Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Tô Miên muốn đá...

2024-09-17 15:46:39

“Chắc là người bao nuôi.” Tô Miên híp mắt tiếp tục nói “Dạo gần đây nhiều phú bà đến tìm thằng nhóc ấy lắm, thật ganh tỵ mà.”

Cuộc trò chuyện chóng vánh, Trấn Nam quay lại trong sự ngơ ngác của hai người bọn họ, cả hai gượng gạo như chưa từng nói gì rồi quay lại vị trí của mình. Tô Miên có ý muốn hỏi như cậu không hé nửa lời, cứ thế thời gian trôi dần, cậu tan làm và từ chối lời mời của Lăng Hải Du.

Ngày hôm sau Lăng Hải Du vẫn xuất hiện sớm như vậy, hắn ta chăm chỉ ôn tập cho kỳ thi quan trọng sắp tới.

Hàn Lâm Bạch đột nhiên xuất hiện như một vị khách chính đáng, Trấn Nam thì không quan tâm lắm, cậu chỉ làm tốt việc của mình.

Tô Miên đem nước ra liền bị cậu ta làm khó dễ, cô phát cáu quay vào trong với khí thế hừng hực: “Cậu ta nói cậu làm sai rồi, không phải gọi món này, tên ẻo lả đó đang muốn kiếm chuyện với chúng ta.”

Trấn Nam thở ra một hơi, nghiêm túc đi lại bàn nhẹ giọng: “Cậu muốn gọi loại nào, có thể nói lại không?”

“Lúc nãy tôi đã nói rồi, cậu không chú ý vào công việc à?” Hàn Lâm Bạch nhẹ nhàng đáp.

“Là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi” Trấn Nam kiên nhẫn nói.

Hàn Lâm Bạch ngồi vắt chéo chân, cố gắng tỏ vẻ mình là người giàu có: “Tôi biết cậu đang ganh tỵ với tôi, nhưng ngày hôm đó là anh Hải Thành tự tìm đến nói muốn chịu trách nhiệm.”

Trấn Nam nghiêm túc y như lúc nghe giáo viên khiển trách, chất giọng vẫn đều đều: “Tôi hiểu điều đó.”

Hàn Lâm Bạch đột nhiên nhấc ly nước lên, tạt thẳng vào người Trấn Nam, lên giọng: “Cậu không tôn trọng khách hàng, không hiểu sao lại được làm ở đây?”

Lăng Hải Du giây trước còn cười khúc khích vì vẻ mặt điềm tĩnh của Trấn Nam, giây sau liền sững người, hắn ta chạy đến ngay lập tức, kéo cậu bạn của mình ra phía sau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh leo lên giường anh trai tôi để có được ngày hôm nay, đừng có khinh người.” Lăng Hải D kích động nói.

Lăng Hải Thành mở cửa vào liền nghe được câu nói này, gương mặt hắn méo mó đến khó coi: “Câm miệng!”

“Hải Thành, Hải Thành!” Hàn Lâm Bạch chạy đến chỗ hắn ấm ức kể khổ “Tiểu Nam không phải cố ý đâu, em biết trong lòng cậu ấy không thích em.”

Chuyện này càng ầm ĩ việc kinh doanh sẽ trở nên trì trệ, chủ tiệm đã tạo điều kiện cho cậu làm việc mấy tháng nay.

Người Trấn Nam ướt sũng, cậu chán nản thở ra một hơi, cậu ghét phải đi tìm công việc mới.

Trấn Nam tháo tạp dề, cúi người nói: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ nghỉ việc ở đây.”

Tô Miên mở miệng mà không thể khép lại đàng hoàng, cô mới thấy cái quỷ gì vậy?

“Không thể!” Tô Miên hét lên “Cậu có sai gì đâu chứ? Số tiền mà ba cậu đã vay phải tính làm sao?”

Trong tiệm không phải mỗi bọn họ, còn có những khách hàng khác đang bận rộn với công việc của mình, bọn họ đều không mấy dễ chịu.

Trấn Nam khẽ lắc đầu: “Lát nữa tôi sẽ giải thích với quản lý.”

Cậu định rời đi nhưng có vẻ khó, Lăng Hải Thành cất tiếng với tông giọng trầm: “Tôi có nói sẽ bỏ qua cho cậu dễ dàng như thế sao?”

“Tôi không có tiền, không thể đền bù nổi tổn thất tin thần cho anh ấy.” Trấn Nam giải thích.

“Tôi thừa biết.” Hắn nhếch mép nói “Quỳ xuống xin lỗi đến khi tôi thấy sự chân thành của cậu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trấn Nam đáp vỏn vẹn hai chữ: “Không thể.”

“Tôi thiếu tiền nhưng chưa đến mức phải làm trai bao, nên việc quỳ xuống để xin lỗi chuyện bản thân không sai, tuyệt đối không thể.”

Lăng Hải Du trầm mặc, không thể biện bạch cho Trấn Nam, hắn ta vẫn là một học sinh cấp ba chuẩn bị bước vào đại học, đem ra để so sánh với Lăng Hải Thành, giám đốc của một tập đoàn thì quá khập khiễng.

Trấn Nam kéo Lăng Hải Du rời đi trước mặt bọn họ, bỏ lại phía sau một màn diễn xuất sắc của Hàn Lâm Bạch.

“Em… Em chưa làm ra chuyện gì, sao cậu ấy lại ghét bỏ như vậy.” Cậu ta thút thít nép vào người bên cạnh.

Tô Miên tháo tạp dề ném sang một bên, quát lớn: “Đậu má! Diễn thì cũng hợp tình hợp lí một chút.”

Cô chỉ thẳng vào mặt Lăng Hải Thành: “Thứ não tàn, đồ ngu! Anh không thấy Tiểu Nam bị ướt hả? Cậu ấy tự đổ nước lên người mình để làm gì?”

“Cô dám?” Hắn trừng mắt nhìn.

“Để điều hành một bộ máy nhân sự lớn, đem về lợi nhuận khủng cho một tập đoàn thế mà không thể nhận ra được cái tình huống dở tệ.” Tô Miên như sắp điên lên “Anh là đồ chó! Chó không có mắt! Chó không biết đánh hơi.”

“Tiểu thư, tiểu thư.” Vài người mặc áo đen ập vào quán, nhanh chóng nói “Ông Tô gọi về, làm phiền tiểu thư.”

Ngày hôm đó cửa tiệm phải đóng cửa vì lùm xùm không đáng có, về phần đôi tình nhân hạnh phúc đã xuất hiện một số uẩn khúc.

Tiệm cafe không nổi tiếng như cồn nhưng là địa điểm được tìm đến nhiều nhất, thiết kế với hai mặt kính trong suốt một bên nhìn được đường phố, những ngôi nhà với thiết kế theo khuôn mẫu, một bên có thể quan sát được cánh rừng thu nhỏ khi vào hè, cánh hoa đỏ rực khoe sắc trên cao xen màu xanh của cánh rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sương Sớm Che Mờ Mắt Người

Số ký tự: 0