Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Lần cuối cùng k...
Bạch Mẫu Đan
2024-11-02 08:53:56
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tư Nam Ngọc rõ ràng nhận ra thân thể Lục Mạn cứng đờ, đầu óc xoay chuyển, liền biết trong lòng cô nghĩ gì. Trừ người đàn ông kia, còn có thể ai khiến cô có phản ứng như thế!
Tư Nam Ngọc khó chịu trong lòng: “Sau này không được phép nấu ăn cho những người khác!” Nhất là người đàn ông kia! Tạm dừng một chốc: “Trừ tôi.”
“Phốc!” Có lẽ biểu tình của Tư Nam Ngọc quá mất tự nhiên, chút khổ sở vừa dâng lên trong lòng Lục Mạn lập tức bị đánh tan, chính cô cũng không nhận ra, khi ở cùng Tư Nam Ngọc, trong đầu căn bản không hề nghĩ tới những vết thương lòng kia.
Lục Mạn nhìn gương mặt thối của người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú cô, ánh mắt ấy… Tựa như có chút u oán, chỉ thiếu chưa viết: Tôi khó chịu, cầu vuốt ve! Lục Mạn cũng không nhịn được nữa, bật cười ha ha, tiếng cười giòn giã như chuông bạc vang cả phòng, căn phòng nhất thời giống như có sức sống. Trái tim Tư Nam Ngọc liền mềm mại.
Có lẽ cảm thấy mình cười quá càn rỡ, khiến chủ nhân thấy rằng không được tốt lắm, Lục Mạn cố gắng nén cười, vui vẻ mời Tư Nam Ngọc nếm thử món ăn cô nấu.
“Tôi nói với anh này, tôi nấu ăn muốn có nhan trị giá có nhan trị giá, muốn nội hàm có nội hàm*, anh có lộc ăn đấy!”
(*) Ý Lục Mạn là món ăn muốn có bề ngoài đẹp thì có, muốn ngon miệng thì có ngon miệng.
Ánh mắt Tư Nam Ngọc sâu thẳm, ý không rõ: “Ừ… Nhan trị giá, tôi thấy được, không tệ, chỉ không biết nội hàm thế nào…”
Nhận ra ánh mắt Tư Nam Ngọc không có ý tốt đánh giá mình, Lục Mạn nhất thời phản ứng kịp, trên mặt nổi lên hai vết mây đỏ: “Này! Anh… Anh nghĩ gì thế! Tôi nói món ăn, ý tôi là sắc vị đều có đủ!”
Ánh mắt Tư Nam Ngọc không thay đổi, ngược lại càng sâu thẳm, kéo Lục Mạn cách mình không xa, giam cầm vào ngực: “Sắc, vậy là đủ rồi.” Cúi đầu nhắm mắt ngửi ngửi: “Cũng rất thơm.” Nói xong kéo ra chút khoảng cách, giọng bâng quơ: “Không biết mùi vị thế nào, hay là để tôi nếm thử?”
Lục Mạn chưa bao giờ bị trêu đùa như vậy, hơi thở quanh thân người đàn ông khiến cô đỏ mặt tới mang tai, khi lời nói truyền vào tai càng làm cô xấu hổ không cách nào suy tính, dùng sức đẩy người đàn ông ôm cô ra, nâng tay định cho Tư Nam Ngọc một bạt tai. Chẳng qua bàn tay còn chưa đáp, đã bị Tư Nam Ngọc nhẹ nhàng chặn lại.
“Được rồi, xem em lần sau còn dám cười tôi hay không.”
Lục Mạn sửng sốt, tay bị chặn lại vẫn ở giữa không trung, nhưng Tư Nam Ngọc đã sớm buông tay. Lục Mạn nhìn anh, lúc này, Tư Nam Ngọc nào còn vẻ lưu manh vừa rồi, ánh mắt khôi phục như trước, ngăm đen tỏa sáng, trong suốt khiến người ta cảm thấy như ánh mặt trời.
Anh vừa nói gì? Cho nên, vừa rồi anh khi dễ cô như vậy, cũng là vì cô cười anh trước?
Điều này khiến mặt Lục Mạn vặn vẹo, đến mức đó sao? Không phải chỉ cười anh một chút thôi sao, mà anh còn trêu chọc cô như thế!
Sắc mặt Lục Mạn khó coi quay đầu, Tư Nam Ngọc đã ngồi yên chuẩn bị động đũa.
“Nhìn cũng không tệ lắm, còn không mau ngồi xuống ăn?” Tâm tình Tư Nam Ngọc cực kỳ tốt bới chén cơm cho mình.
Lục Mạn sãi bước đi tới, dùng sức kéo ghế, phát ra tiếng va chạm chói tai, nhưng Lục Mạn làm như không nghe thấy, thuận thế ngồi xuống, ánh mắt hung tợn liếc người đàn ông đối diện rồi mới bắt đầu cầm đũa lên.
Tư Nam Ngọc cau mày, anh đang nghĩ, có phải sau này phải trải thảm trong nhà không, tiếng này, hơi chói tai nha.
Tư Nam Ngọc rõ ràng nhận ra thân thể Lục Mạn cứng đờ, đầu óc xoay chuyển, liền biết trong lòng cô nghĩ gì. Trừ người đàn ông kia, còn có thể ai khiến cô có phản ứng như thế!
Tư Nam Ngọc khó chịu trong lòng: “Sau này không được phép nấu ăn cho những người khác!” Nhất là người đàn ông kia! Tạm dừng một chốc: “Trừ tôi.”
“Phốc!” Có lẽ biểu tình của Tư Nam Ngọc quá mất tự nhiên, chút khổ sở vừa dâng lên trong lòng Lục Mạn lập tức bị đánh tan, chính cô cũng không nhận ra, khi ở cùng Tư Nam Ngọc, trong đầu căn bản không hề nghĩ tới những vết thương lòng kia.
Lục Mạn nhìn gương mặt thối của người đàn ông, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú cô, ánh mắt ấy… Tựa như có chút u oán, chỉ thiếu chưa viết: Tôi khó chịu, cầu vuốt ve! Lục Mạn cũng không nhịn được nữa, bật cười ha ha, tiếng cười giòn giã như chuông bạc vang cả phòng, căn phòng nhất thời giống như có sức sống. Trái tim Tư Nam Ngọc liền mềm mại.
Có lẽ cảm thấy mình cười quá càn rỡ, khiến chủ nhân thấy rằng không được tốt lắm, Lục Mạn cố gắng nén cười, vui vẻ mời Tư Nam Ngọc nếm thử món ăn cô nấu.
“Tôi nói với anh này, tôi nấu ăn muốn có nhan trị giá có nhan trị giá, muốn nội hàm có nội hàm*, anh có lộc ăn đấy!”
(*) Ý Lục Mạn là món ăn muốn có bề ngoài đẹp thì có, muốn ngon miệng thì có ngon miệng.
Ánh mắt Tư Nam Ngọc sâu thẳm, ý không rõ: “Ừ… Nhan trị giá, tôi thấy được, không tệ, chỉ không biết nội hàm thế nào…”
Nhận ra ánh mắt Tư Nam Ngọc không có ý tốt đánh giá mình, Lục Mạn nhất thời phản ứng kịp, trên mặt nổi lên hai vết mây đỏ: “Này! Anh… Anh nghĩ gì thế! Tôi nói món ăn, ý tôi là sắc vị đều có đủ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Tư Nam Ngọc không thay đổi, ngược lại càng sâu thẳm, kéo Lục Mạn cách mình không xa, giam cầm vào ngực: “Sắc, vậy là đủ rồi.” Cúi đầu nhắm mắt ngửi ngửi: “Cũng rất thơm.” Nói xong kéo ra chút khoảng cách, giọng bâng quơ: “Không biết mùi vị thế nào, hay là để tôi nếm thử?”
Lục Mạn chưa bao giờ bị trêu đùa như vậy, hơi thở quanh thân người đàn ông khiến cô đỏ mặt tới mang tai, khi lời nói truyền vào tai càng làm cô xấu hổ không cách nào suy tính, dùng sức đẩy người đàn ông ôm cô ra, nâng tay định cho Tư Nam Ngọc một bạt tai. Chẳng qua bàn tay còn chưa đáp, đã bị Tư Nam Ngọc nhẹ nhàng chặn lại.
“Được rồi, xem em lần sau còn dám cười tôi hay không.”
Lục Mạn sửng sốt, tay bị chặn lại vẫn ở giữa không trung, nhưng Tư Nam Ngọc đã sớm buông tay. Lục Mạn nhìn anh, lúc này, Tư Nam Ngọc nào còn vẻ lưu manh vừa rồi, ánh mắt khôi phục như trước, ngăm đen tỏa sáng, trong suốt khiến người ta cảm thấy như ánh mặt trời.
Anh vừa nói gì? Cho nên, vừa rồi anh khi dễ cô như vậy, cũng là vì cô cười anh trước?
Điều này khiến mặt Lục Mạn vặn vẹo, đến mức đó sao? Không phải chỉ cười anh một chút thôi sao, mà anh còn trêu chọc cô như thế!
Sắc mặt Lục Mạn khó coi quay đầu, Tư Nam Ngọc đã ngồi yên chuẩn bị động đũa.
“Nhìn cũng không tệ lắm, còn không mau ngồi xuống ăn?” Tâm tình Tư Nam Ngọc cực kỳ tốt bới chén cơm cho mình.
Lục Mạn sãi bước đi tới, dùng sức kéo ghế, phát ra tiếng va chạm chói tai, nhưng Lục Mạn làm như không nghe thấy, thuận thế ngồi xuống, ánh mắt hung tợn liếc người đàn ông đối diện rồi mới bắt đầu cầm đũa lên.
Tư Nam Ngọc cau mày, anh đang nghĩ, có phải sau này phải trải thảm trong nhà không, tiếng này, hơi chói tai nha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro