Trải nghiệm kíc...
2024-09-17 15:46:39
Trong lòng lộp bộp vài tiếng, Trấn Nam cả kinh nói: "Dừng, dừng lại... A a..."
Thứ cậu sợ hãi nhất cũng diễn ra rồi, tiếng gõ cửa cứ đều đều vang lên như đang tra tấn. Bên dưới Lăng Hải Thành chuyển động hông dồn dập hồng không muốn buông tha.
"Em, A... a a .." Cậu cố hết sức đè chặt miệng mình, để những âm thanh đó không lọt ra bên ngoài, bên dưới bắn ra thứ trắng đục vì sướng.
Trong đầu cậu một mảng trắng tinh, dây thần kinh bị bức đến sắp đứt, cả người vặn vẹo dưới hạ thể hắn. Lớp nước ứ đọng khiến tầm nhìn cậu trở nên nhạt nhòa, sướng đến mức điên loạn.
Gương mặt hắn ửng đỏ, nghiễn răng nói: "Bên dưới em, siết chặt thật đấy."
Tiếng động vang dội đầy dâm mỹ, hắn hung hăng ra vào nơi cửa động mỗi lần thúc vào đều sâu đến tận gốc, lỗ nhỏ bị thao run rẩy co thắt. Trấn Nam yếu ớt nhận luồng tinh dịch nóng hổi. Hắn bắn rất nhiều, nhồi bụng nhỏ của cậu đến hơi nhô lên.
Hắn không vội rút ra, cuối người ôm lấy cả cơ thể đang run bần bật, ngậm lấy vành tai đỏ ửng, giọng nói thì thầm:
"Tôi không cho vào, họ không thể vào, đừng sợ."
Những ngón tay run rẩy choàng qua cổ hắn, theo quán tính mà ôm chặt đối phương.
Trấn Nam bật khóc nức nỡ, lòng ngực cậu phập phồng, nghẹn ngào đến mức làm Lăng Hải Thành cảm thấy tội lỗi.
"Là tôi sai, đừng khóc, đừng khóc." Hắn liên tục dỗ dành.
Trong lúc đợi cậu bình tĩnh lại hắn tranh thủ cắn vào vai cậu, mút chùn chụt vào cổ, vị trí ngay phía sau tai, nhẹ nhàng gặp nhắm yết hầu đang khẽ nhấp nhô.
Hắn cắn nhẹ vào má cậu, trấn an: "Lúc nãy tôi đã khóa trái cửa, không khóc nữa."
Chất giọng Lăng Hải Thành trầm ấm cứ thổi hơi nóng vào tai cậu: "Em muốn tôi làm gì nào? Tôi đều sẽ đáp ứng, đừng khóc nữa có được không."
Hắn cẩn trọng hôn vào đuôi mắt cậu, xót xa nói: "Mắt sưng hết rồi, là tôi không tốt."
Trấn Nam trong lòng hắn nấc lên từng đợt, cậu không ầm ĩ quậy hắn một trận, cứ nghẹn ngào làm lòng hắn đau chết đi được. Mỗi lần chứng kiến Trấn Nam bật khóc, ruột gan hắn đều bị thiêu đốt, bản thân cứ như chịu đựng cực hình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Hạ Yến.
Hắn nhắc máy thiếu kiên nhẫn hỏi: "Có việc gì sao?"
"Bụng tôi có chút không khỏe." Cô ấp úng nói tiếp "Tôi muốn xin về sớm ạ, cả năm tôi đều chăm chỉ, mong là lần này ngài rộng lượng phê duyệt."
Phiền phức rồi, ngày hôm nay hắn không đem theo đồ dự phòng, Trấn Nam càng không có lý do gì để đem theo.
Hạ Yến căng thẳng nói: "Gấp lắm rồi ạ! Bụng tôi thực sự rất đau."
Đau cái rắm í! Cô bận đi xem mắt, người nhà cô sắp vác dao đến rượt đuổi rồi.
"Được rồi." Lăng Hải Thành không mấy vui vẻ nói.
Ngắt máy, hắn chậm rãi rút thứ bên dưới ra.
Cơ thể Trấn Nam rã rời, cậu nằm co rúm lại, hai chân khép chặt vẫn còn run rẩy, lỗ nhỏ không ngừng co giật tràn ra một ít chất lỏng trắng đục.
Vòng tay ra phía sau, Trấn Nam bịt chặt nơi đó, cảm giác muốn đẩy hết những thứ bên trong ra.
Lượng tinh dịch của Lăng Hải Thành, cộng với cả tuýp gel hắn cho vào lúc ban đầu, làm bụng cậu căn lên đến mắt thường có thể nhìn thấy được.
Hắn lau sơ qua nơi đó bằng khăn ướt, hậu huyệt mím chặt để không phải rơi vãi ra ngoài. Thoạt nhìn sạch sẽ không lưu lại vết tích gì, nhưng chỉ Trấn Nam mới biết được, bản thân đang cố giữ chúng lại bên trong. Cảm giác một hơi thở mạnh cũng có thể đem bọn chúng ra hết.
Lăng Hải Thành mặc lại quần áo cho cậu, bản thân cũng điều chỉnh trang phục trên người.
Trên người Trấn Nam ngoại trừ dấu vết đỏ nhạt như những cánh hoa rời rạc, thì không có gì bất thường cả.
Đôi chân run lên từng đợt, bởi vì bị hắn dạng ra hai bên mỏi đến không còn cảm giác, chỉ việc đứng còn chẳng vững.
Hắn đỡ lấy hông cậu, hạ giọng nói: "Nhịn một chút, tôi đưa em về."
Hốc mắt đỏ lên vì khóc, hai tay Trấn Nam giữ chặt lấy gốc áo, một bước cậu cũng không dám di chuyển.
Da đầu cậu tê rần, đầu ốc căng thẳng khi phải kiềm chế thứ bên dưới.
"Vẫn chưa đến giờ tan làm, không đụng mặt nhiều người." Hắn khẽ trấn an "Tôi nói thật."
Lăng Hải Thành chưa từng thấy điệu bộ cậu trở nên mềm yếu bao giờ, lần này được chứng kiến rồi.
Có chút kích thích! Hắn đúng là tên cầm thú.
Hắn đi trước dẫn cậu đến thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao, một mạch xuống thẳng hầm giữ xe. Trấn Nam khúm núm bước từng bước nhỏ nhặt, hắn đi phía trước cũng cố ý chầm lại để khoảng cách cả hai không quá xa.
Vừa ra khỏi thang máy mấy bước, liền bắt gặp hai nhân viên đang đi khảo sát thị trường về
Bọn họ tươi tỉnh cuối người: "Chào Lăng Tổng, Lăng phu nhân."
Trấn Nam đứng bên cạnh Lăng Hải Thành, gần như chỉ cách có vài đốt ngón tay. Con ngươi cậu co rút, nhịp tim trở nên loạn xạ, dọc theo sống lưng cũng trở nên lạnh buốt.
Hắn cố nở nụ cười đáp lại: "Vất vả rồi."
Hai người nhân viên phấn khích nói: "Không vất vả ạ."
Thứ cậu sợ hãi nhất cũng diễn ra rồi, tiếng gõ cửa cứ đều đều vang lên như đang tra tấn. Bên dưới Lăng Hải Thành chuyển động hông dồn dập hồng không muốn buông tha.
"Em, A... a a .." Cậu cố hết sức đè chặt miệng mình, để những âm thanh đó không lọt ra bên ngoài, bên dưới bắn ra thứ trắng đục vì sướng.
Trong đầu cậu một mảng trắng tinh, dây thần kinh bị bức đến sắp đứt, cả người vặn vẹo dưới hạ thể hắn. Lớp nước ứ đọng khiến tầm nhìn cậu trở nên nhạt nhòa, sướng đến mức điên loạn.
Gương mặt hắn ửng đỏ, nghiễn răng nói: "Bên dưới em, siết chặt thật đấy."
Tiếng động vang dội đầy dâm mỹ, hắn hung hăng ra vào nơi cửa động mỗi lần thúc vào đều sâu đến tận gốc, lỗ nhỏ bị thao run rẩy co thắt. Trấn Nam yếu ớt nhận luồng tinh dịch nóng hổi. Hắn bắn rất nhiều, nhồi bụng nhỏ của cậu đến hơi nhô lên.
Hắn không vội rút ra, cuối người ôm lấy cả cơ thể đang run bần bật, ngậm lấy vành tai đỏ ửng, giọng nói thì thầm:
"Tôi không cho vào, họ không thể vào, đừng sợ."
Những ngón tay run rẩy choàng qua cổ hắn, theo quán tính mà ôm chặt đối phương.
Trấn Nam bật khóc nức nỡ, lòng ngực cậu phập phồng, nghẹn ngào đến mức làm Lăng Hải Thành cảm thấy tội lỗi.
"Là tôi sai, đừng khóc, đừng khóc." Hắn liên tục dỗ dành.
Trong lúc đợi cậu bình tĩnh lại hắn tranh thủ cắn vào vai cậu, mút chùn chụt vào cổ, vị trí ngay phía sau tai, nhẹ nhàng gặp nhắm yết hầu đang khẽ nhấp nhô.
Hắn cắn nhẹ vào má cậu, trấn an: "Lúc nãy tôi đã khóa trái cửa, không khóc nữa."
Chất giọng Lăng Hải Thành trầm ấm cứ thổi hơi nóng vào tai cậu: "Em muốn tôi làm gì nào? Tôi đều sẽ đáp ứng, đừng khóc nữa có được không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn cẩn trọng hôn vào đuôi mắt cậu, xót xa nói: "Mắt sưng hết rồi, là tôi không tốt."
Trấn Nam trong lòng hắn nấc lên từng đợt, cậu không ầm ĩ quậy hắn một trận, cứ nghẹn ngào làm lòng hắn đau chết đi được. Mỗi lần chứng kiến Trấn Nam bật khóc, ruột gan hắn đều bị thiêu đốt, bản thân cứ như chịu đựng cực hình.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, người gọi đến là Hạ Yến.
Hắn nhắc máy thiếu kiên nhẫn hỏi: "Có việc gì sao?"
"Bụng tôi có chút không khỏe." Cô ấp úng nói tiếp "Tôi muốn xin về sớm ạ, cả năm tôi đều chăm chỉ, mong là lần này ngài rộng lượng phê duyệt."
Phiền phức rồi, ngày hôm nay hắn không đem theo đồ dự phòng, Trấn Nam càng không có lý do gì để đem theo.
Hạ Yến căng thẳng nói: "Gấp lắm rồi ạ! Bụng tôi thực sự rất đau."
Đau cái rắm í! Cô bận đi xem mắt, người nhà cô sắp vác dao đến rượt đuổi rồi.
"Được rồi." Lăng Hải Thành không mấy vui vẻ nói.
Ngắt máy, hắn chậm rãi rút thứ bên dưới ra.
Cơ thể Trấn Nam rã rời, cậu nằm co rúm lại, hai chân khép chặt vẫn còn run rẩy, lỗ nhỏ không ngừng co giật tràn ra một ít chất lỏng trắng đục.
Vòng tay ra phía sau, Trấn Nam bịt chặt nơi đó, cảm giác muốn đẩy hết những thứ bên trong ra.
Lượng tinh dịch của Lăng Hải Thành, cộng với cả tuýp gel hắn cho vào lúc ban đầu, làm bụng cậu căn lên đến mắt thường có thể nhìn thấy được.
Hắn lau sơ qua nơi đó bằng khăn ướt, hậu huyệt mím chặt để không phải rơi vãi ra ngoài. Thoạt nhìn sạch sẽ không lưu lại vết tích gì, nhưng chỉ Trấn Nam mới biết được, bản thân đang cố giữ chúng lại bên trong. Cảm giác một hơi thở mạnh cũng có thể đem bọn chúng ra hết.
Lăng Hải Thành mặc lại quần áo cho cậu, bản thân cũng điều chỉnh trang phục trên người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên người Trấn Nam ngoại trừ dấu vết đỏ nhạt như những cánh hoa rời rạc, thì không có gì bất thường cả.
Đôi chân run lên từng đợt, bởi vì bị hắn dạng ra hai bên mỏi đến không còn cảm giác, chỉ việc đứng còn chẳng vững.
Hắn đỡ lấy hông cậu, hạ giọng nói: "Nhịn một chút, tôi đưa em về."
Hốc mắt đỏ lên vì khóc, hai tay Trấn Nam giữ chặt lấy gốc áo, một bước cậu cũng không dám di chuyển.
Da đầu cậu tê rần, đầu ốc căng thẳng khi phải kiềm chế thứ bên dưới.
"Vẫn chưa đến giờ tan làm, không đụng mặt nhiều người." Hắn khẽ trấn an "Tôi nói thật."
Lăng Hải Thành chưa từng thấy điệu bộ cậu trở nên mềm yếu bao giờ, lần này được chứng kiến rồi.
Có chút kích thích! Hắn đúng là tên cầm thú.
Hắn đi trước dẫn cậu đến thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao, một mạch xuống thẳng hầm giữ xe. Trấn Nam khúm núm bước từng bước nhỏ nhặt, hắn đi phía trước cũng cố ý chầm lại để khoảng cách cả hai không quá xa.
Vừa ra khỏi thang máy mấy bước, liền bắt gặp hai nhân viên đang đi khảo sát thị trường về
Bọn họ tươi tỉnh cuối người: "Chào Lăng Tổng, Lăng phu nhân."
Trấn Nam đứng bên cạnh Lăng Hải Thành, gần như chỉ cách có vài đốt ngón tay. Con ngươi cậu co rút, nhịp tim trở nên loạn xạ, dọc theo sống lưng cũng trở nên lạnh buốt.
Hắn cố nở nụ cười đáp lại: "Vất vả rồi."
Hai người nhân viên phấn khích nói: "Không vất vả ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro