Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào

Trùng sinh, gặp em

Bạch Vũ Mịch

2024-08-18 21:03:09

Màn đêm lạnh lẽo buông xuống, từng cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, hai cánh cửa sổ được mở toanh ra.

Căn phòng không một màu đen u tối, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn ngủ. Trên chiếc giường rộng lớn màu xám, một người đàn ông đang nằm thoải mái.

Trời giáng hai tia sét liên tiếp âm thanh vang vọng giữa màn đêm tĩnh lặng, sau đó những giọt mưa liên tiếp trút xuống.

Đặng Tần Nhiên giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt đổ đầy mồ hôi, mi tâm vô thức mà nheo lại, anh đưa tay xoa trán, phải qua một hồi mới hoàn lại hồn.

Anh quay đầu nhìn xung quanh, đây là phòng của mình, biệt thự số 1 ngoại thành?

Nhấc chân đặt xuống sàn gạch men sứ, âm thanh thông báo hẹn giờ lại vang lên.

19 giờ tối, ngày 12 tháng 11 năm 2023

Đặng Tần Nhiên cầm điện thoại lên xác nhận một cách chắc chắn rồi mới thở ra một hơi vui mừng.

Anh quay lại rồi, trở về hơn một năm trước

Lúc này cách ngày Nguyễn Hoài Nam dẫn cô về ra mắt một tháng.

Ánh mắt Đắng Tần Nhiên như được thắp sáng, anh buộc miệng không nhịn được nụ cười vỡ òa.

“ Ha Ha Ha “

Tiếng cười lập tức vang lên khắp ngôi biệt thự rộng lớn, làm Triệu Kỷ nằm ngủ ở phòng bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy, khuôn mặt ngây ngốc nhìn tứ phía.

“ Giọng cười này là ai vậy? “

“ Ủa hình như là giọng của đại ca mà! “

Triệu Kỷ tỉnh ngủ luôn, cậu ta đứng dậy đi sang phòng của anh xem tình hình.

Vừa đi tới cửa chưa kịp làm gì thì cánh cửa gỗ đã bị mở toanh ra, Đặng Tần Nhiên nhìn thấy Triệu Kỷ như bắt được vàng, bả vai của cậu ta nhanh chóng được hai bàn tay của anh bao trọn.

“ Triệu Kỷ đúng lúc có việc chờ chú mày làm “

“ Việc làm...gì thế đại ca? “

...----------------...

Hai người hiện tại xuất hiện ở một con đường đông xe cộ qua lại, ngồi trong xe hơi Triệu Kỷ nhíu mày nhìn theo hướng nhìn của Đặng Tần Nhiên.

Tự nhiên bắt cậu ta đi điều tra thông tin của một người rồi bắt lái xe đến đây, đại ca à hiện giờ anh đang ngắm cô gái kia sao?

“ Bạn muốn uống gì? “

“ Trà đào thêm trân châu trắng à, được chờ một lát có ngay. “

Bên kia đường một cô gái trẻ đang bận rộn bán nước cho khách, chỉ đơn giản là một chiếc xe trà sữa đủ loại nước thôi.

Phạm Tâm Châu chăm chú pha nước cho khách hàng, một mình cô tuy có hơi cực nhưng được cái cô rất vui vẻ, nụ cười trên môi luôn luôn tươi sáng.

Đặng Tần Nhiên ánh mắt vẫn dán chặt vào hình bóng thiếu nữ nhưng miệng thì cất lên nói: “ Chú mày muốn uống gì không? “

Triệu Kỷ bị ảnh hỏi nhất thời chưa phản ứng kịp, qua mấy giây mới đáp lại.

“ Uống gì à...à tự nhiên em muốn uống trà sữa, đại ca anh muốn uống gì à để em xuống mua cho. “

“ Chú mày ngồi đợi đi, để anh đi mua “

“ Hả? “

Anh đi qua đường đến xe trà sữa của cô chủ trẻ, Phạm Tâm Châu thấy có khách đến liền vui vẻ tiếp đón.

Khi cô nhìn rõ người trước mắt, nhất thời bị vẻ ngoài nam tính mạnh mẽ của Đặng Tần Nhiên làm cho bối rối, người đàn ông này sao cao quá vậy?



Lại còn dáng người rất tốt nữa, còn gương mặt thì không chê vào đâu đúng gu của cô luôn.

Hai má của Tâm Châu bổng ửng hồng, cô bối rối hơi cúi đầu nhẹ tránh đi ánh mắt như nhìn thấu mình của anh.

Đặng Tần Nhiên ngoài mặt nhẹ cong môi cười, nhưng trong lòng như tơ cuộn rối bời, được nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như vậy anh thật sự rất xúc động.

* Thật muốn ôm em ấy vào lòng! *

Âm thanh không biết từ đâu loạt vào tai của cô, Phạm Tâm Châu quay đầu nhìn xung quanh mình, ủa có ai đâu chỉ có một người khách là anh mà, nhưng nãy giờ anh chưa mở miệng nói gì mà?

Cô bị lãng tai?

* Em ấy vẫn như vậy ngốc nghếch đáng yêu thật *

Âm thanh đó lại vang lên lần này cô nghe rõ mồn một, không phải cô bị lãng tai đâu nhé, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mắt, chẳng lẻ giọng nói đó là của người đàn ông này, mà anh ta có mở miệng nói đâu nhỉ?

* Tâm Châu đang nhìn mình à? *

Phạm Tâm Châu trợn tròn mắt quay người về phía sau đưa hai bàn tay lên vỗ vỗ mặt mình, trời ơi cô không nghe lầm, là cô nghe thấy được tiếng lòng của người đàn ông trước mắt này.

Chuyện khó tin này lại xảy ra trên người cô, mà theo giọng điệu của anh ta có vẻ như anh ta quen cô?

Cô không nhớ mình đã gặp người đàn ông đẹp trai như này bao giờ mà?

“ Cô chủ bán cho tôi hai ly trà sữa “

Giọng nói trầm thấp nam tính của anh vang lên, Tâm Châu quay người lại cong môi lịch sự đối diện với anh.

“ Dạ có ngay đây, mà anh đẹp trai uống trà sữa loại nào đây anh xem menu đi nhé. “

Anh quét mắt qua menu rồi đáp lại: “ Hai ly kem trứng full topping đi. “

Hai hàng chân mày cô khẽ nhếch lên rồi hạ xuống, không nghĩ anh cũng thích uống trà sữa kem trứng full topping giống cô.

* Anh là còn nhớ rõ, em thích uống loại này mà. *

Đôi tay đang pha trà sữa của cô dừng lại, cô nghi hoặc nhìn anh chăm chú, vừa nãy cô nghe rõ anh nói anh nhớ cô thích uống loại này.

“ Anh mua cho bạn gái đúng chứ? “ Không biết cô bị ai xúi mà lại hỏi anh như thế, Đặng Tần Nhiên mỉm cười lắc đầu.

“ Tôi chưa có bạn gái “

* Tôi mua cho em mà, Tâm Châu ngốc! *

Phạm Tâm Châu cố gắng kiềm chế cảm xúc không cho quá lộ liễu bên ngoài, cô cười gượng, không nói thêm gì nữa tiếp tục làm cho xong hai ly trà sữa.

“ Xong rồi của anh đây ạ, hai ly 50 nghìn “

“ Tôi thanh toán bằng chuyển khoản nhé “

“ Được chứ, đây là mã QR “

Đặng Tần Nhiên thanh toán xong thì đưa lại một ly đặt vào tay cô: “ Tôi không uống hết hai ly tặng cô một ly “

“ Hả? Tặng tôi? “

“ Ừm! Cô nhận đi lần sau tôi sẽ tới ủng hộ nữa”

* Em thích uống loại này mà, anh là cố ý mua cho em. *

Thấy ánh mắt chân thành không chút toan tính nào của anh, cô hơi động lòng rồi.

“ Vậy cảm ơn anh nhé, lần sau đến tôi sẽ tặng anh một ly nước tôi tự pha chế được chứ. “



“ Được! “

* Ngày mai chúng ta lại gặp nhau *

Anh quay người đi về phía xe bên kia đường, Triệu Kỷ được anh nhét vào trong tay ly trà sữa, cậu ta tự nhiên mà găm ống hút xuống ly mà uống.

Trà sữa này cũng ngon quá nhỉ!

“ Trà sữa ngon đó đại ca, anh muốn uống thử không? “ Hỏi cho có vậy thôi chứ cậu ta biết anh không uống mấy loại thức uống ngọt này đâu.

Đặng Tần Nhiên xua tay ra hiệu không uống, ánh mắt vẫn chăm chú ngắm nhìn Phạm Tâm Châu phía đối diện đường.

Đúng lúc này anh nhìn thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại trước xe trà sữa của cô, đây là xe của thằng súc sinh Hoài Nam kia mà, anh cũng không ngạc nhiên thằng này hiện tại đang theo đuổi Tâm Châu.

Hoài Nam từ trong xe hơi bước xuống, từ xa anh thấy hai người đang cười nói vui vẻ với nhau, anh trong lòng khó chịu đến mức bấu chặt cửa xe.

Lần này đừng hòng ai có thể làm hại tới Châu Bảo của anh, trời có sập xuống Phạm Tâm Châu đời này chỉ có thể là vợ Đặng Tần Nhiên này.

Triệu Kỷ đang uống trà sữa ngon lành thì thấy anh lại bước xuống xe, đi ra chỗ cô gái.

Nguyễn Hoài Nam đang nói chuyện vui vẻ với Tâm Châu thì phía sau vọng lại tiếng nói quen thuộc.

Hắn ta quay đầu nhìn, thấy người cha nuôi đáng sợ kia xuất hiện trước mắt mình hắn ta nhất thời không biết làm gì, cơ thể cứng đờ đến khi anh đứng song song với hắn giọng lạnh lẽo nói.

“ Tối rồi không về nhà lại đến đây làm gì? “

Phạm Tâm Châu bất ngờ vì anh lại xuất hiện nữa, hai người đàn ông này quen nhau sao?

“ Cha... nuôi “

“ Cha nuôi! “ Tâm Châu tròn mắt kinh ngạc, Hoài Nam vừa gọi anh ta là cha nuôi, người đàn ông này là cha nuôi của cậu ta, không thể tin được nhìn vẻ ngoài trông trẻ như vậy mà lại là cha của Hoài Nam?

* Tên súc sinh này lại đang muốn lừa Tâm Châu, lần này tao sẽ không để cho mày làm tổn thương em ấy nữa. *

Cô từ kinh ngạc này chuyển sang kinh ngạc khác, cô đang nghe cái gì vậy, người đàn ông này nói là mình sẽ bị Hoài Nam tổn thương sao?

Nét mặt của Đặng Tần Nhiên vẫn điềm nhiên không cảm xúc, nhìn nét mặt này Hoài Nam cũng rén rén trong lòng, hắn ta cảm giác như ánh mắt sâu thẳm của cha nuôi có thể nuốt chửng hắn vậy.

Thấy không ổn hắn đành đánh bài chuồn.

“ À cha con đến mua trà sữa á “ Hắn nhanh chóng thanh toán tiền cho cô, nháy mắt ra hiệu cho cô rồi lên xe rời đi.

Khi chiếc xe rời xa, cô giật mình khi chạm đôi mắt với anh, anh khẽ thay đổi sắc mặt biểu cảm lạnh lùng lúc nãy chuyển thành sự dịu dàng hiền lành.

“ Cô với nó là mối quan hệ như thế nào? “

Nghe anh hỏi thì cô trả lời: “ Tôi với cậu ấy hiện tại chỉ là bạn bè bình thường thôi, không ngờ chú là ba của cậu ấy đó. “

“ Là ba nuôi thôi, ba mẹ thằng nhóc đó có ơn với tôi cho nên tôi đã hứa chăm sóc thằng nhóc cả đời thay họ. “

Anh nói xong câu này trong lòng lại nghiến răng suy nghĩ khác.

* Nếu biết thằng súc sinh này ác độc như vậy lúc đó anh thà chết cũng không nhận nuôi nó, nuôi ra một con quỷ dữ *

Phạm Tâm Châu nhếch mày kinh ngạc, cô nhanh chóng vờ như không nghe không biết gì, có vẻ người đàn ông này rất ghét Hoài Nam, rốt cuộc Hoài Nam làm gì mà để anh phải căm thù như thế, còn nói thà chết chứ không muốn được cứu rồi lại nhận nuôi cậu ta.

“ Chú chúng ta hôm nay gặp hai lần rồi, cũng coi như là có duyên, chú tên là gì? “

“ Đặng Tần Nhiên là tên của tôi. “

Cô lập lại tên anh trong miệng, tên nghe hay đó cô tròn mắt mỉm cười rạng rỡ nhìn anh mà nói.

“ Chào chú! Em là Phạm Tâm Châu, Tâm trong tâm can, Châu trong Châu báu ngọc ngà, rất vui vì được làm quen với chú. “

* Đúng vậy em vẫn mãi là em, Châu Bảo à, kiếp này anh sẽ không để em chịu tổn thương nữa đâu *

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Suỵt! Ngoan Ngoãn Chút Nào

Số ký tự: 0