Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 32
2024-11-21 20:12:20
Nếu hoàng đế không chán ghét, liền đánh nhẹ chút, làm ra bộ dáng cho có là được, ngàn vạn đừng đem người đánh tàn nhẫn.
Người hành hình vừa thấy tiểu công công xin không cởi quần hoàng đế cũng đồng ý, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, vị tiểu công công này tuy rằng bị trượng hình, nhưng phỏng chừng cũng sắp trở thành hồng nhân bên cạnh ngự tiền.
Bọn họ sao có thể ngốc đến nỗi đắc tội hồng nhân bên cạnh ngự tiền được, đương nhiên là đánh nhẹ rồi.
Lâm Nam Tích che lại mông, hướng Lý Thừa Tiển tạ ơn: “Đa tạ Hoàng Thượng khai ân.”
Lý Thừa Tiển 'hừ' một tiếng.
Lúc này lại cảm thấy tiểu thái giám không có thông minh như trong tưởng tượng của hắn, Quý phi cho dù lớn, còn có thể lớn hơn hắn sao.
Còn không biết tới ôm đùi hắn?
“Lần sau còn tái phạm, cũng không phải chỉ ăn năm bản tử đơn giản như như vậy đâu.” Lý Thừa Tiển không quên uy hiếp một câu.
Lâm Nam Tích: “Hoàng Thượng thật nhân đức, nô tài cũng không dám nữa.”
Lâm Nam Tích che lại mông đi thẳng về phòng nghĩ dưỡng.
Nhưng việc này còn chưa có xong.
Lại qua thêm hai ngày, Quý phi nương nương đột nhiên giết đến Tử Thần Điện, vừa tới chính là một trận hoa lê dính hạt mưa lên án: “Hoàng Thượng, có người trộm yếm của thần thiếp!”
Lý Thừa Tiển khiếp sợ hỏi: “Trong cung cũng có người trộm yếm.”
Tần Quý phi: “Đúng vậy, là Thái Tử điện hạ!”
Lâm Nam Tích ở bên ngoài điện chờ hầu hạ, bị những lời vừa rồi của Tần Quý phi làm cho sợ ngây người.
Quý phi nương nương, ngài có biết mình đang nói gì không?
Tiểu Thái Tử còn chưa đến năm tuổi! Trộm yếm?
Lúc Tiểu Thái Tử bị mang đến, trong tay vẫn còn nắm một cái yếm uyên ương màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, bộ dáng cùng Lý Thừa Tiển giống đến bảy phần.
Uông Đức Hải không hiểu ra sao hỏi: “Quý phi nương nương, Thái Tử điện hạ mới có 4 tuổi, còn chưa đến tuổi hiểu nhân sự, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm?”
Tần Y Lan che mặt khóc lóc kể lể: “Đều bị bắt tại trận, Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thiếp mới được!”
Lý Thừa Tiển kéo tiểu Thái Tử đến trước người: “Nói cho phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Thái Tử liếc mắt nhìn Lý Thừa Tiển một chút, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Trong mắt Tần Y Lan hiện lên một tia đắc ý.
Dù sao tiểu Thái Tử cũng là người câm, chuyện thế nào còn không phải là tùy ý nàng nói sao.
Tần Y Lan: “Không chỉ có như vậy, Thái Tử điện hạ còn không tôn sư trọng đạo, mục vô tôn trưởng, khắt khe cung nhân!”
Lý Thừa Tiển lộ ra ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía bà vú hỏi: “Nhưng có chuyện này!”
Bà vú lặp tức quỳ xuống nói: “Thái Tử điện hạ vẫn còn nhỏ, không thể coi là thật!”
Cung nữ bên cạnh Tần Y Lan lặp tức kéo ra tay áo của bà vú, phía trên có một cái dấu răng thật sâu, vẫn còn rướm máu.
Lý Thừa Tiển hít sâu một hơi, nhìn về phía tiểu Thái Tử: “Là con làm sao?”
Ánh mắt của Tiểu Thái Tử không hề e dè.
Lý Thừa Tiển đau đầu.
Người hành hình vừa thấy tiểu công công xin không cởi quần hoàng đế cũng đồng ý, trong lòng cũng đại khái hiểu rõ, vị tiểu công công này tuy rằng bị trượng hình, nhưng phỏng chừng cũng sắp trở thành hồng nhân bên cạnh ngự tiền.
Bọn họ sao có thể ngốc đến nỗi đắc tội hồng nhân bên cạnh ngự tiền được, đương nhiên là đánh nhẹ rồi.
Lâm Nam Tích che lại mông, hướng Lý Thừa Tiển tạ ơn: “Đa tạ Hoàng Thượng khai ân.”
Lý Thừa Tiển 'hừ' một tiếng.
Lúc này lại cảm thấy tiểu thái giám không có thông minh như trong tưởng tượng của hắn, Quý phi cho dù lớn, còn có thể lớn hơn hắn sao.
Còn không biết tới ôm đùi hắn?
“Lần sau còn tái phạm, cũng không phải chỉ ăn năm bản tử đơn giản như như vậy đâu.” Lý Thừa Tiển không quên uy hiếp một câu.
Lâm Nam Tích: “Hoàng Thượng thật nhân đức, nô tài cũng không dám nữa.”
Lâm Nam Tích che lại mông đi thẳng về phòng nghĩ dưỡng.
Nhưng việc này còn chưa có xong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại qua thêm hai ngày, Quý phi nương nương đột nhiên giết đến Tử Thần Điện, vừa tới chính là một trận hoa lê dính hạt mưa lên án: “Hoàng Thượng, có người trộm yếm của thần thiếp!”
Lý Thừa Tiển khiếp sợ hỏi: “Trong cung cũng có người trộm yếm.”
Tần Quý phi: “Đúng vậy, là Thái Tử điện hạ!”
Lâm Nam Tích ở bên ngoài điện chờ hầu hạ, bị những lời vừa rồi của Tần Quý phi làm cho sợ ngây người.
Quý phi nương nương, ngài có biết mình đang nói gì không?
Tiểu Thái Tử còn chưa đến năm tuổi! Trộm yếm?
Lúc Tiểu Thái Tử bị mang đến, trong tay vẫn còn nắm một cái yếm uyên ương màu đỏ, khuôn mặt nhỏ nghiêm lại, bộ dáng cùng Lý Thừa Tiển giống đến bảy phần.
Uông Đức Hải không hiểu ra sao hỏi: “Quý phi nương nương, Thái Tử điện hạ mới có 4 tuổi, còn chưa đến tuổi hiểu nhân sự, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm?”
Tần Y Lan che mặt khóc lóc kể lể: “Đều bị bắt tại trận, Hoàng Thượng, ngài phải làm chủ cho thiếp mới được!”
Lý Thừa Tiển kéo tiểu Thái Tử đến trước người: “Nói cho phụ hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thái Tử liếc mắt nhìn Lý Thừa Tiển một chút, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Trong mắt Tần Y Lan hiện lên một tia đắc ý.
Dù sao tiểu Thái Tử cũng là người câm, chuyện thế nào còn không phải là tùy ý nàng nói sao.
Tần Y Lan: “Không chỉ có như vậy, Thái Tử điện hạ còn không tôn sư trọng đạo, mục vô tôn trưởng, khắt khe cung nhân!”
Lý Thừa Tiển lộ ra ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía bà vú hỏi: “Nhưng có chuyện này!”
Bà vú lặp tức quỳ xuống nói: “Thái Tử điện hạ vẫn còn nhỏ, không thể coi là thật!”
Cung nữ bên cạnh Tần Y Lan lặp tức kéo ra tay áo của bà vú, phía trên có một cái dấu răng thật sâu, vẫn còn rướm máu.
Lý Thừa Tiển hít sâu một hơi, nhìn về phía tiểu Thái Tử: “Là con làm sao?”
Ánh mắt của Tiểu Thái Tử không hề e dè.
Lý Thừa Tiển đau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro