[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 52
2024-11-08 23:13:17
Mười một giờ đêm, cả đội ngay lập tức tan họp sau khi cân nhắc về phương pháp luyện tập mới và kéo dài thời gian đấu tập, ai cũng nhếch nhác đi về phòng của mình chỉ muốn ngủ ngay một giấc dài.
Riêng Đào Nguyên ở lại vì anh muốn nhờ cậu chút việc, thực chất hiện tại đang xem những mẫu biệt thự được ưa chuộng nhất.
"Em thích cái nào không ? Hay là để anh lấy thêm danh sách biệt thự mới qua ?"
Cậu phân vân: "Cái nào cũng đẹp cả.....Nhưng tại sao anh lại nghĩ tới việc mua biệt thự vậy, chẳng lẽ nào ?"
Anh cười: "Không phải, anh còn chưa giải nghệ đâu. Thực tế là lúc đó, Khoa Vũ nhờ anh tư vấn đấy, tập đoàn của cô ấy chủ yếu là bất động sản."
"...Thế mà em cứ tưởng."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu như đang vỗ về vậy, dù sao ở công viên hai người cũng chưa gần gũi được nhiều.
Vừa đề phòng việc cậu có thể bị cướp mất, vừa giúp cậu không khỏi nghi ngờ về việc tại sao chị chủ đột nhiên trở về, lại còn có thể định hướng trước nơi ở về sau của riêng hai người.
Giờ bắt tay xây dựng tới cuối đông, vừa vặn làm thêm quà cưới cho cậu luôn.
"Anh vẫn chưa ngủ ?"
"Anh xem xong rồi ngủ ngay, nếu em ngủ cùng anh...."
Cậu trực tiếp năm ngay trên đùi anh, vẻ mặt còn rất hưởng thụ, tay cậu còn nghịch ngợm mà ve vuốt đùi anh mà không màng hậu quả.
Anh không khỏi bất ngờ mà khẽ rên chút, nhưng âm thanh cũng đủ để cậu bắt trọn, liền không thể kiềm chế mà lại ve vẫn chỗ đó của anh.
"Em..."
"Đều là học theo anh cả đấy, còn nói không phải đi."
"..."
Vài lúc sau, Hữu Lộc đang ngồi xem phim trong phòng đột nhiên điện thoại lại thông báo hết phim, không chần chừ cắm sạc ngay lập tức.
Nhưng ngặt nỗi dây cắm lại có vấn đề, nên điện thoại không thể sạc được.
*Rột...*
Hình như trời đang giúp đỡ thì phải, bụng réo lúc cần thiết thì chẳng bao giờ xảy ra, thì bây giờ lại réo lên, thế có ngượng không chứ ?
"Nếu bây giờ xuống ăn đêm mà mukbang đống đồ chiên, chắc mình sẽ không lên cân nhiều đâu nhỉ ?"
Vừa nghĩ vừa làm, Hữu Lộc âm thầm rời khỏi phòng, chạy qua phòng Đào Nguyên gõ cửa liên tục, nhưng hiển nhiên là không có một lời phản hồi.
Không phải chứ, nay chơi nhiều quá nên cậu là kiểu người thế này hả, tự thân Hữu Lộc nghĩ vậy.
Nhưng thế này cũng có một chút tiện lợi đi, chỉ vào lấy mượn dây sạc sau đó sẽ trả lại ngay sau khi ăn khuya thôi.
Đi ngang qua phòng huấn luyện, lại dừng chân một chút, đang đắn đo không biết có nên đi vào để kiểm tra một chút không.
Dù sao khi Viễn Phong trở về gaming house, cũng cần phải đặc biệt chú ý đến cửa khóa tuy an ninh ở đây không tệ chút nào.
"Có lẽ không cần thiết phải kiểm tra ở đầy đầu nhỉ, ở đấy cũng đầu có tài sản gì quý giá đâu......"
Nghĩ ngợi một chút cũng thôi, cũng không có nhu cầu gặp cô hồn cuối tháng nên đi thẳng xuống bếp luôn mà không ngoảnh đầu lại nhìn.
Ở bên trong, hai người kia làm chuyện đại sự giai đoạn đầu, chưa phải gần gũi quá mức đến nổi phải lột bỏ mảnh vải trên thân.
Nhưng bầu không khí cũng đủ thể hiện rõ 8 phần dục vọng......
"Chậm đi, anh có chạy đâu mà phải vội vàng như thế.."
"Ư...Quá khó..."
"Bình tĩnh đi, anh đau đấy, lần trước em cũng hấp tấp thế này....".
"Không thể...."
Xong xuôi hết, anh lấy giấy lau sạch miệng cho cậu, dáng vẻ hiện tại của cậu giống như một cún con muốn thêm một cây xúc xích, thật sự anh phải cố kiểm chế nhiều lắm rồi.
Muốn tiến tới sâu hơn nữa, anh cần phải đợi ngày trọng đại ấy xong xuôi hẳn hoi chứ.
"Cái đấy, chúng ta vẫn là quay về phòng nằm cùng nhau đi, tối nay đừng về gaming house được không ?"
"Sao vậy, thường em không chủ động như vậy mà ?"
"Hiện tại thì.....em cũng không muốn xa anh chút nào, chỉ gần nhau như thế cũng đủ lắm rồi."
"Nhưng anh lại muốn về nằm cơ..."
Cậu không để anh dứt lời liền nhéo mạnh vào một bến má anh, mặt lại phồng lên như đang dỗi người yêu, nhưng anh cũng chẳng nổi giận.
Là cậu thì chẳng nỡ lòng đâu.
"Được rồi, chiều ý em đấy. Lát lấy cho anh ly nước đá với, càng lạnh càng tốt."
"Tối vậy uống lạnh, không sợ nổi da gà ?"
"Dập lửa trong người, không phải ngoài cơ thể."
".."
"Và nhớ súc miệng trước khi xuống bếp đấy."
11 giờ 45 phút.
Hữu Lộc đang ăn uống nhiệt tình thấy người đi xuống: "Đào Nguyên, cậu thế mà cũng xuống ăn đêm hả ?"
Đào Nguyên: "Tớ không như cậu, phải giữ dáng mới cưa được người đẹp chứ."
Hữu Lộc: "Giữ làm gì, phải mập chút bằng không con gái nhà người ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khó chịu đấy."
Đào Nguyên: "...Không có nhu cầu tìm người bây giờ."
Cũng đâu nhất thiết phải là để con gái ngắm đâu ?
Đề mình chồng....à nhầm, đề Viễn Phong một thân một mình ngắm cậu là quá đủ rồi, cần gì người khác can thiệp ?
"Đúng rồi, tớ có mượn sạc của cậu, định đi lên phòng trả lại thì cậu xuống đúng lúc đấy."
"Vậy cậu cứ đem lên phòng để lại chỗ cũ đi."
Làm xong một ly nước đá liền tỉnh bơ đi lên phòng và luôn, Hữu Lộc đưa dây sạc ra thì người không còn nữa.
Mặt mày mém xệch, mực chiên cứ thế mà rơi thẳng xuống chén tương ớt.
"Vậy không đưa trực tiếp cho cậu tốt hơn hay gì, chẳng lẽ đưa cho cô hồn....
Riêng Đào Nguyên ở lại vì anh muốn nhờ cậu chút việc, thực chất hiện tại đang xem những mẫu biệt thự được ưa chuộng nhất.
"Em thích cái nào không ? Hay là để anh lấy thêm danh sách biệt thự mới qua ?"
Cậu phân vân: "Cái nào cũng đẹp cả.....Nhưng tại sao anh lại nghĩ tới việc mua biệt thự vậy, chẳng lẽ nào ?"
Anh cười: "Không phải, anh còn chưa giải nghệ đâu. Thực tế là lúc đó, Khoa Vũ nhờ anh tư vấn đấy, tập đoàn của cô ấy chủ yếu là bất động sản."
"...Thế mà em cứ tưởng."
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu như đang vỗ về vậy, dù sao ở công viên hai người cũng chưa gần gũi được nhiều.
Vừa đề phòng việc cậu có thể bị cướp mất, vừa giúp cậu không khỏi nghi ngờ về việc tại sao chị chủ đột nhiên trở về, lại còn có thể định hướng trước nơi ở về sau của riêng hai người.
Giờ bắt tay xây dựng tới cuối đông, vừa vặn làm thêm quà cưới cho cậu luôn.
"Anh vẫn chưa ngủ ?"
"Anh xem xong rồi ngủ ngay, nếu em ngủ cùng anh...."
Cậu trực tiếp năm ngay trên đùi anh, vẻ mặt còn rất hưởng thụ, tay cậu còn nghịch ngợm mà ve vuốt đùi anh mà không màng hậu quả.
Anh không khỏi bất ngờ mà khẽ rên chút, nhưng âm thanh cũng đủ để cậu bắt trọn, liền không thể kiềm chế mà lại ve vẫn chỗ đó của anh.
"Em..."
"Đều là học theo anh cả đấy, còn nói không phải đi."
"..."
Vài lúc sau, Hữu Lộc đang ngồi xem phim trong phòng đột nhiên điện thoại lại thông báo hết phim, không chần chừ cắm sạc ngay lập tức.
Nhưng ngặt nỗi dây cắm lại có vấn đề, nên điện thoại không thể sạc được.
*Rột...*
Hình như trời đang giúp đỡ thì phải, bụng réo lúc cần thiết thì chẳng bao giờ xảy ra, thì bây giờ lại réo lên, thế có ngượng không chứ ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu bây giờ xuống ăn đêm mà mukbang đống đồ chiên, chắc mình sẽ không lên cân nhiều đâu nhỉ ?"
Vừa nghĩ vừa làm, Hữu Lộc âm thầm rời khỏi phòng, chạy qua phòng Đào Nguyên gõ cửa liên tục, nhưng hiển nhiên là không có một lời phản hồi.
Không phải chứ, nay chơi nhiều quá nên cậu là kiểu người thế này hả, tự thân Hữu Lộc nghĩ vậy.
Nhưng thế này cũng có một chút tiện lợi đi, chỉ vào lấy mượn dây sạc sau đó sẽ trả lại ngay sau khi ăn khuya thôi.
Đi ngang qua phòng huấn luyện, lại dừng chân một chút, đang đắn đo không biết có nên đi vào để kiểm tra một chút không.
Dù sao khi Viễn Phong trở về gaming house, cũng cần phải đặc biệt chú ý đến cửa khóa tuy an ninh ở đây không tệ chút nào.
"Có lẽ không cần thiết phải kiểm tra ở đầy đầu nhỉ, ở đấy cũng đầu có tài sản gì quý giá đâu......"
Nghĩ ngợi một chút cũng thôi, cũng không có nhu cầu gặp cô hồn cuối tháng nên đi thẳng xuống bếp luôn mà không ngoảnh đầu lại nhìn.
Ở bên trong, hai người kia làm chuyện đại sự giai đoạn đầu, chưa phải gần gũi quá mức đến nổi phải lột bỏ mảnh vải trên thân.
Nhưng bầu không khí cũng đủ thể hiện rõ 8 phần dục vọng......
"Chậm đi, anh có chạy đâu mà phải vội vàng như thế.."
"Ư...Quá khó..."
"Bình tĩnh đi, anh đau đấy, lần trước em cũng hấp tấp thế này....".
"Không thể...."
Xong xuôi hết, anh lấy giấy lau sạch miệng cho cậu, dáng vẻ hiện tại của cậu giống như một cún con muốn thêm một cây xúc xích, thật sự anh phải cố kiểm chế nhiều lắm rồi.
Muốn tiến tới sâu hơn nữa, anh cần phải đợi ngày trọng đại ấy xong xuôi hẳn hoi chứ.
"Cái đấy, chúng ta vẫn là quay về phòng nằm cùng nhau đi, tối nay đừng về gaming house được không ?"
"Sao vậy, thường em không chủ động như vậy mà ?"
"Hiện tại thì.....em cũng không muốn xa anh chút nào, chỉ gần nhau như thế cũng đủ lắm rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng anh lại muốn về nằm cơ..."
Cậu không để anh dứt lời liền nhéo mạnh vào một bến má anh, mặt lại phồng lên như đang dỗi người yêu, nhưng anh cũng chẳng nổi giận.
Là cậu thì chẳng nỡ lòng đâu.
"Được rồi, chiều ý em đấy. Lát lấy cho anh ly nước đá với, càng lạnh càng tốt."
"Tối vậy uống lạnh, không sợ nổi da gà ?"
"Dập lửa trong người, không phải ngoài cơ thể."
".."
"Và nhớ súc miệng trước khi xuống bếp đấy."
11 giờ 45 phút.
Hữu Lộc đang ăn uống nhiệt tình thấy người đi xuống: "Đào Nguyên, cậu thế mà cũng xuống ăn đêm hả ?"
Đào Nguyên: "Tớ không như cậu, phải giữ dáng mới cưa được người đẹp chứ."
Hữu Lộc: "Giữ làm gì, phải mập chút bằng không con gái nhà người ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khó chịu đấy."
Đào Nguyên: "...Không có nhu cầu tìm người bây giờ."
Cũng đâu nhất thiết phải là để con gái ngắm đâu ?
Đề mình chồng....à nhầm, đề Viễn Phong một thân một mình ngắm cậu là quá đủ rồi, cần gì người khác can thiệp ?
"Đúng rồi, tớ có mượn sạc của cậu, định đi lên phòng trả lại thì cậu xuống đúng lúc đấy."
"Vậy cậu cứ đem lên phòng để lại chỗ cũ đi."
Làm xong một ly nước đá liền tỉnh bơ đi lên phòng và luôn, Hữu Lộc đưa dây sạc ra thì người không còn nữa.
Mặt mày mém xệch, mực chiên cứ thế mà rơi thẳng xuống chén tương ớt.
"Vậy không đưa trực tiếp cho cậu tốt hơn hay gì, chẳng lẽ đưa cho cô hồn....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro