[T2] Nam Thần Jg Đã “Cưới” Tôi
Chương 9
2024-11-08 23:13:17
Viễn Phong nhìn người đang khổ sở cầu xin anh giúp đỡ, trong lòng chưa từng cảm thấy rối ren tới mức này cả….
Làm nhớ lại quãng thời gian trước đó, anh cũng từng làm vậy một lần khi đi tìm việc làm trước khi gia nhập, thứ anh được nhận lại chính là sự vô tâm lẫn nghi ngờ của chủ quán.
Bây giờ anh lại đối diện với nó, nhưng vai diễn lại hoán đổi từ nạn nhân của kẻ mưu cầu thành người được kẻ mưu cầu khác nhờ vả.
“Viễn Phong, cái đó…”
“Sao vậy, Nguyên Nguyên ?”
“…..Không có gì, định hỏi anh nhưng thôi, lát nữa em hỏi.”
Đào Nguyên biết bản thân mình hiện tại cũng chưa có danh tiếng gì vang dội, cũng không phải là một thành viên chính thức, chỉ là một streamer nhỏ để mưu sinh nên hoàn toàn không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của chiến đội.
Bầu không khí im lặng khá lâu, Hữu Lộc đã quỳ gần nửa tiếng nhưng vẫn không dám đứng lên, vì nếu làm vậy trước mặt nam thần JG của giới Esports có khác gì một kẻ vô phép tắc cơ.
Mãi một lúc, Hữu Lộc nặng nề đứng dậy mở lời: “Anh Alpha, chuyện này vẫn là nên để tự em tìm đường khác, nhờ anh như thế….”
“Anh chưa quyết định mà đã cho rằng không thể rồi, vừa hay chuyện này anh cũng cần nhờ em giúp.”
“….Hả ?”
Hữu Lộc không hiểu hàm ý này, nhưng qua câu trả lời của anh liền nghĩ….
Có khả năng thành công ?
Hữu Lộc ngờ vực hỏi: “Ý anh là thế nào ? Hiện tại em không có tài sản gì đem theo, cùng lắm chỉ…”
“Giúp anh làm nhân chứng, chúng ta hiện tại đều cùng một mục đích mà chung thuyền đấy thôi.”
Viễn Phong đứng dậy đi ra ngoài dưới sự chứng kiến của họ, để lại một mớ rễ nghi vấn cần tự giải đáp và suy đoán.
Hai người kia ngơ ngác chưa hiểu được vấn đề thế nào thì tiếng đóng cửa đã cắt ngang ngay lập tức, chỉ có thể bắt chuyện lần nữa để biết rõ câu trả lời anh nói ra.
“Đào Nguyên, ý anh Alpha nói….là thế nào vậy ?”
Cậu nhún vai: “Tớ cũng không chắc lắm, nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại có thù oán với bên đấy…”
“Vậy là anh ấy sẽ giúp đỡ tớ lật đổ ?”
“Đã nói là không chắc rồi mà…..”
“Cậu đúng là không hiểu được lòng người rồi.”
Hữu Lộc xị mặt ra khi cậu đang cố nói lắp để lảng tránh vấn đề trước mắt, nhưng cũng không phủi sạch hết hi vọng về việc giải thoát khỏi nơi đấy sẽ không còn là chuyện xa vời.
“Mọi người….Tớ nhất định sẽ cứu mọi người khỏi đấy, kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa thôi…”
Đối phương tự mình thì thầm trong miệng liên hồi, Đào Nguyên nhìn phản ứng này của người ta, cộng thêm với câu chuyện vừa nãy được kể tới thì nó thực sự đúng là nghiêm trọng.
Nếu ví trụ sở của chiến đội AL như gì đó, nó sẽ là một trại nô dịch dành cho giới quý tộc…..
...----------------...
*Lạch cạch*
Lúc Viễn Phong quay trở lại, Hữu Lộc đã nằm ngủ trưa trên giường bệnh của mình, cậu đang lướt điện thoại cũng phát hiện và đang xem sự kiện Hàn Doanh gửi cho cậu.
Cậu chăm chú đọc thể lệ cuộc thi thì anh đi tới nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, sau đó yên lặng ngồi ở một góc giường bệnh quan sát không rời.
Anh có chút tò mò, cậu đang xem cái gì một cách nghiêm túc thế này, tới bên cạnh còn không phát giác ra có người đã tới nữa chứ.
Mãi đến lúc cậu cảm thấy có chút nhức, mới chịu bỏ điện thoại xuống thì lại đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đầy lo âu của anh, con tim suýt nhẫy cẫng lên một nhịp cao độ.
Khẽ kéo anh tới gần, thì thầm vào tai: “Anh…Sao anh không nói với em, quay lại lúc nào vậy ?”
“Anh cũng chỉ mới quay lại thôi, em xem gì vậy ?”
“Hàn Doanh gửi em về sự kiện cuộc thi ở game khác, em muốn tham gia nên xem thể lệ.”
“Ít nhất đợi về nhà đã, hiện tại thì nên ngủ trưa chút đi.”
Anh lấy điện thoại cậu cất trên tủ giường, nằm bên cạnh một cách vô tư không màng tới diện tích giường bệnh, thành ra cậu phải chật vật tìm một góc nằm phù hợp.
Hiện tại không cần truyền nước nữa nên vẫn còn an tâm, nhưng làm thế nào cũng không thể nằm yên được một chỗ.
Giường nhỏ cộng với thân hình lớn của anh, đúng là nỗi sợ điển hình đối với những người có thân hình nhỏ bé như cậu.
“Chật quá…”
Viễn Phong chưa ngủ sâu liền thức dậy: “Khó chịu ở đâu hả ?”
“Anh nằm trên giường, em biết nằm góc nào đâu…”
Anh nghe vậy liền chậm rãi nằm ngửa, kéo cậu nằm lên người anh, động tác vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, không làm phiền đến Hữu Lộc đang say giấc ngủ.
Cậu chột dạ nhìn phía đối diện: “Anh làm vậy, cậu ấy lỡ thức dậy nhìn thấy….”
Anh cười khểnh: “Thấy rồi cứ để thấy thôi, chúng ta lại giống như cặp đôi vụng trộm bên ngoài, hơi căng thẳng đấy.”
“Chỉ có em căng thẳng thôi, anh thì căng thẳng cái rắm…”
“Vậy nằm trên người anh, có thoải mái không ?”
Cậu ngay lập tức gật đầu lịa lịa, không có một chút khó chịu nào cả.
Tuy không phải là lần đầu tiên cậu nằm như thế, nhưng không thể không công nhận ngực anh đúng là một nơi lý tưởng cho giấc ngủ của cậu…..
Tới lúc y tá quay lại để thu hồi nước truyền của Hữu Lộc, phát hiện hai người trên một giường bệnh đang ôm nhau ngủ, bình tĩnh lấy điện thoại bấm số cho y tá trưởng.
*Tút….*
“Y tá trưởng, ở đây có hai bệnh nhân…”
Đầu bên kia phẫn nộ đáp: “Chôn luôn bệnh nhân phòng số 303 kia đi, tôi hết cứu nổi !”
“Khoan…”
Chưa nói xong bên kia lại tắt máy một cách ngang ngược, y tá lại cạn lời trước chuyện này, tự mình đa nghi hỏi mình đi làm lộn ca không.
“Nhưng đây là phòng 504 mà….”
Làm nhớ lại quãng thời gian trước đó, anh cũng từng làm vậy một lần khi đi tìm việc làm trước khi gia nhập, thứ anh được nhận lại chính là sự vô tâm lẫn nghi ngờ của chủ quán.
Bây giờ anh lại đối diện với nó, nhưng vai diễn lại hoán đổi từ nạn nhân của kẻ mưu cầu thành người được kẻ mưu cầu khác nhờ vả.
“Viễn Phong, cái đó…”
“Sao vậy, Nguyên Nguyên ?”
“…..Không có gì, định hỏi anh nhưng thôi, lát nữa em hỏi.”
Đào Nguyên biết bản thân mình hiện tại cũng chưa có danh tiếng gì vang dội, cũng không phải là một thành viên chính thức, chỉ là một streamer nhỏ để mưu sinh nên hoàn toàn không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của chiến đội.
Bầu không khí im lặng khá lâu, Hữu Lộc đã quỳ gần nửa tiếng nhưng vẫn không dám đứng lên, vì nếu làm vậy trước mặt nam thần JG của giới Esports có khác gì một kẻ vô phép tắc cơ.
Mãi một lúc, Hữu Lộc nặng nề đứng dậy mở lời: “Anh Alpha, chuyện này vẫn là nên để tự em tìm đường khác, nhờ anh như thế….”
“Anh chưa quyết định mà đã cho rằng không thể rồi, vừa hay chuyện này anh cũng cần nhờ em giúp.”
“….Hả ?”
Hữu Lộc không hiểu hàm ý này, nhưng qua câu trả lời của anh liền nghĩ….
Có khả năng thành công ?
Hữu Lộc ngờ vực hỏi: “Ý anh là thế nào ? Hiện tại em không có tài sản gì đem theo, cùng lắm chỉ…”
“Giúp anh làm nhân chứng, chúng ta hiện tại đều cùng một mục đích mà chung thuyền đấy thôi.”
Viễn Phong đứng dậy đi ra ngoài dưới sự chứng kiến của họ, để lại một mớ rễ nghi vấn cần tự giải đáp và suy đoán.
Hai người kia ngơ ngác chưa hiểu được vấn đề thế nào thì tiếng đóng cửa đã cắt ngang ngay lập tức, chỉ có thể bắt chuyện lần nữa để biết rõ câu trả lời anh nói ra.
“Đào Nguyên, ý anh Alpha nói….là thế nào vậy ?”
Cậu nhún vai: “Tớ cũng không chắc lắm, nhưng không hiểu tại sao anh ấy lại có thù oán với bên đấy…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy là anh ấy sẽ giúp đỡ tớ lật đổ ?”
“Đã nói là không chắc rồi mà…..”
“Cậu đúng là không hiểu được lòng người rồi.”
Hữu Lộc xị mặt ra khi cậu đang cố nói lắp để lảng tránh vấn đề trước mắt, nhưng cũng không phủi sạch hết hi vọng về việc giải thoát khỏi nơi đấy sẽ không còn là chuyện xa vời.
“Mọi người….Tớ nhất định sẽ cứu mọi người khỏi đấy, kiên nhẫn chờ thêm một lúc nữa thôi…”
Đối phương tự mình thì thầm trong miệng liên hồi, Đào Nguyên nhìn phản ứng này của người ta, cộng thêm với câu chuyện vừa nãy được kể tới thì nó thực sự đúng là nghiêm trọng.
Nếu ví trụ sở của chiến đội AL như gì đó, nó sẽ là một trại nô dịch dành cho giới quý tộc…..
...----------------...
*Lạch cạch*
Lúc Viễn Phong quay trở lại, Hữu Lộc đã nằm ngủ trưa trên giường bệnh của mình, cậu đang lướt điện thoại cũng phát hiện và đang xem sự kiện Hàn Doanh gửi cho cậu.
Cậu chăm chú đọc thể lệ cuộc thi thì anh đi tới nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, sau đó yên lặng ngồi ở một góc giường bệnh quan sát không rời.
Anh có chút tò mò, cậu đang xem cái gì một cách nghiêm túc thế này, tới bên cạnh còn không phát giác ra có người đã tới nữa chứ.
Mãi đến lúc cậu cảm thấy có chút nhức, mới chịu bỏ điện thoại xuống thì lại đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đầy lo âu của anh, con tim suýt nhẫy cẫng lên một nhịp cao độ.
Khẽ kéo anh tới gần, thì thầm vào tai: “Anh…Sao anh không nói với em, quay lại lúc nào vậy ?”
“Anh cũng chỉ mới quay lại thôi, em xem gì vậy ?”
“Hàn Doanh gửi em về sự kiện cuộc thi ở game khác, em muốn tham gia nên xem thể lệ.”
“Ít nhất đợi về nhà đã, hiện tại thì nên ngủ trưa chút đi.”
Anh lấy điện thoại cậu cất trên tủ giường, nằm bên cạnh một cách vô tư không màng tới diện tích giường bệnh, thành ra cậu phải chật vật tìm một góc nằm phù hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại không cần truyền nước nữa nên vẫn còn an tâm, nhưng làm thế nào cũng không thể nằm yên được một chỗ.
Giường nhỏ cộng với thân hình lớn của anh, đúng là nỗi sợ điển hình đối với những người có thân hình nhỏ bé như cậu.
“Chật quá…”
Viễn Phong chưa ngủ sâu liền thức dậy: “Khó chịu ở đâu hả ?”
“Anh nằm trên giường, em biết nằm góc nào đâu…”
Anh nghe vậy liền chậm rãi nằm ngửa, kéo cậu nằm lên người anh, động tác vừa nhẹ nhàng lại chậm rãi, không làm phiền đến Hữu Lộc đang say giấc ngủ.
Cậu chột dạ nhìn phía đối diện: “Anh làm vậy, cậu ấy lỡ thức dậy nhìn thấy….”
Anh cười khểnh: “Thấy rồi cứ để thấy thôi, chúng ta lại giống như cặp đôi vụng trộm bên ngoài, hơi căng thẳng đấy.”
“Chỉ có em căng thẳng thôi, anh thì căng thẳng cái rắm…”
“Vậy nằm trên người anh, có thoải mái không ?”
Cậu ngay lập tức gật đầu lịa lịa, không có một chút khó chịu nào cả.
Tuy không phải là lần đầu tiên cậu nằm như thế, nhưng không thể không công nhận ngực anh đúng là một nơi lý tưởng cho giấc ngủ của cậu…..
Tới lúc y tá quay lại để thu hồi nước truyền của Hữu Lộc, phát hiện hai người trên một giường bệnh đang ôm nhau ngủ, bình tĩnh lấy điện thoại bấm số cho y tá trưởng.
*Tút….*
“Y tá trưởng, ở đây có hai bệnh nhân…”
Đầu bên kia phẫn nộ đáp: “Chôn luôn bệnh nhân phòng số 303 kia đi, tôi hết cứu nổi !”
“Khoan…”
Chưa nói xong bên kia lại tắt máy một cách ngang ngược, y tá lại cạn lời trước chuyện này, tự mình đa nghi hỏi mình đi làm lộn ca không.
“Nhưng đây là phòng 504 mà….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro