Ta Bị Bắn Xuyên Tim Bởi Ma Tôn Ta Tự Mình Nuôi Lớn
Chương 46
2024-09-10 12:08:24
"Một con nhím biển tiếp cận nó. Trong mắt nhím biển, cái quả ké rơi xuống biển này là đồng loại của nó. Trong mắt nó, thứ ngoại lai này là sự tồn tại xinh đẹp nhất trong bộ tộc nhím biển."
"Nó thích quả ké này, mỗi ngày đều hướng nó cầu ái, nhưng rời cành cây, quả ké đã chết, nó biến thành màu vàng khô héo, cuối cùng bị nước biển ăn mòn, biến mất."
Phù Nam nghe xong trợn tròn mắt, cảm xúc không tên trào dâng trong lòng: "Thành chủ của các ngươi... là heo biển à?"
"Dĩ nhiên không phải." Ôn Nghiên cười: "Hắn là một kẻ tràn đầy oán hận, trăm ngày sau đó cuối cùng ôm lấy quả ké héo rũ kia cùng nó bị cát biển vùi lấp, cuối cùng mới biết nó chỉ là thực vật đã chết nên tình yêu biến thành oán hận."
"Vậy... Vì sao... lưu tính mạng của ta?" Phù Nam lại hỏi, giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như trước, nàng thích nghe cố sự, cố sự này đặc biệt hấp dẫn nàng, làm nàng thậm chí quên đi tình cảnh của mình.
"Đương nhiên là bởi vì, để uy hiếp 'Kiệt', so với trực tiếp giết ngươi, càng khiến cho hắn nhấm nháp thống khổ." Ôn Nghiên mỉm cười, vuốt ve hai gò má Phù Nam, dưới ánh trăng, động tác của nàng ôn nhu.
Nhưng Phù Nam suy sụp ngồi dưới đất lại cảm nhận được hàn ý vô cớ.
Cùng một ánh trăng chiếu rọi, trong trung tâm Viễn Tẫn Thành, phủ chủ điện vốn vắng vẻ lại tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Đêm đó A Tùng thức tỉnh, Phù Nam đã không thấy bóng dáng, hắn ngồi ngay ngắn trên chủ điện, khoác áo mỏng, ngực phanh ra, vết thương trước ngực nhiễm độc Tử Minh Điệp còn đang chậm rãi chảy máu, lóe ra thiên quang màu tím quỷ dị.
Hắn cột quần áo lại, nhìn về phía những hắc tuyến như mạng nhện đan xen trong điện, vô số đường hắc tuyến qua thân thể Hà Vi, hắn không thể động đậy, chỉ có máu tươi không ngừng chảy xuống.
"Phù Nam đi đâu rồi?" A Tùng không ngừng dùng tay lặp lại câu hỏi này, hết lần này đến lần khác, băng vải quấn trên tay đều rơi xuống.
Hà Vi trả lời mãi mãi là: "Thành chủ đại nhân, nàng phản bội ngài rồi."
Ánh mắt A Tùng lướt qua cửa điện rộng lớn, nhìn về phía mặt trăng lạnh lẽo nơi xa, hắn mím môi, không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận Ma tộc khác như thế, trước khi được Phù Nam cứu, phần lớn thời gian trong cuộc đời hắn đều bị giam giữ, lần này, hắn phạm phải một sai lầm, hắn đã đánh giá thấp trình độ điên cuồng của đám Ma tộc này đối với hắn.
Bàn tay nắm chặt đến nổi bóp vỡ lòng bàn tay, miệng vết thương mở ra, hắn lơ đễnh, tựa hồ không cảm giác được đau đớn, hắc tuyến trong điện bỗng nhiên thắt chặt, lập tức muốn cướp đi sinh mệnh Hà Vi.
Lúc này, một quả chuông bạc bay vào trong Viễn Tẫn Thành, ngân sam nam tử đưa thư tới.
A Tùng đọc nội dung trong thư, chỉ là một con số ít ỏi.
Trên thư nói, Phù Nam ở chỗ bọn họ, nếu như A Tùng muốn đón nàng về, liền muốn lấy tầng mười lăm Ma Vực hạ tầng trao đổi, hơn nữa còn muốn một tay và một chân của hắn.
"Thật là đẹp mắt, thú đồng của Viễn Tẫn Thành." Ngón tay tái nhợt hướng về phía thú đồng Cửu Vĩ Hồ, nhẹ nhàng quơ quơ.
Úc Châu... cũng chính là ma tộc do Hải Đảm oán khí biến thành, cầm thú đồng lục soát ra từ trên người Phù Nam lẳng lặng thưởng thức.
Hắn không nghĩ tới trên người tiểu yêu như Phù Nam lại có tín vật tượng trưng cho thành chủ Viễn Tẫn Thành, điều này nói rõ địa vị của nàng ở bên cạnh tên kia là rất cao.
Thân phận của nàng đã quan trọng, như vậy hắn cũng phải từ trên người ‘Kiệt’ đòi vài thứ trở về.
Úc Châu đem thú đồng hồ ly nhét vào trong lòng bàn tay, nhìn về phía bên cạnh đại điện, đôi mắt hắn rõ ràng không có tiêu cự, chỉ dùng một loại giọng điệu cực nhẹ nhàng hỏi Ôn Nghiên: "Nàng tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi." Ôn Nghiên cúi đầu sửa sang lại trường tiên của mình.
"Mang nàng tới đây." Úc Châu liếm môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Có lẽ độc trên người ‘Kiệt’ còn chưa giải, nếu hắn bị chém mất một tay một chân, không biết có khôi phục được không."
Hắn nhếch miệng cười, tựa hồ rất thoải mái.
Ôn Nghiên gật đầu với hắn, nàng đi ra ngoài điện.
Thành trì chỗ bọn họ cực kỳ yên tĩnh, ngay cả trong góc đại điện của thành chủ cũng rơi đầy bụi bặm, cũng không có hạ nhân lui tới nơi này.
Phù Nam bị giam trong trận pháp không biết, trong thành trì lớn như vậy, người xem như "sống" chỉ có Úc Châu cùng Ôn Nghiên, tất cả ma tộc còn lại đều bị Úc Châu giết, đây cũng là "tinh lọc" trong miệng hắn, quân đội ma tộc thủ hạ của Úc Châu, đều là vong linh tạo thành xác chết biết đi, do Ôn Nghiên lãnh đạo.
Trong điện trống không, Phù Nam hai tay hai chân bị trói chặt, nàng không có cách nào hấp thu linh khí để khôi phục pháp lực của mình, thể lực khôi phục cũng không đủ để giãy giụa khỏi dây thừng, nàng chỉ có thể ngồi ở góc, ngơ ngác nhìn thành trì nơi xa.
"Nó thích quả ké này, mỗi ngày đều hướng nó cầu ái, nhưng rời cành cây, quả ké đã chết, nó biến thành màu vàng khô héo, cuối cùng bị nước biển ăn mòn, biến mất."
Phù Nam nghe xong trợn tròn mắt, cảm xúc không tên trào dâng trong lòng: "Thành chủ của các ngươi... là heo biển à?"
"Dĩ nhiên không phải." Ôn Nghiên cười: "Hắn là một kẻ tràn đầy oán hận, trăm ngày sau đó cuối cùng ôm lấy quả ké héo rũ kia cùng nó bị cát biển vùi lấp, cuối cùng mới biết nó chỉ là thực vật đã chết nên tình yêu biến thành oán hận."
"Vậy... Vì sao... lưu tính mạng của ta?" Phù Nam lại hỏi, giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như trước, nàng thích nghe cố sự, cố sự này đặc biệt hấp dẫn nàng, làm nàng thậm chí quên đi tình cảnh của mình.
"Đương nhiên là bởi vì, để uy hiếp 'Kiệt', so với trực tiếp giết ngươi, càng khiến cho hắn nhấm nháp thống khổ." Ôn Nghiên mỉm cười, vuốt ve hai gò má Phù Nam, dưới ánh trăng, động tác của nàng ôn nhu.
Nhưng Phù Nam suy sụp ngồi dưới đất lại cảm nhận được hàn ý vô cớ.
Cùng một ánh trăng chiếu rọi, trong trung tâm Viễn Tẫn Thành, phủ chủ điện vốn vắng vẻ lại tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Đêm đó A Tùng thức tỉnh, Phù Nam đã không thấy bóng dáng, hắn ngồi ngay ngắn trên chủ điện, khoác áo mỏng, ngực phanh ra, vết thương trước ngực nhiễm độc Tử Minh Điệp còn đang chậm rãi chảy máu, lóe ra thiên quang màu tím quỷ dị.
Hắn cột quần áo lại, nhìn về phía những hắc tuyến như mạng nhện đan xen trong điện, vô số đường hắc tuyến qua thân thể Hà Vi, hắn không thể động đậy, chỉ có máu tươi không ngừng chảy xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Phù Nam đi đâu rồi?" A Tùng không ngừng dùng tay lặp lại câu hỏi này, hết lần này đến lần khác, băng vải quấn trên tay đều rơi xuống.
Hà Vi trả lời mãi mãi là: "Thành chủ đại nhân, nàng phản bội ngài rồi."
Ánh mắt A Tùng lướt qua cửa điện rộng lớn, nhìn về phía mặt trăng lạnh lẽo nơi xa, hắn mím môi, không nói một lời.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp cận Ma tộc khác như thế, trước khi được Phù Nam cứu, phần lớn thời gian trong cuộc đời hắn đều bị giam giữ, lần này, hắn phạm phải một sai lầm, hắn đã đánh giá thấp trình độ điên cuồng của đám Ma tộc này đối với hắn.
Bàn tay nắm chặt đến nổi bóp vỡ lòng bàn tay, miệng vết thương mở ra, hắn lơ đễnh, tựa hồ không cảm giác được đau đớn, hắc tuyến trong điện bỗng nhiên thắt chặt, lập tức muốn cướp đi sinh mệnh Hà Vi.
Lúc này, một quả chuông bạc bay vào trong Viễn Tẫn Thành, ngân sam nam tử đưa thư tới.
A Tùng đọc nội dung trong thư, chỉ là một con số ít ỏi.
Trên thư nói, Phù Nam ở chỗ bọn họ, nếu như A Tùng muốn đón nàng về, liền muốn lấy tầng mười lăm Ma Vực hạ tầng trao đổi, hơn nữa còn muốn một tay và một chân của hắn.
"Thật là đẹp mắt, thú đồng của Viễn Tẫn Thành." Ngón tay tái nhợt hướng về phía thú đồng Cửu Vĩ Hồ, nhẹ nhàng quơ quơ.
Úc Châu... cũng chính là ma tộc do Hải Đảm oán khí biến thành, cầm thú đồng lục soát ra từ trên người Phù Nam lẳng lặng thưởng thức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không nghĩ tới trên người tiểu yêu như Phù Nam lại có tín vật tượng trưng cho thành chủ Viễn Tẫn Thành, điều này nói rõ địa vị của nàng ở bên cạnh tên kia là rất cao.
Thân phận của nàng đã quan trọng, như vậy hắn cũng phải từ trên người ‘Kiệt’ đòi vài thứ trở về.
Úc Châu đem thú đồng hồ ly nhét vào trong lòng bàn tay, nhìn về phía bên cạnh đại điện, đôi mắt hắn rõ ràng không có tiêu cự, chỉ dùng một loại giọng điệu cực nhẹ nhàng hỏi Ôn Nghiên: "Nàng tỉnh rồi?"
"Tỉnh rồi." Ôn Nghiên cúi đầu sửa sang lại trường tiên của mình.
"Mang nàng tới đây." Úc Châu liếm môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Có lẽ độc trên người ‘Kiệt’ còn chưa giải, nếu hắn bị chém mất một tay một chân, không biết có khôi phục được không."
Hắn nhếch miệng cười, tựa hồ rất thoải mái.
Ôn Nghiên gật đầu với hắn, nàng đi ra ngoài điện.
Thành trì chỗ bọn họ cực kỳ yên tĩnh, ngay cả trong góc đại điện của thành chủ cũng rơi đầy bụi bặm, cũng không có hạ nhân lui tới nơi này.
Phù Nam bị giam trong trận pháp không biết, trong thành trì lớn như vậy, người xem như "sống" chỉ có Úc Châu cùng Ôn Nghiên, tất cả ma tộc còn lại đều bị Úc Châu giết, đây cũng là "tinh lọc" trong miệng hắn, quân đội ma tộc thủ hạ của Úc Châu, đều là vong linh tạo thành xác chết biết đi, do Ôn Nghiên lãnh đạo.
Trong điện trống không, Phù Nam hai tay hai chân bị trói chặt, nàng không có cách nào hấp thu linh khí để khôi phục pháp lực của mình, thể lực khôi phục cũng không đủ để giãy giụa khỏi dây thừng, nàng chỉ có thể ngồi ở góc, ngơ ngác nhìn thành trì nơi xa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro