Ta Bị Bắn Xuyên Tim Bởi Ma Tôn Ta Tự Mình Nuôi Lớn
Nếu Ngươi Chết...
2024-09-10 12:08:24
Trong bóng tối, hơi thở dịu dàng phả nhẹ vào tai hắn, truyền ra thứ chữ nghĩa tà ác nhất. Quá trình tu luyện “U Minh Kinh” để mà nói thì không có gì quá phức tạp, trước là chấn vỡ xương cốt toàn thân, sau thiêu rụi máu thịt, tiến hành tái tạo cơ thể trong vòng bảy ngày sẽ được tính là một vòng luân hồi, xong một tầng lại phá nát cơ thể lần nữa để tiến vào vòng luân hồi tiếp theo.
Chỉ là bảy ngày luân hồi này, nói thì dễ, nhưng nỗi thống khổ mà tu sĩ phải chịu không từ ngữ nào diễn tả nổi. Phù Nam tựa như sợ thinh không sẽ thổi lời nàng phát tán đi xa, tay nàng run run vịn chặt đôi vai A Tùng, lúc nói đến bước cuối cùng khi tái tạo thân thể, giọng nàng trống rỗng.
Phù Nam cảm thấy mình như bị xoáy vào một lỗ hổng thời không sâu thẳm, nàng đang sợ hãi thứ công pháp này, nhưng A Tùng lại cực kỳ hưng phấn, hắn sinh ra cùng thù hận, đối với hắn, những đớn đau trên đời này chỉ là gió thoảng mây bay.
Cứ thế cho đến khi Phù Nam nói xong, A Tùng cảm thấy có giọt gì rơi vào vai áo mình, Phù Nam đang ghé vào tai hắn truyền thụ công pháp, vậy thứ ươn ướt đó xuất phát từ nàng.
Trong bóng tối, A Tùng đưa tay gạt lên má Phù Nam. Vừa chạm vào, A Tùng liền biết, nàng khóc, có lẽ không phải vì lo lắng cho hắn, mà đơn thuần là bị môn công pháp này dọa sợ.
Phù Nam có chút mất bình tĩnh, loại bí tịch cấm kỵ này dường như đang gảy đến lòng nàng từng trận tâm tình, đến khi A Tùng chạm vào má mình, nàng mới chợt nhận ra mình đang khóc. Chính nàng cũng không hiểu sao mình lại rơi lệ, sợ hãi, hối hận, thương hại, hay là thứ cảm xúc nào khác đang quấy phá lòng nàng?
Phù Nam nâng tay áo lên lau mắt. Tối quá, nàng không thấy được ngôn ngữ ký hiệu của A Tùng, lệ lại ngăn không được mà tràn mi. A Tùng đè cổ tay nàng xuống, viết lên mu bàn tay.
"Bảy ngày nữa ta sẽ ra ngoài."
"Đừng khóc, cũng không phải là ngươi luyện."
"Nếu ngươi chết, ta sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng." Phù Nam tiếp tục dùng tay áo lau nước mắt.
Sẽ không chết, A Tùng nhìn đôi vai gầy gò run rẩy, nghĩ thầm. Phù Nam lần mò trong bóng tối tìm cửa mở ra, nàng chạy ùa ra ngoài, gặp ánh nắng mới tỉnh táo lại đôi chút.
Thứ A Tùng muốn, lại vừa hay là thứ nàng có thể cho mà thôi, hắn chết cũng là lựa chọn của hắn, Phù Nam tự nhủ trong lòng. Dù tự an ủi vậy, nàng vẫn chọn trông coi cho hắn, đã mấy ngày nay nàng chưa đi Oán Xuyên nhặt đồ, nàng một mực ở nhà, canh trước cửa phòng hắn.
Bảy ngày sau, A Tùng sẽ đi ra thôi, Phù Nam nghĩ. Nhưng chưa qua bảy ngày, đã có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Ở ngoài cái tiểu viện vẫn hẻo lánh của nàng, bỗng dưng bị bao vây bởi rất nhiều ma tộc áo đen. Ở rừng cây ngoài kia, có kẻ ngồi trên lưng thú răng nanh, bên hông là Huyết Tinh đai lưng, y trang lộng lẫy. Khúm núm đứng phía hắn là tên chủ tiệm châu báu, đúng vậy, chính là con cóc đó.
"Huyết Tinh đai lưng này ngươi thu từ một con tiểu yêu?" Nam tử lấy ra cái gương đồng của mình, nheo mắt xem xét nhà của Phù Nam, quá phổ thông, quá tầm thường.
"Đ... đại nhân, đúng vậy, nàng nói nàng nhặt được ở bên bờ Oán Xuyên." Chủ tiệm nơm nớp lo sợ nói.
"Ở hạ nguồn Oán Xuyên mà nhặt được đồ vật như này, nhãn lực cũng tốt thật." Người kia mỉm cười một tiếng. "Ta bể quan hơn hai mươi năm, nơi này lại sinh ra nhân vật kỳ tải như vậy? Đi, đi bắt nàng về, sống hay chết đều được."
Phù Nam đang ăn trưa thì cảm nhận được điều bất thường, hôm nay là ngày thứ sáu A Tùng tu U Minh Kinh, mặt đất rung chuyển, dọa nàng làm rơi cả đùi gà trong tay.
Nàng vốn là thực vật, vô cùng nhạy cảm với mặt đất, dường như đang có rất nhiều kẻ ngoại lai đang tiếp cận đến đây.
Nơi này hoang vụ cằn cỗi, làm sao lại có nhiều người được? Phủ Nam đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng người tử cánh rừng.
Nàng nâng tay thi triển trận pháp, kim quang chói mắt bọc lấy mảnh đất nhỏ, những ma tộc đến gần đều bị bắn ra, đây là trận pháp chuyên dụng để khắc chế ma tộc.
"Cũng có mấy phần năng lực." Nam tử trong rừng cũng sốt ruột, hắn túm lại lông bờm của thú răng nanh, "Đãng Ma Trận, hạ tầng Ma Vực lại biết đến thứ này?"
"Trực tiếp giết." Đáy mắt gã ánh lên tia ngoan lệ, ra lệnh. Phù Nam là Kim Đan, pháp lực của nàng không du dễ duy trì Đăng Ma Trận quá lâu, nhưng A Tùng vẫn đang tu luyện trong phòng, đương là giai đoạn quan trọng nhất của U Minh Kinh, nàng chỉ có thể liều mạng mà chống đỡ.
Ma tộc bên ngoài vẫn không ngừng trong công kích, Phủ Nam cắn răng kiên trì, thẳng đến khi kết giới kim sắc xuất hiện một vết nứt. Tên thủ lĩnh ma tộc có trách nhiệm phá trận vui mừng, triệu hồi ra hồng diễm đánh thẳng vào vết
nút.
*Diễm: lửa.
Chỉ là bảy ngày luân hồi này, nói thì dễ, nhưng nỗi thống khổ mà tu sĩ phải chịu không từ ngữ nào diễn tả nổi. Phù Nam tựa như sợ thinh không sẽ thổi lời nàng phát tán đi xa, tay nàng run run vịn chặt đôi vai A Tùng, lúc nói đến bước cuối cùng khi tái tạo thân thể, giọng nàng trống rỗng.
Phù Nam cảm thấy mình như bị xoáy vào một lỗ hổng thời không sâu thẳm, nàng đang sợ hãi thứ công pháp này, nhưng A Tùng lại cực kỳ hưng phấn, hắn sinh ra cùng thù hận, đối với hắn, những đớn đau trên đời này chỉ là gió thoảng mây bay.
Cứ thế cho đến khi Phù Nam nói xong, A Tùng cảm thấy có giọt gì rơi vào vai áo mình, Phù Nam đang ghé vào tai hắn truyền thụ công pháp, vậy thứ ươn ướt đó xuất phát từ nàng.
Trong bóng tối, A Tùng đưa tay gạt lên má Phù Nam. Vừa chạm vào, A Tùng liền biết, nàng khóc, có lẽ không phải vì lo lắng cho hắn, mà đơn thuần là bị môn công pháp này dọa sợ.
Phù Nam có chút mất bình tĩnh, loại bí tịch cấm kỵ này dường như đang gảy đến lòng nàng từng trận tâm tình, đến khi A Tùng chạm vào má mình, nàng mới chợt nhận ra mình đang khóc. Chính nàng cũng không hiểu sao mình lại rơi lệ, sợ hãi, hối hận, thương hại, hay là thứ cảm xúc nào khác đang quấy phá lòng nàng?
Phù Nam nâng tay áo lên lau mắt. Tối quá, nàng không thấy được ngôn ngữ ký hiệu của A Tùng, lệ lại ngăn không được mà tràn mi. A Tùng đè cổ tay nàng xuống, viết lên mu bàn tay.
"Bảy ngày nữa ta sẽ ra ngoài."
"Đừng khóc, cũng không phải là ngươi luyện."
"Nếu ngươi chết, ta sẽ chôn cất ngươi đàng hoàng." Phù Nam tiếp tục dùng tay áo lau nước mắt.
Sẽ không chết, A Tùng nhìn đôi vai gầy gò run rẩy, nghĩ thầm. Phù Nam lần mò trong bóng tối tìm cửa mở ra, nàng chạy ùa ra ngoài, gặp ánh nắng mới tỉnh táo lại đôi chút.
Thứ A Tùng muốn, lại vừa hay là thứ nàng có thể cho mà thôi, hắn chết cũng là lựa chọn của hắn, Phù Nam tự nhủ trong lòng. Dù tự an ủi vậy, nàng vẫn chọn trông coi cho hắn, đã mấy ngày nay nàng chưa đi Oán Xuyên nhặt đồ, nàng một mực ở nhà, canh trước cửa phòng hắn.
Bảy ngày sau, A Tùng sẽ đi ra thôi, Phù Nam nghĩ. Nhưng chưa qua bảy ngày, đã có việc ngoài ý muốn xảy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở ngoài cái tiểu viện vẫn hẻo lánh của nàng, bỗng dưng bị bao vây bởi rất nhiều ma tộc áo đen. Ở rừng cây ngoài kia, có kẻ ngồi trên lưng thú răng nanh, bên hông là Huyết Tinh đai lưng, y trang lộng lẫy. Khúm núm đứng phía hắn là tên chủ tiệm châu báu, đúng vậy, chính là con cóc đó.
"Huyết Tinh đai lưng này ngươi thu từ một con tiểu yêu?" Nam tử lấy ra cái gương đồng của mình, nheo mắt xem xét nhà của Phù Nam, quá phổ thông, quá tầm thường.
"Đ... đại nhân, đúng vậy, nàng nói nàng nhặt được ở bên bờ Oán Xuyên." Chủ tiệm nơm nớp lo sợ nói.
"Ở hạ nguồn Oán Xuyên mà nhặt được đồ vật như này, nhãn lực cũng tốt thật." Người kia mỉm cười một tiếng. "Ta bể quan hơn hai mươi năm, nơi này lại sinh ra nhân vật kỳ tải như vậy? Đi, đi bắt nàng về, sống hay chết đều được."
Phù Nam đang ăn trưa thì cảm nhận được điều bất thường, hôm nay là ngày thứ sáu A Tùng tu U Minh Kinh, mặt đất rung chuyển, dọa nàng làm rơi cả đùi gà trong tay.
Nàng vốn là thực vật, vô cùng nhạy cảm với mặt đất, dường như đang có rất nhiều kẻ ngoại lai đang tiếp cận đến đây.
Nơi này hoang vụ cằn cỗi, làm sao lại có nhiều người được? Phủ Nam đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi phòng, nhìn thấy bóng người tử cánh rừng.
Nàng nâng tay thi triển trận pháp, kim quang chói mắt bọc lấy mảnh đất nhỏ, những ma tộc đến gần đều bị bắn ra, đây là trận pháp chuyên dụng để khắc chế ma tộc.
"Cũng có mấy phần năng lực." Nam tử trong rừng cũng sốt ruột, hắn túm lại lông bờm của thú răng nanh, "Đãng Ma Trận, hạ tầng Ma Vực lại biết đến thứ này?"
"Trực tiếp giết." Đáy mắt gã ánh lên tia ngoan lệ, ra lệnh. Phù Nam là Kim Đan, pháp lực của nàng không du dễ duy trì Đăng Ma Trận quá lâu, nhưng A Tùng vẫn đang tu luyện trong phòng, đương là giai đoạn quan trọng nhất của U Minh Kinh, nàng chỉ có thể liều mạng mà chống đỡ.
Ma tộc bên ngoài vẫn không ngừng trong công kích, Phủ Nam cắn răng kiên trì, thẳng đến khi kết giới kim sắc xuất hiện một vết nứt. Tên thủ lĩnh ma tộc có trách nhiệm phá trận vui mừng, triệu hồi ra hồng diễm đánh thẳng vào vết
nút.
*Diễm: lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro