Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Chương 25

2024-11-21 16:10:22

Lâm Nam Tích cầm bình nhỏ, trog lòng ôm tâm sự nặng nề đi thẳng về phòng, trog lòng cất chứa tâm sự, cả đêm đều lăn qua lộn lại ngủ không ngon.

Người ở giường bên cạnh đã sớm ngủ say như chết, tiếng ngáy vang rung trời, ồn ào đến mức Lâm Nam Tích không thể nào đi vào giấc ngủ, phải trừng mắt đến sau nửa đêm mới mơ màng ngủ được hai canh giờ.

Sáng hôm sau, Lâm Nam Tích đỉnh hai quầng thâm mắt rời giường, vẻ mặt buồn ngủ mông lung. Khóe mắt liếc thấy người ở giường bên cạnh cũng đã dậy, nhịn không được lên tiếng nói: "Tật ngáy ngủ của ngươi có thể trị không?”

Tiểu thái giám ở giường bên cạnh tên là Đinh Văn, lớn lên rất mập, bộ dáng tròn vo, nhìn giống như màn thầu trắng mới vừa hấp chín vậy, đã vậy còn có hai cái má lúm đồng tiền.

Đinh Văn nghe vậy liền ngượng ngùng nói: “Quấy rầy giấc ngủ của ngươi sao? Hôm nay ta trực đêm, ngươi có ngủ bù rồi.”

Tuy rằng Lâm Nam Tích ngủ không đủ có chút không vui, nhưng đều là người lưu lạc xa nhà, hắn cũng không đành lòng trách mắng, vì thế nói: “Không có gì, ta nhét kín lỗ tai là được.”

Đinh Văn càng thêm ngượng ngùng nói: “Cảm ơn ngươi.”

Hai người không sai biệt lắm cùng thời gian ra khỏi phòng, một người đi hướng Đông, một người đi hướng Tây.

Bên ngoài mới tờ mờ sáng, chân trời vẫn còn treo mấy ngôi sao lẻ loi phát ra ánh sáng tịch liêu. Ánh trăng màu bạc chiếu vào tường cung, chỉ cảm thấy cung điện màu đỏ thẫm giống như đang phủ một tầng sương vậy.

Vào cửa cung, lấy thẻ bài, Lâm Nam Tích đi thẳng về phía Tử Thần Điện. Suốt dọc đường hắn đều bước nhanh đi tới, trog lòng ngực giấu bình nhỏ, một bụng tâm sự, không có chú ý liền đụng phải người khác.

【Nếu như bị cẩu hoàng đế phát hiện, cho dù ta có mười cái đầu cũng không đủ chém…… Ai da!】

Sau đó, liền có một đôi tay nhỏ mềm mại ôm lấy đùi hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Nam Tích cúi đầu, liền cùng một đứa nhỏ ba bốn tuổi đối mặt nhau.

Đứa nhỏ này lớn lên trắng nõn, bộ dáng càng thêm xuất sắc, ăn mặc áo khoác màu đỏ, nhưng mũi vẫn bị đông lạnh đến đỏ bừng, có thể thấy được sau này lớn lên sẽ thành một bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nhưng đứa nhỏ trước mắt lại lạnh mặt, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm hắn, biểu tình cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Nam Tích cảm thấy gương mặt của đứa nhỏ này có chút quen mắt.

【Sao đứa bé này lớn lên giống cẩu hoàng đế quá ta?】

Đang bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh nghiêm khắc bén nhọn: “Nô tài to gan, va chạm Thái Tử còn không mau quỳ xuống!”

Lúc này, rốt cuộc Lâm Nam Tích cũng nhớ ra đây là ai, trog hoàng cung chỉ có một đứa bé duy nhất, chính là con của Lý Thừa Tiển và tiên hoàng hậu sinh ra, tên là Lý Kính Du.

Bên cạnh tiểu Thái Tử chính là bà vú Thi ma ma.

Lâm Nam Tích vội vàng hành lễ lại bị đứa nhỏ bắt lấy.

Lâm Nam Tích:【?】

【Đây là muốn làm gì?】

Tiểu Thái Tử không nói lời nào, chỉ lộ ra ánh mắt trông mong mà nhìn Lâm Nam Tích.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng

Số ký tự: 0