Ta Bị Bắn Xuyên Tim Bởi Ma Tôn Ta Tự Mình Nuôi Lớn
Thân Thể, Xương...
2024-09-10 12:08:24
Dây leo màu đen đâm toạc mặt đất mà nhô lên, khác hẳn với những cái gai nhọn của Phù Nam, thứ này liên tục hấp thu sinh mệnh của những vật sống mà nó chạm đến, tức là, một chạm liền chết.
Những huyết hoa mục nát nở rộ, chúng nó chồm tới l*иg ngực phun máu của lũ ma tộc, nháy mắt sau đó, máu tươi đã bị hút khô, như thế hoa khô được tưới tiêu bởi huyết nhục, nhưng dây leo lại càng thêm xông xáo, cuối cùng, nó bò tới thân thể của tên thủ lĩnh ma tộc, quấn chặt lấy yết hầu của hắn. Tíc tắc, dây leo siết chặt, thủ cấp rơi xuống đất, đôi ngươi trên đó vẫn còn trừng to.
Giữa rừng xác khô, chỉ còn trơ trọi A Tùng, và Phù Nam nằm trong ngực hắn. A Tùng thấp mắt nhìn nàng, lộ ra thần sắc khó hiểu.
Lúc Phù Nam mang theo hắn chạy trối chết đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ không phải lúc để bàn về điều đó, bởi vì còn một người chưa giải quyết.
Đại nhân ma tộc đang ẩn nấp trong một góc cánh rừng nhìn Thiên Lý Kính, nhìn tình huống phía trước, tên thủ lĩnh tiên phong kia là một thủ hạ trung thành dưới trướng gã, tu vi đã là Kim Đan hậu kỳ, một bước nữa đã tiến tới Nguyên Anh, rất được gã tín nhiệm.
Nhưng không lâu sau, dị biến nảy sinh, không biết xảy ra chuyện gì, chúng ma tộc gã phái đi truy sát nữ tử kia lần lượt ngã xuống, cuối cùng, chỉ còn một người đứng thẳng...
Đại nhân phát giác thấy điều không ổn, cất gương đồng vào, giật mạnh dây cương dưới thân, chuẩn bị rút lui. Rõ ràng thân ảnh kia vẫn còn xa ngoài trăm trượng, nhưng trong nháy mắt, hắn đã sán đến gần. Cảm nhận được hơi thở hùng mạnh như sóng dữ ập tới, đại nhân nhanh tay túm lấy tên chủ tiệm sau lưng kéo tới ngăn trước mặt gã.
Con cóc xấu xí thét lên một tiếng thảm thiết, dây đen phóng tới người hắn, chỉ để lại một mớ nội tạng đỏ trắng lẫn lộn, nhưng bấy nhiêu chỉ đỡ được một đòn của A Tùng.
Dây leo quấn lấy bốn chân của tọa kỵ thú, con thú răng nanh hung ác bỗng quỳ rạp xuống đất, tên đại nhân cũng theo đó mà ngã xuống, rất nhanh đã phóng ra một vòng ánh sáng huyết sắc bao quanh hắn.
Sau khi bế quan, tu vi của gã đã đạt tới Nguyên Anh, miễn cưỡng vẫn đỡ được mấy đòn của A Tùng.
"Ngươi ——" huyết sắc quang điên cuồng cuộn trào, bao lấy gã, như thể một cái kén khổng lồ, ngẫu nhiên ánh ra tia sát khí âm ngoan. A Tùng cụp mắt xuống, hắn hững hờ đưa tay ra, một tay khác vẫn đang ôm Phù Nam, bàn tay không chút trở ngại xuyên thẳng vào kết giới huyết sắc.
Phương thức gϊếŧ người vừa giản đơn và tàn nhẫn, dù gã kia có giãy giụa như nào, có phóng ra thêm bao nhiêu chú ngữ, tay hắn vẫn áp chặt lên cái cổ yếu ớt của gã.
Khớp tay trắng bệch tựa như một tác phẩm điêu khắc từ từ siết lại, hắn bình thản như nghiền chết một con kiến. “Cách” một tiếng, xương cổ gãy vụn. Dây thanh tắc nghẽn bởi máu tươi, gã chỉ kịp ú ớ mấy tiếng trầm đục. Cuối cùng, đầu của gã nghẹo sang một cách kỳ dị, đồng tử chịu không nổi áp lực của máu bên trong, trồi ra khỏi hốc mắt, trong đó đan xen tơ máu, trông vô cùng kinh dị.
A Tùng khẽ hạ cằm, không nói tiếng nào, lẳng lặng nhìn gã. Bỗng, Phù Nam trong ngực hắn động đậy.
Lúc này, Phù Nam ở trong ngực hắn giật giật.
Phù Nam ý thức mơ hồ hít mũi, nàng ngửi được mùi máu thắn, rất khó ngửi, mỗi một lần hít thở của nàng đều là dày vò.
Nàng rút vào trong ngực A Tùng, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi không gian tràn ngập huyết khí này.
Phù Nam trợn mắt, nàng nhìn thấy một tia sáng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tia sáng này bị che lại, dường như là bàn tay của ai đó rơi xuống, mang theo huyết khí nhàn nhạt.
A Tùng lau sạch tay trực tiếp bịt kín mắt nàng, ma tộc đại nhân mất đi một tay còn lại chống đỡ, bị bóp chết tươi ngã trên mặt đất.
A Tùng đi về phía trước một bước, chân vừa vặn giẫm lên lưng hắn, xương sống lưng hắn gãy lìa, lún xuống đất, không phát ra tiếng vang.
Hắn giẫm người đó vào trong đất, sau đó điềm nhiên như không ôm Phù Nam đi về phía trước.
Phù Nam lại ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm máu, ý thức của nàng tỉnh táo lại, nhưng A Tùng vẫn còn che mắt nàng.
Hắn đã rời khỏi nơi vừa giết người, mùi máu thắn nồng đậm đã nhạt đi, Phù Nam hít thở thông thuận hơn nhiều.
Nàng giơ tay lên, đặt lên cổ tay A Tùng, muốn kéo tay hắn xuống: "A Tùng, ta tỉnh rồi, ngươi không sao chứ?"
A Tùng đi ra khỏi rừng rậm, chân hắn dẫm trên mặt tuyết, sàn sạt, hắn để tay xuống, lắc đầu với Phù Nam.
Phù Nam xoa xoa mi tâm của mình, nàng không biết sau khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
"Người truy sát ta đâu?" Phù Nam hỏi.
Một tay A Tùng ra hiệu cho nàng: "Đều chết hết rồi."
"Đều chết hết?" Phù Nam kinh ngạc: "Ai giết?"
Những huyết hoa mục nát nở rộ, chúng nó chồm tới l*иg ngực phun máu của lũ ma tộc, nháy mắt sau đó, máu tươi đã bị hút khô, như thế hoa khô được tưới tiêu bởi huyết nhục, nhưng dây leo lại càng thêm xông xáo, cuối cùng, nó bò tới thân thể của tên thủ lĩnh ma tộc, quấn chặt lấy yết hầu của hắn. Tíc tắc, dây leo siết chặt, thủ cấp rơi xuống đất, đôi ngươi trên đó vẫn còn trừng to.
Giữa rừng xác khô, chỉ còn trơ trọi A Tùng, và Phù Nam nằm trong ngực hắn. A Tùng thấp mắt nhìn nàng, lộ ra thần sắc khó hiểu.
Lúc Phù Nam mang theo hắn chạy trối chết đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Nhưng bây giờ không phải lúc để bàn về điều đó, bởi vì còn một người chưa giải quyết.
Đại nhân ma tộc đang ẩn nấp trong một góc cánh rừng nhìn Thiên Lý Kính, nhìn tình huống phía trước, tên thủ lĩnh tiên phong kia là một thủ hạ trung thành dưới trướng gã, tu vi đã là Kim Đan hậu kỳ, một bước nữa đã tiến tới Nguyên Anh, rất được gã tín nhiệm.
Nhưng không lâu sau, dị biến nảy sinh, không biết xảy ra chuyện gì, chúng ma tộc gã phái đi truy sát nữ tử kia lần lượt ngã xuống, cuối cùng, chỉ còn một người đứng thẳng...
Đại nhân phát giác thấy điều không ổn, cất gương đồng vào, giật mạnh dây cương dưới thân, chuẩn bị rút lui. Rõ ràng thân ảnh kia vẫn còn xa ngoài trăm trượng, nhưng trong nháy mắt, hắn đã sán đến gần. Cảm nhận được hơi thở hùng mạnh như sóng dữ ập tới, đại nhân nhanh tay túm lấy tên chủ tiệm sau lưng kéo tới ngăn trước mặt gã.
Con cóc xấu xí thét lên một tiếng thảm thiết, dây đen phóng tới người hắn, chỉ để lại một mớ nội tạng đỏ trắng lẫn lộn, nhưng bấy nhiêu chỉ đỡ được một đòn của A Tùng.
Dây leo quấn lấy bốn chân của tọa kỵ thú, con thú răng nanh hung ác bỗng quỳ rạp xuống đất, tên đại nhân cũng theo đó mà ngã xuống, rất nhanh đã phóng ra một vòng ánh sáng huyết sắc bao quanh hắn.
Sau khi bế quan, tu vi của gã đã đạt tới Nguyên Anh, miễn cưỡng vẫn đỡ được mấy đòn của A Tùng.
"Ngươi ——" huyết sắc quang điên cuồng cuộn trào, bao lấy gã, như thể một cái kén khổng lồ, ngẫu nhiên ánh ra tia sát khí âm ngoan. A Tùng cụp mắt xuống, hắn hững hờ đưa tay ra, một tay khác vẫn đang ôm Phù Nam, bàn tay không chút trở ngại xuyên thẳng vào kết giới huyết sắc.
Phương thức gϊếŧ người vừa giản đơn và tàn nhẫn, dù gã kia có giãy giụa như nào, có phóng ra thêm bao nhiêu chú ngữ, tay hắn vẫn áp chặt lên cái cổ yếu ớt của gã.
Khớp tay trắng bệch tựa như một tác phẩm điêu khắc từ từ siết lại, hắn bình thản như nghiền chết một con kiến. “Cách” một tiếng, xương cổ gãy vụn. Dây thanh tắc nghẽn bởi máu tươi, gã chỉ kịp ú ớ mấy tiếng trầm đục. Cuối cùng, đầu của gã nghẹo sang một cách kỳ dị, đồng tử chịu không nổi áp lực của máu bên trong, trồi ra khỏi hốc mắt, trong đó đan xen tơ máu, trông vô cùng kinh dị.
A Tùng khẽ hạ cằm, không nói tiếng nào, lẳng lặng nhìn gã. Bỗng, Phù Nam trong ngực hắn động đậy.
Lúc này, Phù Nam ở trong ngực hắn giật giật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phù Nam ý thức mơ hồ hít mũi, nàng ngửi được mùi máu thắn, rất khó ngửi, mỗi một lần hít thở của nàng đều là dày vò.
Nàng rút vào trong ngực A Tùng, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn, nàng muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi không gian tràn ngập huyết khí này.
Phù Nam trợn mắt, nàng nhìn thấy một tia sáng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tia sáng này bị che lại, dường như là bàn tay của ai đó rơi xuống, mang theo huyết khí nhàn nhạt.
A Tùng lau sạch tay trực tiếp bịt kín mắt nàng, ma tộc đại nhân mất đi một tay còn lại chống đỡ, bị bóp chết tươi ngã trên mặt đất.
A Tùng đi về phía trước một bước, chân vừa vặn giẫm lên lưng hắn, xương sống lưng hắn gãy lìa, lún xuống đất, không phát ra tiếng vang.
Hắn giẫm người đó vào trong đất, sau đó điềm nhiên như không ôm Phù Nam đi về phía trước.
Phù Nam lại ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm máu, ý thức của nàng tỉnh táo lại, nhưng A Tùng vẫn còn che mắt nàng.
Hắn đã rời khỏi nơi vừa giết người, mùi máu thắn nồng đậm đã nhạt đi, Phù Nam hít thở thông thuận hơn nhiều.
Nàng giơ tay lên, đặt lên cổ tay A Tùng, muốn kéo tay hắn xuống: "A Tùng, ta tỉnh rồi, ngươi không sao chứ?"
A Tùng đi ra khỏi rừng rậm, chân hắn dẫm trên mặt tuyết, sàn sạt, hắn để tay xuống, lắc đầu với Phù Nam.
Phù Nam xoa xoa mi tâm của mình, nàng không biết sau khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì.
"Người truy sát ta đâu?" Phù Nam hỏi.
Một tay A Tùng ra hiệu cho nàng: "Đều chết hết rồi."
"Đều chết hết?" Phù Nam kinh ngạc: "Ai giết?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro