Chương 14
Cỏ Khói Mờ Sông
2025-02-19 03:07:38
Triệu Tư Hành đúng là đồ vô lại!Từ khi ta lộ rõ bản chất thật, hắn cứ luôn miệng chê cười ta, nói không ngờ rằng ta giả vờ ra vẻ đoan trang thục hiền giỏi đến thế, vậy mà chưa được một tháng đã lộ nguyên hình.Ta cảm thấy hắn đang chế nhạo ta, ta nhất định không thể nhịn được. Ngay lúc đó ta liền bắt hắn nói lại lần nữa, nếu hắn dám nói lại lần nữa, ta sẽ ném hết đồ đạc của hắn ra khỏi phòng ta.Ai ngờ hắn lại nhéo má ta một cái rồi nói: "Con gái con lứa cứ hoạt bát một chút vẫn tốt hơn, như vậy nàng trông còn đáng yêu hơn đấy." Cái người này, cái người này thật đáng ghét, ta giả vờ trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáy mắt lại không giấu được ý cười.Thật sự là, Triệu Tư Hành dường như đã ngự trị trong đôi mắt ta, ngự trị trong những hạt châu ngọc trên bàn tính của ta, trong tờ giấy Tuyên Thành để ta viết chữ, thậm chí là trong cả những giấc mơ dài đằng đẵng mỗi đêm.Chẳng biết từ bao giờ, ta bắt đầu soi gương mỗi ngày, đặc biệt để ý đến dung mạo của mình. Ta tự nhận mình không phải là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành gì, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng Triệu Tư Hành lại vô cùng tuấn mỹ, so với hắn ta quả thật kém xa.Hắn nói thích ta mặc y phục màu hồng phấn, thế là ta ngày ngày đều mặc y phục màu hồng phấn.Ta tự khinh bỉ mình, ta biết rằng ta xong đời rồi.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người tuyệt đối không được tự ti, đúng, chính là như vậy. Hắn còn già hơn ta nhiều, hơn nữa trên người hắn những vết sẹo do bị thương cứ hết đường này đến đường khác, xấu xí c.h.ế.t đi được.Vừa nói ta lại vừa nhớ đến cái tên biến thái kia vậy mà lại còn bắt ta sờ vết sẹo của hắn, thật là ghê tởm. Vết sẹo kia trông dữ tợn, ta không muốn chạm vào, hắn liền nắm lấy tay ta đặt lên người hắn, cứ thế mà vuốt ve khắp nơi. Phỉ phui phui, không thể nhớ lại nữa, cái tên ma vương răm loạn đồi bại này.Mà điều khiến người ta tức giận hơn nữa là, hắn tự mình thượng triều thì thôi đi, chỉ cần mặc y phục vào rồi đi là xong. Đằng này hắn lại cứ phải lôi ta dậy mặc triều phục cho hắn, đợi đến khi hắn đi rồi mới để ta ngủ tiếp.Ta hận không thể cầm lấy gối đầu đập c.h.ế.t hắn, đám nha hoàn là để trưng bày thôi chắc? To xác như vậy rồi chẳng lẽ lại không biết tự mình làm việc của mình sao?Thật ra đôi khi ta cũng cảm thấy có chút hoang mang, Triệu Tư Hành quả thật đối xử với ta rất tốt. Nhưng ta luôn cảm thấy giữa hai người dường như có một khoảng cách vô hình nào đó.Chúng ta ngày ngày cùng chung chăn gối, hắn đối với ta cũng dịu dàng ân cần, nhưng ta lại cảm thấy ta thật sự không hiểu rõ về hắn.Ta không biết rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì, không biết vì sao đôi khi hắn lại lộ ra vẻ mặt buồn bã, mất mát, vì sao đôi khi lại ngẩn người nhìn giấy Tuyên Thành. Hắn chưa từng kể với ta về những chuyện trước đây, mỗi lần ta hỏi hắn đều nói không có gì đặc biệt cả.Ta nghĩ Triệu Tư Hành trước đây nhất định đã rất đau khổ, nên hắn không muốn nhắc lại. Ta nhẹ nhàng ôm lấy hắn, ta nói: "A Hành, nếu chàng có chuyện gì trong lòng nhất định phải nói cho ta biết, bất kể lúc nào ta cũng sẽ lắng nghe."Hắn không nói gì, rất lâu sau mới khẽ "ừ" một tiếng.Ta về nhà thăm cha mấy lần, người vẫn như cũ không có gì thay đổi. Ngày ngày cứ chạy nhảy lung tung, không một khắc nào chịu ngồi yên.Đôi khi người cũng hỏi ta, sao Vương gia không cùng ta về nhà.Ta cười cười đáp: "Vương gia bận rộn, chút chuyện nhỏ này ta không làm phiền đến vương gia đâu. Hơn nữa, cha còn nhìn chưa đủ ở triều đường hay sao, còn cứ nằng nặc đòi hắn đến nhà chúng ta làm gì?"Cha ỉu xìu rụt người về trên ghế: "Vậy ra hắn như vậy là có coi ta ra gì đâu? Ở triều đường còn ngày ngày chèn ép ta, ta nể mặt con nên đã đối với hắn hòa nhã dễ chịu hơn không ít rồi, mà hắn vẫn cứ ngày ngày trưng ra cái bộ mặt khó đăm đăm."Ta liếc mắt nhìn cha một cái: "Trước đây chẳng phải ở nhà cha cũng mắng Vương gia té tát đó sao? Cha còn đến chỗ Thái hậu cáo trạng nữa là?"Cha ta: "Con rốt cuộc là con gái của ai vậy hả……!!!”Cha dạo gần đây sao lại trẻ con đến thế.Nói mới nhớ, cha và Vương gia cũng có điểm giống nhau đấy chứ, đều là hai người cô đơn lẻ bóng, đều sở hữu một tòa dinh thự rộng lớn. Và hơn nữa, đối với ta, họ đều là những người quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro