Hắn suy nghĩ qu...
2024-09-17 15:46:39
Nhìn vào đó Trấn Nam cũng muốn sở hữu một cửa hàng cho riêng mình. Tuy nằm trong con hẻm nhưng vị trí khá tốt đón được ánh sáng của cả ngày, tạo cảm giác ấm áp và thư giãn. Bà chủ nhỏ tan học mới đến, kinh phí giới hạn nhưng lương nhân viên không thiệt chút nào.
Cậu đến thay ca cho người lúc sáng, mọi lưu ý đều được lưu trữ trong quyển sổ còng. Dòng chữ nắn nót, ghi chép cẩn thận và tỉ mỉ từng loại hoa, cách tư vấn cho khách, ý nghĩ của chúng. Cách gói, phối màu và chọn loại giấy phù hợp.
Nhiệm vụ của Trấn Nam trong ngày hôm nay phải học được mười trang, thật ra cậu đã chụp lại từ lúc phỏng vấn, hiện tại đã thuộc hơn một nửa.
Thật sự thì bà chủ nhỏ quá tâm lý, mỗi loài hoa đều có hình ảnh minh họa, phải nói là người có khiếu mỹ thuật, vẽ sống động như thật.
Buổi chiều khách đến không nhiều, mỗi một thành phẩm của cậu đều gửi vào group lớn để tất cả đánh giá, hầu như mọi người đều khen ngợi sự khéo léo và phối màu của cậu.
Tan làm cậu phải đem hết hoa vào trong, bảo quản chúng thật kỹ.
Trấn Nam ghé nhà để tắm, cậu không kịp giờ để dùng bữa chiều, chỉ ăn tạm thứ gì đó.
Ngày hôm nay gió lạnh hơn thường ngày, làn gió đi qua tán cây đem theo vài chiếc lá xanh, đung đưa nhẹ vài cánh hoa liền rơi ra, phủ đầy đất. Bầu trời bị mây đen chiếm chỗ, gió ngày càng mạnh cuốn bay mọi thứ xung quanh, hạt mưa vội vàng đáp đất.
Trấn Nam gấp rút chạy đến cửa hàng tiện lợi, cậu phủi đi những giọt nước đọng lại trên quần áo.
Có những lúc như này cũng tốt, không hiểu sao cậu cứ vấn vương loại thời tiết quái quỷ này. Nó đến bất chợt rồi kéo dài dai dẳng, đứng trong quầy thanh toán nhìn ra bên ngoài, mưa lớn đến độ che phủ mọi thứ xung quanh, làm ánh đèn trở nên nhạt nhòa sau lớp màu trắng xóa.
Mưa trên toàn thành phố, Lăng Hải Thành vì xử lý đóng công việc bị ứ đọng nhiều tháng nay, công văn chất cao như núi, hắn rời khỏi vị trí nhìn xuống phía dưới, đường xá tràn ngập trong làn mưa, ánh đèn chớp tắt rồi tắt dần đi.
Hắn bị cơn mưa vây hãm đến tận tối khuya, đồng hồ điểm mười hai giờ hơn, hắn vội vã tan làm lái xe đến cửa hàng tiện lợi.
Vai hắn bị nước làm ước một mảng lớn, bước vào trong với vẻ mặt mong đợi.
Trấn Nam ngạc nhiên khi thấy hắn xuất hiện ở nơi này một lần nữa, nếu như không phải trùng hợp thì hắn cố ý tìm đến, Trấn Nam đủ nhạy bén để nhận ra điều đó.
“Anh muốn tôi làm gì?” Cậu chẳng mấy vui vẻ nói tiếp “Trong khả năng tôi sẽ không từ chối.”
“Hôn tôi thì thế nào?” Hắn nhanh như cắt đáp.
Cậu không suy nghĩ đã đưa ra đáp án: “Không thể, anh thích Hàn Lâm Bạch và tôi không thể làm điều đó.”
Lời nói như lưỡi dao sắc bén cứa từng chút vào tim Lăng Hải Thành, hắn không rõ bản thân thích Trấn Nam ở điểm nào, thích bao nhiêu nhưng vừa rồi vừa nhói vừa đau.
“Nếu như Hàn Lâm Bạch chưa từng xuất hiện trên thế giới này.” Hắn hỏi với dáng vẻ như từ cõi chết trở về.
“Có thể.” Trấn Nam nói năng rất bình tĩnh.
Cậu tôn trọng mối hôn nhân này, cũng tôn trọng hắn và cả tình cảm của hắn.
Nếu như không phải bị ép buộc, nếu như có được trái tim của Trấn Nam, hắn có lẽ sẽ không bao giờ bị phản bội.
Lăng Hải Thành sau khi có đáp án thì ngoan ngoãn ngồi ở một gốc, đợi cậu tan làm.
Trấn Nam ngồi ở phía sau xe với đôi mắt sáng như vì sao, cậu mải mê nhìn ngắm những hạt mưa bên ngoài lớp kính.
Hắn thắc mắc hỏi: “Lần sau cậu ngồi bên cạnh tôi có được không?”
“Vị trí đó là của anh Hàn” Trấn Nam nhẫn nại nói tiếp “Tôi không muốn tìm phiền phức cho bản thân.”
Lăng Hải Thành chợt nhớ đến từng câu từng chữ mà Hàn Lâm Bạch nói khi có mặt Trấn Nam, hóa ra cậu đều ghi nhớ, ghi nhớ rất kỹ. Lúc đó cậu ta cố ý nói cho Trấn Nam nghe chứ không phải hắn, cũng là lời cảnh cáo được ngụy trang.
Hắn ngốc thật!
Hắn chẳng tinh ý!
Hắn dùng thứ từng đưa đón Hàn Lâm Bạch để chở cậu về, hắn bảo cậu ở lại nơi Hàn Lâm Bạch thân thuộc đến nhắm mắt cũng có thể đi.
May là hắn chưa ngủ cùng phòng với tên đó, nếu không hắn lột da trên người cũng thấy bẩn thỉu.
Đôi mắt mờ mịt của Lăng Hải Thành như làn mưa bên ngoài, tiếng mưa rỉ rả lại càng thê lương. Xe giảm ga rồi chậm dần, cuối cùng dừng lại trước con hẻm.
Trấn Nam bước xuống xe, bung ô đến che cho hắn, khoảng cách cả hai gần trong gang tấc chỉ cần vòng tay là có thể ôm trọn cái eo bé tí kia.
Ngôi biệt thự nằm sâu trong rừng bị Lăng Hải Thành bỏ mặc không thương tiếc, hắn qua đêm ở ngôi nhà chỉ có cái vỏ ngoài.
Trấn Nam dường như không hề biết mệt, cậu nhường hắn tắm trước, bản thân xuống bếp nấu vài thứ, đến cả Lăng Hải Thành còn bất ngờ khi nhìn thấy một bữa ăn bày sẵn trên bàn gỗ.
Khẩu phần ăn hôm nay thật phong phú, có lẽ vì sự xuất hiện của hắn nên vậy chăng.
Cậu đến thay ca cho người lúc sáng, mọi lưu ý đều được lưu trữ trong quyển sổ còng. Dòng chữ nắn nót, ghi chép cẩn thận và tỉ mỉ từng loại hoa, cách tư vấn cho khách, ý nghĩ của chúng. Cách gói, phối màu và chọn loại giấy phù hợp.
Nhiệm vụ của Trấn Nam trong ngày hôm nay phải học được mười trang, thật ra cậu đã chụp lại từ lúc phỏng vấn, hiện tại đã thuộc hơn một nửa.
Thật sự thì bà chủ nhỏ quá tâm lý, mỗi loài hoa đều có hình ảnh minh họa, phải nói là người có khiếu mỹ thuật, vẽ sống động như thật.
Buổi chiều khách đến không nhiều, mỗi một thành phẩm của cậu đều gửi vào group lớn để tất cả đánh giá, hầu như mọi người đều khen ngợi sự khéo léo và phối màu của cậu.
Tan làm cậu phải đem hết hoa vào trong, bảo quản chúng thật kỹ.
Trấn Nam ghé nhà để tắm, cậu không kịp giờ để dùng bữa chiều, chỉ ăn tạm thứ gì đó.
Ngày hôm nay gió lạnh hơn thường ngày, làn gió đi qua tán cây đem theo vài chiếc lá xanh, đung đưa nhẹ vài cánh hoa liền rơi ra, phủ đầy đất. Bầu trời bị mây đen chiếm chỗ, gió ngày càng mạnh cuốn bay mọi thứ xung quanh, hạt mưa vội vàng đáp đất.
Trấn Nam gấp rút chạy đến cửa hàng tiện lợi, cậu phủi đi những giọt nước đọng lại trên quần áo.
Có những lúc như này cũng tốt, không hiểu sao cậu cứ vấn vương loại thời tiết quái quỷ này. Nó đến bất chợt rồi kéo dài dai dẳng, đứng trong quầy thanh toán nhìn ra bên ngoài, mưa lớn đến độ che phủ mọi thứ xung quanh, làm ánh đèn trở nên nhạt nhòa sau lớp màu trắng xóa.
Mưa trên toàn thành phố, Lăng Hải Thành vì xử lý đóng công việc bị ứ đọng nhiều tháng nay, công văn chất cao như núi, hắn rời khỏi vị trí nhìn xuống phía dưới, đường xá tràn ngập trong làn mưa, ánh đèn chớp tắt rồi tắt dần đi.
Hắn bị cơn mưa vây hãm đến tận tối khuya, đồng hồ điểm mười hai giờ hơn, hắn vội vã tan làm lái xe đến cửa hàng tiện lợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vai hắn bị nước làm ước một mảng lớn, bước vào trong với vẻ mặt mong đợi.
Trấn Nam ngạc nhiên khi thấy hắn xuất hiện ở nơi này một lần nữa, nếu như không phải trùng hợp thì hắn cố ý tìm đến, Trấn Nam đủ nhạy bén để nhận ra điều đó.
“Anh muốn tôi làm gì?” Cậu chẳng mấy vui vẻ nói tiếp “Trong khả năng tôi sẽ không từ chối.”
“Hôn tôi thì thế nào?” Hắn nhanh như cắt đáp.
Cậu không suy nghĩ đã đưa ra đáp án: “Không thể, anh thích Hàn Lâm Bạch và tôi không thể làm điều đó.”
Lời nói như lưỡi dao sắc bén cứa từng chút vào tim Lăng Hải Thành, hắn không rõ bản thân thích Trấn Nam ở điểm nào, thích bao nhiêu nhưng vừa rồi vừa nhói vừa đau.
“Nếu như Hàn Lâm Bạch chưa từng xuất hiện trên thế giới này.” Hắn hỏi với dáng vẻ như từ cõi chết trở về.
“Có thể.” Trấn Nam nói năng rất bình tĩnh.
Cậu tôn trọng mối hôn nhân này, cũng tôn trọng hắn và cả tình cảm của hắn.
Nếu như không phải bị ép buộc, nếu như có được trái tim của Trấn Nam, hắn có lẽ sẽ không bao giờ bị phản bội.
Lăng Hải Thành sau khi có đáp án thì ngoan ngoãn ngồi ở một gốc, đợi cậu tan làm.
Trấn Nam ngồi ở phía sau xe với đôi mắt sáng như vì sao, cậu mải mê nhìn ngắm những hạt mưa bên ngoài lớp kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn thắc mắc hỏi: “Lần sau cậu ngồi bên cạnh tôi có được không?”
“Vị trí đó là của anh Hàn” Trấn Nam nhẫn nại nói tiếp “Tôi không muốn tìm phiền phức cho bản thân.”
Lăng Hải Thành chợt nhớ đến từng câu từng chữ mà Hàn Lâm Bạch nói khi có mặt Trấn Nam, hóa ra cậu đều ghi nhớ, ghi nhớ rất kỹ. Lúc đó cậu ta cố ý nói cho Trấn Nam nghe chứ không phải hắn, cũng là lời cảnh cáo được ngụy trang.
Hắn ngốc thật!
Hắn chẳng tinh ý!
Hắn dùng thứ từng đưa đón Hàn Lâm Bạch để chở cậu về, hắn bảo cậu ở lại nơi Hàn Lâm Bạch thân thuộc đến nhắm mắt cũng có thể đi.
May là hắn chưa ngủ cùng phòng với tên đó, nếu không hắn lột da trên người cũng thấy bẩn thỉu.
Đôi mắt mờ mịt của Lăng Hải Thành như làn mưa bên ngoài, tiếng mưa rỉ rả lại càng thê lương. Xe giảm ga rồi chậm dần, cuối cùng dừng lại trước con hẻm.
Trấn Nam bước xuống xe, bung ô đến che cho hắn, khoảng cách cả hai gần trong gang tấc chỉ cần vòng tay là có thể ôm trọn cái eo bé tí kia.
Ngôi biệt thự nằm sâu trong rừng bị Lăng Hải Thành bỏ mặc không thương tiếc, hắn qua đêm ở ngôi nhà chỉ có cái vỏ ngoài.
Trấn Nam dường như không hề biết mệt, cậu nhường hắn tắm trước, bản thân xuống bếp nấu vài thứ, đến cả Lăng Hải Thành còn bất ngờ khi nhìn thấy một bữa ăn bày sẵn trên bàn gỗ.
Khẩu phần ăn hôm nay thật phong phú, có lẽ vì sự xuất hiện của hắn nên vậy chăng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro