Suối Tiên Của Xu Nữ - Trọng Sinh Ta Cướp Bàn Tay Vàng Về
Chương 30
2024-08-31 15:31:59
Phục thần y rất thích đồ ngọt, huống chi còn là đồ nhi nhà mình làm đem đến hiếu kính ông ấy, ông ấy nếm thử một miếng.
Đúng là không quá ngọt, chỉ có vị ngọt thanh của táo đỏ và mềm dẻo của xôi nếp.
Phục thần y cảm thấy vừa lòng thỏa ý, trước nay ông ấy chỉ thu nhận hai đồ đệ.
Tính cách Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh thật thà phúc hậu, cưới thê tử cũng chất phác, sinh hai hài tử tính tình giống như phu thê họ.
Cả nhà đều là người thật thà an phận, chưa bao giờ tỉ mỉ thân thiết làm nũng với ông ấy, hiếu kính ông ấy.
Tất nhiên không phải nói Đại đồ đệ không tốt, ông ấy nuôi dạy Đại đồ đệ như nhi tử thân sinh của mình.
Chỉ là không được hưởng thụ cảm giác làm nũng và thân thiết của hài tử này với ông ấy.
Trước mắt thấy Xu Xu như vậy, ông vô cùng hưởng thụ, ăn liên tiếp vài miếng xôi táo nữa, khen không dứt miệng, Xu Xu nhỏ nhẹ nói: "Sư phụ, gạo nếp không dễ tiêu hóa, người ăn ít một chút, thời tiết mát mẻ, món này có thể để được mấy ngày, người xem như món ăn vặt từ từ mà ăn."
Tất nhiên Phục thần y hiểu, mỗi năm tuổi sẽ lớn dần, hai năm qua Vân Du Tứ Hải khắp nơi chẩn bệnh cứu người có thể cảm nhận được sức khỏe đã không bằng trước kia, lần này nhận Xu Xu làm đồ nhi, ông ấy định ở lại trong kinh thành, muốn dạy bảo Xu Xu ít nhất cũng cần bảy tám năm, khi đó ông sợ rằng mình cũng đã cưỡi hạc về Tây Thiên.
Nếu có thể trước khi đi giao lại toàn bộ cho Xu Xu, ông cũng không còn gì tiếc nuối.
Trong bảy tám ngày ngắn ngủi này, rất nhiều người đã biết Phục thần y về kinh, người bệnh đến tìm thần y nối dài không dứt.
Vừa rồi Xu Xu vào cửa đã nhìn thấy xếp hàng dài bên cạnh cửa Đức Thiện Đường, Xu Xu đưa cho sư phụ một cốc nước chè xanh hiếu kỳ nói: "Sư phụ, bên cạnh đều là người bệnh đến tìm người để chẩn bệnh sao?"
Phục thần y nhấp ngụm trà, thoải mái thở dài: "Đúng vậy, ta bớt thời giờ qua đây lén lười biếng một chút, giải lao, có bệnh quá nặng thì bảo Xuân Vinh qua gọi ta.” Ông đã khám bệnh từ sáng đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ, dù sao cũng là một cục xương già, khám bệnh suốt thời gian dài có chút không chịu nổi, cần nghỉ tạm một lúc.
Hơn nữa hôm nay Thục Vương qua đây tiếp tục giải độc còn lại trên người, hiện tại sắp sửa ra khỏi căn phòng cạnh bên cạnh nên ông mới bớt thời giờ về phòng một chuyến.
Đúng là Thục Vương điện hạ đang ngâm thuốc trong phòng, lúc Xu Xu qua hắn đang trần truồng từ trong bồn thuốc bước ra, vóc người hắn cao lớn rắn rỏi, chỉ là so với độ tuổi mười tám mười chín có vẻ trưởng thành hơn nam tử bình thường, cánh tay và thắt lưng vạm vỡ, tóc đen rơi ở sau lưng, trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, vết thương sâu nhất là vết đao đâm gần như xuyên qua eo và bụng, hiện giờ đã lành, những vẫn có vẻ hung dữ, có thể thấy được vết thương lúc trước hiểm ác biết bao nhiêu.
Hắn cũng không để ý, bước ra khỏi bồn tắm liền kéo chiếc khăn vải trên cái giá bên cạnh, tùy ý lau qua người, khoác áo bào lên, hắn luôn thích toàn thân áo bào màu đen.
Đã nhiều ngày giải gần sắp hết lượng độc còn lại trên người, không còn bộ dạng nhợt nhạt sau khi ngâm thuốc xong như mấy ngày trước đó nữa.
Ngũ quan như ngọc, tuấn mỹ giống như một vị thần.
Hắn tập võ từ nhỏ, tai mắt linh mẫn gấp đôi người thường.
Tiếng nói cười dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ cách vách đều lọt vào tai hắn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều một bộ cẩn thận sợ hãi, vậy mà ở trước mặt những người khác lại khéo léo nhu hòa, nói cười ríu rít.
Thục Vương buộc ngọc đái lại, đẩy cửa bước ra chính đường.
Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm vẫn ăn mặc như chàng thiếu niên giống lần trước, lại môi hồng răng trắng, mặt ngọc mềm mại, đang nũng nịu nói chuyện với Phục thần y: "Sư phụ, hai quyển thảo dược của người đồ nhi đều đã xem xong, lát nữa lại đi đổi hai quyển khác mang về trong phủ."
Phục thần y có chút ngoài ý muốn: "Mới bảy tám ngày mà Xu Xu đều đã học xong hết các loại thảo mộc trong hai quyển sách rồi sao?”
Ông ấy biết các loại thảo dược Trung y muốn học thuộc lòng hiểu biết triệt để khó biết bao nhiêu, lúc trước Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh tiếp thu những thứ này đều mất rất nhiều năm công phu, hai quyển sách này, Đại đồ đệ phải tiêu phí trọn vẹn ba bốn tháng mới học thuộc lòng được, thực ra trong đó chỉ có khoảng hai ba trăm loại dược thảo, học thuộc lòng không khó, nhưng khó chính là lý giải thông suốt.
Mới vừa hỏi xong liền nghe thấy tiếng đẩy cửa cách vách.
Hai người đều nhìn về bên cạnh, là Thục Vương điện hạ đi ra, vóc người hắn cao to, hai người đều ngồi, cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Phục thần y nói: "Điện hạ xin mời ngồi."
Thục Vương điện hạ gật đầu, ngồi xuống vị trí trước mặt của Phục thần y.
Giữa hai người ngăn cách bởi một tấm án kỷ, mặt trên bày ra hộp đựng thức ăn, bên trong có một đĩa xôi táo tinh xảo.
Mùi vị ngọt thanh tản ra.
Xu Xu ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Phục thần y, hơi cẩn trọng một chút.
Phục thần y thấy Thục Vương điện hạ đảo mắt qua xôi táo trên án, nhớ lại Thục Vương điện hạ bụng đói ngâm nước thuốc, nhất định là chưa ăn, tuy đây là sự hiếu thuận của Tiểu đồ đệ cho ông ấy, nhưng để Tiểu đồ đệ có ấn tượng tốt trước mặt điện hạ, sau này nếu như ông ấy quy thiên thì điện hạ còn có thể giúp đỡ săn sóc Tiểu đồ đệ vài phần.
Vì thế, Phục thần y đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Thục Vương điện hạ, nói: "Điện hạ, người chưa ăn gì đã ngâm nước thuốc, e là lúc này cũng đã đói bụng, hay là dùng chút điểm tâm đi, đây là do tiểu đồ nhi của lão phu làm, hương vị thanh ngọt chứ không ngọt ngấy."
Xu Xu cắn môi dưới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi liếc mắt nhìn Thục Vương điện hạ một cái.
Nàng nhớ rõ vị điện hạ này cũng không ăn đồ ngọt.
Lúc nàng làm hồn ma rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày sau khi Thư Tứ và Quốc Tử Giám đóng cửa, nàng không chỗ để đi, liền bay lượn quanh đó.
Cũng không biết vì sao nàng có thể ra vào hoàng cung, nàng nhớ rõ thỉnh thoảng vẫn gặp vài quỷ hồn, chúng nó cũng bay lượn xung quanh, Xu Xu còn chơi đùa với chúng nó, lúc Xu Xu mời chúng nó vào hoàng cung đi dạo, mấy con ma kia hoảng sợ nói: "Chắc ngươi là một ma mới phải không? Không biết hoàng cung chính là nơi cư ngụ của thiên mệnh chi nhân Chân Long Thiên Tử sao, ma quỷ ở trong rừng đều không dám đến gần, nếu không sẽ hồn bay phách tán, sau này ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có."
Nhưng Xu Xu không biết gì, vì thỉnh thoảng nàng sẽ bay lượn vào cung dạo vài vòng.
Cũng không biết hoàng cung là nơi không thể đến gần.
Lúc làm hồn ma Xu Xu không rõ nguyên nhân, kiếp này, Xu Xu được cơ duyên, liền đoán ra được sơ sơ.
Là vì có chiếc bình ngọc nhỏ, thần vật như vậy, tất nhiên có thừa linh lực, nàng quanh năm đeo bình ngọc nhỏ, nhuận dưỡng nó, nó cũng tẩm bổ cho chính mình, dù sau này bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, nàng biến thành hồn ma, nhưng vẫn còn nhiễm linh khí của bình ngọc trên người.
Nó bảo vệ nàng vào cung mà không bị khí thế đế vương gây thương tích.
Đây đương nhiên cũng là suy đoán của Xu Xu.
Nhưng nàng cảm thấy được suy đoán của mình đúng tám chín phần mười, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, chỉ có bình ngọc này là một cơ duyên.
Nếu không vì sao lại khác với những hồn ma khác chứ.
Nàng thường xuyên bay vào trong hoàng cung.
Khi đó Thục Vương điện hạ đã đăng cơ làm đế, Xu Xu từng lén nhìn hắn dùng bữa.
Lại còn nhìn lén rất nhiều lần, cũng không phải lý do gì khác, chỉ là nàng làm ma quá chán, lại không thể ngủ, buổi tối đều bay lượn xung quanh.
Nàng quan sát Thục Vương không ăn đồ ngọt, nếu trong ngự thiện có đồ ngọt, hắn cũng không thèm đụng vào một cái.
Hiện tại sư phụ lại để Thục Vương điện hạ dùng đồ ngọt, hắn sẽ không tức giận chứ?
Xu Xu đang xoắn xuýt, ai ngờ Thục Vương lại lên tiếng đáp lại, hai ngón tay thon dài bốc lên một viên xôi táo bỏ vào trong miệng.
Làm hoàng tộc, Thục Vương điện hạ từ nhỏ đã được dạy bảo lễ nghi quy củ, tướng ăn lịch sự nhã nho, ăn không phát ra tiếng, đợi thức ăn trong miệng nhai nuốt vào trong bụng rồi, hắn gật đầu nói: "Rất ngon."
Hắn thật sự cảm thấy xôi táo này ngon, cũng có lẽ do bụng đói, ăn sạch sẽ cả đĩa xôi táo, sắc mặt Phục thần y đau lòng.
Đây chính là xôi táo đồ nhi của ông làm cho, ông cho rằng dựa theo tính tình điện hạ, lướt qua một cái sẽ dừng.
Xu Xu thầm nghĩ, Thục Vương điện hạ nhất định là vô cùng đói bụng, ngay cả ngày thường không đụng vào đồ ngọt cũng ăn sạch sẽ.
Phục thần y cũng không xoắn xuýt một đĩa xôi táo với điện hạ.
Ông biết hôm nay đồ nhi phải về sớm, vì hai vị công tử của Phủ Định Quốc Công thi Hương đã xong, lát nữa có thể về phủ.
Buổi tối e là Phủ Định Quốc Công sẽ có gia yến.
Phục thần y cũng không tránh né Thục Vương Điện hạ, quay đầu nói với đồ nhi: "Mới vừa rồi Xu Xu nói đã học thuộc lòng hai quyển này, bây giờ sư phụ sẽ kiểm tra con."
"Sư phụ mời ra đề mục." Xu Xu ngồi nghiêm chỉnh, cũng mặc kệ lúc này có Thục Vương đang ở đó.
Phục thần y nói ra tên một loại dược thảo, Xu Xu nhanh chóng nói ra tập tính sinh trưởng, những thứ tương sinh tương khắc của dược thảo, nàng trả lời nhẹ nhàng, hoàn toàn không cần suy nghĩ, có thể thấy đã hoàn toàn thông suốt nội dung này rồi, nếu học bằng cách nhớ thì trả lời sẽ không lưu loát như vậy.
Phục thần y liên tục kiểm tra không ít vấn đề, Xu Xu đều trả lời cực kỳ chính xác, thậm chí còn có một vài lời giải thích của nàng làm Phục thần y cũng phải tán thành.
Trong lòng Phục thần y lại càng yêu quý Tiểu Đồ Đệ này hơn.
Thục Vương không quấy rầy thầy trò hai người, hắn ngồi ở một bên dùng trà.
Đúng là không quá ngọt, chỉ có vị ngọt thanh của táo đỏ và mềm dẻo của xôi nếp.
Phục thần y cảm thấy vừa lòng thỏa ý, trước nay ông ấy chỉ thu nhận hai đồ đệ.
Tính cách Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh thật thà phúc hậu, cưới thê tử cũng chất phác, sinh hai hài tử tính tình giống như phu thê họ.
Cả nhà đều là người thật thà an phận, chưa bao giờ tỉ mỉ thân thiết làm nũng với ông ấy, hiếu kính ông ấy.
Tất nhiên không phải nói Đại đồ đệ không tốt, ông ấy nuôi dạy Đại đồ đệ như nhi tử thân sinh của mình.
Chỉ là không được hưởng thụ cảm giác làm nũng và thân thiết của hài tử này với ông ấy.
Trước mắt thấy Xu Xu như vậy, ông vô cùng hưởng thụ, ăn liên tiếp vài miếng xôi táo nữa, khen không dứt miệng, Xu Xu nhỏ nhẹ nói: "Sư phụ, gạo nếp không dễ tiêu hóa, người ăn ít một chút, thời tiết mát mẻ, món này có thể để được mấy ngày, người xem như món ăn vặt từ từ mà ăn."
Tất nhiên Phục thần y hiểu, mỗi năm tuổi sẽ lớn dần, hai năm qua Vân Du Tứ Hải khắp nơi chẩn bệnh cứu người có thể cảm nhận được sức khỏe đã không bằng trước kia, lần này nhận Xu Xu làm đồ nhi, ông ấy định ở lại trong kinh thành, muốn dạy bảo Xu Xu ít nhất cũng cần bảy tám năm, khi đó ông sợ rằng mình cũng đã cưỡi hạc về Tây Thiên.
Nếu có thể trước khi đi giao lại toàn bộ cho Xu Xu, ông cũng không còn gì tiếc nuối.
Trong bảy tám ngày ngắn ngủi này, rất nhiều người đã biết Phục thần y về kinh, người bệnh đến tìm thần y nối dài không dứt.
Vừa rồi Xu Xu vào cửa đã nhìn thấy xếp hàng dài bên cạnh cửa Đức Thiện Đường, Xu Xu đưa cho sư phụ một cốc nước chè xanh hiếu kỳ nói: "Sư phụ, bên cạnh đều là người bệnh đến tìm người để chẩn bệnh sao?"
Phục thần y nhấp ngụm trà, thoải mái thở dài: "Đúng vậy, ta bớt thời giờ qua đây lén lười biếng một chút, giải lao, có bệnh quá nặng thì bảo Xuân Vinh qua gọi ta.” Ông đã khám bệnh từ sáng đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ, dù sao cũng là một cục xương già, khám bệnh suốt thời gian dài có chút không chịu nổi, cần nghỉ tạm một lúc.
Hơn nữa hôm nay Thục Vương qua đây tiếp tục giải độc còn lại trên người, hiện tại sắp sửa ra khỏi căn phòng cạnh bên cạnh nên ông mới bớt thời giờ về phòng một chuyến.
Đúng là Thục Vương điện hạ đang ngâm thuốc trong phòng, lúc Xu Xu qua hắn đang trần truồng từ trong bồn thuốc bước ra, vóc người hắn cao lớn rắn rỏi, chỉ là so với độ tuổi mười tám mười chín có vẻ trưởng thành hơn nam tử bình thường, cánh tay và thắt lưng vạm vỡ, tóc đen rơi ở sau lưng, trên người chằng chịt vết thương lớn nhỏ, vết thương sâu nhất là vết đao đâm gần như xuyên qua eo và bụng, hiện giờ đã lành, những vẫn có vẻ hung dữ, có thể thấy được vết thương lúc trước hiểm ác biết bao nhiêu.
Hắn cũng không để ý, bước ra khỏi bồn tắm liền kéo chiếc khăn vải trên cái giá bên cạnh, tùy ý lau qua người, khoác áo bào lên, hắn luôn thích toàn thân áo bào màu đen.
Đã nhiều ngày giải gần sắp hết lượng độc còn lại trên người, không còn bộ dạng nhợt nhạt sau khi ngâm thuốc xong như mấy ngày trước đó nữa.
Ngũ quan như ngọc, tuấn mỹ giống như một vị thần.
Hắn tập võ từ nhỏ, tai mắt linh mẫn gấp đôi người thường.
Tiếng nói cười dịu dàng ngọt ngào của thiếu nữ cách vách đều lọt vào tai hắn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều một bộ cẩn thận sợ hãi, vậy mà ở trước mặt những người khác lại khéo léo nhu hòa, nói cười ríu rít.
Thục Vương buộc ngọc đái lại, đẩy cửa bước ra chính đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy thiếu nữ kiều diễm vẫn ăn mặc như chàng thiếu niên giống lần trước, lại môi hồng răng trắng, mặt ngọc mềm mại, đang nũng nịu nói chuyện với Phục thần y: "Sư phụ, hai quyển thảo dược của người đồ nhi đều đã xem xong, lát nữa lại đi đổi hai quyển khác mang về trong phủ."
Phục thần y có chút ngoài ý muốn: "Mới bảy tám ngày mà Xu Xu đều đã học xong hết các loại thảo mộc trong hai quyển sách rồi sao?”
Ông ấy biết các loại thảo dược Trung y muốn học thuộc lòng hiểu biết triệt để khó biết bao nhiêu, lúc trước Đại đồ đệ Phục Xuân Vinh tiếp thu những thứ này đều mất rất nhiều năm công phu, hai quyển sách này, Đại đồ đệ phải tiêu phí trọn vẹn ba bốn tháng mới học thuộc lòng được, thực ra trong đó chỉ có khoảng hai ba trăm loại dược thảo, học thuộc lòng không khó, nhưng khó chính là lý giải thông suốt.
Mới vừa hỏi xong liền nghe thấy tiếng đẩy cửa cách vách.
Hai người đều nhìn về bên cạnh, là Thục Vương điện hạ đi ra, vóc người hắn cao to, hai người đều ngồi, cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn.
Phục thần y nói: "Điện hạ xin mời ngồi."
Thục Vương điện hạ gật đầu, ngồi xuống vị trí trước mặt của Phục thần y.
Giữa hai người ngăn cách bởi một tấm án kỷ, mặt trên bày ra hộp đựng thức ăn, bên trong có một đĩa xôi táo tinh xảo.
Mùi vị ngọt thanh tản ra.
Xu Xu ngồi trên ghế nhỏ bên cạnh Phục thần y, hơi cẩn trọng một chút.
Phục thần y thấy Thục Vương điện hạ đảo mắt qua xôi táo trên án, nhớ lại Thục Vương điện hạ bụng đói ngâm nước thuốc, nhất định là chưa ăn, tuy đây là sự hiếu thuận của Tiểu đồ đệ cho ông ấy, nhưng để Tiểu đồ đệ có ấn tượng tốt trước mặt điện hạ, sau này nếu như ông ấy quy thiên thì điện hạ còn có thể giúp đỡ săn sóc Tiểu đồ đệ vài phần.
Vì thế, Phục thần y đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Thục Vương điện hạ, nói: "Điện hạ, người chưa ăn gì đã ngâm nước thuốc, e là lúc này cũng đã đói bụng, hay là dùng chút điểm tâm đi, đây là do tiểu đồ nhi của lão phu làm, hương vị thanh ngọt chứ không ngọt ngấy."
Xu Xu cắn môi dưới, muốn nói gì đó nhưng lại thôi liếc mắt nhìn Thục Vương điện hạ một cái.
Nàng nhớ rõ vị điện hạ này cũng không ăn đồ ngọt.
Lúc nàng làm hồn ma rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày sau khi Thư Tứ và Quốc Tử Giám đóng cửa, nàng không chỗ để đi, liền bay lượn quanh đó.
Cũng không biết vì sao nàng có thể ra vào hoàng cung, nàng nhớ rõ thỉnh thoảng vẫn gặp vài quỷ hồn, chúng nó cũng bay lượn xung quanh, Xu Xu còn chơi đùa với chúng nó, lúc Xu Xu mời chúng nó vào hoàng cung đi dạo, mấy con ma kia hoảng sợ nói: "Chắc ngươi là một ma mới phải không? Không biết hoàng cung chính là nơi cư ngụ của thiên mệnh chi nhân Chân Long Thiên Tử sao, ma quỷ ở trong rừng đều không dám đến gần, nếu không sẽ hồn bay phách tán, sau này ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có."
Nhưng Xu Xu không biết gì, vì thỉnh thoảng nàng sẽ bay lượn vào cung dạo vài vòng.
Cũng không biết hoàng cung là nơi không thể đến gần.
Lúc làm hồn ma Xu Xu không rõ nguyên nhân, kiếp này, Xu Xu được cơ duyên, liền đoán ra được sơ sơ.
Là vì có chiếc bình ngọc nhỏ, thần vật như vậy, tất nhiên có thừa linh lực, nàng quanh năm đeo bình ngọc nhỏ, nhuận dưỡng nó, nó cũng tẩm bổ cho chính mình, dù sau này bị Tống Ngưng Quân lừa gạt, nàng biến thành hồn ma, nhưng vẫn còn nhiễm linh khí của bình ngọc trên người.
Nó bảo vệ nàng vào cung mà không bị khí thế đế vương gây thương tích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây đương nhiên cũng là suy đoán của Xu Xu.
Nhưng nàng cảm thấy được suy đoán của mình đúng tám chín phần mười, dù sao nàng cũng chỉ là người bình thường, chỉ có bình ngọc này là một cơ duyên.
Nếu không vì sao lại khác với những hồn ma khác chứ.
Nàng thường xuyên bay vào trong hoàng cung.
Khi đó Thục Vương điện hạ đã đăng cơ làm đế, Xu Xu từng lén nhìn hắn dùng bữa.
Lại còn nhìn lén rất nhiều lần, cũng không phải lý do gì khác, chỉ là nàng làm ma quá chán, lại không thể ngủ, buổi tối đều bay lượn xung quanh.
Nàng quan sát Thục Vương không ăn đồ ngọt, nếu trong ngự thiện có đồ ngọt, hắn cũng không thèm đụng vào một cái.
Hiện tại sư phụ lại để Thục Vương điện hạ dùng đồ ngọt, hắn sẽ không tức giận chứ?
Xu Xu đang xoắn xuýt, ai ngờ Thục Vương lại lên tiếng đáp lại, hai ngón tay thon dài bốc lên một viên xôi táo bỏ vào trong miệng.
Làm hoàng tộc, Thục Vương điện hạ từ nhỏ đã được dạy bảo lễ nghi quy củ, tướng ăn lịch sự nhã nho, ăn không phát ra tiếng, đợi thức ăn trong miệng nhai nuốt vào trong bụng rồi, hắn gật đầu nói: "Rất ngon."
Hắn thật sự cảm thấy xôi táo này ngon, cũng có lẽ do bụng đói, ăn sạch sẽ cả đĩa xôi táo, sắc mặt Phục thần y đau lòng.
Đây chính là xôi táo đồ nhi của ông làm cho, ông cho rằng dựa theo tính tình điện hạ, lướt qua một cái sẽ dừng.
Xu Xu thầm nghĩ, Thục Vương điện hạ nhất định là vô cùng đói bụng, ngay cả ngày thường không đụng vào đồ ngọt cũng ăn sạch sẽ.
Phục thần y cũng không xoắn xuýt một đĩa xôi táo với điện hạ.
Ông biết hôm nay đồ nhi phải về sớm, vì hai vị công tử của Phủ Định Quốc Công thi Hương đã xong, lát nữa có thể về phủ.
Buổi tối e là Phủ Định Quốc Công sẽ có gia yến.
Phục thần y cũng không tránh né Thục Vương Điện hạ, quay đầu nói với đồ nhi: "Mới vừa rồi Xu Xu nói đã học thuộc lòng hai quyển này, bây giờ sư phụ sẽ kiểm tra con."
"Sư phụ mời ra đề mục." Xu Xu ngồi nghiêm chỉnh, cũng mặc kệ lúc này có Thục Vương đang ở đó.
Phục thần y nói ra tên một loại dược thảo, Xu Xu nhanh chóng nói ra tập tính sinh trưởng, những thứ tương sinh tương khắc của dược thảo, nàng trả lời nhẹ nhàng, hoàn toàn không cần suy nghĩ, có thể thấy đã hoàn toàn thông suốt nội dung này rồi, nếu học bằng cách nhớ thì trả lời sẽ không lưu loát như vậy.
Phục thần y liên tục kiểm tra không ít vấn đề, Xu Xu đều trả lời cực kỳ chính xác, thậm chí còn có một vài lời giải thích của nàng làm Phục thần y cũng phải tán thành.
Trong lòng Phục thần y lại càng yêu quý Tiểu Đồ Đệ này hơn.
Thục Vương không quấy rầy thầy trò hai người, hắn ngồi ở một bên dùng trà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro