Ta Bắt Cóc Thời Gian Tuyến

Sẽ Có Người Đứng Ra (1)

Nhất Đao Trảm Trảm Trảm

2024-11-23 16:50:02

“Em thừa nhận mình có yếu tố may mắn, nhưng cũng là do em trau dồi bộ tu luyện thể thao mà.” Phong Kỳ hướng mắt về phía thầy Vương, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe những lời này, thầy Vương rơi vào trầm tư.

Đối với hoàn cảnh gia đình của Phong Kỳ, thầy Vương đã tìm hiểu chi tiết qua, biết được ba mẹ của hắn đã từng là thành viên của chiến đoàn khu vực, nhưng đã mất tích trong một lần hoạt động làm tản mạn của chiến đoàn, cho nên Phong Kỳ từ trước đến nay luôn thui thủi một mình, nội trú ở trường học.

Hơn nữa trường học quản lí rất chặt chẽ, cho nên Phong Kỳ không thể nào tiếp xúc được với những người bên ngoài trường.

Đến nổi hắn thật sự còn không biết được ở trong trường này, ai có khả năng cải tiến bộ tu luyện thể thao đã được các bậc tiền bối sửa đổi nhiều lần.

Phong Kỳ nói rằng bộ tu luyện thể thao là bản thân hắn tự trau dồi trong những buổi tập thử qua loa, dường như ngoài lời giải thích này ra, thì không có câu trả lời nào hay hơn.

Nghĩ đến việc Phong Kỳ cảm thấy không được khỏe vào buổi sáng, trong lòng thầy Vương phỏng đoán rằng:

“Buổi sáng em cảm thấy khó chịu, không phải là có liên quan đến chuyện tùy tiện luyện tập bộ tu luyện thể thao đấy chứ?

“Không rõ nữa, không loại trừ, cũng không chắc chắn.”

Trước khi tìm ra bí mật của những giấc mơ bí ẩn, Phong Kỳ không định để lộ ra ngoài, cho nên đã lựa chọn cách trả lời dối lòng.

“Sau này nhất định không được luyện tập bừa bãi nữa đấy, các huyệt đạo trên cơ thể có liên quan với lộ trình của bộ tu luyện thể thao, cơ thể của con người có rất nhiều mạch tử, nếu như tập không đúng cách toàn thân em sẽ bị bại liệt, hoàn toàn trở thành người tàn tật, đợi đến sau này học được nhiều kiến thức về cải tiến công pháp rồi hẳn thử!” Thầy Vương vỗ vỗ vào vai của Phong Kỳ với vẻ quan tâm, sau đó bỗng đổi sang dáng vẻ nghiêm khắc:

“Phong Kỳ, bây giờ tôi có một lời đề nghị, mong rằng có được sự đồng ý của em!”

“Thầy nói đi.” “Em không nhất thiết phải trả lời ngay.” Mặc dù là nói như thế, nhưng hắn cũng đã đoán được lão Vương dạy lịch sử này muốn nói gì với mình rồi.

“Tôi muốn gửi bộ tu luyện thể thao đã được em chỉnh sửa cho viện nghiên cứu Hổ Phách, để họ tiến hành kiểm tra bộ tu luyện thể thao ấy của em, nếu như kết quả kiểm tra qua chuẩn, sẽ quảng bá nó đến trên toàn thế giới, em cũng sẽ có được phần thưởng, nó cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho em trong tương lai.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Được thôi!” Phong Kỳ trả lời không một chút do dự.

Nụ cười lộ ra trên gương mặt của thầy Vương sau khi nghe thấy câu trả lời của Phong Kỳ:

“Tiểu tử thối, không hổ là học sinh do tôi dạy mà, thật không làm cho tôi thất vọng.”

“Lúc bình thường thầy hay nói với chúng em rằng tâm tư cá nhân làm sao có thể đem so với tương lai nhân loại, lần này em đến tìm thầy, chính là muốn quảng bá bộ tu luyện thể thao sau khi được em chỉnh sửa.”

“Trẻ nhỏ dễ dạy!”

“Không đâu, là do thầy dạy dỗ đúng cách đấy chứ!”

Sau khi tâng bốc lẫn nhau, Phong Kỳ đột nhiên nói:

“Phải rồi thầy Vương, thầy có muốn em gửi lại cho thầy mấy bản diễn trình không?”

“Được, thầy sẽ coi thử, xem xem chỗ nào không giống không.”

Phong Kỳ lùi về sau hai bước, sau đó lần nữa phát huy bộ tu luyện thể thao, thời gian luôn luôn ngưng lại vào các điểm mấu chốt, khiến cho thầy Vương xem rõ hơn.

Trong video của cơ sở dữ liệu, hắn đã kĩ lưỡng xem qua mấy lần việc làm thế nào để giảng dạy, liên tục trình bày trọng điểm của động tác, giúp thầy Vương hiểu sâu hơn về bộ tu luyện thể thao sau này.

Còn về thầy Vương, sau khi xem xong biểu diễn động tác của Phong Kỳ, rất nhanh đã nắm bắt được yếu lĩnh, rồi phát huy các động tác , trông cũng ra dáng này nọ.

Khi Phong Kỳ thi triển lần thứ ba, thầy Vương đã hoàn toàn thuần thục, còn nắm bắt được tiết tấu hô hấp khi luyện tập.

Sau khi ngưng tập, Phong Kỳ nhìn về phía thầy Vương vẫn còn đang mang dáng vẻ trầm tư, hắn hỏi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Thầy Vương, có chỗ nào không đúng hả thầy?”

Đang suy nghĩ, thầy Vương nghe thấy, nét mặt liền tỏ ra vẻ nghi hoặc, lập tức lắc đầu:

“Nghĩ qua rồi, bỏ cuộc thôi!”

“Tại sao vậy ạ? Thầy trò cả trường đều biết, dựa vào thành tích tốt nghiệp của thầy, thật sự có nhiều nơi khác tốt hơn để đến, ở lại nơi này hoàn toàn là lãng phí tài năng thiên phú, còn có người cho rằng thầy sợ tranh đấu với lĩnh vực sinh vật, mới lựa chọn ở lại đây làm giáo viên, sống những ngày tháng nhàn hạ, làm kẻ nhát gan.”

Hắn hiểu rất rõ việc thầy Vương có phải là kẻ nhát gan hay không, nhưng hắn muốn biết được tại sao sau khi thầy Vương tốt nghiệp trường cao đẳng, lại từ bỏ cơ hội đến viện nghiên cứu Hổ Phách đảm nhận chức vụ, lựa chọn ở tại đây dạy học.

Nghe xong những lời này, thầy Vương không nhịn được, cười đùa nói:

“Em quản nhiều như thế làm gì, quay về luyện tập đi, cơ thể không được khỏe thì nên đi ngủ sớm đấy.”

“Có thể nói với em không?” Phong Kỳ tiếp tục hỏi.

Nghe thấy những lời đó, thầy Vương cân nhắc một lúc rồi cầm bình rượu ở dưới đất lên đưa vào miệng uống một ngụm:

“Kể cho em nghe thì cũng không sao cả.”

“Thật ra ngay từ lúc đầu kế hoạch của bản thân tôi không phải là làm thầy giáo, tôi dự định sau khi tốt nghiệp sẽ gia nhập vào đoàn trận chiến thực địa, nếu mà vào viện nghiên cứu Công Pháp, để chỉnh sửa và hoàn thiện những mặt hạn chế trong công pháp hiện có, hoặc là nghiên cứu tu luyện công pháp mới, nhưng có một chuyện không hay xảy ra, đã thay đổi suy nghĩ của tôi.”

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Phong Kỳ, thầy Vương uống thêm một ngụm rượu nữa, rồi tiếp tục nói:

“Trước lúc tốt nghiệp, có một lần huấn luyện thực chiến trận địa, sau khi tiến vào trận địa, tôi và đồng đội gặp phải đợt đánh úp của sinh vật trận địa, lúc chúng tôi ra sức phản công, đến cuối cùng cũng có con đường sống, nhưng ba người đồng đội cũng đã hi sinh.”

“Chuyện đó có liên quan đến việc thầy không muốn đến viện nghiên cứu Hổ Phách đảm nhận chức vụ không?” Phong Kỳ tỏ vẻ nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Bắt Cóc Thời Gian Tuyến

Số ký tự: 0