"Làm" ở rừng câ...
Thất Nguyệt Tình
2024-10-30 01:02:06
Thấy chủ tử rời đi, gã sai vặt tùy thân của Thạch Thương Tiều Đại Dũng lập tức cầm đèn lồng chiếu sáng cho hắn.
Thạch Thương Tiều đi về phía hậu viện.
Hắn muốn nhìn nữ nhân kia là ngu xuẩn đến mức nào, có người dẫn đường ở phía trước cũng có thể lạc đường.
Chờ mãi chờ mãi đợi không được Tiểu Điệp trở về Uyển nương bởi vì thân thể không được thoải mái, bèn ngồi xổm trước một thân cây nghỉ ngơi.
Chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, rốt cuộc nàng cũng thấy ánh đèn.
Nàng vội vàng đứng lên, giơ tay định tiếp đón, không dự đoán được người xuất hiện thế nhưng là Thạch Thương Tiều, nàng tức khắc rùng mình, cúi đầu, lòng tràn đầy hốt hoảng.
Thạch Thương Tiều đi tới liền thấy một nữ nhân mang cái khăn trùm đầu kì quái.
"Đó là ai?" Hắn hỏi Đại Dũng.
Đại Dũng nhìn Uyển Nương quỷ dị một cái, lắc đầu.
"Thưa gia, tiểu nhân không biết."
"Đi hỏi một chút."
Đại Dũng bèn bước ra, Thạch Thương Tiều bỗng nhiên chế trụ đầu vai hắn, đem hắn kéo về, tự đi qua.
Đại Dũng vội đuổi theo.
Thạch Thương Tiều đoán người kia hẳn là Uyển Nương.
Toàn bộ Thạch gia này, làm gì có ai không có việc gì mà mang cái khăn trùm đầu chứ?
Tám phần là nàng tự mình nhận ra nhan sắc của mình, bèn che lấy.
Buổi sáng khi hắn rời khỏi nhà, nàng liền dùng khăn tay che mặt, hiện tại trực tiếp mang khăn trùm đầu.
Dáng vẻ này so vẻ mặt mặt rỗ còn muốn càng muốn gây sự chú ý hơn, đúng là cực kì ngu xuẩn.
Thạch Thương Tiều đi đến trước mặt nàng, chân chưa dừng, duỗi tay phải kéo ra khăn trùm đầu buồn cười kia, biết được ý đồ của hắn, Uyển nương theo bản năng lui ra phía sau một bước, cầm lấy tay hắn.
Thạch Thương Tiều nhăn mày lại.
Vừa nãy làm một động tác phản xạ như kia, Uyển nương chính mình trong lòng cũng kinh hãi, sợ chọc tức Thạch Thương Tiều.
"Gia......" Nàng thanh âm run run, tay nhỏ kéo khăn trùm đầu kín mặt, "Ta...... Tiện thiếp sợ bẩn mắt gia."
Thạch Thương Tiều nghĩ thầm mặt nữ nhân kia thật sự rất khó coi, vốn định xé rách khăn trùm đầu buồn cười kia, nhưng nghe Uyển Nương nói liền thu hồi ý nghĩ.
Hắn quan đầu dặn dò Đại Dũng, "Không cần đợi đèn nữa, trở về đi."
Có thể ở bên người hầu hạ Thạch Thương Tiều, khẳng định là không nhiều lưỡi lắm miệng, không tự làm theo ý thích, không tự cho là đúng, lại trung thành.
Đại Dũng không có bất luận cái gì hoang mang hoặc hai lời, đem đèn lồng nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất xong, khom người lui về phía sau rời đi.
Chỉ còn lại có nàng cùng Thạch Thương Tiều, càng làm cho Uyển Nương tinh thần khẩn trương.
"Gia...... Ta giúp người cầm đèn."
Nàng khom lưng định cầm lấy đèn lồng, bị Thạch Thương Tiều đè đầu vai ngăn lại.
Người nàng đứng ở trước đèn, khom lưng làm ngực hơi lộ xuống, mơ hồ có thể thấy được một mảnh tuyết trắng cùng với nhũ hoa cao ngất tròn trịa.
Khi hắn đang tắm, chờ đến chính mình không chịu nổi trước phát tiết một lần, hiện tại nhìn đến thân hình mê người này, nhiệt khí lập tức từ lòng bàn chân kéo lên đại não, máu trút ra, tập trung ở nửa người dưới.
Hắn bỗng dưng đem nàng kéo vào lòng, xoay nửa vòng để lưng nàng dựa trên người hắn.
Rất sợ khăn trùm đầu bị kéo xuống, Uyển Nương vẫn là dùng sức lôi kéo nó xuống.
Nhưng Thạch Thương Tiều tâm tư sớm đã không ở khăn trùm đầu.
Bàn tay to lớn bỗng chốc kéo ra cổ áo, ngực lớn liền lộ hết ra, tuyết nhũ bởi vì động tác kịch liệt bất thình lình mà nhảy nhảy lên.
"Yếm đâu?"
Nàng thế nhưng trực tiếp mặc y phục, không có mặc yếm?
Đây không phải một việc vô ý, có khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy cảnh xuân?
Ngực có một ít dấu vết xanh tím, hắn nghĩ hắn hôm qua dùng sức không tốt tạo thành, cho nên không để ở trong lòng.
"Tại... tối hôm qua thiếp mặc y phục vội vàng, quên mặc." Nàng thẹn thùng nói.
Nàng hôm qua sờ soạng tìm áo lót của chính mình trong rương, vội vàng cầm lấy quần áo đã quên mặc yếm, bởi vì không dám sờ nữa liền trở về phòng ngủ trực tiếp mặc quần áo lên.
Buổi sáng vội vàng quét lá ở trước viện, cũng liền đã quên chuyện mặc yếm này.
Lại nói, nàng đã có tiểu viện của chính mình, không biết có được hay không giúp nàng đem rương y phục mang qua đi.
Khi hôm qua gả tới đây, nàng nghĩ mình sẽ cùng Thạch Thương Tiều ở cùng một phòng, cho nên khi hạ kiệu hoa, nàng đã nhờ bà mối mang rương y phục vào.
Rương y phục kia nho nhỏ, bên trong chỉ có ba kiện quần áo cùng tất, dây buộc tóc và tạp vật, không hề có những thứ khác.
"Hừ!" Thạch Thương Tiều đột nhiên bắt lấy một viên vú, làm Uyển Nương đau bèn kêu "Tê". "Dâm phụ, áo yếm ngươi cũng không mặc, là muốn câu dẫn ai?"
đầu v* bị hắn hung ác lôi kéo, Uyển Nương đau đến muốn rớt nước mắt.
"Gia, không phải như thế!" Uyển Nương vội vội vàng vàng giải thích, "Là tối hôm qua sợ đem người đánh thức......"
"Câm miệng."
Thạch Thương Tiều không muốn nghe nàng giải thích, đem người đẩy tới một bên đại thụ.
"Ôm lấy thân cây mau lên" Hắn ra lệnh.
Uyển Nương không hiểu được hắn muốn làm gì, chỉ có thể nghe theo ý hắn ôm lấy thân cây.
Một phen vén lên váy lụa, quần lót thì ra có mặc.
Hắn thô lỗ đem quần lót vứt sang một bên, vải dệt rộng thùng thình nhanh chóng rơi xuống đất, lộ ra hai cánh tròn trịa.
Mông lạnh căm căm, Uyển nương lập tức biết hắn muốn làm gì.
Nghĩ đến sự việc trải qua tối hôm qua, không khỏi sợ hãi đến run rẩy.
Thế nhưng hắn muốn làm ở bên ngoài...... Ở bên ngoài hành phòng......
Uyển Nương cảm giác cảm thấy thẹn.
Nàng hiện tại áo rách quần manh, nếu là có người nhìn thấy, nàng về sau như thế nào gặp người đây?
Uyển Nương tất nhiên là không biết, Thạch Thương Tiều ở đây, không phải bị hắn gọi, rất xa vừa nhìn thấy thân ảnh hắn khẳng định lập tức vòng đường đi, ai cũng không có lá gan dám tùy ý tới gần.
Uyển Nương cái mông hình dạng thập phần hoàn mỹ, vừa tròn vừa mát, làn da lại trắng, co dãn mười phần, Thạch Thương Tiều không khỏi nghĩ, nếu nàng không có mặt rỗ, thì diện mạo ắt hẳn là không kém đi?
Hắn không nhớ rõ ngũ quan của nàng, bởi vì không muốn xem kĩ qua nàng, tự nhiên cũng không ấn tượng, nhưng nếu là mắt lé mũi sụp, hắn hẳn là sẽ càng chán ghét mới đúng, bởi vậy phỏng đoán, ít nhất là đoan chính. Tay lấy lực bẻ ra cánh mông, đập vào mắt chính là cúc huyệt cùng tiểu huyệt, hai nơi đều là phấn nộn tuyệt hảo.
Tiểu huyệt có thể thấy được hôm qua bị hắn cường lớn ương ngạnh căng ra xé rách, có vài dấu vết màu đỏ, còn không có hoàn toàn khép lại, nên không có tạo vảy ở vết thương.
Đây là bởi vì nàng buổi sáng quét lá không nghỉ ngơi, giữa trưa lại bị Vương Đại Hải đánh, miệng vết thương vừa mới ngưng chảy, giờ lại nứt ra chảy máu.
Đùi cũng có mấy chỗ đỏ, Thạch Thương Tiều cũng không để trong lòng.
Trừ phi là vết thương kỳ quái rõ ràng, giống như vết thương trên mặt Uyển Nương, nếu không hắn đều sẽ tưởng tối hôm qua quá mức kịch liệt tạo thành.
Hắn vén lên vạt áo, cởi bỏ quần, côn th*t giống như đem lưỡi dao sắc bén ngẩng đầu giữa hai chân nàng.
Tư vị chặt chẽ của tiểu huyệt hôm qua rất khó quên, hắn một tay cầm mông, ra lệnh nàng đem mông dâng cao, một tay đỡ dương v*t, nhắm ngay miệng huyệt phấn nộn, nhất cử tiến vào.
Thạch Thương Tiều đi về phía hậu viện.
Hắn muốn nhìn nữ nhân kia là ngu xuẩn đến mức nào, có người dẫn đường ở phía trước cũng có thể lạc đường.
Chờ mãi chờ mãi đợi không được Tiểu Điệp trở về Uyển nương bởi vì thân thể không được thoải mái, bèn ngồi xổm trước một thân cây nghỉ ngơi.
Chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, rốt cuộc nàng cũng thấy ánh đèn.
Nàng vội vàng đứng lên, giơ tay định tiếp đón, không dự đoán được người xuất hiện thế nhưng là Thạch Thương Tiều, nàng tức khắc rùng mình, cúi đầu, lòng tràn đầy hốt hoảng.
Thạch Thương Tiều đi tới liền thấy một nữ nhân mang cái khăn trùm đầu kì quái.
"Đó là ai?" Hắn hỏi Đại Dũng.
Đại Dũng nhìn Uyển Nương quỷ dị một cái, lắc đầu.
"Thưa gia, tiểu nhân không biết."
"Đi hỏi một chút."
Đại Dũng bèn bước ra, Thạch Thương Tiều bỗng nhiên chế trụ đầu vai hắn, đem hắn kéo về, tự đi qua.
Đại Dũng vội đuổi theo.
Thạch Thương Tiều đoán người kia hẳn là Uyển Nương.
Toàn bộ Thạch gia này, làm gì có ai không có việc gì mà mang cái khăn trùm đầu chứ?
Tám phần là nàng tự mình nhận ra nhan sắc của mình, bèn che lấy.
Buổi sáng khi hắn rời khỏi nhà, nàng liền dùng khăn tay che mặt, hiện tại trực tiếp mang khăn trùm đầu.
Dáng vẻ này so vẻ mặt mặt rỗ còn muốn càng muốn gây sự chú ý hơn, đúng là cực kì ngu xuẩn.
Thạch Thương Tiều đi đến trước mặt nàng, chân chưa dừng, duỗi tay phải kéo ra khăn trùm đầu buồn cười kia, biết được ý đồ của hắn, Uyển nương theo bản năng lui ra phía sau một bước, cầm lấy tay hắn.
Thạch Thương Tiều nhăn mày lại.
Vừa nãy làm một động tác phản xạ như kia, Uyển nương chính mình trong lòng cũng kinh hãi, sợ chọc tức Thạch Thương Tiều.
"Gia......" Nàng thanh âm run run, tay nhỏ kéo khăn trùm đầu kín mặt, "Ta...... Tiện thiếp sợ bẩn mắt gia."
Thạch Thương Tiều nghĩ thầm mặt nữ nhân kia thật sự rất khó coi, vốn định xé rách khăn trùm đầu buồn cười kia, nhưng nghe Uyển Nương nói liền thu hồi ý nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn quan đầu dặn dò Đại Dũng, "Không cần đợi đèn nữa, trở về đi."
Có thể ở bên người hầu hạ Thạch Thương Tiều, khẳng định là không nhiều lưỡi lắm miệng, không tự làm theo ý thích, không tự cho là đúng, lại trung thành.
Đại Dũng không có bất luận cái gì hoang mang hoặc hai lời, đem đèn lồng nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất xong, khom người lui về phía sau rời đi.
Chỉ còn lại có nàng cùng Thạch Thương Tiều, càng làm cho Uyển Nương tinh thần khẩn trương.
"Gia...... Ta giúp người cầm đèn."
Nàng khom lưng định cầm lấy đèn lồng, bị Thạch Thương Tiều đè đầu vai ngăn lại.
Người nàng đứng ở trước đèn, khom lưng làm ngực hơi lộ xuống, mơ hồ có thể thấy được một mảnh tuyết trắng cùng với nhũ hoa cao ngất tròn trịa.
Khi hắn đang tắm, chờ đến chính mình không chịu nổi trước phát tiết một lần, hiện tại nhìn đến thân hình mê người này, nhiệt khí lập tức từ lòng bàn chân kéo lên đại não, máu trút ra, tập trung ở nửa người dưới.
Hắn bỗng dưng đem nàng kéo vào lòng, xoay nửa vòng để lưng nàng dựa trên người hắn.
Rất sợ khăn trùm đầu bị kéo xuống, Uyển Nương vẫn là dùng sức lôi kéo nó xuống.
Nhưng Thạch Thương Tiều tâm tư sớm đã không ở khăn trùm đầu.
Bàn tay to lớn bỗng chốc kéo ra cổ áo, ngực lớn liền lộ hết ra, tuyết nhũ bởi vì động tác kịch liệt bất thình lình mà nhảy nhảy lên.
"Yếm đâu?"
Nàng thế nhưng trực tiếp mặc y phục, không có mặc yếm?
Đây không phải một việc vô ý, có khả năng sẽ bị người khác nhìn thấy cảnh xuân?
Ngực có một ít dấu vết xanh tím, hắn nghĩ hắn hôm qua dùng sức không tốt tạo thành, cho nên không để ở trong lòng.
"Tại... tối hôm qua thiếp mặc y phục vội vàng, quên mặc." Nàng thẹn thùng nói.
Nàng hôm qua sờ soạng tìm áo lót của chính mình trong rương, vội vàng cầm lấy quần áo đã quên mặc yếm, bởi vì không dám sờ nữa liền trở về phòng ngủ trực tiếp mặc quần áo lên.
Buổi sáng vội vàng quét lá ở trước viện, cũng liền đã quên chuyện mặc yếm này.
Lại nói, nàng đã có tiểu viện của chính mình, không biết có được hay không giúp nàng đem rương y phục mang qua đi.
Khi hôm qua gả tới đây, nàng nghĩ mình sẽ cùng Thạch Thương Tiều ở cùng một phòng, cho nên khi hạ kiệu hoa, nàng đã nhờ bà mối mang rương y phục vào.
Rương y phục kia nho nhỏ, bên trong chỉ có ba kiện quần áo cùng tất, dây buộc tóc và tạp vật, không hề có những thứ khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hừ!" Thạch Thương Tiều đột nhiên bắt lấy một viên vú, làm Uyển Nương đau bèn kêu "Tê". "Dâm phụ, áo yếm ngươi cũng không mặc, là muốn câu dẫn ai?"
đầu v* bị hắn hung ác lôi kéo, Uyển Nương đau đến muốn rớt nước mắt.
"Gia, không phải như thế!" Uyển Nương vội vội vàng vàng giải thích, "Là tối hôm qua sợ đem người đánh thức......"
"Câm miệng."
Thạch Thương Tiều không muốn nghe nàng giải thích, đem người đẩy tới một bên đại thụ.
"Ôm lấy thân cây mau lên" Hắn ra lệnh.
Uyển Nương không hiểu được hắn muốn làm gì, chỉ có thể nghe theo ý hắn ôm lấy thân cây.
Một phen vén lên váy lụa, quần lót thì ra có mặc.
Hắn thô lỗ đem quần lót vứt sang một bên, vải dệt rộng thùng thình nhanh chóng rơi xuống đất, lộ ra hai cánh tròn trịa.
Mông lạnh căm căm, Uyển nương lập tức biết hắn muốn làm gì.
Nghĩ đến sự việc trải qua tối hôm qua, không khỏi sợ hãi đến run rẩy.
Thế nhưng hắn muốn làm ở bên ngoài...... Ở bên ngoài hành phòng......
Uyển Nương cảm giác cảm thấy thẹn.
Nàng hiện tại áo rách quần manh, nếu là có người nhìn thấy, nàng về sau như thế nào gặp người đây?
Uyển Nương tất nhiên là không biết, Thạch Thương Tiều ở đây, không phải bị hắn gọi, rất xa vừa nhìn thấy thân ảnh hắn khẳng định lập tức vòng đường đi, ai cũng không có lá gan dám tùy ý tới gần.
Uyển Nương cái mông hình dạng thập phần hoàn mỹ, vừa tròn vừa mát, làn da lại trắng, co dãn mười phần, Thạch Thương Tiều không khỏi nghĩ, nếu nàng không có mặt rỗ, thì diện mạo ắt hẳn là không kém đi?
Hắn không nhớ rõ ngũ quan của nàng, bởi vì không muốn xem kĩ qua nàng, tự nhiên cũng không ấn tượng, nhưng nếu là mắt lé mũi sụp, hắn hẳn là sẽ càng chán ghét mới đúng, bởi vậy phỏng đoán, ít nhất là đoan chính. Tay lấy lực bẻ ra cánh mông, đập vào mắt chính là cúc huyệt cùng tiểu huyệt, hai nơi đều là phấn nộn tuyệt hảo.
Tiểu huyệt có thể thấy được hôm qua bị hắn cường lớn ương ngạnh căng ra xé rách, có vài dấu vết màu đỏ, còn không có hoàn toàn khép lại, nên không có tạo vảy ở vết thương.
Đây là bởi vì nàng buổi sáng quét lá không nghỉ ngơi, giữa trưa lại bị Vương Đại Hải đánh, miệng vết thương vừa mới ngưng chảy, giờ lại nứt ra chảy máu.
Đùi cũng có mấy chỗ đỏ, Thạch Thương Tiều cũng không để trong lòng.
Trừ phi là vết thương kỳ quái rõ ràng, giống như vết thương trên mặt Uyển Nương, nếu không hắn đều sẽ tưởng tối hôm qua quá mức kịch liệt tạo thành.
Hắn vén lên vạt áo, cởi bỏ quần, côn th*t giống như đem lưỡi dao sắc bén ngẩng đầu giữa hai chân nàng.
Tư vị chặt chẽ của tiểu huyệt hôm qua rất khó quên, hắn một tay cầm mông, ra lệnh nàng đem mông dâng cao, một tay đỡ dương v*t, nhắm ngay miệng huyệt phấn nộn, nhất cử tiến vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro