai thật rộng và ấm áp, khuôn mặt của Khương Họa áp vào ngực y, chỉ cảm thấy mình bị bao bọc bởi hơi thở trong trẻo và sảng khoái chỉ có ở nam giới. Bàn tay nàng đặt trên cánh tay y, xuyên qua lớp quần áo mỏng manh, làn da dưới đầu ngón tay của nàng săn và rắn chắc, cơ bắp lộ rõ, ẩn chứa sức mạnh khó tả.

Tim Khương Họa gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, "thình thịch, thình thịch", khiến nàng choáng váng một hồi, tay chân bủn rủn, sức lực như bị rút cạn.

“Cô nương!” - Sơ Đồng lo lắng gọi một tiếng. Nàng chỉ thấy cô nương nhà mình nhất thời lao lên xe, áo choàng bằng gấm màu đỏ tươi của người đàn ông thoáng qua một cái, sau đó rèm xe bị kéo xuống, bên trong có cái gì cũng không nhìn ra được.

Nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, nàng lo lắng đến mức tim như bị xoắn thành quả bóng, nhưng không dám vén rèm xe lên nhìn, chỉ liếc nhìn Vạn Đức Tường cầu cứu.

Vạn tổng quản cười đến là hiền lành, chỉ vào xe ngựa của Khương Họa phía sau: "Khương cô nương nói chuyện với Thái tử điện hạ, không cần hầu hạ, cô đi ngồi ở phía sau đi".

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe thấy giọng nói của Sơ Đồng và Vạn tổng quản, Khương Họa vừa xấu hổ vừa tức giận, máu trong người dồn lên đỉnh đầu, khuôn mặt đỏ bừng, đột ngột đẩy ngực Thái tử ra, thoát khỏi vòng tay của y rồi ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn y một cách giận dữ.

“A..." - Tiêu Quyết khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, che má lại, nhìn Khương Họa với vẻ uất ức lại hết sức kinh hãi, trong đôi mắt đen của y còn có một vệt hơi nước.

"Họa Họa, nàng làm gì vậy?".

Cô gái nhỏ trước mặt đang rất tức giận, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng mở to, đôi môi hồng hào căng mọng mím chặt, đôi má thanh tú nhu mì nhuộm màu đỏ rực, càng tươi tắn và lay động hơn cả hoa đào nở trên cành xuân tháng ba.

Đây là cô gái nhỏ của y, sinh động trước mặt anh, linh động lại chân thực như thế!

“Ngươi thì làm gì?!”. Khương Họa cảm thấy mình đúng là bị bệnh, vừa rồi nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Thái tử, nàng không đành lòng. Hiện tại nhìn lại vẻ mặt ấm ức của y, rõ ràng chỉ là đang diễn.

Tiêu Quyết ngây thơ nhìn nàng, rất thân thiết: "Ta kéo Họa Họa một cái thôi mà, không ngờ Họa Họa lại nhẹ như vậy, trái lại hình như ta khỏe quá. Họa Họa không bị đụng đau chứ?".

Khương Họa sững sờ.

Nàng vốn tưởng rằng Tiêu Quyết đang cố tình trêu chọc mình, nhưng lời giải thích của y cũng có lý, hơn nữa khi nàng đụng phải vòng tay của y, y cũng không nhân cơ hội để làm gì, cánh tay buông thõng bên cạnh, không hề chạm vào nàng.

"Ngươi..." - Khương Họa nghi ngờ nhìn y: "Thái tử điện hạ, ngài che mặt làm gì vậy?".

“Không, không có gì" - Tiêu Quyết nhìn sang chỗ khác.

Khương Họa không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ lúc xông tới, môi chạm vào má y đã dính vết son trên đó rồi?

Trước đây nàng không dùng son môi, nhưng khi từ Giang Nam trở về kinh đô, không khí khô và lạnh, môi nàng hơi khô, nên nàng đã dùng một ít son môi do lão thái thái đặc biệt chuẩn bị cho mình. Son môi này chỉ hồng nhẹ, chẳng lẽ mày hồng này dính lên trên mặt y rồi?

Khi Khương Họa ngã vào vòng tay của y, nàng bối rối, cảm thấy miệng mình không có cảm giác gì, lẽ ra không động vào cái gì mới phải, nhưng nàng không chắc lắm.

"Thái tử điện hạ, ngài... bỏ tay ra cho ta xem".

“Không, không cần" - Tiêu Quyết xoay người sang một bên.

Ngón tay mảnh khảnh của Khương Họa nắm chặt khăn tay, nếu thật sự dính son môi, nàng nhất định phải lau sạch trước khi xuống xe. Nếu không người khác nhìn thấy nhất định sẽ hiểu lầm nàng hôn Tiêu Quyết, đến lúc đó còn không biết sẽ phát sinh tin đồn gì đâu.

Không được, phải nhanh chóng lau sạch sẽ, cỗ xe và thị vệ kim đao của y phô trương đến vậy, thể hiện rõ thân phận Thái tử, ngộ nhỡ trên đường gặp được người nào đó thỉnh lễ vấn an với y, nhìn thấy dấu vết trên mặt y.

Xe ngựa phóng đi lộc cộc, lòng Khương Họa bất ổn.

“Thái tử điện hạ, ngài không thể cứ che mặt như thế này, một lát nữa đến chùa Thiện Giác, ngài còn phải gặp chủ trì, dù sao cũng phải bỏ xuống" - Khương Họa kiên nhẫn khuyên nhủ.

“Nói cũng đúng" - Tiêu Quyết thở dài, ngồi đối mặt với Khương Họa, bỏ tay xuống.

Khương Họa hít sâu một hơi.

Gương mặt Thái tử trắng nõn như ngọc, nhưng lúc này trên gương mặt ngọc xinh đẹp lại xuất hiện một vết xước màu đỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đây, đây là ta..." - Khương Họa khó khăn nuốt nước bọt: "Ta làm?".

Nàng còn nhớ lúc đó đột nhiên ngẩng đầu lên, Tiêu Quyết quả thật đau đớn kêu lên, chẳng lẽ lúc đó nàng đã làm bị thương trữ quân một nước vô cùng tôn quý sao?

“Không sao đâu" - Giọng Tiêu Quyết bình tĩnh, không hề tức giận, cũng không trách nàng, nhưng cũng khẳng định - đây là chuyện Khương Họa gây nên.

“Điện hạ..." - Khương Họa tái mặt, làm bị thương trữ quân, luận tội thì cả nhà sẽ bị chém đầu. Nàng không muốn chết, nàng không muốn chết một cách lạ lùng như thế, lại càng không muốn liên lụy người nhà.

“Thái tử điện hạ, ta, ta không cố ý làm như vậy". Nước mắt chảy ra từ đôi mắt nàng, thân thể Khương Họa trượt xuống quỳ trên tấm da lông trắng như tuyết.

Trước khi nàng có thể quỳ xuống vững vàng, Tiêu Quyết đã nắm lấy cánh tay của nàng, giống như vừa rồi khi nhấc nàng lên xe ngựa vậy. Y khẽ kéo nhẹ một cái, Khương Họa đã quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, Tiêu Quyết nhanh chóng lóe lên một ý nghĩ: Vật nhỏ sợ hãi như vậy, nếu như uy hiếp vài câu, liệu có thể đưa nàng vào Đông cung sớm hơn không?

Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, nó đã bị Tiêu Quyết dập tắt.

“Đừng sợ, ta đã nói không sao" - Y vẫn mềm lòng, không muốn dùng quyền thế ép buộc nàng.

Khương Họa ngây người nhìn Tiêu Quyết, phải một lúc sau nàng mới định thần lại, đưa bàn tay lạnh như băng của mình lên, mò mẫm rút ra một cây trâm cài đầu hình con bướm trên đầu. Nhìn kỹ lại, quả nhiên có một vết máu trên cánh bướm tơ vàng. Có lẽ là khi nàng ngẩng đầu, cây cái trâm cài đầu đã làm xước mặt Thái tử.

Bàn tay to với các đốt ngón tay rõ ràng vươn tới, cầm lấy cái trâm cài đầu trên tay nàng, dùng cùi ngón tay lau cánh bướm, vết máu đã biến mất.

Tiêu Quyết lại cắm chiếc cài tóc vào tóc của Khương Họa: "Không có cái trâm cài đầu này, tóc của Họa Họa sẽ xõa ra".

Khi đầu ngón tay y chạm vào mái tóc đen và mềm của nàng, đôi mắt của Tiêu Quyết tối sầm lại. Y biết mái tóc xõa của nàng đẹp đến nhường nào, cũng biết khi nàng xõa tóc kiều diễm biết bao. Đáng tiếc, đó đều là ký ức từ rất lâu trước kia rồi.

Trong lòng y cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như thế thì y nên chuẩn bị một ít trang sức trong xe ngựa, lúc này đúng lúc sẽ đeo cho nàng.

Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, giọng nói ôn hòa, hiển nhiên không có ý định truy cứu, trái tim đang hoảng loạn của Khương Họa từ từ bình tĩnh trở lại.

Rốt cuộc, trong những ngày qua khi nàng trở về kinh đô, ngoài gia đình, người mà nàng nhìn thấy nhiều nhất chính là Thái tử.

Nhưng vị Thái tử này hoàn toàn khác với những gì nàng đã nghe trước đây.

Theo lời đồn đại, Thái tử là người lạnh lùng, u ám và bạo lực. Nhưng ngay khi nàng đến bến tàu, y đã đưa nàng và em trai đi ăn trưa. Biết nàng thích hai bức tranh của của cụ Biện Sơn, y đã phái Vạn tổng quản đưa tới ngay hôm đó. Nàng muốn học nấu đồ chay ở chùa Thiện Giác, y còn đặc biệt đưa nàng đến đây và giới thiệu nàng.

Nàng vô tình làm y ị thương, y lại không chút bận tâm.

“Thái tử điện hạ, tại sao ngài lại... khoan dung với ta như vậy?” - Khương Họa nghĩ thầm, bất giác hỏi ra miệng.

“Có người quen lâu vẫn xa lạ, có người vừa gặp lại ngỡ quen từ lâu" - Tiêu Quyết lẳng lặng nhìn nàng, dưới lông mi dài màu quạ, đôi mắt đen như sao lạnh.

"Họa Họa, có lẽ kiếp trước chúng ta từng có duyên phận sâu nặng".

"Vừa thấy Họa Họa, ta như thấy cố nhân".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thiếp Đông Cung

Số ký tự: 0