Ta Bị Hoàng Đế Nghe Thấy Tiếng Lòng
Chương 34
2024-11-21 20:12:20
"Hữu duy nhân giả vi năng dĩ đại sự tiểu, thị cố Thang sự Kiệt, Văn vương sự Cổn di. Duy trí giả vi năng dĩ tiểu sự đại, cố thái vương chỉnh sự huân chúc, Câu tiễn sự Ngô."
(Trích từ Mạnh Tử 3)
(nghĩa là: chỉ người 'nhân từ' mới biết đạo đem nước lớn vỗ về nước nhỏ, thế cho nên vua Thang vỗ về nước Cát, vua Văn vỗ về mọi rợ Côn di. Chỉ người có 'trí' mới biết đạo đem nước nhỏ thờ phụng nước lớn, cho nên vua Thái vương thờ phụng rợ Huân Dục, vua Câu Tiễn thờ phụng nước Ngô.)
"Dĩ đại sự tiểu giả, lạc thiên giả dã; dĩ tiểu sự đại giả, úy thiên giả dã. Lạc thiên giả bảo thiên hạ, úy thiên giả bảo kỳ quốc. Thi vân: Úy thiên chi uy, ư thì bảo"
(Trích từ Mạnh Tử 3)
(Nghĩa là: Đem nước lớn vỗ về nước nhỏ, đó là vui lẽ trời; đem nước nhỏ phụng thờ nước lớn, đó là sợ lẽ trời. Người vui lẽ trời ấy có cái khí tượng bao hàm được cả thiên hạ, người sợ lẽ trời ấy có cái quy mô bảo hộ được nước mình. Kinh thi có nói: Biết sợ uy trời, gìn giữ dám sai.)
Giọng trẻ con non nớt của Tiểu Thái Tử rõ ràng từng chữ mà vang vọng trong Tử Thần Điện, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn nhóc.
Lý Thừa Tiển hơn nửa ngày mới tìm về âm thanh, gian nan nói:
“Hay……”
Một tiếng 'hay' của Lý Thừa Tiển vang lên, toàn bộ Tử Thần Điện lấy Uông Đức Hải cầm đầu đều sôi nổi phát ra âm thanh tán thưởng.
Ai có thể ngờ đến, tiểu Thái Tử vẫn luôn bị xem là người câm, im lặng thì thôi, ra tiếng lại kinh người đến vậy!
Uông Đức Hải ướt khoé mắt nói: “Tiểu Thái Tử thông minh như vậy, quả thật là phúc tinh của Đại Tề!”
Cả người Đường Nhược Xu giống như bị đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt giống như gặp quỷ mà nhìn tiểu Thái Tử.
Tuy rằng Thái Tử là người câm, nhưng trước nay ông ta đều lấy tiêu chuẩn của người thường để dạy tiểu Thái Tử, cho nên lúc Thái Tử không chịu nghiêm túc học tập, mới có thể hận sắt không thành thép như vậy.
Mấy đoạn vừa rồi đều là nội dung trong tứ thư ngũ kinh, đặc biệt là đoạn cuối cùng, là nội dung gần đây ông mới thỉnh thoảng nhắc tới.
Không ngờ Tiểu Thái Tử lại có thể nhớ kỹ toàn bộ.
Nhưng ngài ấy lại chưa bao giờ đọc sách, cũng không viết công khoá.
Vậy chỉ có một giải thích!
Trong mắt Đường Nhược Xu nở rộ lên một tia sáng kỳ dị!
Chẳng lẽ tiểu Thái Tử là thần đồng?!
Sau khi Tiểu Thái Tử nói xong, một lát sau, nhóc có chút ngượng ngùng nhìn về phía Đường Nhược Xu, biểu tình trên ngương mặt nhỏ đều là cẩn thận, nhưng càng nhiều là xin lỗi.
Dần dần, khoé mắt của Đường Nhược Xu trở nên ươn ướt.
Không lẽ, ông ta thật sự muốn phụ tá minh quân của tương lai.
Tiểu Thái Tử đều có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng ngày thường lại không thích nói chuyện, phải làm sao đây!
Ánh mắt Đường Nhược Xu nhìn tiểu Thái Tử tựa như nhìn thấy cái bánh vàng vậy, cảm xúc trào dâng mà hướng Lý Thừa Tiển hành đại lễ.
“Hoá ra là thần có mắt không tròng, không phát hiện ra thiên phú bẩm sinh của Thái Tử điện hạ.”
“Tiểu Thái Tử còn nhỏ đã thông tuệ như vậy, hành vi khác với người thường cũng là hiển nhiên, thông thường người sớm thông tuệ đều không quá giống mấy đứa trẻ bình thường, đây là dấu hiệu của sự thông minh!”
“Thái Tử thông minh như vậy, đã gặp qua là không quên được, xuất khẩu thành thơ, tương lai nhất định thành châu báu!”
“Có trữ quân như vậy, chính là may mắn của Đại Tề ta!!”
“Thần nhất định sẽ tận lực dạy dỗ, không phụ Hoàng Thượng gửi gắm!”
Đường Nhược Xu cực kỳ kích động, sắc mặt cũng đỏ lên, chỉ hận không thể ngay lặp tức đem tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, một thân học thức đều dạy cho tiểu Thái Tử!
A!
Còn có《 Đại Tề sách luận 》!
《 Đại Tề luật pháp 》 là nền tảng của luật pháp quốc gia, cũng không thể bỏ quên!!
(Trích từ Mạnh Tử 3)
(nghĩa là: chỉ người 'nhân từ' mới biết đạo đem nước lớn vỗ về nước nhỏ, thế cho nên vua Thang vỗ về nước Cát, vua Văn vỗ về mọi rợ Côn di. Chỉ người có 'trí' mới biết đạo đem nước nhỏ thờ phụng nước lớn, cho nên vua Thái vương thờ phụng rợ Huân Dục, vua Câu Tiễn thờ phụng nước Ngô.)
"Dĩ đại sự tiểu giả, lạc thiên giả dã; dĩ tiểu sự đại giả, úy thiên giả dã. Lạc thiên giả bảo thiên hạ, úy thiên giả bảo kỳ quốc. Thi vân: Úy thiên chi uy, ư thì bảo"
(Trích từ Mạnh Tử 3)
(Nghĩa là: Đem nước lớn vỗ về nước nhỏ, đó là vui lẽ trời; đem nước nhỏ phụng thờ nước lớn, đó là sợ lẽ trời. Người vui lẽ trời ấy có cái khí tượng bao hàm được cả thiên hạ, người sợ lẽ trời ấy có cái quy mô bảo hộ được nước mình. Kinh thi có nói: Biết sợ uy trời, gìn giữ dám sai.)
Giọng trẻ con non nớt của Tiểu Thái Tử rõ ràng từng chữ mà vang vọng trong Tử Thần Điện, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn nhóc.
Lý Thừa Tiển hơn nửa ngày mới tìm về âm thanh, gian nan nói:
“Hay……”
Một tiếng 'hay' của Lý Thừa Tiển vang lên, toàn bộ Tử Thần Điện lấy Uông Đức Hải cầm đầu đều sôi nổi phát ra âm thanh tán thưởng.
Ai có thể ngờ đến, tiểu Thái Tử vẫn luôn bị xem là người câm, im lặng thì thôi, ra tiếng lại kinh người đến vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uông Đức Hải ướt khoé mắt nói: “Tiểu Thái Tử thông minh như vậy, quả thật là phúc tinh của Đại Tề!”
Cả người Đường Nhược Xu giống như bị đóng đinh tại chỗ, vẻ mặt giống như gặp quỷ mà nhìn tiểu Thái Tử.
Tuy rằng Thái Tử là người câm, nhưng trước nay ông ta đều lấy tiêu chuẩn của người thường để dạy tiểu Thái Tử, cho nên lúc Thái Tử không chịu nghiêm túc học tập, mới có thể hận sắt không thành thép như vậy.
Mấy đoạn vừa rồi đều là nội dung trong tứ thư ngũ kinh, đặc biệt là đoạn cuối cùng, là nội dung gần đây ông mới thỉnh thoảng nhắc tới.
Không ngờ Tiểu Thái Tử lại có thể nhớ kỹ toàn bộ.
Nhưng ngài ấy lại chưa bao giờ đọc sách, cũng không viết công khoá.
Vậy chỉ có một giải thích!
Trong mắt Đường Nhược Xu nở rộ lên một tia sáng kỳ dị!
Chẳng lẽ tiểu Thái Tử là thần đồng?!
Sau khi Tiểu Thái Tử nói xong, một lát sau, nhóc có chút ngượng ngùng nhìn về phía Đường Nhược Xu, biểu tình trên ngương mặt nhỏ đều là cẩn thận, nhưng càng nhiều là xin lỗi.
Dần dần, khoé mắt của Đường Nhược Xu trở nên ươn ướt.
Không lẽ, ông ta thật sự muốn phụ tá minh quân của tương lai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thái Tử đều có thể xuất khẩu thành thơ, nhưng ngày thường lại không thích nói chuyện, phải làm sao đây!
Ánh mắt Đường Nhược Xu nhìn tiểu Thái Tử tựa như nhìn thấy cái bánh vàng vậy, cảm xúc trào dâng mà hướng Lý Thừa Tiển hành đại lễ.
“Hoá ra là thần có mắt không tròng, không phát hiện ra thiên phú bẩm sinh của Thái Tử điện hạ.”
“Tiểu Thái Tử còn nhỏ đã thông tuệ như vậy, hành vi khác với người thường cũng là hiển nhiên, thông thường người sớm thông tuệ đều không quá giống mấy đứa trẻ bình thường, đây là dấu hiệu của sự thông minh!”
“Thái Tử thông minh như vậy, đã gặp qua là không quên được, xuất khẩu thành thơ, tương lai nhất định thành châu báu!”
“Có trữ quân như vậy, chính là may mắn của Đại Tề ta!!”
“Thần nhất định sẽ tận lực dạy dỗ, không phụ Hoàng Thượng gửi gắm!”
Đường Nhược Xu cực kỳ kích động, sắc mặt cũng đỏ lên, chỉ hận không thể ngay lặp tức đem tứ thư ngũ kinh, kinh, sử, tử, tập, một thân học thức đều dạy cho tiểu Thái Tử!
A!
Còn có《 Đại Tề sách luận 》!
《 Đại Tề luật pháp 》 là nền tảng của luật pháp quốc gia, cũng không thể bỏ quên!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro