Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Chương 2

Cỏ Khói Mờ Sông

2025-02-19 03:07:38

Tiểu hoàng đế vung bàn tay nhỏ xíu: “Ban thưởng hoàng kim…”Cha ta vội vàng quỳ xuống ngắt lời: “Hoàng thượng…”“Khụ khụ, Hoàng thúc lập công lớn cho Đại Hiển ta, đến nay vẫn chưa thành gia thất, trẫm thật sự thấy có lỗi! Nghe nói Vương Thái phó có con gái, tư dung tú lệ, cũng xứng đôi vừa lứa!” Tiểu hoàng đế chuyển hướng, không nhắc lại chuyện hoàng kim nữa, cha ta lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.Vương Thái phó đầu gối run lên, vội vàng quỳ xuống. Trong lòng thầm nghĩ, thằng nhãi ranh này thật là xấu bụng, Nhiếp chính vương dít người như ngóe, ăn thịt người không nhả xương, con gái ta sao mà chịu nổi, không được không được.“Hoàng thượng, tiểu nữ ngu dốt như heo, lại còn đanh đá ương bướng, thực sự không xứng với Nhiếp chính vương chút nào, thần thấy con gái của Đại lý tự khanh cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chắc chắn sẽ hòa thuận với Nhiếp chính vương.” Vương Thái phó giả lả liếc mắt về phía Đại lý tự khanh.Đại lý tự khanh vốn dĩ không ưa Vương Thái phó, cái lão Vương Thái phó này thật quá đáng, Đại lý tự khanh vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, Nhiếp chính vương quả thật là anh tài, chỉ là tiểu nữ thân thể yếu đuối, ngày ngày thuốc thang không rời miệng, thực sự là… tiểu nữ thực sự không sánh bằng con gái của Thái phó được!”Tiểu hoàng đế cạn lời, quay đầu nhìn về phía Lễ bộ Thị lang: “Trẫm nghe mẫu hậu từng nhắc, con gái của Lễ bộ Thị lang, tú ngoại tuệ trung, tính tình thuần lương?”Lễ bộ Thị lang nghẹn họng: “Bẩm Hoàng thượng, thần không dám giấu giếm”, Lễ bộ Thị lang nghiến răng: “Tiểu nữ đã định hôn ước rồi ạ.”“Ồ, vậy sao? Định với nhà ai, sao trẫm chưa từng nghe ai nhắc đến?” Hoàng đế lộ vẻ nghi hoặc, Lễ bộ Thị lang mồ hôi lạnh toát ra.Nhiếp chính vương chậm rãi lên tiếng: “Hoàng thượng, thần không có ý này, thần đời này chỉ mong Đại Hiển quốc vận hưng thịnh là đã mãn nguyện rồi.”Hoàng đế thở dài một tiếng: “Hoàng thúc lập công lao to lớn cho Đại Hiển ta, chẳng lẽ không có một người nào xứng đôi hay sao? Trẫm thật sự hổ thẹn với Hoàng thúc.” Nói xong chỉ thở dài liên tục, không nói thêm gì nữa.Cả triều đình rộng lớn chìm vào tĩnh lặng.Công bộ Thượng thư tay cầm hốt bài, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Khởi bẩm Bệ hạ, thần cho rằng con gái của Hộ bộ Thượng thư Hứa đại nhân tính tình dịu dàng hiền hậu, đoan trang thận trọng, cùng Nhiếp chính vương thật sự là trời đất tác hợp.”Vương Thái phó nghe vậy liền tiếp lời: “Đúng vậy Hoàng thượng, Hứa đại nhân từ khi mất phu nhân đến nay chưa từng tái hôn, thần nghe nói mọi việc trong phủ đều do ái nữ này quán xuyến, có thể thấy nữ tử này không tầm thường.”Theo lời cha ta kể, người quỳ trên triều đình nghe các đại thần khen ta từ đầu đến chân một lượt, trong lòng còn có chút tự hào,thầm nghĩ Thanh Uyển nhà ta vốn dĩ là như vậy mà. Cha ta ngồi ườn trên ghế thái sư uống canh mè đen hà thủ ô, nước miếng văng tung tóe kể lại với ta.“Rồi sao nữa?”“Uyển Nhi à, Hoàng thượng nói ban con cho Nhiếp chính vương làm Vương phi.”“Cha!!! Cái gì cơ chứ!”Cha ta ngồi thẳng dậy, đặt chén canh mè đen hà thủ ô lên bàn, ngượng ngùng nhìn ta: “Uyển Nhi à, ăn lộc của vua, lo việc của vua, con đã hưởng thụ bao nhiêu năm phú quý vinh hoa, cũng nên vì Đại Hiển mà xuất một phần sức lực rồi.”Ta tức đến phát khóc: “Cha ơi sao cha nhẫn tâm vậy, người ta làm cha ai cũng nghĩ cách bảo vệ con gái, cha thì hay rồi, cứ nhất định đẩy con vào cái chốn nguy hiểm kia.”“Cha ngày ngày chỉ biết ở trong thư phòng tính tính toán toán cái đống sổ sách vớ vẩn kia của cha, cha xem xem trong nhà còn có thứ gì đáng giá không hả. Cha cứ ngồi lì trong đó, rồi thì mặc kệ hết tất cả, phủ Thượng thư nếu không có con quán xuyến thì sớm đã thành ma đói rồi. Trong khi cha mấy năm nay có lĩnh tí bổng lộc nào đâu, toàn bộ đều dốc hết vào quốc khố. Quốc khố thiếu chút tiền đó của cha chắc? Nhưng là nhà mình thiếu đó! Nếu không phải nhà mình còn chút ruộng đất cửa hàng, cả phủ đều phải nhịn đói hết rồi. Cha thấy cha có nực cười không, có ai đời Hộ bộ Thượng thư lại nghèo rớt mồng tơi như cha không hả? Cha làm như vậy thì có ai cảm kích cha đâu, chẳng phải là đều xem cha là kẻ ngốc hay sao, bọn họ không nỡ gả con gái, lại để con phải gả?”Nước mắt không hiểu sao cứ thế trào ra: “Cha ơi, con chưa từng trách cha mà, con biết cha lòng dạ bao la, khắc kỷ phụng công, nhưng con cũng mới chỉ mười sáu tuổi thôi, con cũng muốn có trâm cài, muốn có váy lụa, nhưng mà xây dựng quan hệ, qua lại họ hàng, bút mực giấy nghiên thứ nào mà chẳng cần tiền hả cha? Nha hoàn, thị vệ, quản gia đầu bếp, tiền lương hàng tháng của họ là bao nhiêu cha có biết không hả?”Cha vẻ mặt áy náy muốn xoa đầu ta, ta nghiêng đầu không nhìn cha: “Cha ơi, con chưa từng thấy vị tiểu thư khuê các nào lại khổ sở như con cả, cha nói con ăn lộc của vua, nhưng con mỗi ngày có được ăn gì ngoài cháo rau dưa muối, con nói con thích ăn thì cha liền cho là con thích thật sao? Ăn mặc tiêu dùng con có thể không để ý, nhưng chuyện đại sự cả đời này cha lại không hề nghĩ cho con chút nào. Cha ơi, tại sao người ta không muốn gả thì có thể không gả, mà con thì nhất định phải làm vật hy sinh? Cha ơi, sao cha không thể nghĩ cho con một chút chứ?”Nước mắt nhòe cả hai mắt, ta chỉ nghe được một tiếng thở dài nặng trĩu: “Uyển Nhi à, là cha có lỗi với con."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Bị Ép Cưới Kẻ Thù Của Cha

Số ký tự: 0