[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 11
2024-11-08 23:13:17
Sau khi thu dọn hết hành lý của cậu, Viễn Phong lái xe rời khỏi bệnh viện, Hữu Lộc từ lúc ngồi trên xe tới bây giờ đều không thể ngừng lại cảm giác bồi hồi đang cháy rực trong người.
Không ngờ lại có ngày bản thân có thể tới gaming house bí ẩn của chiến đội BKA, gặp gỡ những thành viên cốt cán tưởng như chỉ có thể nhìn trên màn ảnh…
Nhưng đi bằng tay không thế này, có phải là có chút thất lễ quá không ?
Đào Nguyên nhìn qua khẽ để ý: “Hữu Lộc, cậu ổn không, hay là cần đi mua thuốc ?”
Hữu Lộc vội phản bác: “Tớ ổn mà, đừng lo. Chỉ là đi tới chỗ của anh Phong, tớ lại ngại tay không….”
Viễn Phong chợt nhớ tới: “Lần đầu Đào Nguyên tới đấy, cậu ấy cũng đâu đem quà cáp gì, anh đây cũng không chú trọng quá chuyện đó.”
“….Em như vậy bao giờ, em có đem quà hẳn hoi đấy nhé !”
“Em tự đưa thân tới như quà cáp riêng của anh rồi, cái quà anh nói là đặc sản hay gì đó tặng cho mọi người.”
“Cái đó…”
Cậu chợt nhớ ra, lúc đó là vì cậu theo Viễn Phong rời khỏi nhà cũ để tới đấy nên hoàn toàn không chuẩn bị trước thứ gì cho mọi người cả.
Thế chẳng khác gì bây giờ cậu lại lên tiếng, đồng nghĩa với việc tự vả vào mặt không chứ, nên chỉ ngậm ngùi cay đắng mà nói tiếp “Đúng là em không chuẩn bị gì cả….”.
Viễn Phong thừa thế giải thích cho Hữu Lộc: “Vậy nên cứ thoải mái tới chơi đi, quà cáp đối với tụi anh là không quan trọng.”
Hữu Lộc: “Vậy thì….lần sau em muốn tới chắc phải tự mình hẹn trước.”
...----------------...
Trời hôm nay cũng không đổ mưa hay nắng gắt như mọi khi, bù lại đường cao tốc thì chật kín xe máy, khó khăn trong việc đi lại đối với xe hơi.
Lúc họ rời đi cũng là khoảng thời gian các nhân viên công sở tan ca, nên mấy lúc thế này đối với người khác là chuyện bình thường, nhưng đối với anh lại là một trải nghiệm không khác gì hiện trường fan ồ ập tới tiếp cận cả đội.
“Có lẽ chúng ta sẽ mất gần nửa tiếng để trở về, nếu muốn ngủ một giấc ngắn thì cứ thoải mái, để anh bật nhạc.”
Hai người kia vội từ chối thành ý của anh: “Lúc ở bệnh viện, tụi em ngủ cũng nhiều rồi. Bây giờ lại muốn trò chuyện, cũng không phải là ý tồi đâu.”
Anh nghe vậy cũng rất thoải mái mà buông lỏng tay lái một chút, hỏi thăm một chút tình hình của người khác qua điện thoại.
Đống thực phẩm anh tự tay lựa chọn và đặt hàng đó, họ mà làm hỏng hay cậu chê dở thôi, anh chuẩn bị nhiều hình thức bắt họ phải trả nợ thay rồi.
Sau đó định nói gì đó với cậu, nhưng lại chẳng nói ra được một chút.
Vì không còn lý do gì để can thiệp hay nói chuyện cùng, anh có ý định chợp mắt một tí, lại càng không thể vì tình hình hiện tại.
Hai người nói, một người yên tĩnh, Viễn Phong chợt nhận ra xung quanh bản thân đã từng như vậy chưa, hay vốn dĩ anh thích sự náo nhiệt…..
Bản thân chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Mười phút cứ thế trôi qua một cách bình dị.
“Đúng rồi Hữu Lộc, cái USB đó chứa gì bên trong vậy, có phải là một file nén ẩn không ?”
“Cái…đó….”
Hữu Lộc nghe thấy câu hỏi này, chỉ trong một thoáng lại thay đổi nét mặt rất nhanh, khẩu miệng khá cứng đờ, bàn tay đang yên đang lành lại run rẩy như gợi nhớ lại chuỗi chuyện kinh hoàng.
Viễn Phong: “Nếu dùng để lật đổ chiến đội, chắc chắn bên trong có gì đó không thể tiết lộ ra, đúng không ?”
“….Là các tuyến đường nhà kho số 3 tiếp nhận hàng cấm, còn có thông tin những nhà kho khác dành riêng cho những tuyển thủ chính.”
*Két !!!!*
Người qua đường: “Chờ đã cậu kia, đi đứng kiểu gì vậy hả !”
Mặc cho người phía trước gào thét, Viễn Phong vẫn không khỏi bàng hoàng tới nỗi muốn nôn luôn trên xe, nếu không có Đào Nguyên vỗ trước ngực anh.
Anh tung hoành bao năm trong giới Esports đã lâu, nhưng mục nát tới thế này….
Hàng cấm là thứ cấm kỵ tuyệt đối, nếu bị phát hiện thì không những tự tay kết thúc sự nghiệp, còn bị lãnh tù chung thân và bị truy cứu.
Đằng này là cả một chiến đội.
“Viễn Phong, anh cần gọi xe cấp cứu không ?”
“Không cần đâu, Đào Nguyên. Anh vẫn ổn, không sao cả.”
Tâm trạng của cậu hiện tại không khác gì anh cả, hậu quả thế nào khi dùng nó cũng tự nhận ra ngay, nhưng anh phản ứng gay gắt như thế đó chính là lần đầu tiên cậu chứng kiến.
Hữu Lộc âm thầm nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, nhớ tới những thành viên dự bị vẫn đang sống dở chết dở bên đấy…..
“Hiện tại chỉ còn khoảng 5 người, phải cứu họ nhanh chóng mới được….”
...----------------...
Một phía góc tối của phòng dự bị chiến đội AL, chàng trai lớn đang cố gắng tự mình băng bó vết thương ở chân do Max “tặng” cho, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Từ khi tin tức của Hữu Lộc đã bật tăm vô tín, cảm thấy như tương lai mù mịt sẽ không còn xa vời, đã chuẩn bị luôn di thư cho người nhà một cách tuyệt vọng.
Những người khác được an ủi vỗ về hiện chìm vào giấc ngủ ngon, còn bản thân gánh vác trách nhiệm của đối phương lại chẳng thể ngủ được lúc nào.
Yên lặng nhìn ánh trăng đang len lỏi chiếu sáng trong căn phòng tối mịch, không thể làm gì được khác ngoài hi vọng chờ người nào tới cứu lấy những tấm thân sắp tan vỡ này.
“Ai cũng được, làm ơn hãy cứu lấy chúng tôi…”
“Sắp tới cực hạn rồi, mọi người ở đây…làm ơn….trước khi quá muộn….”
Không ngờ lại có ngày bản thân có thể tới gaming house bí ẩn của chiến đội BKA, gặp gỡ những thành viên cốt cán tưởng như chỉ có thể nhìn trên màn ảnh…
Nhưng đi bằng tay không thế này, có phải là có chút thất lễ quá không ?
Đào Nguyên nhìn qua khẽ để ý: “Hữu Lộc, cậu ổn không, hay là cần đi mua thuốc ?”
Hữu Lộc vội phản bác: “Tớ ổn mà, đừng lo. Chỉ là đi tới chỗ của anh Phong, tớ lại ngại tay không….”
Viễn Phong chợt nhớ tới: “Lần đầu Đào Nguyên tới đấy, cậu ấy cũng đâu đem quà cáp gì, anh đây cũng không chú trọng quá chuyện đó.”
“….Em như vậy bao giờ, em có đem quà hẳn hoi đấy nhé !”
“Em tự đưa thân tới như quà cáp riêng của anh rồi, cái quà anh nói là đặc sản hay gì đó tặng cho mọi người.”
“Cái đó…”
Cậu chợt nhớ ra, lúc đó là vì cậu theo Viễn Phong rời khỏi nhà cũ để tới đấy nên hoàn toàn không chuẩn bị trước thứ gì cho mọi người cả.
Thế chẳng khác gì bây giờ cậu lại lên tiếng, đồng nghĩa với việc tự vả vào mặt không chứ, nên chỉ ngậm ngùi cay đắng mà nói tiếp “Đúng là em không chuẩn bị gì cả….”.
Viễn Phong thừa thế giải thích cho Hữu Lộc: “Vậy nên cứ thoải mái tới chơi đi, quà cáp đối với tụi anh là không quan trọng.”
Hữu Lộc: “Vậy thì….lần sau em muốn tới chắc phải tự mình hẹn trước.”
...----------------...
Trời hôm nay cũng không đổ mưa hay nắng gắt như mọi khi, bù lại đường cao tốc thì chật kín xe máy, khó khăn trong việc đi lại đối với xe hơi.
Lúc họ rời đi cũng là khoảng thời gian các nhân viên công sở tan ca, nên mấy lúc thế này đối với người khác là chuyện bình thường, nhưng đối với anh lại là một trải nghiệm không khác gì hiện trường fan ồ ập tới tiếp cận cả đội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có lẽ chúng ta sẽ mất gần nửa tiếng để trở về, nếu muốn ngủ một giấc ngắn thì cứ thoải mái, để anh bật nhạc.”
Hai người kia vội từ chối thành ý của anh: “Lúc ở bệnh viện, tụi em ngủ cũng nhiều rồi. Bây giờ lại muốn trò chuyện, cũng không phải là ý tồi đâu.”
Anh nghe vậy cũng rất thoải mái mà buông lỏng tay lái một chút, hỏi thăm một chút tình hình của người khác qua điện thoại.
Đống thực phẩm anh tự tay lựa chọn và đặt hàng đó, họ mà làm hỏng hay cậu chê dở thôi, anh chuẩn bị nhiều hình thức bắt họ phải trả nợ thay rồi.
Sau đó định nói gì đó với cậu, nhưng lại chẳng nói ra được một chút.
Vì không còn lý do gì để can thiệp hay nói chuyện cùng, anh có ý định chợp mắt một tí, lại càng không thể vì tình hình hiện tại.
Hai người nói, một người yên tĩnh, Viễn Phong chợt nhận ra xung quanh bản thân đã từng như vậy chưa, hay vốn dĩ anh thích sự náo nhiệt…..
Bản thân chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Mười phút cứ thế trôi qua một cách bình dị.
“Đúng rồi Hữu Lộc, cái USB đó chứa gì bên trong vậy, có phải là một file nén ẩn không ?”
“Cái…đó….”
Hữu Lộc nghe thấy câu hỏi này, chỉ trong một thoáng lại thay đổi nét mặt rất nhanh, khẩu miệng khá cứng đờ, bàn tay đang yên đang lành lại run rẩy như gợi nhớ lại chuỗi chuyện kinh hoàng.
Viễn Phong: “Nếu dùng để lật đổ chiến đội, chắc chắn bên trong có gì đó không thể tiết lộ ra, đúng không ?”
“….Là các tuyến đường nhà kho số 3 tiếp nhận hàng cấm, còn có thông tin những nhà kho khác dành riêng cho những tuyển thủ chính.”
*Két !!!!*
Người qua đường: “Chờ đã cậu kia, đi đứng kiểu gì vậy hả !”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc cho người phía trước gào thét, Viễn Phong vẫn không khỏi bàng hoàng tới nỗi muốn nôn luôn trên xe, nếu không có Đào Nguyên vỗ trước ngực anh.
Anh tung hoành bao năm trong giới Esports đã lâu, nhưng mục nát tới thế này….
Hàng cấm là thứ cấm kỵ tuyệt đối, nếu bị phát hiện thì không những tự tay kết thúc sự nghiệp, còn bị lãnh tù chung thân và bị truy cứu.
Đằng này là cả một chiến đội.
“Viễn Phong, anh cần gọi xe cấp cứu không ?”
“Không cần đâu, Đào Nguyên. Anh vẫn ổn, không sao cả.”
Tâm trạng của cậu hiện tại không khác gì anh cả, hậu quả thế nào khi dùng nó cũng tự nhận ra ngay, nhưng anh phản ứng gay gắt như thế đó chính là lần đầu tiên cậu chứng kiến.
Hữu Lộc âm thầm nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, nhớ tới những thành viên dự bị vẫn đang sống dở chết dở bên đấy…..
“Hiện tại chỉ còn khoảng 5 người, phải cứu họ nhanh chóng mới được….”
...----------------...
Một phía góc tối của phòng dự bị chiến đội AL, chàng trai lớn đang cố gắng tự mình băng bó vết thương ở chân do Max “tặng” cho, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống.
Từ khi tin tức của Hữu Lộc đã bật tăm vô tín, cảm thấy như tương lai mù mịt sẽ không còn xa vời, đã chuẩn bị luôn di thư cho người nhà một cách tuyệt vọng.
Những người khác được an ủi vỗ về hiện chìm vào giấc ngủ ngon, còn bản thân gánh vác trách nhiệm của đối phương lại chẳng thể ngủ được lúc nào.
Yên lặng nhìn ánh trăng đang len lỏi chiếu sáng trong căn phòng tối mịch, không thể làm gì được khác ngoài hi vọng chờ người nào tới cứu lấy những tấm thân sắp tan vỡ này.
“Ai cũng được, làm ơn hãy cứu lấy chúng tôi…”
“Sắp tới cực hạn rồi, mọi người ở đây…làm ơn….trước khi quá muộn….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro