Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Không dám nhìn

2024-09-17 15:46:39

Lăng Hải Du bật ra tiếng rên khẽ: "A.."

Luồn nhiệt từ trong cơ thể thoát ra, khoái cảm dâng trào khiến hắn ta mà chuyển động hông, theo nhịp điệu của

Ôn Kha mà lên xuống.

Bàn tay Ôn Kha mỏi nhừ, anh chậm dần xoa nắn hai vật tròn, rồi tiếp tục xoay tay dứt khoát, trôi qua mười lăm phút mà Lăng Hải Du vẫn cứ rên rỉ chìm trong khoái cảm, trán hắn xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

Anh đột ngột tăng tốc, hai tay cùng lúc chuyển động lên xuống, Lăng Hải Du nẩy người khẽ rên, bắn ra dòng tinh dịch trắng đục đặc sệt, phần bụng rắn chắc với các múi cơ bị chất dịch dính đầy, một nửa năm trên tay Ôn Kha.

Những ngón tay thô ráp khẽ run rẩy, anh chồm người rút giấy, lau sơ giúp đối phương.

Ôn Kha lãnh đạm hỏi: "Cậu nhịn bao lâu rồi?"

Lăng Hải Du xấu hổ muốn vùi đầu vào gối, lần đầu tiên được người khác làm giúp, cảm giác cứ như trên mây. Đôi bàn tay lạ lẫm đầy vết chai, kỹ thuật của anh tốt đến nỗi làm đầu ốc hắn ta lân lân, cả người như có dòng điện chạy qua.

"Vài tháng." Lăng Hải Du nhỏ giọng hỏi "Anh làm việc này cho người khác rồi sao, kỹ thuật tốt như vậy."

"Cậu là người đầu tiên." Ôn Kha thản nhiên đáp.

Chẳng hiểu sao anh lại làm việc này cho một thằng nhóc kém tuổi mình, nhưng nhìn bộ dạng hắn ta lúc nãy anh có chút thương cảm.

Ôn Kha vào phòng vệ sinh rửa tay, tắm qua một lượt rồi bắt xe đến thẳng cửa hàng.

Chiếc BMW trắng dừng lại trước cửa, Lăng Hải Thành bước xuống trong trang phục đứng đăn, mái tóc vuốt gọn để lộ gương mặt băng lãnh, đối diện với Trấn Nam lại xuất hiện tia ấm áp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giống như cơn bão đang đổ bộ, khiến bầu trời tối sầm, cuồng phong chực chờ phá nát tất cả mọi thứ, rồi lóe lên một tia sáng ấm áp, khiến mây đen tản đi, gió trở nên dịu dàng.

Hắn hôn lên trán cậu, ấm áp nói: "Trưa tôi sẽ tới đón."

Trấn Nam cau mày đáp: "Cả ngày hôm qua và hôm nay, anh đều không cho em lái xe."

Hắn bắt lấy eo cậu, vừa đi vừa nói: "Ngoan, không quấy."

Cho dù có không hài lòng đi chăng nữa, Lăng Hải Thành cứ mặc kệ, thà phòng trước còn hơn, cái diễn cảnh cậu thoát y, bị trói trên khán đài hơn trăm con mắt xăm soi, ăn sâu vào tiềm thức của hắn.

Lăng Hải Thành sẽ phát điên rồi giết người mất, trái tim và cả ý thức đều nằm ở chỗ Trấn Nam, hắn không thể tỉnh táo nếu cậu gặp chuyện tương tự.

Lăng Hải Du ngại ngùng bước vào trong, ánh mắt không dám nhìn đến chỗ Ôn Kha, vẻ gượng gạo trông thấy rõ, trên tay hắn ta là túi giấy, nhìn thấy Lăng Hải Thành thì vội vội vàng vàng giấu ở phía sau.

Hắn ta lễ phép chào hỏi: "Anh trai."

Lăng Hải Thành ngửi thấy mùi thuốc lá lập tức nhíu mày hỏi: "Cậu hút bao nhiêu điếu rồi?"

Hắn ta sợ hãi đáp: "Không, không, không nhiều."

Đều tại sáng nay, khung cảnh được tua đi tua lại, cái biểu cảm của Ôn Kha khắc sâu vào tâm trí Lăng Hải Du, làm hắn ta phải tự xử thêm lần nữa. Dường như chỉ có bản thân thấy chuyện đó xấu hổ, Ôn Kha hoàn toàn không có vấn đề gì, như thế càng khó xử hơn.

Cánh tay Lăng Hải Thành đưa lên cao, hắn dùng hết sức búng một cái, để lại dấu vết đỏ ửng trên trán Lăng Hải Du.

Hắn lạnh giọng nói: "Không có lần sau."

Đôi mắt Lăng Hải Du động nước, anh trai hắn ta ra tay tàn ác, chỗ đó sắp sưng lên rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Hải Du biết anh trai ngoài mặt trưng ra bộ dạng không quan tâm, nhưng thật chất rất rất để ý đến cuộc sống của hắn ta. Bởi vậy tình cảm của bọn họ không tệ đến mức phải dẫm đạp lên nhau, tranh đua quyền thế ở tương lai.

"Sắp khóc rồi." Trấn Nam bình tĩnh lên tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Lăng Hải Du lập tức phủ nhận: "Tôi, tôi, tôi không có."

"Dạy dỗ cậu ta tay tôi cũng đau mà." Lăng Hải Thành làm bộ làm tịch nói "Em thổi giúp tôi đi."

Trấn Nam xoay người từ chối: "Em không thổi."

Trước khi Lăng Hải Thành rời khỏi, Lăng Hải Du đã kịp đưa cái túi trong tay, như cái cách Ôn Kha chỉ dẫn, nó thật sự không quá khó khăn như trong suy nghĩ.

Mây giăng kín bầu trời, cảm giác dạo gần đây rất ít khi thấy một cơn nắng gắt, gió thổi qua những tán cây làm kinh động đến đàn chim, bọn chúng vỗ cánh bay đi rồi lại đáp về chỗ cũ.

Vị khách hí hửng bước ra khỏi cửa hàng trên tay cầm giỏ hoa làm bằng chất liệu trong suốt, nhiều loại hoa phối với nhau nhưng lại đồng điệu và có trật tự.

Trấn Nam tháo tạp dề, gấp gọn chúng rồi để vào kệ, đôi mắt nhìn về chiếc đồng hồ với họa tiết tối giản.

Cậu muốn đến trước giờ nghỉ trưa, cho Lăng Hải Thành một bất ngờ.

"Một vị khách muốn ký hợp đồng, đặt ba ngàn bó hoa vào tháng sau, cho sự kiện khai trương cơ sở mới." Ôn Kha vừa kiểm tra tin nhắn vừa nói.

"Thật sự tốt quá rồi." Lăng Hải Du ở phía sau bất ngờ lên tiếng.

Ôn Kha rời mắt khỏi laptop nhìn đến chỗ Trấn Nam: "Người đó hẹn chiều nay gặp mặt để trao đổi trực tiếp."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Số ký tự: 0